Tang Thế Tình Nhân

Quyển 2 - Chương 151: Gặp mưa (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tôi ở đây." Thanh âm mang theo ý cười của thiếu niên từ cầu thang truyền tới.

Đường Lập Quang ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lạnh lẽo. Chỉ thấy Đường Miểu đang tựa người trên lan can cầu thang, tay trái tự nhiên đặt trên tay vịn, tay phải đang cầm một khẩu tiểu liên, họng súng chĩa xuống, thỉnh thoảng vỗ vỗ lên đùi.

"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi luyện bắn súng trên lầu, có lẽ do tiếng mưa lớn quá nên Đường lão tiên sinh không nghe thấy. Đường lão tiên sinh có chuyện gì muốn tìm tôi sao?" Đường Miểu híp mắt cười.

Luyện súng? Thần sắc của đám Đường Lập Quang nháy mắt biến đổi. Bây giờ là thời điểm thiếu thốn tài nguyên, nhất là súng ống đạn dược, dùng một cái là thiếu một cái, nó thế mà còn đem đi lãng phí? Tuy những lời này không nhất định là thật nhưng bọn nó có khi thật sự có phần vốn liếng này.

Đáy mắt Đường Lập Quang nháy mắt âm trầm. Lúc trước khi chạy đến WH thị lánh nạn, bọn hắn mang theo không ít đạn dược vũ khí, đáng tiếc trên đường đi đã dùng không ít, sau khi đến căn cứ lại phải nộp lên một phần ba. Tài nguyên lão có thể vận dụng hiện tại đã sớm không còn nhiều. Nên hôm nay lão mới quyết định đối phó Đường Tư Hoàng. Bằng không, Đường Tư Hoàng nhất định sẽ trở thành đối thủ Bính Sâm khó giải quyết nhất. Ai ngờ, hiện tại ngay cả Đường Miểu cũng mạnh như thế, trong tay thế mà lại có thứ vũ khí lợi hại như vậy.

Kỳ thật, Đường Lập Quang đã nghĩ quá nhiều rồi. Lúc trước Đường Lập Vinh tuy bất hòa với Đường Lập Quang, nhưng đã nói đoạn tuyệt quan hệ với lão thì nhất định sẽ không có bất kỳ liên hệ gì nữa, càng sẽ không ngấp nghé ước mơ Phi Long bang, nhưng cho tới bây giờ Đường Lập Quang vẫn chưa buông được chuyện này, cứ luôn xem người của Đường Lập Vinh bên này là uy hiếp tiềm ẩn của lão. Mà thực tế, từ khi Đại Đường thị tẩy trắng, Đường Tư Hoàng chưa từng có ý nghĩ muốn dính vào chuyện phi pháp nữa. Có thể nói, chỉ cần Đường Lập Quang không chọc vào y, y cũng sẽ không tìm Đường Lập Quang gây phiền toái. Đáng tiếc, Đường Lập Quang người này lại là một tên lòng dạ hẹp hòi, không thể chịu được mình và Đường Tư Hoàng đứng dưới cùng một bầu trời.

Đường Lập Quang biết kế hoạch hôm nay của mình phải ngâm nước nóng rồi, tuy lão đã cho người lẻn vào từ phía sau, nhưng Đường Miểu rất thông minh, đã chiếm cứ vị trí phòng thủ và công kích tốt nhất. Càng khỏi phải đề cập tới Đường Võ thủ đoạn cũng vô cùng cường hãn. Dù thuộc hạ của lão có thể xâm nhập từ lầu hai thì cũng không có cơ hội tấn công. Hơn nữa cửa lớn cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi ngắm bắn của Đường Miểu, chỉ cần bọn hắn hành động thiếu suy nghĩ một chút, Đường Miểu có thể bắn chết đám bọn hắn chỉ trong vài giây.

Mà Đường Lập Quang tại sao lại không đánh lén vào tối qua? Vì lão biết rất rõ Đường Tư Hoàng là một người cẩn thận, đã ở đây thì nhất định chú ý thấy có xe vào thôn. Nhưng nếu bây giờ xoay người rời đi, muốn toàn thân trở ra tuyệt không dễ dàng. Đường Tư Hoàng người này, lão hiểu rõ, nhìn bề ngoài thì có vẻ vô hại nhưng lúc nhẫn tâm thì cũng nhẫn tâm hung ác hơn so với bất kỳ ai.

Song phương nhất thời rơi vào thế giằng co.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có người lớn tiếng kêu.

"Náo nhiệt thế, mọi người đang tụ tập sao?"

Hai tay Hắc Lang đút vào túi áo khoác, người mặc áo mưa chạy vào.

Đường Lập Quang thầm vui vẻ, lập tức lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Hắc Lang, cậu đến thật đúng lúc. Kẻ thù chung của chúng ta ở đây, có hứng thú liên thủ với tôi không?"

Giọng lão xác thật rất nhỏ, nhưng thính lực của Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nay đã khác xưa, hiển nhiên nghe được toàn bộ. Sắc mặt Đường Miểu trầm xuống, hận ý đè xuống trong lòng đột nhiên bốc lên cuồn cuộn, hận không thể giết lão đi cho thống khoái. Đường Lập Quang này vẫn chưa chịu buông tha bọn họ! Lúc này, tang thi mới chính là kẻ thù chung của mọi người, có bao nhiêu người đã hao tâm tốn sức chạy trốn khỏi miệng tang thi, vì để có thể sống được trên đời này dù chỉ là vài ngày, thế mà cái đám người này vốn đã giữ được mạng sống, còn ở đây đi tàn sát đồng loại. Thật đúng là mỉa mai.

Hắc Lang buông tay nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Tôi tới đây chỉ là muốn hỏi các anh em quân đoàn hoa quả đây, có thể cho tôi mượn con đội ô tô [1] không. Xe bọn tôi cần thay lốp. Hình như tôi tới không đúng lúc?"

Mặt Đường Lập Quang phủ đầy mây đen, vung tay nói: "Đi!"

Muốn đi dễ vậy sao. Đường Văn đang định tập kích Đường Lập Quang, đột nhiên thấy Hắc Lang như vô tình đi tới trước một bước, vừa vặn chắn cho Đường Lập Quang, hai mắt lập tức nheo lại.

Hắc Lang dường như không hề thấy mình đã phá hư chuyện tốt của người ta, lại hỏi: "Các vị, có thể cho tôi mượn con đội không?"

Đường Văn đành trơ mắt nhìn đám người Đường Lập Quang bỏ chạy, giọng lạnh lùng: "Không có."

Hắc Lang buông tay như không có gì, nhìn sang Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng không hờn không giận, cười nhạt một tiếng: "Hắc Lang tiên sinh, lần sau đừng đem mấy trò vặt đó đùa giỡn trước mặt tôi."

"Tôi không hiểu rõ ý của Đường tiên sinh." Hắc Lang làm vẻ khó hiểu nhìn mọi người, "Không có thì thôi vậy, tạm biệt."

Đường Tư Hoàng đứng dậy đi lên lầu hai, lúc đi ngang qua người Đường Miểu thì bỏ lại một câu: "Theo ta."

Đường Miểu vội vàng đuổi theo, cả hai nhanh chóng đi tới trước cửa sổ lầu hai.

"Tiên sinh." Đường Võ gọi một tiếng.

"Mở cửa sổ." Đường Tư Hoàng lời ít ý nhiều.

Bọn Đường Văn cũng từ dưới lầu đi lên.Cửa sổ vừa mở, nước mưa mang theo gió lập tức đập vào. Đám người Đường Lập Quang trong lòng biết Đường Tư Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, đang định lên xe chạy trốn.

"Đường Miểu, hai trái lựu đạn ta đưa con đâu?"

"Đây." Đường Miểu vờ mò mò trong túi áo, móc lựu đạn ra.

Đám Đường Văn kinh hãi. Lão đại vẫn luôn mang theo thứ này?!!

Đường Tư Hoàng không chút do dự ném ra một trái, trúng ngay xe Đường Lập Quang. "Bùm!", một tiếng nổ lớn vang lên. Ngay sau đó là trái thứ hai, lại là một tiếng vang nữa.

Tim Đường Miểu nẩy mạnh một cái, cậu cả kinh không phải vì cha thật sự hạ thủ với bọn họ, mà là vì cậu không hề thấy cha lòng dạ hiểm ác, nhưng trong lòng cũng thở dài một hơi. Cậu hẳn nên là người ra tay mới đúng, không nên để cha phải chịu đựng những chuyện này một mình. Đường Lập Quang đã không buông tha bọn họ thì bọn họ hà tất phải thủ hạ lưu tình với lão?

"Ah ——" Trong xe phát ra tiếng hét thảm thiết, lại bị cơn mưa "ào ào" át đi. Dường như có một người may mắn thoát được.

Đường Miểu giơ súng lên định bắn, lại bị Đường Thất giật lấy, cười nói: "Tiểu thiếu gia, để chuyện này cho người chuyên nghiệp nào."

Kỹ thuật bắn của Đường Thất cực chuẩn, "đùng", tiếng gào lập tức im bặt.

"Đường Võ, Phùng Dã, xuống dưới đó kiểm tra xem còn tên nào lọt lướt không." Đường Tư Hoàng lạnh lùng nói.

"Vâng!"

Hắc Lang lúc này vừa mới vào nhà, đã nghe thấy tiếng nổ lớn, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, bên tai lại vang lên câu nói lúc trước của Đường Tư Hoàng.

"Nghe cho rõ, nếu lần sau Hắc Lang đội lại không có gì tới gây sự — thế đạo bây giờ, bên ngoài đều là tang thi, giết các người không phải chuyện gì khó."

Người đó so với người xuất thân từ hắc đạo như gã càng giống hắc đạo hơn, Hắc Lang lúc này mới ý thức được điểm này, thầm sợ hãi vì những việc lén lút mình từng làm.

"Lão đại, anh sao thế?"

Hắc Lang thu liễm lại, nhìn đám đàn em xung quanh, trầm giọng nói: "Các cậu nghe kỹ cho tôi, quân đoàn hoa quả không phải dễ chọc đâu. Từ giờ trở đi, chúng ta và quân đoàn hoa quả nước giếng không phạm nước sông, chuyện trước kia không ai được nhắc lại nữa!" Gã trước đó sở dĩ để Triệu Lục đi thăm dò quân đoàn hoa quả, chính là muốn duy trì vị trí đứng đầu của Hắc Lang đội, đồng thời ra oai phủ đầu với tiểu đội sinh tồn mới tới này. Hiện tại gã mới phát giác ra mình đã quá tham lam rồi, thế đạo bây giờ, giữ được mạng đã là không tồi, cần gì phải đi giành giật cái thứ hư danh đó chứ.

"Vâng!"

Nếu Đường Tư Hoàng ở đây, y sẽ biết được mình đã đạt được mục đích thứ hai khi ném lựu đạn — mục đích thứ nhất là tiêu diệt cái tai họa ngầm Đường Lập Quang kia, mục đích thứ hai là muốn cảnh cáo Hắc Lang một lần cuối cùng.

Giải quyết hết mấy người lẻn vào từ cửa sau, tai họa ngầm đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Đường Miểu vào phòng, cứ như vừa đánh nhau một trận, kiệt sức nằm bẹp dí trên giường. Mấy người Đường Văn lo lắng nhìn cậu.

Đường Tư Hoàng ngồi trong phòng khách một lúc rồi cũng về phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Đường Miểu mở mắt ra: "Cha."

Đường Tư Hoàng nhìn cậu không nói.

Đường Miểu ngồi dậy, vỗ vỗ mép giường.

Đường Tư Hoàng từ từ đi qua, ngồi xuống: "Muốn nói gì?"

Đường Miểu gõ đầu, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu: "Con không thích Đường Lập Quang là vì...Con từng nằm mơ một giấc mơ suốt một thời gian dài. Trong giấc mơ đó, ông ta muốn đối phó con, cha thay con cản một viên đạn. Rồi con đỡ cha trốn đi, nhưng thuộc hạ của lão lái xe tông vào chúng ta, làm cả hai chúng ta đều..."

"Ha ha..." Đường Tư Hoàng đột nhiên cười thành tiếng, ánh mắt đen láy nhìn cậu chăm chú toát lên ý cười nồng đậm.

Trong nháy mắt, mị lực của Đường Tư Hoàng tăng lên, làm tim Đường Miểu đập thình thịch thình thịch, mắt nhìn y mãi không chán, nhưng lại bị y cười làm cho chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao, có chút thẹn quá hóa giận, xụ mặt: "Cha cười gì chứ?"

"Không có gì."Đường Tư Hoàng vuốt ngược mái cậu lên, hôn xuống một cái, rồi đứng dậy, "Trưa nay ăn cơm với rau xào, đi chuẩn bị đi."

Hừ, đúng là xem cậu thành đầu bếp rồi mà. Đường Miểu thầm nói trong lòng, nhưng vẫn nhanh nhẹn nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, tay phải bất giác xoa lên trán.

Mấy người Đường Hâm thấy cậu tinh thần tràn đầy chạy tới, đều an lòng cười.

Đường Miểu ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa, Đường Tư Hoàng giám thị Hắc Lang đội ở lầu hai. Mấy người Đường Văn thì chia ra kiểm tra các hộ gia đình khác, xem xem có thể tìm được thứ gì hữu ích không. Nhìn tình hình trước mắt, cơn mưa này có khả năng vẫn còn tiếp tục.

Hắc Lang đội bên kia luôn có người đứng ở lầu hai chú ý gắt gao động tĩnh của bọn họ, thấy mấy người Đường Văn đội mưa đi về phía tây của thôn, Hắc Lang lập tức đoán được ý định của bọn họ. Cũng vội vã phái vài tên đàn em đi về một hướng khác của thôn, tận lực thu thập thêm nhiều vật tư.

Đường Tư Hoàng đạm cười, đối với sự thức thời của Hắc Lang vô cùng hài lòng.

Đường Miểu cắt thịt khô, xúc xích, khoai tây và bí đao thành lát, bắp cải thì tách lá già ra rồi xắt thành những sợi dài, cuối cùng làm được thịt khô hầm rong biển, thịt cắt lát xào bí đao, cải trắng ngâm chua cay, lá bắp cải xào chay và khoai tây sợi xào miến.

——————————————

[1] Con đội ô tô: cái bẩy nâng xe lên sửa xe



***********************************