Đường Tư Hoàng lại nói: "Vậy ra ngoài, tìm đường tiếp."
Cha cũng không ăn sao? Đường Miểu suýt nữa thốt thành lời, nhưng thế nào cũng không mở miệng được, chỉ có thể trầm mặc theo sát phía sau Đường Tư Hoàng rời khỏi không gian, trong lòng thấy rất bực bội. Giữa cha và cậu từ khi nào đã biến thành thế này?
Charles quả thật rất quan trọng, nhưng cậu cũng không hy vọng vì Charles mà ảnh hưởng đến cảm tình của cậu và Đường Tư Hoàng. Cậu đã từng suy nghĩ ý nghĩa mình trọng sinh là gì và không tìm được đáp án trong một thời gian rất dài, nhưng từ sau cái lần cậu ở nhà máy với Đường Tư Hoàng, cậu vẫn luôn xem Đường Tư Hoàng chính là ý nghĩa việc mình sống lại. Không có bất kỳ người nào, hay bất luận việc gì, thứ gì, có thể chen vào tình cảm của bọn họ.
Đường Tư Hoàng đi phía trước cậu, nhưng không cách quá xa, bóng lưng vẫn như trước, kiên nghị mà thong dong, khiến người ta thấy vừa an toàn lại đáng tin cậy.
Từ khi Đường Tư Hoàng nói cho cậu về giấc mơ kia, Đường Miểu đã nhận định kiếp trước Đường Tư Hoàng cũng yêu Đường Miểu. Lúc này, cậu nhịn không được mà nghĩ, nếu thế giới này và kiếp trước là hai thế giới song song, nếu đời trước của cậu vẫn còn sống, rồi chợt một ngày nào đó phát hiện được cảm tình sâu lắng mà ẩn nhẫn của Đường Tư Hoàng đối với mình, "cậu" sẽ làm thế nào?
Đường Tư Hoàng lúc đó và hiện tại cho dù bị cậu đối xử lạnh nhạt, y vẫn bao dung cậu, rất giống với tính cách vốn có của Đường Tư Hoàng, nhưng lại khiến cậu thấy đau lòng tột cùng.
"Cha, thực xin lỗi." Lời xin lỗi thì ra cũng không khó nói như thế.
Đường Tư Hoàng kinh ngạc quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy biểu tình khó chịu trên mặt người yêu y.
"Tại sao lại xin lỗi? Con cũng không làm sai chuyện gì. Hơn nữa, đối với ta, con vĩnh viễn không cần nói ba chữ đó. Ba chữ khác ngược lại có thể nói nhiều thêm vài lần."
Đường Miểu thật không biết nên khóc hay nên cười, nhưng nỗi thương cảm vừa rồi cũng đã biến mất không còn chút tăm hơi.
Đường Tư Hoàng thật sự không hiểu vì sao Đường Miểu nói xin lỗi y, có lẽ chính y cũng không hiểu làm thế nào để duy trì cảm tình giữa y và Đường Miểu, y chỉ biết, vô luận Đường Miểu làm chuyện gì, y cũng sẽ không nổi giận với cậu. Vì thiếu niên này là người y yếu, có đôi khi, y thậm chí còn có cảm giác như mình đã yêu cậu hai đời vậy.
Mặc kệ thế nào, thừa số không hài hòa giữa y và Đường Miểu đã biến mất, đây tuyệt đối là một chuyện tốt. Y bước tới trước mặt Đường Miểu, cười nói: "Nếu thật sự muốn nói xin lỗi, thì nói ba chữ khác đi."
"Ừm." Đường Miểu liếc xéo, ""Xin lỗi" kia."
Đường Tư Hoàng im lặng, sau đó phì cười, gãi gãi hai lúm đồng tiền của cậu, sải bước đi về trước.
"Đi nhanh lên, nếu Lưu Cương không đợi chúng ta được, nói không chừng sẽ nghĩ cách để trộm dầu trong bình xăng."
Còn về xe, có khóa chống trộm thượng hạng, Lưu Cương nhất định không thể trộm xe đi.
Mâu thuẫn nhỏ giữa hai người được giải quyết, nhưng chuyện của Charles vẫn còn đặt nặng ở đáy lòng bọn họ. Đường Tư Hoàng không phải không có tình cảm với Charles, trước khi quan hệ cha con của y và Đường Miểu dịu xuống, Charles trong khoảng thời gian đó như là mối ràng buộc tình cảm của y và Đường Miểu. Charles cũng rất quan trọng với y. Nếu có khả năng, y hy vọng Charles có thể ở lại thật lâu bên cạnh bọn họ.
Chỉ mong nó sẽ không bỏ cuộc, tránh được tai kiếp này. Vào lần Bão mặt trời đầu tiên, cũng có không ít người phơi mình dưới nắng, nhưng không biến thành tang thi. Chỉ mong Charles cũng có khả năng miễn dịch nhất định. Huống hồ, Charles còn thường xuyên được nước giếng và thức ăn trong không gian tẩm bổ, so với các loài động vật khác, hẳn là có ưu thế hơn.
Những điều đó Đường Tư Hoàng đều đã nghĩ tới, nhưng không khẳng định 100%, nên không cần phải nói với Đường Miểu.
"Ăn một chút đi." Đường Tư Hoàng đột nhiên đưa cho Đường Miểu một đĩa đầy ắp trứng.
"Cha nấu?" Đường Miểu ngạc nhiên nhận lấy, khóe miệng chợt cong lên.
"Bằng không thì con cho là ai làm?"
Đường Miểu đập vỏ trứng vào thành đĩa, lột vỏ rồi đút cho Đường Tư Hoàng trước. Cậu rất muốn nói câu "cha chỉ biết luộc trứng và nấu mì còn gì", nhưng nghĩ tới người yêu của cậu a, hiếm lắm mới làm cho cậu thứ gì đó, đả kích thì không tốt lắm, bằng không về sau sẽ không có quyền lợi này nữa.
Tìm đường trong rừng quả thật rất khó, sau khi hai người lấp đầy bụng, đi thêm chừng hai tiếng nữa vẫn không tìm được đường ra, ngược lại còn thuận tay giết được một con hươu biến dị và hai con thỏ biến dị.
Đột nhiên Đường Miểu loạng choạng, té lăn xuống đất.
"Sao thế?" Đường Tư Hoàng thấy sắc mặt cậu không khỏe, vội đỡ lên.
"Không biết nữa, thái dương đột nhiên đau nhói lên." Đường Miểu ấn ấn đầu.
"Có phải Charles tỉnh rồi không?" Trong lòng Đường Tư Hoàng khẽ động, "Ta đi đem — "
"Con cũng vào." Đường Miểu vội nói.
Đường Tư Hoàng đè tay cậu lại, nghiêm mặt: "Không được hồ đồ. Miểu, con là vật dẫn của không gian, khi cảm thấy nó bất ổn thì không thể ra vào, bằng không, nhỡ con xảy ra chuyện gì, thì bất luận ai cũng không thể giải quyết. Một mình ta vào, nếu có gì không ổn thì cứ dùng tinh thần lực đưa ta ra là được. Bất quá, ta đoán vấn đề cũng không lớn, hẳn là Charles tỉnh rồi."
"Vậy cha nhất định phải cẩn thận." Đường Miểu biết y nói đúng, chỉ đành kiềm chế bản thân, trơ mắt nhìn y biến mất trước mặt mình.
May mà rất nhanh Đường Tư Hoàng đã trở lại, trong tay y là Charles.
"Uông uông uông!"
Charles hiện tại so với trước đó, sắc đỏ trong mắt đậm hơn, có khi gần như đen, dù bị Đường Tư Hoàng trói lại, nó vẫn không chịu yên, cứ há mồm muốn cắn y.
"Miểu, đi tìm một cây gậy dài tới đây."
Đường Miểu lập tức hiểu ý y, nhìn nhìn xung quanh một chút, nhanh chóng trèo lên một cái cây, dùng đao chặt một nhánh xuống. Đường Tư Hoàng dưới tàng cây đang không ngừng né tránh công kích của Charles, trái tránh phải nhảy, khiến Đường Miểu nhìn mà vừa thấy lo lắng lại buồn cười.
Hai ba cái chém rớt nhánh cây, chỉ lưu lại chạc cây, Đường Miểu lấy nhánh cây giữ đầu Charles lại, khống chế nó. Đường Tư Hoàng nhân cơ hội tới gần ấn đầu nó xuống, dùng dây thừng buộc chạc cây với cái vòng trên cổ nó với nhau.
"Uông uông — " Charles trông như không phải muốn công kích bọn họ, mà như đang rất thống khổ vậy, sau khi bị buộc lại thì không còn định tấn công nữa mà đau đớn quay cuồng dưới đất, màu đỏ trong mắt như gió xoáy không ngừng chuyển động.
"Cha, thế này là sao?" Đường Miểu vội la lên, "Động vật khác lúc biến dị cũng không thế này!"
Đường Tư Hoàng chợt nhớ tới một chuyện, ẩn ẩn cảm thấy có thể đây là bước ngoặt của Charles. Vừa rồi lúc y vào đưa nó ra có chú ý thấy bồn nước và thức ăn đều cạn sạch. Lẽ nào nước và thức ăn trong không gian thật sự cho Charles một cơ hội sống sót? Nhưng y không nói gì. Có đôi khi, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
"Không rõ, cứ quan sát trước rồi nói sau. Charles, mi nhất định phải vượt qua được."
Đường Miểu ngơ ngác, để Charles ở gần mình, vuốt vuốt sau cổ và lưng nó trấn an, miệng không ngừng gọi tên nó: "Charles, Charles..."
"Gâu! Gâu!"
Sắc đỏ trong mắt nó vẫn tiếp tục xoay tròn, khi đậm, khi nhạt, ngược lại, sắc nâu trong mắt Charles khi thì ít, lúc lại nhiều. Chừng ba bốn phút sau, Charles đột nhiên điên cuồng rống lên một tiếng. Dù vòng cổ đã bị buộc lại, Charles vẫn giãy ra, bật dậy như một chú sói trên thảo nguyên, ngửa đầu lên tru dài một tiếng, màu đỏ trong mắt bất ngờ biến mất, nhưng bộ lông toàn thân bỗng trở nên như một ngọn lửa bùng cháy. Trong miệng nó bắn ra một hỏa cầu, bay thẳng lên trời.
Ngực Đường Tư Hoàng rụt lại, theo bản năng túm lấy Đường Miểu ra sau lưng.
"Gâu!" Charles lại sủa một tiếng, lần nữa há mồm phun ra một hỏa cầu lớn.
Cứ như thế chừng mười mấy lần, Charles rốt cuộc dừng lại, bộ lông cũng trở về màu bình thường, mệt mỏi nằm rạp xuống đất, gấp gáp thở dốc, quay đầu nhìn Đường Miểu gọi ô ô, như đang kể ra ủy khuất của mình. Nó lúc này đã trở lại như ban đầu.
"Charles!" Đường Miểu mừng rỡ.
"Ô ô!" Charles không còn sức động đậy, đuôi lắc qua lắc lại, hai tai rũ xuống, dán sát vào đầu, hai mắt ngấn nước đáng thương nhìn Đường Miểu, hoàn toàn là bộ dáng bán manh thường ngày.
Chính vì thế, Đường Tư Hoàng mới xác định là nó vô hại, im lặng nhìn chằm chằm nó, hai tay giữ lấy Đường Miểu lúc này mới nới lỏng. Y cho là Đường Miểu sẽ kích động vọt tới trước mặt Charles thân mật với nó, nhưng ngực lại đột nhiên bị đâm sầm vào.
Đường Miểu nhào vào lòng y, cười vui vẻ, mặt thì hưng phấn: "Cha, Charles thật sự hồi phục rồi!" Cậu nhanh như chớp hôn lên môi Đường Tư Hoàng một cái.
Đường Tư Hoàng rất hài lòng với hành động của cậu, hai cánh tay vừa định nâng lên đè cậu lại, nhưng lại chộp phải không khí. (bị bỏ rơi =..=)
Đường Miểu chạy tới trước mặt Charles, bế bổng nó lên.
"Ha ha ha, Charles, mi quá tuyệt!"
Đường Tư Hoàng nhìn cậu, cũng mỉm cười.
Đường Miểu kích động xong, buông Charles xuống, nhìn sang Đường Tư Hoàng, lập tức bị nụ cười ôn nhu trên mặt y mê hoặc.
"Cha." Cậu bước lại gần Đường Tư Hoàng, nhón mũi chân, khẽ hôn lên đôi môi mỏng của y, hai mắt cong lên, bên trong tràn ngập niềm vui không thể che dấu.
Đường Tư Hoàng hôn trả lại.
"Trước đó cha cố ý nói thế đúng không?"
"Cố ý nói cái gì?" Đường Tư Hoàng vẻ mặt khó hiểu.
Đường Miểu bình tĩnh nói: "Cha cố ý nói Charles không cứu được, còn bảo con tự tay xử lý nó, cũng vì muốn con chuẩn bị tốt tâm lý, để tránh tới lúc đó rồi lại không thể chấp nhận."
"Vậy sao? Ta cũng không nghĩ nhiều thế."
Charles vô cùng vui vẻ chạy tới, thân mật cọ cọ ống quần hai người. Đường Tư Hoàng cúi người, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó.
Mạnh miệng! Đường Miểu nhìn y khinh bỉ.
"Tuy Charles đã khôi phục nhưng tạm thời vẫn không nên để nó xuất hiện trước mặt mọi người."
"Cha, cha phũ quá." Đường Miểu lé mắt nhìn y.
Đường Tư Hoàng làm như không nghe thấy: "Charles hồi phục, vừa vặn có thể dẫn đường cho chúng ta."
Đường Miểu sờ sờ bụng: "Ăn một chút đi, con đói."
Đi vào nhà trúc, thấy đồ ăn chưa kịp dọn trên bàn, cậu giật mình nhìn sang Đường Tư Hoàng.
*************************