Đường Tư Hoàng nhìn xuống dưới lầu, quét mắt nhìn một vòng, lên tiếng: "Có lẽ vì chỗ này nếu muốn ở thì phải cùng với nhiều người mình không quen dùng chung một sân, nên phòng mới không bán được."
"Đúng, đúng thế." Người đàn ông vừa nói chuyện kinh ngạc nhìn y, không nghĩ tới y đoán chính xác như vậy.
Tâm tư Đường Miểu lập tức xoay chuyển, tò mò hỏi: "Vậy các anh sao lại ở đây? Không sợ không hạp với hàng xóm sao?"
Người phụ nữ kia bộ dáng rất nhiệt tình, cười nói: "Đương nhiên là vì chỗ này tiện. Hơn nữa cũng lớn, có thể trồng chút rau."
Nghe khẩu khí của cô, có vẻ rất hài lòng với nơi này. Đường Miểu thấy, muốn bọn họ dọn khỏi đây có vẻ hơi khó, quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng không cho là đúng, ôm lấy vai cậu, ra hiệu có thể đi rồi.
"Cám ơn, đã quấy rầy rồi." Đường Miểu khách khí gật đầu, quay người rời đi, không hề chú ý tới tia sáng chợt lóe trong mắt người đàn ông vẫn luôn không nói chuyện kia.
Sau khi đi xa, Đường Miểu mới nói: "Cha, muốn bọn họ đi chỉ sợ không dễ."
"Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này không cần chúng ta quan tâm. Muốn đuổi đi, có rất nhiều cách, cứ giao cho Đường Văn." Đường Tư Hoàng xoa xoa vành tai của Đường Miểu, mềm mềm, yêu thích không nỡ buông tay.
Đường Miểu đôi khi rất đồng tình Đường Văn, theo một ông chủ luôn thích vung tay thế này, nhất định rất vất vả. Bất quá, vì cha cậu có thể tiếp tục thoải mái, Văn thúc chỉ có thể tiếp tục chịu ủy khuất vậy. Hơn nữa, người tài luôn có nhiều việc phải làm nha, cậu tin Văn thúc sẽ không để ý đâu.
Hai người một bên không nhanh không chậm đi ra khỏi cổng trường học, một bên bàn bạc xem nên tận dụng từng tấc đất trong trường học thế nào. Trường học này chưa thuộc về bọn họ nhưng bọn họ cũng đã bắt đầu trù tính rồi.
Vẫn còn sớm, quân đoàn hoa quả ra ngoài giết tang thi. Đường Văn và Đường Thất không đi mà đi tìm nhân viên công tác phụ trách bán phòng trong căn cứ nói chuyện mua trường học. Đến tối, quả nhiên đã nghe được tin tốt: quân đoàn hoa quả thuận lợi mua toàn bộ trường học. Ba người sống trong trường học trước đó cũng đã rời khỏi trường học. Trong quá trình đàm phán, có một việc nhỏ xảy ra, một người đàn ông trong đó đề nghị muốn gia nhập quân đoàn hoa quả, nếu Đường Văn không đồng ý, bọn hắn sẽ ở mãi trong trường không đi.
Đường Văn không chút do dự cự tuyệt, nhưng đáp ứng sẽ trả lại tiền thuê của bọn họ, hơn nữa còn cho thêm 20 cân gạo. Hai mươi cân gạo quả thật không ít nhưng cũng không thể dễ dàng hấp dẫn ba người kia được. Đường Miểu có chút nghi ngờ không biết có phải Đường Văn đã dùng thủ đoạn phi pháp gì không.
Đường Văn dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ: "Tiểu thiếu gia, trong mắt cậu Văn thúc tôi là người như vậy sao? Tuy sinh ra trong giới xã hội đen, nhưng cũng không nhiễm bùn a."
Đường Miểu cười khan, cuối cùng vẫn là Đường Thất tiết lộ sự tình: thì ra người phụ nữ kia có thai, lương thực dự trữ trong căn cứ dù nhiều nhưng người bình thường cũng chỉ ăn được lương thực phụ (ngô, sắn, khoai, đậu), mua không nổi loại tốt. Cho nên hai mươi cân gạo này mới có tác dụng.
Buổi tối, tiểu đội Trần Lập — hiện tại đã là một phân đội của quân đoàn hoa quả chuyển vào trong trường học. Đã có nhà cố định, mọi người đều rất vui vẻ, ngay cả cơm tối cũng không ăn mà bắt đầu sắp xếp bố trí. Bảng hiệu của trường học được đổi thành "Tổng bộ quân đoàn hoa quả", bên cạnh còn dựng thẳng một cái biển, bên trên ghi "Không phải thành viên của quân đoàn hoa quả, nghiêm cấm đi vào, người vi phạm tất sẽ bị điều tra rõ ràng".
Trường học có hai khu ký túc xá, một của học sinh, một của giáo viên, phân đội của Trần Lập dùng chung một phòng ký túc xá, Trần Lập với tư cách đội trưởng vốn có tư cách ở riêng một phòng, nhưng hắn lại bằng lòng ở cùng với chiến hữu của mình. Vì để tiết kiệm củi, tổng bộ áp dụng chế độ "nồi cơm lớn" [1], nhưng đội viên ăn phải trả bằng tinh hạch (xuất phát từ cẩn thận, Đường Tư Hoàng không quá ủng hộ chế độ điểm tích lũy), đây cũng là một loại phân phối theo lao động, để tránh có vài đội viên lợi dụng sơ hở mà lười biếng. Muốn ăn nhiều, vậy cậu nhất định phải kiếm nhiều vào.
Quân đoàn áp dụng cách quản lý quân sự hóa, bây giờ lại có vị huấn luyện viên chuyên nghiệp Trần Lập, Đường Võ tạm thời lui về tuyến sau. Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, toàn thể đội viên của quân đoàn hoa quả tập hợp ở bãi tập, bắt đầu đợt huấn luyện chính quy, khoảng nửa tiếng.
Đường tiên sinh hiển nhiên không có trong đó, mà ở một bên quan sát mọi người huấn luyện. Thân là lão đại, y tất nhiên có đặc quyền. Đường Tư Hoàng không quan tâm mọi người trong đội có thật sự tin phục mình hay không, tất cả đã có Trần Lập dạy bọn họ. Nếu có người gây sự, y sẽ không để tâm mà đuổi người đó ra khỏi quân đoàn. Không thể không nói, y rất tài trí, chỉ cần thu phục được Trần Lập, thì y chẳng khác nào đã thu phục được phân đội.
Huấn luyện xong, mọi người phóng như bay đến căn tin. Để hoan nghênh sự gia nhập của phân đội, ngày đầu tiên được ăn miễn phí, bao ăn no.
Các thành viên ban đầu của quân đoàn hoa quả là lực lượng nòng cốt của quân đoàn, trở về Đường phủ dùng cơm. Tám giờ rưỡi, quân đoàn hoa quả lại tập hợp ở cổng trường học, xuất phát ra khỏi căn cứ. Phân đội lưu lại bốn người, hai người canh cổng, hai người khác thì mua chút gạch đá, đắp cho tường vây cao hơn. Trong Đường phủ thì có Xuân thẩm xử lý.
Ra ngoài căn cứ, toàn bộ đội ngũ chia thành ba tiểu đội, tiểu đội một là phân đội, Đường Nhất và Đường Tam hành động cùng bọn họ, đương nhiên, đội trưởng là Trần Lập; Đường Tư Hoàng và Đường Miểu là tiểu đội hai, ngoài ra còn có Charles; những người còn lại là tiểu đội ba, do Đường Văn và Đường Hâm phụ trách. Hiện tại Đường Tư Hoàng đang từng bước chuyển dần quyền lực cho cấp dưới, đợi về sau thực lực của quân đoàn được mở rộng, y không cần phải tự mình đi làm mọi thứ nữa, chỉ cần quản lý vĩ mô thôi.
Đường Miểu cảm thấy Đường Tư Hoàng nên làm việc này từ sớm. Tuy bọn cậu luôn ở cùng nhau nhưng còn có những người khác nữa, căn bản không có nhiều thời gian ở riêng.
Sau khi đi xa, Đường Miểu nhích tới gần Đường Tư Hoàng rồi hôn y một cái, mới ngâm nga ngồi vững vàng trên ghế lái.
Charles vô giúp vui nghiêng đầu tới trước mặt Đường Miểu, lại bị Đường Tư Hoàng không chút khách khí đẩy ra.
Xe vẫn đi thẳng về trước, thẳng đến khi thấp thoáng thấy được bóng dáng thôn trang trong hàng cây xanh mướt mới dừng lại.
"Là ảo giác của con sao? Tốc độ sinh trưởng của những lá cây này nhanh quá." Đường Miểu dừng xe lại, thuận miệng nói một câu.
"Có lẽ vì mùa xuân nên tốc độ sinh trưởng của cây cối cũng nhanh." Đường Tư Hoàng không quá xác định nói. Thời thái bình thịnh thế lúc trước, ông chủ Đường vốn luôn bận căn bản cũng không chú ý tới mấy vấn đề nhỏ này.
Sau khi xuống xe, hai người không nói gì với nhau. Charles đứng bên cạnh, yên lặng lắc lắc đuôi.
"Vào thôi." Đường Tư Hoàng khẽ nói.
Đường Miểu gật đầu. Tinh thần lực của cậu có thể phát hiện được người sống, nhưng lại lực cảm ứng tang thi lại không mạnh lắm, nói cách khác, phải dò xét trước mới vào thôn được. Đường Miểu có một lo lắng khác, cậu không muốn quá dựa dẫm vào tinh thần lực, một khi quen, vạn nhất hao hết tinh thần lực, khả năng phản ứng của cậu sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc.
Hai người vừa bước đi vài bước, một bóng đen đột nhiên phóng tới từ bụi cỏ ven đường, như một mũi tên màu vàng bắn về phía Đường Tư Hoàng. Cùng lúc đó, giữa không trung vang lên một tiếng "gâu" hung dữ.
Charles phản ứng nhanh hơn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, dữ tợn sủa lại một tiếng, nghênh đón thân ảnh kia. Bóng đen lóa lên, mang theo một trận kình phong.
Đợi hai bóng dáng rơi xuống đất, Đường Miểu mới nhìn rõ đó là một con chó vàng rực, đầu trước cúi thấp như đang vận sức chờ phát động, lông toàn thân đều dựng hết lên, nhe răng trợn mắt, đôi mắt đỏ thẫm, nhìn chằm chằm Charles như bị chọc giận. Con chó này thoạt nhìn không giống như loài gì quý giá, nhưng bộ dáng lại vô cùng hung tợn, hình thể còn lớn hơn cả Charles.
Khí tràng của Charles lại không hề yếu, sống lưng cong lên, lạnh lùng nhìn con chó vàng, cũng nhe răng, dù không phát ra tiếng nhưng lại khiến người kinh hồn táng đảm.
"Uông!" Con chó vàng dường như cảm giác mình bị khiêu khích, đột nhiên sủa một tiếng, bổ về phía Charles.
Charles không kêu một tiếng, hai lỗ tai dựng thẳng lên, nhún thân nghênh chiến. Hai con chó lập tức quấn lấy nhau, gần như đứng lên, há mồm cắn cổ, tai và chân trước đối phương, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ mang theo uy hiếp cùng phẫn nộ. Chỉ một lúc sau, trên cổ hai con chó đã lốm đốm vết máu, trên mặt đất cũng nhỏ vài giọt máu, không biết là của con nào.
Đường Miểu nhíu chặt mày. Con chó vàng kia rất bẩn, có thể xác định là không có chủ nhân, bình thường nhất định là luôn tự mình kiếm đồ ăn, từ thân hình to lớn cường tráng của nó là thấy được, bản lĩnh cũng không nhỏ. Cậu lo Charles không phải đối thủ của nó.
Hơn nữa con chó vàng này cứ luôn tấn công mà không hề phòng thủ, như đã điên rồi vậy. Có một câu để hình dung một người mà dùng trên người nó cũng rất chính xác — mềm sợ cứng, cứng sợ ác, ác sợ không muốn sống. Còn tiếp tục, Charles sẽ gặp nguy hiểm! Nhưng hai đứa nó đang đấu rất hăng, Đường Miểu muốn nhúng tay cũng không được.
Hai con chó không hề buông mồm, vừa cắn vừa không ngừng chuyển động, chỉ một lúc sau đã chạy đi hơn mười thước. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vội vàng đuổi theo, đồng thời còn phải đề phòng tang thi trong thôn bất ngờ đánh lén.
"Cha, tiếp tục như vậy thì không được. Charles, trở lại!" Charles đối với Đường Miểu có ý nghĩa không giống bình thường, cứ một chốc lại nhìn, vừa đau lòng lại sốt ruột không thôi.
"Chó cũng có lòng háo thắng." Đường Tư Hoàng vô cùng bình tĩnh, không cho là Đường Miểu có thể ngăn được Charles hiện tại.
Đường Miểu ngăn cản không được, đành dứt khoát khích lệ: "Charles, lên! Bắt nó lại!"
Không biết có phải Charles thật sự hiểu được lời cậu không mà đột nhiên bừng bừng khí thế, hú dài một tiếng, hai chân sau đạp mạnh lên đất, bổ nhào vào con chó vàng nọ, mồm há rộng, răng nanh hung hăng đâm xuống, đồng thời dùng sức kìm con chó vàng lại. Cái cổ mềm của con chó bị cắn, bi au kêu một tiếng nằm rạp xuống đất, trong cổ còn phát ra tiếng "gừ gừ", mấy lần muốn bật dậy, đáng tiếc đều không thành công.
Đường Miểu thấy con chó vàng kia vẫn luôn không chịu thua thì cũng có vài phần bội phục, đoán chừng khí lực của nó đã bị tiêu hao đi không sai biệt lắm mới đi qua.
"Charles, thả ra."
Charles quay đầu nhìn cậu một cái, lại cúi đầu nhìn con chó vàng, thẳng người dậy, ngoắc ngoắc đuôi, chạy tới trước mặt Đường Miểu. Cả người thấm máu, thoạt nhìn có hơi chật vật, nhưng vẫn rất có tinh thần.
"Cha, thu Đại Hoàng được không?" Đường Miểu ngồi xổm trước mặt con chó vàng, trong lòng nảy ra một ý.
Đường Tư Hoàng hiểu được: "Con muốn để nó ở tổng bộ? Ý kiến hay, nhưng con chó này có chút không bình thường, giữ lại sợ sẽ có nguy hiểm." Không biết vì sao, y lại nhớ tới con chim đen gặp phải trên đường đến B thị kia, không khỏi khẽ nhíu mày.
"Chắc sẽ không sao." Đường Miểu tự tin nói: "Hắc Uy trước kia chỉ thân cận với cha, về sau uống linh thủy mới tiếp nhận con. Thử dùng nước giếng xem sao, nếu thật sự không được thì đuổi nó đi cũng không muộn."
Đường Tư Hoàng gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt con chó vàng, nhìn nhìn đôi mắt dường như không hề chịu thua của nó, nhanh như chớp vươn tay đặt trên đầu nó, thu vào không gian.
————————
[1] Chế độ nồi cơm lớn 大锅饭制度: vốn để chỉ thức ăn, cơm được để chung trong một nồi lớn như trong căn tin, chỉ sự công bằng, ai cũng như nhau, nay được dùng để ám chỉ chế độ bình quân cực đoan, khái quát hình tượng chế độ kinh tế bao cấp.
*****************************