Đường Miểu sững sờ, cậu còn tưởng thằng nhóc này không dụ được Văn Tĩnh thì sẽ chọn một cô gái khác là Ninh Nguyệt, không ngờ nó lại chọn mình. Từ lúc nó tiến vào thì cậu đã cảnh giác với thằng nhóc này. Không vì cái gì cả, đơn giản là lúc nó vừa vào nhà thì quét mắt một vòng mới chọn Văn Tĩnh, có thể thấy nó cũng chẳng phải là một đứa nhỏ đơn thuần gì. Tuy nói giữa người với người không nên quá phòng bị, nhưng ngay cả một đứa bé nhỏ như vầy cũng phải đề phòng, thật bi ai làm sao.
"Anh ơi, xin anh mà...Em thật sự chỉ cần ăn một chút thôi..."
Đường Tư Hoàng ăn miếng mì cuối cùng, lấy giấy lau miệng, ánh mắt thản nhiên liếc qua đứa nhỏ kia, nhưng cũng không nói gì.
Những người khác vừa ăn mì vừa chú ý diễn biến tình hình, có chút ý muốn xem náo nhiệt.
Đường Miểu chỉ chỉ ghế bên cạnh: "Nhóc ngồi xuống trước đi, chờ bọn anh ăn xong rồi nói sau."
Đứa nhỏ có chút bất ngờ, nghi ngờ hỏi: "Anh cho thật sao?"
"Đương nhiên." Đường Miểu mỉm cười với nó.
Thần sắc cậu bé có chút thấp thỏm không yên, ánh mắt thỉnh thoảng trộm liếc những người khác, cơ thể luôn trong trạng thái căng cứng, nhưng vẫn yên tĩnh ngồi một bên, ngửi thấy mùi mì gói thơm ngào ngạt, lâu lâu lại nuốt nước miếng.
Những người khác thấy không có chuyện vui để xem đều có chút thất vọng, nhanh chóng ăn mì. Ăn xong, tất cả thu dọn chuẩn bị rời đi.
Đứa nhỏ lập tức bối rối, đi theo sát Đường Miểu. Đường Miểu đè lại vai nó, ra hiệu bảo nó an tâm đừng gấp gáp, cho Đường Tư Hoàng một ánh mắt, vào phòng bếp thu bình gas vào không gian. Bình gas gần như còn đầy, làm cậu nhặt được tiện nghi.
Lúc đi ra, đứa nhỏ bị uy áp của Đường Tư Hoàng chấn nhiếp, có chút đứng ngồi không yên.
Đường Miểu dẫn thằng nhóc ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã thấy mọi người lên xe hết, cửa sổ xe lại mở ra, hiển nhiên là thấy hiếu kỳ xem cậu sẽ xử lý thằng nhóc này thế nào. Đường Miểu buồn cười liếc bọn họ, sau khi Đường Tư Hoàng lên xe mới lấy một gói mì trong balô ra, chú ý thấy đôi mắt thằng nhóc sáng rực nhưng không đưa liền, mà đợi lên ghế lái rồi mới quăng gói mì qua cửa sổ, sau đó khởi động máy, nhanh chóng ly khai.
Mọi người thấy một đoạn kịch câm như thế thì thấy có chút khó hiểu. Tiếu Hồ Lâm nhịn không được lên tiếng: "Đường Miểu, rốt cuộc vừa rồi con nghĩ gì vậy?"
Đường Miểu cười nói: "Sở dĩ không đuổi nó đi là sợ nó còn có đồng lõa, vạn nhất đi mật báo, chúng ta chắc chắn sẽ gặp phiền toái. Cứu một người, chính là tăng thêm một trách nhiệm, lúc đi mới đưa cho nó là sợ nó quấn lấy con."
"Ra là thế."
Đường Hâm có chút ngoài ý muốn khi thấy Đường Miểu trưởng thành nhanh như vậy, lập tức cười cười. Đường Miểu càng lúc càng ổn trọng là chuyện tốt, hắn và papa có thể bớt hao tâm.
Mấy phút sau, đoàn xe tiến vào nội thành. Đô thị phồn hoa khi xưa gần như đã thành thành phố bỏ hoang, những chiếc xe bị bỏ lại ven đường, phủ đầy bụi bẩn; tủ kính các cửa hàng đối diện đường lớn bị đập nát, mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi; giấy báo tạp chí văng đầy đất, cuốn theo làn gió thổi qua; mấy tiệm trái cây tỏa ra mùi hư thối, lan ra tận hai dặm. Trên đường đầy những thi thể bị tang thi gặm nát bấy, đưa tới những tiếng ruồi kêu ong ong.
Tang thi trong nội thành nghe tiếng lập tức vây về bên này. Các xe đều đã được tân trang, không sợ tang thi đập vỡ cửa kính. Đường Miểu bên thì chậm rãi lái về trước, bên thì quét mắt nhìn những tấm bảng hiểu bên ngoài.
Tiếu Hồ Lâm nói: "Tư Hoàng, bọn tôi định đi tìm thành phố điện máy, bên cậu thì sao?"
"Cũng thế."
Mọi người lái vào con đường từng phồn thịnh nhất. Lần này chiếc quân dụng mở đường, đâm chết một đống lớn tang thi. Suning, Gome, Haier là những nhãn hiệu nổi tiếng, các thành phố lớn đều có chi nhánh nên không khó để tìm. Từ xa Đường Hâm đã thấy năm chữ lớn "thành phố vịnh điện máy".
"Tiếu Hồ Lâm, tang thi trong thành phố điện máy nhất định không ít. Trước cứ chia nhau ra tìm kiếm các vật tư cần thiết khác, rồi tập hợp lại ở trung tâm mua sắm, cùng nhau xông vào." Đường Tư Hoàng cầm bộ đàm nói.
"Được. Ba tiếng sau tập hợp thế nào?" Tiếu Hồ Lâm sảng khoái tán thành. Đồ vật trong thành phố điện máy toàn có kích thước lớn, mang theo nhiều đồ như vậy đi sưu tập những vật tư khác quả thực rất bất tiện.
"Ừ, bọn tôi đi trước."
Ba chiếc Land Rover quẹo sang một con đường khác. Lúc này không cần phải để ý đi thẳng hay rẽ trái rẽ phải gì, một đường chạy thẳng về trước, tìm được "Bách hóa Văn Hối" [文汇百货], có tổng cộng ba tầng, lầu một là nhà hàng KFC và MacDonald, lầu hai là khu thực phẩm, lầu ba là khu bán quần áo.
Đường Miểu cho dừng xe lại.
"Đường Hâm, anh lên ghế lái đi, chuẩn bị tiếp ứng. Em với cha lên kiểm tra trước, xem tang thi nhiều không."
"Không cần phiền thế, em đã ngồi đó rồi ở yên đi, anh với papa lên cho." Đường Hâm vừa nói vừa chuẩn bị xuống xe.
Đường Miểu không biết làm sao, thật ra cậu định tìm cơ hội thu vào một ít khay chứa đồ, vì đồ trong không gian quá loạn.
Đường Tư Hoàng lên tiếng: "Đường Hâm, con lái xe. Đường Miểu đã lái mấy tiếng rồi."
Đường Hâm chỉ đành đáp ứng.
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng cầm chắc vũ khí, nhanh chóng xông vào. Từ cửa lớn đi vào là thang máy, lên thang máy sẽ tới khu thực phẩm, quét qua một vòng, có chừng 40, 50 tang thi, trong đó có không ít con là nhân viên bán hàng. Đường Miểu gật đầu với Đường Tư Hoàng, hai người lưng kề lưng tiến vào, Đường Miểu đặt tay lên các khay chứa đồ, mỗi lần đặt là toàn bộ khay và thực phẩm bên trong đều bị thu vào không gian.
Đường Tư Hoàng thì không ngừng chém giết tang thi. Chừng 10 phút sau, các khay chứa và thùng hàng ở lầu hai toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại hơn hai mươi tang thi. Đường Miểu cố ý lấy ra hơn ba mươi cá hộp, ba mươi hộp hoa quả khô, ba mươi túi thịt khô, một thùng dầu, mười túi gạo 25kg cùng mười bịch giấy vệ sinh rải bừa xuống đất.
Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng cố ý để lại hơn hai mươi tang thi kia, gọi những người khác lên.
Chỉ chốc lát sau, mấy người Đường Văn cầm đao chạy tới, nhìn thấy lầu hai gần như trống không, thầm sợ hãi trước thủ đoạn lợi hại của đám người sống sót, ngay cả khay đồ cũng gom luôn rồi. Mọi người nhanh chóng chia làm hai tổ, tổ một giết tang thi, tổ còn lại thì nhanh nhẹn lấy ra giường ra, bao toàn bộ các vật tư tán loạn trên đất vào. Mỗi lần chiến đấu với tang thi đều là một lần dùng tính mạng để đặt cược, thần kinh tất cả không hẹn mà đều căng cứng, linh hoạt mà ngoan độc không ngừng bổ đao xuống, không dám có chút sơ suất nào.
Sau đó đoàn người nhanh chóng xông lên lầu ba. Trên lầu ba còn thừa lại không ít quần áo, giày dép cùng ra giường, đệm chăn các loại, dùng ra giường đóng gói lại toàn bộ, dù không dùng được thì cũng có thể đem đi trao đổi với người khác ở thị trường giao dịch. Nguy cơ tang thi bộc phát vào cuối mùa hè, quần áo mùa đông chưa được đưa ra thị trường, nhưng vẫn còn một phần nhỏ áo khoác ngoài và áo len, thu lấy toàn bộ.
Cuối cùng, mọi người lấy được tổng cộng tám "bao ra giường", đồ thiếu thì không hài lòng, đồ nhiều cũng phát sầu. Bọn họ chỉ có ba chiếc xe, không đủ chỗ để.
Đường Miểu lấy hai cái lưới đánh cá trong balô ra: "Gạo, giấy vệ sinh và quần áo thì chất chồng trên nóc hai xe đi, rồi dùng lưới đánh cá bao lại, lấy dây thừng quấn chéo để giữ cho nó không rớt. Mấy thứ còn lại thì để trong xe." Còn nóc chiếc còn lại thì để lát nữa chất máy phát điện năng lượng mặt trời lên.
Phùng Dã nhìn lưới đánh cá mà sững sờ: "Ý kiến hay..."
Đường Văn nhịn không được cười: "Tôi lại càng hiếu kỳ, cái lưới đánh cá này ở đâu ra vậy."
Đường Miểu buông tay nói: "Lần trước lúc đi quét một thôn dân, phát hiện được trong nhà nông."
Vấn đề được giải quyết, mọi người vác bao đồ xông ra ngoài, quét sạch tang thi phụ cận, trước khi càng nhiều tang thi vây tới thì nhanh chóng chất đồ lên nóc xe rồi lưới đánh cá và dây thừng trói chặt lại.
Sau đó, mọi người lên xe trở lại thành phố điện máy. Lúc này đã hơn hai giờ chiều. Đến trước thành phố điện máy, đội của Tiếu Hồ Lâm vẫn chưa về. Mọi người không xuống xe, Đường Miểu cầm ống nhòm xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong. Thành phố điện máy có tổng cộng ba tầng, đoán sơ qua thì mỗi tầng có không hơn năm mươi tang thi, có lẽ không khó đột phá.
"Xoẹt xoẹt...rè rè...Gọi Đường Tư Hoàng, bọn tôi về rồi. Các cậu thế nào? Over." Hai chiếc xe của Tiếu Hồ Lâm theo một con đường khác rẽ vào chạy tới.
Đường Miểu hắc tuyến. Cái người này xem quá nhiều phim xã hội đen rồi.
"Cũng không tệ lắm, còn cậu?"
"Roger. Xui, mất hai người. Over."
Hai chiếc xe đã ở bên ngoài thành phố điện máy.
"Vào thế nào? Có kế hoạch cụ thể không? Over."
Đường Tư Hoàng đáp: "Giết hết không chừa. Đi từ lầu một lên lầu ba thanh lý tang thi, đương nhiên, nếu có thể tìm được thứ chúng ta cần ở lầu một thì càng tốt."
"Roger. Xử lý lầu một trước. Để một người lại ở lầu một để canh xe. Over." Tiếu Hồ Lâm nói.
Mọi người gần như đồng loạt nhảy xuống xe, xông vào thành phố điện máy rồi lập tức đóng cửa lại.
Diện tích thành phố điện máy không nhỏ, tầng một rộng hơn 300 m2. Hai đội tổng cộng hơn 20 người cộng thêm hai con chó, nhanh chóng tiến lên chém giết.
Nhiều người chung tay cuộc thanh lý tiến hành cũng nhanh hơn, không tới 20 phút đã xong xuôi. Mọi người lúc này mới nhìn kỹ hàng hóa trong lầu một, tất cả đều là nhãn hiệu các hãng điện thoại, sản phẩm kỹ thuật số, làm người ta nhìn mà hoa cả mắt.
"Đi thôi, lên lầu hai."
Đường Tư Hoàng đưa ống nhòm và bộ đàm cho Đường Võ: "Nội thành nhất định vẫn còn người sống sót, canh chừng đồ trên xe."
"Cứ yên tâm, tiên sinh."
Đường Miểu đem mười mũi tên tốt nhất theo mọi người lên lầu hai. Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Văn, Đường Hâm, Phùng Dã, Đường Thất chia làm hai tổ, Đường Văn, Đường Hâm và Phùng Dã ba người dùng nỏ xác suất trúng không cao lắm nên đều dùng đao cận chiến, Đường Miểu, Đường Tư Hoàng và Đường Thất bắn tên có thể nói là bách phát bách trúng, đi phía sau bọn họ đánh từ xa. Chỉ một lúc sau, trước mặt bảy người lại xuất hiện một đống xác tang thi.
Đám thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm vốn có chút bất mãn với quân đoàn hoa quả, vì bên bọn hắn nhiều người, mà quân đoàn hoa quả lại ít, nếu hai đội hợp tác, nhất định là quân đoàn hoa quả chiếm tiện nghi, nhưng lúc này thấy sự phân công hợp tác ăn ý của đối phương, đều không khỏi thầm tán thưởng. Nhất là Đường Miểu nhỏ tuổi nhất, gần như cứ mỗi ba giây bắn một lần, tiếng "sưu sưu" vang lên không ngừng, nhanh như chớp đâm xuyên vào đầu tang thi. Động tác gọn gàng lưu loát lại làm bọn hắn không thể không bội phục.
****************************