"Cha, sao cái nào cũng có một nửa thế?" Trái lại với việc Đường Tư Hoàng biết nấu ăn, cậu càng hiếu kỳ vấn đề này hơn.
"Trứng gà ăn nhiều không tốt, mỗi ngày tốt nhất ăn không quá hai quả."
"Ồ." Đường Miểu cười với y, nhanh chóng giải quyết phần của mình, rồi vào phòng tắm đem một cái khăn ra.
"Cha, tóc cha còn nhiễu nước này, để con lau khô cho."
"Đường Hâm "vào" chưa?" Đường Tư Hoàng khép hờ mắt, lơ đãng hỏi. Y vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi đã xảy ra chuyện gì trong tầng hầm lúc đó.
"Chưa." Đường Miểu lắc đầu, dù cách một lớp khăn nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc, cố ý lau thật chậm, "Con chỉ nói cho anh ấy mình có dị năng không gian, không gian có thể bảo quản, rồi cho anh ấy ăn chút trái cây. Không nói những thứ khác."
"Sao lại đột nhiên quyết định nói cho anh con biết?"
Đường Miểu kể lại chuyện của Đường Hâm lúc ở dưới tầng hầm.
Đường Tư Hoàng cười không nói. Trên cổ tay Đường Hâm luôn đeo hai cái vòng giống y như nhau, là năm đó khi biết được sự tồn tại của Đường Miểu, Đường Hâm đã tự mình chọn loại gỗ đào hoa tâm tốt nhất, rồi cũng tự mình làm ra hai cái vòng giống nhau. Nhưng về sau vẫn không đem tặng, cũng không ném đi. Chuyện của hai anh em, cứ để hai đứa tự giải quyết.
Sau khi lau khô tóc, Đường Miểu trực tiếp dùng tay chải chải vài cái, có chút quyến luyến. Từ phía sau sofa rướn cổ lên nhìn bộ dáng lười biếng của Đường Tư Hoàng, lại nhìn sườn mặt tuấn mỹ của y, nhịn không được hôn lên một bên mặt y một cái, rồi dùng vẻ mặt đùa giỡn để che giấu tâm tư của mình.
Nhưng Đường Tư Hoàng không quay đầu lại, chỉ nắm lấy bàn tay đặt trên vai mình, không nhẹ không nặng nhéo nhéo vài cái, sau đó chỉnh lại áo tắm trên người, ngồi yên vài giây, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, cước bộ dường như có hơi gấp gáp hơn thường ngày.
Đường Miểu hơi hốt hoảng đứng yên tại chỗ, nhìn y nháy mắt đã biến mất sau cánh cửa. Không phải cha đã nhận ra được điều gì rồi chứ? Tuy đoán thế nhưng đáy lòng có một âm thanh phản đối rất nhỏ, cậu đã che giấu rất tốt, không có khả năng bị phát hiện ra sơ hở đâu.
Thẳng đến khi nghe được tiếng mở cửa, Đường Miểu mới phát giác mình đã nghĩ loạn khá lâu, vô thức ngẩng đầu nhìn lại, thần sắc Đường Tư Hoàng vẫn như bình thường đi tới, một tay khẽ ôm thắt lưng cậu, rồi hôn lên trán cậu một cái vô cùng tự nhiên, phát ra một tiếng vang nhỏ.
"Đi ngủ thôi."
Đáy lòng Đường Miểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dù lo bị phát hiện, nhưng cậu vẫn không thể át chế được nỗi khao khát muốn được gần gũi với y, một tay nắm lấy tay Đường Tư Hoàng, cả hai cùng đi tới bên giường.
Sáng hôm sau tỉnh lại chỉ nghe thấy tiếng gió thổi mạnh vù vù bên ngoài, vì phòng mở điều hòa, nên trên cửa sổ thủy tinh phủ đầy hơi nước, mờ nhạt một mảnh. Đường Miểu mặc thêm một cái áo len màu nâu vàng bên dưới lớp áo khoác, lại lấy thêm một cái mũ len và khăn choàng sọc trắng đen trong không gian ra. Tóc đã lâu không cắt, giờ đã dài tới gần bằng vai. Lại vì đội mũ nên nhìn từ phía sau còn sợ tưởng nhầm cậu là con gái. Đường Miểu nhíu mày nhìn gương, gỡ mũ xuống quăng lên giường.
Mấy hôm trước lúc chưa ra ngoài, mấy người Trương Vọng đã đi cắt ngắn mái tóc dài quá mức, mà bọn Đường Hâm hôm qua sau khi về cũng đi cắt rồi, hôm nay tới phiên cậu và Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng dù tóc dài vẫn trông rất soái, so với lúc tóc ngắn, thì tăng thêm vài phần cuồng dã, cũng càng thêm mê người hơn. Đường Miểu nhanh chóng nhìn y vài lần rồi lại nhanh chóng dời mắt đi.
Đi ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi tới, Đường Miểu không khỏi rùng mình một cái. Bây giờ đã lạnh thế này rồi, tới mùa đông thì sẽ lạnh thành cái dạng gì đây.
Hai người rất nhanh đã tìm được một tiệm cắt tóc. Trụ xoay ba màu trước cửa tiệm cắt tóc vẫn như trước tận thế, không nhanh không chậm xoay tròn. Trong tiệm có tổng cộng bốn người làm, hai nam hai nữ, sắc mặt đều hồng hào, tóc để kiểu thịnh hành, bộ dáng nhiệt tình tươi cười vẫn như lúc trước. Trong này không có vết tích của tận thế, giống như chưa hề bị tận thế ảnh hưởng.
"Tiên sinh, không biết anh muốn cắt kiểu gì?" Thợ cắt tóc nữ phụ trách Đường Tư Hoàng ôn nhu hỏi.
Đường Tư Hoàng trực tiếp đưa hình chụp trước kia cho cô xem.
Cô gái đỏ mặt ngượng ngùng tiếp nhận, nhìn hồi lâu không nỡ buông tay.
Đường Miểu ho nhẹ một tiếng, thanh âm có hơi lạnh lùng: "Xin cô làm nhanh lên, tôi và "cha" còn có việc." Không biết từ lúc nào, trong giới cắt tóc đã có một "truyền thống", khách nữ do thợ nam phục vụ, mà thợ nữ thì phụ trách khách nam. Cậu một chút cũng không thích cái loại "truyền thống" này.
Vị thợ nữ kia nghe được chữ "cha", tay liền run rẩy, có chút khó có thể tin nhìn Đường Miểu, tay vẫn cầm bức hình.
Đường Tư Hoàng rút tấm hình lại, tay chỉ vào một thợ nam đứng cách đó không xa: "Nếu cô không làm thì kêu đồng nghiệp kia của cô làm đi."
Thợ nữ nọ còn chưa kịp phản ứng, vị thợ nam kia đã nhanh chóng bước tới, nhìn lướt qua bức hình liền hiểu, mỉm cười nói: "Tiên sinh, tôi đã hiểu, trong nửa tiếng tôi sẽ cắt xong." Bọn họ cũng được trích phần trăm, lúc này, hắn rất cảm tạ cô đồng nghiệp mê trai này.
Cô thợ nữ cắt cho Đường Miểu đỡ hơn cô kia một chút, không làm ra hành động gì khiến Đường Miểu phản cảm, lúc này mới nhịn không được nói nhỏ: "Papa cậu thật trẻ."
Đường Miểu mỉm cười không nói.
Hai người tốn 100 điểm ở tiệm cắt tóc, khôi phục lại bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái lúc trước. Sau đó cả hai đi tới thị trường giao dịch. Thị trường này có thể phản ánh rất nhiều vấn đề. Đã lâu chưa tới, Đường Miểu phát hiện khá nhiều thay đổi, vì mùa đông sắp đến, nên trên thị trường bán rất nhiều chăn bông, dép bông và áo bông; điểm thứ hai là tình trạng của mọi người lại kém đi.
Đường Miểu cố ý đi tới chỗ quầy hàng của đứa nhỏ bán vòng cổ lúc trước, không nhìn thấy nó và mẹ nó, không biết hai người đã rời khỏi chỗ này hay...thế giới này rồi.
Hôm sau, Đường Tư Hoàng dẫn đội rời khỏi thành, sưu tập than đá. Lần này chỉ để hai người Đường Xuân và Đường Tam ở nhà. Đến căn cứ cũng được một thời gian, quân đoàn hoa quả đã có được địa vị nhất định trong căn cứ, lại từng đánh một trận với Hắc Lang đội, người bình thường sẽ không dám chọc vào bọn họ nữa, nên chỉ có hai người hẳn là không có vấn đề.
Đến lối ra, quả nhiên lại phải xếp một hàng dài. Tuy bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng vì sinh tồn, mỗi ngày đều có rất nhiều người ra khỏi thành.
Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng mang theo Hắc Uy và Charles đi xem bảng nhiệm vụ. Cha con hai người đều mặc loại phục trang chiến đấu ôm người màu đen và giày quân đội ống cao, cổ đeo ống nhòm, bên hông giắt trường đao, vừa xuống xe đã khiến không ít người chú ý.
Trên bảng thông báo quả thật có ghi khu vực có nhiều than đá, hơn nữa lần hành động này do quân đội chỉ huy, khó trách trước đó Tuyên Khải lại không cố kỵ mời bọn họ đi cùng.
Đường Miểu đột nhiên cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, tựa như bị rắn theo dõi, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, cả người nổi một tầng da gà, không khỏi đưa tay chà chà hai cánh tay mình.
"Sao thế?"
"Mới rồi có người cứ nhìn chằm chằm con, tuyệt đối chả phải ý tốt." Để tránh cho chủ nhân ánh mắt đó cảnh giác, cậu không quay đầu lại nhìn.
Đường Tư Hoàng làm như không có gì quay người, dẫn cậu về xe, ánh mắt không dấu vết dò xét dòng xe xếp thành hàng, thấp giọng nói: "Lần này do quân đội chỉ huy, không ít tiểu đội đi theo cùng làm nhiệm vụ, ngư long hỗn tạp, không được chủ quan."
"Con hiểu."
Quân đoàn hoa quả tổng cộng có bốn chiếc, ba chiếc việt dã và một xe tải thuê trọng lượng 5 tấn. Đường Miểu, Đường Tư Hoàng, Đường Hâm, Charles và Hắc Uy chung một xe, Đường Văn, Phùng Dã một chiếc, Đường Nhất, Đường Thất một chiếc, còn xe tải do Trương Vọng và Đường Võ lái.
Đường Tư Hoàng và Đường Hâm ngồi ở cabin, Đường Miểu ngồi phía sau, cầm ống nhòm, luôn quan sát đội ngũ phía sau. Lần nhiệm vụ này có khá nhiều tiểu đội sinh tồn, trừ một ít tiểu đội nhỏ thì có Phi Hổ đội và Tiểu Cường đội trong top 5 các tiểu đội đứng đầu. Đây là lần đầu tiên quân đoàn hoa quả làm chung nhiệm vụ với Tiểu Cường đội. Nghe nói Tiểu Cường đội luôn nhận các nhiệm vụ quân đội. Việc điều tra xung quanh WH thị có bao nhiêu căn cứ sinh tồn, đều là công lao của Tiểu Cường đội.
Nhắc tới than đá, phần lớn người trong nước đều biết, tỉnh SX là một trong các khu vực có trữ lượng than đá lớn nhất toàn quốc. Lần này, mục tiêu của bọn họ chính là tỉnh SX của D thị, cách căn cứ WH thị hơn một ngàn km, mất chừng tám tiếng đồng hồ đi xe. Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là trên đường không có bất kỳ trở ngại gì. Bởi vì đội ngũ quá dài, lại có cả xe container, xe tải quân dụng thì hơn mười chiếc, nên tiến trình đi rất chậm.
12 giờ trưa, đội ngũ dừng lại tạm nghỉ. Hai bên đường đều là nông thôn, bốn phía thoáng đãng, không có chướng ngại vật gì, nếu tang thi đến thì có thể nhanh chóng phát hiện.
"Nghỉ ngơi tại chỗ, một tiếng sau xuất phát."
Người của mỗi đội đều ồn ào xuống xe, một nhóm người phụ trách canh gác, một bộ phận khác thì chuẩn bị cơm trưa. Đường Nhất và Phùng Dã cũng lấy nồi xuống nấu mì.
Đường Miểu lần nữa cảm nhận được ánh mắt kia, mày nhíu lại, nhìn sang hướng đó. Một nam nhân trẻ tuổi mang kính đang đứng cách đó không xa, thấy cậu nhìn qua liền cười tỏ ý chào hỏi. Người này trông có vẻ chừng 27, 28 tuổi, ngũ quan thiên về mềm mại nhu hòa, ánh mắt lóe lên tinh quang lại làm người khác nghĩ gã có hơi...thần kinh.
Đường Miểu vừa thấy gã liền càng cảm thấy không thoải mái. Đường Tư Hoàng thỉnh thoảng cũng đeo kính, nhưng mang lại cho người khác cảm giác văn nhã. Còn gã này lại làm Đường Miểu cảm thấy giống một tên biến thái. Ánh mắt "dính chặt" lấy cậu làm cậu thấy cả người bực bội không thôi.
"Là gã?" Đường Tư Hoàng uống một ngụm nước, đi tới, cũng không quan sát kỹ nam nhân kia nhưng hiển nhiên đã xác định. Đường Miểu ừm một tiếng, thu hồi tầm mắt, tâm tình có hơi khó chịu. Dù là ai, bị "rắn" nhìn chòng chọc như vậy, chắc chắn đều cảm thấy rất "tốt".
"Cha, hắn ta là ai thế?"
"Sẽ biết ngay thôi." Ánh mắt Đường Tư Hoàng lướt qua cậu, đạm thanh nói.
Đường Miểu nhìn lại, nam nhân kia vậy mà đã bước tới đây, vươn tay với Đường Tư Hoàng, cười nói: "Đường đội trưởng, ngưỡng mộ đã lâu."
Tay trái Đường Tư Hoàng đút trong túi quần, tay phải cầm chai nước, không rút tay ra, cao thấp dò xét gã.
"Cậu là ai?"
Người nọ cũng không thấy xấu hổ, vô cùng tự nhiên thu tay lại, nói: "Tôi là đội trưởng Tiểu Cường đội Thi Nại Hiền, đã sớm nghe đại danh của Đường đội trưởng, luôn muốn kết giao với anh một phen, không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh được gặp mặt."
****************************