Tang Thế Tình Nhân

Quyển 3 - Chương 167: L4




Rời khỏi H thị, Đường Miểu mới thật sự thả lỏng. Đến đây, nhiệm vụ đã hoàn thành được một nửa. Với cậu mà nói, tương đối khó giải quyết chỉ có Hạ Trà Trà. Tối qua, Hạ Trà Trà sau khi bị Đường Tư Hoàng không biết là cố ý hay vô tình đạp cho một cước thì dường như đã an phận hơn một chút, khiến cho nội tâm luôn treo cao của Đường Miểu nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy cha đã nói rõ không có tình ý gì với Hạ Trà Trà, nhưng thấy Hạ Trà Trà tới gần người mình thích thì luôn thấy không thoải mái. Hiện tại chỉ cần chạy một mạch về phía trước, đưa Hạ Trà Trà trở về căn cứ bình an là ok.

Vừa đi chưa được một dặm, xe Trần Lập dừng lại.

Đường Hâm cười khẩy một tiếng: "Không biết nữ nhân kia lại định làm chuyện thiêu thân gì đây."

Chỉ chốc lát sau, Trần Lập và Hạ Trà Trà bước xuống xe. Nhìn thấy xung quanh không có tang thi, mấy người Đường Miểu cũng xuống xe. Mục Hải ở phía sau cũng đi tới.

"Trưởng quan Trần, có chuyện gì thế?" Đường Hâm hỏi.

"Là Hạ tiểu thư có chuyện muốn nói với các cậu." Trần Lập thầm thở dài, cũng rất bất đắc dĩ. Hạ quân trưởng giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ Hạ tiểu thư, cũng phải nghe cô sai khiến, hắn không thể nào cự tuyệt được.

Hạ Trà Trà liếc mắt nhìn Đường Tư Hoàng, thấy y ngồi trong xe không có ý định xuống thì khẽ cắn môi.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi nghĩ lúc trở về chúng ta có thể đi quốc lộ, như vậy có thể thuận tiện thu thập một ít vật tư trên đường luôn. Các anh thấy thế nào?"

"Hạ tiểu thư, chuyện này không giống với chuyện chúng ta đã bàn ban đầu. Trên hợp đồng đã nói rất rõ ràng, chúng tôi chỉ phụ trách bảo hộ cô đi trao đổi tư liệu. Sao bây giờ còn phải bảo vệ cô đi thu thập vật tư?" Đường Miểu lên tiếng.

Hạ Trà Trà nhíu mày: "Hiện tại tư liệu đã tới tay, chỉ là thuận đường thôi. Có gì không thể?"

Đường Miểu im lặng. Ý của cô ta là nếu cô ta ở bên ngoài mười ngày nửa tháng, một đoàn người bọn họ cũng phải đi theo mười ngày nửa tháng? Cô ta thật sự cho mình là công chúa xuất hành sao?

"Hạ tiểu thư." Đường Tư Hoàng thò đầu ra, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Trà Trà.

Hạ Trà Trà trong lòng run lên, vô thức lùi về sau một bước.

"Tôi thật sự hoài nghi cô có thật đang làm việc vì Hạ quân trưởng hay không, nếu vậy thì cô thật đúng là kéo chân sau ông ta." Trên mặt Đường Tư Hoàng mang ý cười, nhưng lời nói ra lại không hề khách khí.

Trần Lập thầm bật ngón cái với y. Để một đại nam nhân như hắn đi làm mai cho người khác, hắn cảm thấy rất không được tự nhiên, đã sớm không còn kiên nhẫn với Hạ Trà Trà.

"Anh, anh có ý gì?" Hốc mắt Hạ Trà Trà đỏ lên, không biết là do tức giận hay do quẫn bách.

Đường Tư Hoàng thản nhiên nói: "Hai căn cứ trao đổi tư liệu với nhau, chính là vì để nghiên cứu sớm ngày có tiến triển, tiêu diệt tang thi. Cô có biết cô chậm trễ một ngày, nhân loại sẽ nguy hiểm thêm một ngày? Thật đồng tình Hạ quân trưởng, lại có một đứa con gái như cô. Đường Miểu, Đường Hâm, lên xe."

Lần đầu tiên Đường Miểu và Đường Hâm ăn ý như thế, chưa đến năm giây, đã ngồi yên trên xe.

Hạ Trà Trà đã triệt để tức giận, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng: "Anh, Đường Tư Hoàng, anh có biết hậu quả khi đắc tội tôi không? Papa tôi nếu biết anh khi dễ tôi, nhất định sẽ không bỏ qua!"

Mục Hải biến sắc. Nhưng không phải vì đồng tình Đường Tư Hoàng, mà là thấy tiếc cho bọn họ.

Đường Tư Hoàng không hề vì thế mà không vui, ngược lại còn cười sung sướng, lạnh nhạt nói: "Vậy sao? Nếu Hạ quân trưởng cũng là loại người không phân biệt công tư như vậy, thì tôi thật sự lo lắng cho tương lai của căn cứ. Lời hôm nay, dù cô có muốn thuật lại cho Hạ quân trưởng cũng chẳng sao."

Tức khắc, mặc kệ những người khác phản ứng ra sao, Đường Tư Hoàng lái xe đi trước. Xe Đường Văn phía sau nhanh chóng bắt kịp.

Hạ Trà Trà thấy bọn họ chỉ một lúc đã chạy xa thì tức giận giậm chân một cái, bất đắc dĩ lên xe.

Trần Lập thầm thở phào, nhanh chóng cho người lái xe đuổi theo.

Vì để tránh Hạ Trà Trà xảy ra sự cố, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng chỉ đành thay đổi kế hoạch ban đầu, đưa Hạ Trà Trà thẳng tới phạm vi cách căn cứ một dặm, có thể thấy được lối vào căn cứ mới chuyển hướng rời đi. Dù Hạ quân trưởng muốn bắt lỗi quân đoàn hoa quả cũng không dễ dàng, vì Hạ Trà Trà quả thật đã được đưa về bình an.

Trần Lập không có dị nghị với chuyện này, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới hắn.

Tâm tình Đường Miểu rất tốt, vừa lái xe vừa ngâm nga.

"Kế tiếp chúng ta đi đâu đây? Can you feel the love tonight..."

Từ sau khi phát hiện mình thích Đường Tư Hoàng thì nhiều lúc Đường Miểu sẽ cố ý lược bỏ xưng hô tên Đường Tư Hoàng. Có thể trong tiềm thức vẫn hy vọng Đường Tư Hoàng có thể phát giác tư tâm khác người của cậu với y. Đường Miểu không dám cưỡng cầu chuyện này, có thể như thế này ở cùng một chỗ với Đường Tư Hoàng, cậu đã cảm thấy rất thỏa mãn. Hiện tại đã là tận thế, không có "bánh mì" mới là chuyện cấp thiết nhất, không có "hoa hồng" cũng không có gì đáng lo [1]. Cậu nghĩ, trừ phi có một ngày bên người Đường Tư Hoàng xuất hiện người khác, cậu mới có thể đau đến thấu tim.

Đường Tư Hoàng không nghe thấy tiếng hát nữa thì quay đầu qua.

"Bài vừa rồi không tệ, sao không hát nữa?"

Đường Miểu cười tủm tỉm tiếp tục cất tiếng hát: "Mặt trời nhô cao chiếu sáng muôn nơi, hoa cỏ như đang mỉm cười với tôi..." [2]

Cậu chờ Đường Tư Hoàng kháng nghị nhưng liếc qua đã thấy y nghe đến thư thái.

"Tiếp đi."

Đường Miểu ngậm chặt mồm.

Sau khi cách căn cứ đủ xa, Đường Miểu tìm một chỗ khuất, thu xe vào không gian rồi lấy ra chiếc gắn máy tìm được trong thôn lúc trước.

"Đi đâu?"

"Thôn trên núi." Đường Miểu nói.

Đường Tư Hoàng im lặng một lúc rồi nói: "Ta sẽ không lái."

Có trời biết với cha mà nói, hai chữ "sẽ không" này khó nói ra lời đến cỡ nào, Đường Miểu quay đầu cười thầm vài cái, mới quay lại nói: "Con lái."

"Giờ là mùa đông. Không phải con sợ lạnh sao?" Đường Tư Hoàng chỉ ra.

Đường Miểu bĩu môi, mỉm cười: "Hết cách rồi, lát nữa phải đi một đoạn đường núi rất dài, không lái xe lớn vào được."

Sau đó lấy hai cái nón bảo hiểm trong không gian ra.

Đường Tư Hoàng đội nón bảo hiểm lên rồi ngồi vào yên sau, lúc hai cánh tay ôm eo Đường Miểu, Đường Miểu theo bản năng căng eo, Đường Tư Hoàng lại ôm chặt hơn một chút.

"Cha, ngồi vững, lên đường nào."

"Brừm—" tiếng xe gắn máy vang to một tiếng, phóng đi như bay.

Charles và Hắc Uy hai nhóc tứ chi cường tráng chạy theo, bám sát sau xe máy, không chỉ không thấy mệt mỏi mà còn thấy cực kỳ thoải mái thích ý.

Kỳ thật nước Z có rất nhiều địa phương, nhất là sâu trong núi, có không ít thôn trang vắng vẻ, vì đường giao thông bất tiện nên thôn dân hiếm khi rời núi, bọn họ tựa như đã bị lãng quên. Đường Miểu tìm được trên bản đồ một thôn trang khá hẻo lánh, chạy qua một ngọn núi lớn mới đến nơi. Nơi này đã sớm ra khỏi phạm vi WH thị.

Trên núi đầy cây khô, cỏ héo phủ đầy mặt đất, lá vàng từ từ rơi xuống, khi giẫm lên vang lên tiếng sột soạt. Có người mới có đường, hiện tại không còn người, đường lên núi đã bị cỏ dại che lấp từ lâu, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ. Đứng trên đỉnh núi có thể thấy được dưới chân núi có một thôn trang. Cách đó không xa, một đám đốm trắng đang chậm rãi di chuyển nơi sơn dã.

Đường Miểu giơ ống nhòm, không khỏi mừng rỡ: "Cha, bên đó có một bầy dê."

"Chẳng lẽ trong thôn có người?" Đường Tư Hoàng hỏi.

Đường Miểu lại nhìn kỹ một chút, lắc đầu nói: "Không có, chắc là người chăn dê biến đổi khi đang chăn dê, mấy con dê này bị bỏ bên ngoài, tự sinh tự diệt."

"Qua xem rồi biết."

Đường Miểu lần nữa khởi động xe máy chạy xuống dốc, cân bằng trượt xuống dưới. Charles và Hắc Uy chạy qua đống cỏ khô, chỉ một lúc sau trong bụi cỏ phát ra tiếng lá cây xào xạt, ngay sau đó là tiếng cục ta cục tác của mấy con gà đang giương cánh chạy trốn khỏi bụi cỏ. Hắc Uy mạnh mẽ bổ tới, áp một con gà xuống đất, lại phóng người lên, chặn được một con khác. Charles đủ nhanh nhẹn, dứt khoát cắn chân ba con gà.

Đường Miểu dừng xe lại, lấy một sợi dây thừng buộc ba con gà lại để Đường Tư Hoàng cầm, lúc này mới tiếp tục đi xuống dưới núi.

Bỗng nhiên, có một con gà có lẽ là bị kinh hách, ị ra một đống phưn gà lên đùi Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng theo bản năng ném con gà đi.

"Cha, sao thế?" Khóe mắt Đường Miểu thấy được có con gà bay mất, lớn tiếng hỏi. Gió thổi vù vù bên tai khiến cậu không nghe thấy tiếng trả lời của Đường Tư Hoàng.

Hiện tại đang xuống dốc, rất khó dừng xe lại, chỉ có thể chờ đến lúc về rồi bắt lại sau.

Đường Tư Hoàng cau mày, vẻ mặt ghét bỏ, lấy hai tờ khăn giấy ra, nhanh chóng lau sạch nó đi.

Xe gắn máy vừa vào thôn, một bóng đen đã bổ nhào tới trước mặt. Đường Miểu căn bản không kịp phản ứng, muốn chuyển hướng cũng đã chậm, tim nháy mắt như ngừng đập, chỉ nghe thấy một tiếng quát khẽ bình tĩnh bên tai: "Cúi xuống!"

Đường Miểu theo bản năng cúi người, Đường Tư Hoàng chém một đao tới, cũng không biết chém trúng chỗ nào trên người con tang thi kia. Tang thi nặng nề ngã xuống đất. Đường Miểu lấy lại tinh thần, vội vàng phanh gấp, chẳng quan tâm xe máy có bị gì không, hô một tiếng "Cha, nhảy", rồi phóng người ra trước, lăn một vòng dưới đất, mau chóng đứng lên.

Đường Tư Hoàng ngồi yên sau, phản ứng nhanh hơn, cũng nhảy khỏi xe.

Xe gắn máy chạy vù tới trước chừng mười thước rồi đâm sầm vào tường, bánh xe quay chừng trăm vòng mới từ từ dừng lại.

Lúc này, tang thi kia đã đứng lên, thấy Đường Tư Hoàng ngay trước mặt liền lập tức bổ tới, tốc độ cực nhanh, linh hoạt như báo. Đường Tư Hoàng lúc này còn chưa đứng vững, chỉ đành thuận thế lăn dưới đất, nâng chân phải đá một cái, định nhân cơ hội đứng lên. Con tang thi kia đột nhiên bắt lấy chân phải y.

Đường Miểu nhìn móng tay sắc bén của tang thi nọ, bị dọa suýt nữa dừng hô hấp, may mà Đường Tư Hoàng mang giày quân đội rắn chắc, chân trái giơ lên đá trúng nách tang thi. Tang thi lập tức lỏng tay, cả người hơi lảo đảo lùi ra sau. Đường Tư Hoàng bắt lấy cơ hội này, phóng người tới tấn công.

Tốc độ hai bên đều rất nhanh, Đường Miểu càng lúc càng khẩn trương. Cậu có thể cảm nhận được, tang thi này lợi hại hơn những con đã gặp phải trước đó nhiều, rút trường đao giắt bên hông ra tiến lên hỗ trợ. Tang thi dù không có trí tuệ nhưng vẫn cảm nhận được mùi thịt tươi sau lưng nó, lập tức biết sau lưng mình có thêm một người, linh hoạt tránh đi, lại bổ nhào về phía Đường Miểu.

Đường Miểu vung đao chém mạnh tới, tang thi mau chóng né đi, càng thêm hung tợn nhào tới, há to hàm, như trong nháy mắt là có thể cắn trúng mặt Đường Miểu.

Đường Miểu trong lòng sợ hãi một hồi, lùi lại vài bước, vô thức nắm lấy cổ tay Đường Tư Hoàng, lúc phục hồi tinh thần lại thì cả hai đã ở trong không gian.

"Cha, tang thi này rất lợi hại." Đường Miểu lau đi mồ hôi trên trán, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái chết cách mình gần như thế.

—————————————

[1] bánh mì và hoa hồng: bánh mì là vật chất, hoa hồng là tình yêu, có câu nói "cuộc sống không chỉ có bánh mì mà cần có cả hoa hồng" (đời sống vật chất bảo đảm, đời sống tinh thần phong phú), ở đây ý Đường Miểu là chưa cần đáp lại tình yêu, cái trước mắt là sống sót đã:3

[2] Bài hát "Bài ca đi học" [上学歌]: một bài hát thiếu nhi phổ biến của những năm 50, 60, giai điệu vui vẻ, lời bài hát dễ hiểu, gắn liền với tuổi thơ của nhiều người thời bấy giờ; editor khuyên nghe, giai điệu đáng yêu lớm ợ o(>v<)o lời dịch thô, có gì dở đừng chê nhá =v=

Link xem đây:

Đây là bản gốc:

https://www.youtube.com/watch?v=TgFutVFCs04

Đây là trong lúc tìm kiếm tìm được, lấy 4 câu đầu trong bản gốc, còn lại đều là khác nhưng nghe hay lắm, có anh Lương hát ý XD ~~~

https://www.youtube.com/watch?v=53QtXvIf6gM

Mặt trời nhô cao chiếu sáng muôn nơi,

Hoa cỏ như đang mỉm cười với tôi,

Chú chim nhỏ hót vang chào bình minh,

Hỏi vì sao bạn đeo cặp sách nhỏ trên lưng?

Tôi muốn đến trường,

Đừng trễ học hằng ngày,

Yêu học tập, yêu lao động,

Lớn lên đóng góp cho đời.

太阳当空照

花儿对我笑

小鸟说早早早

你为什么背上小书包?

我要上学校

天天不迟到

爱学习,爱劳动

长大要为人民立功劳

***************************************