Tang Thế Tình Nhân

Quyển 4 - Chương 222: Sự nghiệp của Tiểu Đường




Sau khi Đường Miểu tỉnh lại, Đường Tư Hoàng đã không còn ở bên người. Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này. Trong lòng có chút cô đơn, chợt thấy trên tủ đầu giường có một mẩu giấy, cậu vội vàng cầm lên xem —

Miểu: mặc kệ làm cái gì, phải trở về trước 6 giờ. Nhớ kỹ, phải đề phòng tâm tư của người khác. Còn nữa: trong bếp có cháo thịt trứng muối con thích ăn đấy.

Đường Tư Hoàng

Đường Miểu cười tủm tỉm gấp mẩu giấy lại, bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường. Nước trong phòng tắm trong không gian lấy từ giếng nước trong phòng bếp, Đường Miểu tắm nước nóng tẩy rửa sạch sẽ, mệt mỏi trên người tiêu đi bảy tám phần, sau đó đi vào bếp ăn cháo. Cháo thịt trứng muối hôm nay ngon hơn trước kia, trứng muối trắng mịn, thịt rất mềm lại thơm. Một bát cháo lớn được cậu ăn sạch sẽ.

Sau đó, cậu chỉnh lý lại ba lô tùy thân của mình, sau khi gần như nhét kín ba lô, cậu thoáng dừng lại, lại moi ra toàn bộ đồ đạc trong ba lô, chỉ để lại hai gói thuốc, một hộp bánh quy và một chai nước, cùng một ít tinh hạch, cuối cùng, cậu cố ý đè ép ba lô cho xẹp lép xuống. Nghĩ nghĩ, cậu lại lấy bộ quần áo hôm qua mặc vào.

Ra khỏi phòng, Đường Miểu thấy Charles đang nằm sấp ngay cửa ra vào. Hiển nhiên là do Đường Tư Hoàng cố ý để nó lại với cậu.

Đường Miểu gọi nó một tiếng, nhẹ nhàng phóng xuống lầu, dưới chân như đạp gió, chào Xuân thẩm một tiếng rồi gần như bay khỏi biệt thự.

Xuân thẩm bật cười nhìn cậu đi xa, thầm đoán tiểu thiếu gia đã gặp chuyện gì mà cao hứng như vậy.

Về chuyện thu đàn em, Đường Miểu không có chủ ý gì đặc biệt, nhưng cũng có chút ý định khái quát, thừa dịp xung quanh vắng lặng, cậu bốc một nắm đất từ trong không gian ra, trét lên mặt và ba lô cho thật bẩn, rồi nhanh chóng đi về phía trung tâm hành chính.

Charles yên lặng theo sát cậu. Từ sau khi Hắc Uy có thai, hiếm khi ra ngoài, Charles không còn bạn chơi cùng, nên ngoan hơn trước kia nhiều.

Bên đường có vài tên ăn mày quần áo rách rưới, gương mặt vừa gầy vừa đen, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, trước mặt bọn họ bày đủ loại chén bát, nhưng đều có một đặc điểm chung, chính là sứt mẻ. Thấy có người đi ngang qua, bọn họ liền đưa chén của mình ra, hy vọng có thể may mắn có được một chút tinh hạch. Dù là tinh hạch nhỏ nhất chỉ đáng 1 điểm tích lũy, cũng có thể đổi được chút thức ăn ở nhà ăn công cộng.

Một làn hương thơm ngát thổi qua, một cô gái chân mang giày cao gót đi lướt qua người Đường Miểu. Một tiếng "leng keng" vang lên, là một viên tinh hạch giá 10 điểm tích lũy do cô gái nọ ném vào. Tên ăn mày nọ vươn cánh tay dơ bẩn ra, dưới tay áo lộ ra một phần da cổ tay trắng nõn, nhanh chóng chụp lấy viên tinh hạch kia bỏ vào túi quần, cười cảm kích cùng nịnh nọt với cô gái kia.

"Cám ơn lòng tốt của cô, cám ơn, cám ơn!"

Ánh mắt cô gái kia nhìn thoáng qua gã, nhếch đôi môi đỏ mọng, tựa như cô công chúa cao cao tại thượng, đầu ngước lên, tư thế uyển chuyển bước đi.

Đường Miểu trề môi trào phúng, không thèm chớp mắt mà tiếp tục đi.

Đến trung tâm hành chính, Đường Miểu lấy chút tinh hạch thuê một cái bàn, đặt dưới một gốc cây lớn, sau đó lấy ra một tờ giấy, "xoẹt xoẹt" viết vài chữ, lấy keo hai mặt dán lên thân cây.

Chỉ một lúc sau đã có người xúm lại xem, chỉ thấy trên giấy viết:

Lệnh triệu tập

Triệu tập những người chung chí hướng lập thành tiểu đội.

Mục tiêu: cùng nhau phấn đấu, thẳng đến khi tận thế chấm dứt hoặc kết thúc sinh mạng.

Yêu cầu:

1. Cơ thể khỏe mạnh, thân thủ linh hoạt, hoặc có một sở trường nào đó

2. Phục tùng mệnh lệnh thủ lĩnh

Đãi ngộ theo thực lực. Có nhu cầu tới nói chuyện.

Xem xong, đã có người cười phá lên, trào phúng nhìn bộ dáng chật vật của Đường Miểu. Xung quanh cũng có không ít người phụ họa, đều là bộ đáng xem náo nhiệt.

"Nhóc con, có phải muốn làm đội trưởng đến điên rồi không? Mày đã vậy rồi mà còn muốn làm đội trưởng?"

Trên đời này luôn có vài người vô cùng nhàm chán, cứ thích không việc gì lại đi gây sự. Đường Miểu thản nhiên liếc nhìn người nọ, không nói gì, lấy ra một quyển sách ngồi lật xem.

Cậu biết cách này có hơi ngu, nhưng vậy mới có lợi — những người trúng tuyển cuối cùng, nhất định là người thật sự muốn gia nhập.

Gã đàn ông tóc để kiểu húi cua mới vừa kêu gào nọ thấy Đường Miểu làm lơ mình, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhìn nhìn người chung quanh, lại nhìn Đường Miểu cười âm hiểm, tiến lên vài bước rồi dừng lại trước bàn.

"Nhóc, điều kiện của tao thế nào?"

Đường Miểu nhẹ nhàng cười, bỏ sách xuống, dò xét gã từ trên xuống dưới: "Thể trạng khỏe mạnh cao lớn, thoạt nhìn cũng không tồi."

"Nói như vậy, tao hợp cách đúng không?" Đầu húi cua ôm hai tay, mắt liếc nhìn cậu, đùi phải run run.

Đường Miểu bổ sung: "Bước đầu."

Đầu húi cua "hứ" một tiếng: "Đội trưởng mày có thể nêu yêu cầu với đội viên, vậy tao đây có phải cũng được có yêu cầu với mày không? Mày nói muốn đội viên phục tùng mình, ít nhất cũng phải chứng tỏ chút bản lĩnh chứ hả?"

"Hửm, ý anh ra là muốn chứng minh." Đường Miểu đã hiểu gã muốn làm gì, vẫn thản nhiên nở nụ cười, ngồi thả lỏng trên ghế, "Anh muốn chứng minh thế nào?"

"Chứng minh thế này — " "Đầu húi cua" cười bất lương, hô một tiếng, đột nhiên ra tay, hai tay chụp lấy mép bàn, dùng sức lật lại.

Đường Miểu dĩ nhiên phản ứng nhanh hơn, nửa người trên không hề nhúc nhích, đùi phải nhấc lên, đập xuống mặt bàn, giày quân đội va chạm với bàn vang lên một tiếng "ầm". Động tác này nhìn thì có vẻ tùy ý, kỳ thật đã âm thầm vận sức, ấn chặt cái bàn lại. "Đầu húi cua" vận lực hai lần liên tiếp, vẫn không thể di chuyển cái bàn dù là nửa tấc.

Người xung quanh nhìn ra được chút môn đạo, lần nữa cười phá lên, chỉ là đối tượng bọn họ cười nhạo lần này đã đổi thành "tóc húi cua", lúc nhìn về phía Đường Miểu, trong mắt có vài phần ngạc nhiên cùng bội phục. Đây rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, cư nhiên khí lực lại lớn như vậy. Chẳng lẽ là dị năng giả hệ lực lượng?

"Đầu húi cua" cũng nghĩ tới khả năng này, khinh miệt cười một tiếng.

Tỉ lệ xuất hiện dị năng giả trong quân đoàn hoa quả không xem là nhỏ, Đường Miểu từ lâu đã phát hiện khi dị năng giả muốn sử dụng dị năng, vì phải điều động tinh thần lực, cơ thể sẽ vô thức căng cứng, đồng thời ngực cũng co rút lại. Đường Miểu thấy "đầu húi cua" đột nhiên co rút ngực lại thì liền có cảnh giác, tay trái chống lên bàn mượn lực, chân trái đạp xuống đất lấy đà, đặt toàn bộ trọng tâm cơ thể lên bàn, chân trái nhanh chóng vung lên, thẳng vào ngực gã đàn ông nọ.

Thân hình "đầu húi cua" thoáng lảo đảo, liên tục lùi về sau, sau khi đứng vững, tập trung nhìn lại, thiếu niên kia đã trở về chỗ ngồi, giống như từ đầu đến cuối chưa từng di chuyển.

Ngực vô cùng đau đớn, "đầu húi cua" kéo áo lên xem, vừa thấy liền hít một hơi. Chỉ thấy ngực gã tím xanh một mảng, hơi sưng lên, khó trách thấy đau như vậy.

Đường Miểu nhẹ giọng cười cười: "Thế nào? Đội trưởng tôi đã đủ tư cách chưa?" Đối với người vô lý, cậu sẽ không nương tay. Người này khiêu khích cũng tốt, ngược lại có thể để cho những người khác có tâm muốn gia nhập, an tâm với cậu một chút.

"Đầu húi cua" mất mặt trước nhiều người như vậy, thẹn quá hóa giận, lần nữa phát động dị năng. Tay phải Đường Miểu thoáng động, cung nỏ giắt bên hông đã nhắm thẳng vào gã.

"Tôi cũng rất tò mò, không biết tốc độ của anh nhanh, hay tốc độ của tôi nhanh hơn." Đường Miểu híp mắt cười.

"Đầu húi cua" khựng lại, vẻ mặt tái nhợt, cúi đầu lẻn vào trong đám người, nhanh chóng biến mất dạng.

"Tôi muốn gia nhập." Lại một người đàn ông bước ra.

Đường Miểu nhanh chóng ngồi thẳng lại, tỏ vẻ hoan nghênh. Tiếp đó, lại có vài người muốn tham gia. Những người này đều là người tuy có thể vào căn cứ nhưng sống rất gian nan.

"Cậu em, cậu xem tôi được không?" Lần này là một người phụ nữ.

"Tôi không kỳ thị phái nữ, yên tâm." Đường Miểu vẫn tươi cười đón chào như trước. Đây chỉ là sơ khảo, thu nhiều thêm vài người chính là có thêm nhiều lựa chọn.

Lúc gần 11 giờ, Đường Miểu mới tháo tờ giấy trên cây xuống, tỏ vẻ đã tuyển xong. Nhìn nhìn những người đứng sau mình, tổng cộng có 27 người. Những người này nếu cuối cùng có thể lưu lại một nửa thì xem như không tệ. Trong này có vài người có ưu thế về thể chất, vài người thì có sở trường riêng. Dị năng giả chỉ co một, là một người phụ nữ chừng 30 tuổi. Dị năng của cô là hệ thủy, năng lực cũng bình thường.

Nói đi cũng nói lại, dị năng giả nam thường chọn một đội ngũ đáng tin cậy hơn là đội do một thằng nhóc lãnh đạo. Đường Miểu hiểu rất rõ điểm này.

"Kế tiếp là đợt khảo nghiệm thứ hai." Đường Miểu nói, "Tôi sẽ dẫn mọi người ra ngoài giết tang thi..."

Lập tức có người phản đối.

Đường Miểu làm như không nghe thấy, tiếp tục nói những lời cần nói. Những người kia thấy cậu không thèm để tâm vẫn tiếp tục nói, đành ngậm miệng lại.

"Tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện của mọi người mà quyết định lưu lại ai. Những người ở lại sau cùng, sẽ là đội viên của "Tam Thủy đội", mỗi người sẽ được trợ cấp 5 điểm tích lũy, phần thưởng cho việc giết tang thi sẽ tính theo cá nhân. Về phần nhiệm vụ sau này, những quy định và yêu cầu cụ thể sẽ nói sau. Bây giờ, ai không muốn tham gia, vẫn còn cơ hội rời đi."

Đường Miểu không phải người coi tiền như rác, 5 điểm tích lũy này có thể xem như tiền một bữa cơm, cung cấp miễn phí cơm trưa.

"Tôi biết giết tang thi là tất yếu, nhưng tôi am hiểu nhất việc quản lý, một đội ngũ toàn vẹn không thể thiếu nhân viên hậu cần. Chẳng lẽ tôi không thể làm hậu cần sao?" Một người đàn ông đưa ra nghi vấn.

Đường Miểu nhìn hắn một cái, lục lại tư liệu về người này trong đầu, a, người này sở dĩ trúng tuyển vì cơ thể khá cường tráng.

Cậu cười cười, thái độ vô cùng ôn hòa, lặp lại câu vừa rồi một lần nữa, ngữ khí và ngữ tốc vẫn giống như trước: "Không muốn tham gia, vẫn còn cơ hội rời đi."

Người đàn ông tức giận liếc cậu một cái, thoáng do dự, rồi vẫn đứng một bên.

Cô gái nọ khó xử nhíu mày, đi tới trước mặt Đường Miểu.

"Đội trưởng, cậu đã nói không kỳ thị phái nữ, điểm này, tôi rất cảm kích. Nhưng mà, tôi vẫn hy vọng cậu có thể chiếu cố phái nữ. Xin hỏi tôi có thể làm hậu cần không?"

"Không muốn tham gia, vẫn có cơ hội rời đi." Đường Miểu đáp lại vẫn là câu nói đó.

Mày của cô nhíu càng chặt, thở dài một hơi, kiên quyết trở lại vị trí ban đầu.

Đường Miểu mỉm cười.

Sau đó, lại có vài người lục tục rời đi. Chính thức lưu lại chỉ có 15 người.

"Nếu đã suy nghĩ kỹ thì lên đường thôi." Đường Miểu đứng dậy, đem trả lại cái bàn.

************************