Đường Tư Hoàng nhướn mày. Bỗng nhiên có cảm giác mình bị tính kế.
Mọi người lắc đầu.
Đường Miểu hắc hắc cười, rung đùi đắc ý nói: "Sầu riêng cả người đều là bảo, hoàn toàn xứng đáng với cái tên "vua các loại trái cây". Cho nên, cha, biệt danh của ngài đương nhiên là "sầu riêng"."
"Ph-phụt..." Tất cả đều nhịn cười nhưng vẫn có người bật cười thành tiếng, đồng thời tỏ vẻ đồng tình nhìn Đường Miểu, tiên sinh cũng không phải người có thể tùy tiện đùa giỡn nha.
Đường Miểu cười cười nhìn Đường Tư Hoàng lộ ra hai cái lúm đồng tiền, bộ dáng thập phần vô tội.
Thần sắc Đường Tư Hoàng vẫn không đổi, nói: "Đường Miểu, tài nghệ nấu nướng của con tốt nhất trong tất cả mọi người. Bữa cơm tối nay con phụ trách, không cần làm gì nhiều, cứ bảy mặn bảy chay là được." =)))))
Đường Hâm ồn ào đầu tiên: "Tốt quá, tối nay có thể được ăn một bữa ngon rồi."
"Cha, vật tư của chúng ta không nhiều, phải tiết kiệm." Đường Miểu nghiêm túc khuyên. Tuy vật tư trong không gian của cậu rất sung túc nhưng cũng không thể hào phóng lấy ra như thế chớ. Mà vật tư bên ngoài của bọn họ thì chỉ có cải thảo, bắp cải, củ cải trắng và khoai tây, lấy đâu ra mà làm mười bốn món a?!
Đám người Đường Hâm cười tủm tỉm, vui vẻ đứng nhìn cha con hai người đấu nhau, mọi người trên cơ bản đều theo phe Đường Tư Hoàng, vì bọn họ có thể đi theo chiếm tiện nghi nha. (〜 ̄▽ ̄)〜
Đường Tư Hoàng thản nhiên nói: "Không sao, từ ngày mai sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ. Tối nay là đêm nhàn nhã cuối cùng, cứ để mọi người ăn ngon một bữa."
Đường Miểu cúi đầu, đáp lời là tiếng cắn táo "răng rắc".
Cuối cùng, biệt danh của mọi người đều đã được xác định, Đường Tư Hoàng - sầu riêng (tuy chắc chắn chẳng ai dám gọi thế nhưng vẫn thành kết cục đã định), Đường Hâm - quả vải, Đường Miểu - dâu tây, Đường Xuân - hạch đào, Đường Văn - quả lựu, Đường Võ - chuối tiêu, Đường Nhất - dưa hấu, Đường Tam - quả bưởi, Đường Thất - kiwi, Trương Vọng - quả xoài, Phùng Dã - trái dừa. Xuân thẩm cũng có biệt danh - cà chua. (ko nhịn cười đc =]]]]])
"Được rồi, giờ nói tới chuyện chính." Đường Tư Hoàng nói.
Tất cả an tĩnh lại.
"Xem ra mọi người đều không nghe được tin gì về dị năng."
Đường Tam không cho là đúng nói: "Tiên sinh, có lẽ năng lực của ngài và Phương Cổ chỉ là ngẫu nhiên."
"Về sau nhớ lúc nào cũng phải chú ý tới việc này." Đường Tư Hoàng ra hiệu với Đường Miểu, "Hôm nay bọn ta ra ngoài gặp được bốn tang thi tiến hóa, trong đầu bọn nó đều có thứ gì đó."
"Là cái này." Đường Miểu lấy chai nhựa kia ra, để cả bọn truyền nhau xem, "Tôi và cha đều cảm thấy việc tiến hóa của tang thi liên quan tới mấy viên tinh hạch này. Về phần liên quan thế nào thì tạm thời còn chưa rõ ràng lắm."
Thần sắc mọi người đều lập tức trở nên nghiêm túc.
"Tang thi tiến hóa càng nhanh, tình cảnh của chúng ta càng nguy hiểm." Đường Văn ngưng trọng nói.
Ánh mắt sắc bén của Đường Tư Hoàng quét một vòng mọi người xung quanh, "Tang thi có thể tiến hóa, tại sao nhân loại lại không thể? Đây cũng là nguyên nhân ta bảo các cậu luôn phải chú ý đến tin tức về dị năng. Có lẽ có vài người cũng che giấu tin tức dị năng như Phương Cổ, chứ không hẳn là không có."
"Lão đại thì tốt rồi, đã có dị năng a." Đường Võ hâm mộ nói.
Đường Miểu mấp máy môi. Bọn họ không biết thực chất cha chẳng hề có dị năng gì cả, vì bảo hộ cho cậu nên mới nói thế. Nói trắng ra là, nếu chuyện dị năng bại lộ, mọi nguy hiểm đều phải do cha gánh vác. Tâm tình mới rồi còn sáng sủa thoáng chốc lại mây mù mù mịt.
"Đường Miểu, đi chuẩn bị cơm tối đi."
Đường Miểu nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh mà thâm thúy của Đường Tư Hoàng, ngoan ngoãn đứng lên đi vào phòng bếp, nhìn đống hàng hóa tích trữ bên trong mà đau đầu không thôi. Rốt cuộc cậu nên đi đâu tìm bảy mặn bảy chay bây giờ đây?
Xuân thẩm từ ngoài vườn đi vào, nghe thấy "hình phạt" của Đường Tư Hoàng phán cho Đường Miểu, liền mặt mày vui vẻ cùng vào nhà bếp.
"Tiếu thiếu gia, để tôi giúp cậu."
"À, được." Đường Miểu còn đang trầm tư.
Đường Hâm cố ý đứng trước cửa phòng bếp muốn xem Đường Miểu xấu mặt, nhưng cũng hy vọng Đường Miểu thành công, lại bị cậu đuổi ra ngoài, cửa nhà bếp cũng khóa trái bên trong, không cho bất kỳ ai nhìn thấy.
Nửa tiếng sau, thanh âm mọi người chờ mong đã lâu truyền ra từ phòng bếp.
"Chuẩn bị ăn cơm."
Đường Tư Hoàng nhàn nhã ngồi xuống chủ vị, những người khác thì hỗ trợ mang đồ ăn ra, tiếng chậc chậc tán thưởng thỉnh thoảng truyền ra từ phòng bếp làm Đường Tư Hoàng không khỏi cũng nảy sinh hiếu kỳ.
Rất nhanh, bàn tròn đã đầy ắp đồ ăn, đúng thật là bảy mặn bảy chay. Bảy món mặn là gà panji (phiên âm Hán Việt: đại bàn kê=đĩa gà lớn), thịt băm xào cải bẹ, mì gói xào xúc xích, thịt khô hầm củ cải trắng, xúc xích xào rau củ, cá hố kho và thịt băm xào khoai tây sợi; bảy món chay là khoai tây sợi chua cay, khoai tây kho chay, khoai tây xào cay, rau trộn tam ti (cà rốt sợi, củ cải trắng sợi, hành tây thái sợi), cải trắng muối chua, bắp cải xào và táo kéo đường. Món chính tối nay là mì sợi. Đoạn thời gian trước mọi người vẫn luôn ăn cơm, mì sợi và bột mì vẫn còn nhiều. Xuân thẩm cũng tỏ vẻ, bắt đầu từ ngày mai sẽ chia ra ăn mì cho thích đáng, không thể tiếp tục hao phí gạo nữa. (ti: sợi) (gà panji: món gà xào cay đặc sản Tân Cương, Trung Quốc)
"Nhóc con, lợi hại!" Đường Hâm lập tức bị hấp dẫn.
"Cha, thế nào?" Đường Miểu đắc ý nhìn Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng cười đáp lại: "Không tồi."
Đường Văn cười nói: "Tiểu thiếu gia, đầu tiên giới thiệu một chút?"
"Kỳ thật rất rõ ràng, đều là tận dụng khoai tây và thịt gà hết mức thôi. Đĩa gà lớn, khoai tây sợi chua cay, khoai tây kho chay và khoai tây xào cay đều có nguyên liệu là khoai tây; còn thịt trong thịt băm xào khoai tây sợi và thịt băm xào cải đều là thịt gà." Khoai tây trữ rất nhiều. Còn bắp cải đều là đổi trong không gian.
"Bắt đầu đi." Đường Tư Hoàng vừa lên tiếng, tất cả đều không khách khí mà bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Mọi người biết rõ hai miếng táo kéo đường là Đường Miểu làm riêng cho hai người cậu và Đường Tư Hoàng, đều ăn ý không động vào. Đường Miểu hảo tâm gắp cho Đường Tư Hoàng hai miếng.
Đường Xuân thấy thế, vừa định lên tiếng đã thấy Đường Tư Hoàng vô cùng tự nhiên bỏ miếng táo vào miệng. Mặt Đường Xuân thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Đường Hâm cũng có chút kinh ngạc nhìn Đường Tư Hoàng và Đường Miểu. (có ai nhớ anh Hoàng ko ăn đồ ngọt đc ko:v)
Đĩa gà lớn quả là "đĩa lớn", vì tổng cộng có ba con gà, ngoài ra còn có khoai tây và miến, nên cả đĩa vô cùng nặng, còn bỏ thêm bột thì là, mùi rất thơm. Là món bị tiêu diệt nhanh nhất.
Charles và Hắc Uy cũng được ăn một bữa ngon lành. Toàn bộ xương gà đều là của chúng.
Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên. Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Ai tới giờ này chứ? Tất cả đều ăn ý vươn đũa tới đĩa táo, cấp tốc xử lý hết. Đường Văn ngồi cạnh Đường Miểu còn giúp cậu gắp hai miếng.
Đường Thất chạy đi mở cửa.
"Ai thế?"
"Là Tiếu đại ca của cậu." Một thanh âm nhẹ nhàng truyền vào.
Mặt Đường Thất lập tức đen lại. Hắn rất muốn nói lại là "Để Thất ca mở cửa cho cậu.", nhưng Tiếu Hồ Lâm là bạn của tiên sinh, tự xưng là Thất ca với Tiếu Hồ Lâm cũng có nghĩa là bất kính với tiên sinh.
Tiếu Hồ Lâm mặc một bộ đồ thường màu cà phê, tay cầm theo sáu cái túi, cứ như đang đi trên sàn chữ T, không nhanh không chậm đi tới, miệng thì lên án: "Đường Tư Hoàng, cậu thật không có nghĩa khí. Tới căn cứ rồi còn không tới tìm tôi."
Đường Miểu liếc nhìn Đường Tư Hoàng, vừa cười vừa nói: "Tiếu thúc thúc, đã lâu không gặp. Bọn con cũng không biết thúc ở đây a."
Tiếu Hồ Lâm từ chối cho ý kiến, nhìn thấy đống đồ ăn phong phú trên bàn, vẻ thất vọng trên mặt lập tức biến thành cao hứng, nghiêng người lách qua Đường Thất đang quay lại bàn ăn, linh hoạt chen lên chiếm lấy chỗ hắn, cũng không để ý đó là đôi đũa Đường Thất dùng rồi, nhanh như chớp bỏ một khối thịt gà vào miệng. Dùng bộ dáng nhã nhặn làm động tác thô lỗ như thế, vậy mà lại không làm người ta thấy chướng mắt.
Đường Miểu lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Tiếu Hồ Lâm. Không thể không thừa nhận, ngũ quan Tiếu Hồ Lâm quả thật rất xuất sắc, tính cách cũng khó làm người ta chán ghét. Cậu nhìn qua Đường Tư Hoàng, thấy mặt y không lộ ra biểu tình không nên có nào, lúc này mới thấy an tâm một chút.
"Tôi vội vàng tới đây vốn định đưa cho các cậu chút dưa leo cà tím, không ngờ sinh hoạt của các cậu lại thoải mái như vậy. Hửm? Đây là thịt gà tươi nha. Ăn ngon!"
Đũa Đường Tư Hoàng nhanh chóng gắp cho Đường Miểu mấy khối thịt gà bóng mỡ: "Không thấy bọn tôi ăn mì sợi sao? Sao không đưa bọn tôi chút gạo?"
Đường Hâm nhìn chằm chằm chén Đường Miểu, rất muốn nói mình phi thường ghen tị với cậu.
"Cậu nghĩ tôi tin sao?" Tiếu Hồ Lâm nhướn mày, đang định bưng chén Đường Thất lên lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt cướp lại.
"Đám người lái xe lửa tới là các cậu đúng không? Thế mà còn thiếu gạo được sao? Cùng lắm là thiếu chút rau tươi." Tiếu Hồ Lâm lại bỏ một miếng cải trắng vào miệng.
Đường Miểu thầm nghĩ Tiếu Hồ Lâm cũng chả phải nhân vật bình thường, linh thông tin tức vậy mà.
Xuân thẩm vào nhà bếp lấy cho Đường Thất một đôi đũa mới, còn múc thêm cho Tiếu Hồ Lâm một chén mì. Đường Thất lấy một cái ghế khác tới, ngồi xuống cạnh Tiếu Hồ Lâm.
"Cám ơn, Xuân thẩm. Thẩm quả nhiên là tốt bụng nhất." Tiếu Hồ Lâm mặt mày vui vẻ nhận lấy, lại nhìn những người khác đầy ý lên án.
"Tiếu thúc thúc, bọn con tổng cộng có tới mười hai người. Nếu bọn con không tốt bụng cả bàn này đã sớm sạch bách rồi." Đường Hâm rót cho Tiếu Hồ Lâm một ly nước.
"Tên tuổi Hồ Đồ đội vang dội như thế, người làm đội trưởng như cậu sao lại thảm bại như vậy?" Đường Tư Hoàng cười nhạo nói.
Mắt Tiếu Hồ Lâm chợt lóe, cười nói: "Tin tức của cậu vẫn nhạy như thế. Không sai, Hồ Đồ đội là tiểu đội của tôi. Thế nào, tên này đủ phong cách chứ?"
"Nhất định không phong cách bằng tên bọn tôi." Đường Văn mỉm cười nói.
"Hử? Tiểu đội các cậu tên gì?"
Cả bọn đều ăn ý nói: "Bí mật."
Tiếu Hồ Lâm ra vẻ chả sao cả buông mi, cấp tốc ăn hết chén mì, lại đưa chén cho Xuân thẩm.
"Xuân thẩm, phiền thẩm cho tôi một chén nữa. Kỳ lạ, đều là khoai tây sợi, sao của các cậu lại ngon như vậy? Tay nghề của Xuân thẩm không tệ nha!"
Đường Hâm đang tính khoe đây là do nhóc em làm, Đường Tư Hoàng lại lên tiếng trước: "Ăn đồ ăn của cậu đi, ăn xong tôi có việc cần hỏi."
"Gấp gì chứ? Tôi không phải đã tự dâng lên cửa rồi sao?" Tiếu Hồ Lâm không ngừng bỏ thức ăn vào miệng.
"Khụ...khụ..." Đường Miểu suýt nữa thì sặc. "Tự dâng lên cửa" hiển nhiên chỉ là một câu nói đùa, nhưng cậu vẫn thấy có chút không thoải mái. Lại nói, mấy năm nay cậu chưa từng thấy cha mang phụ nữ về nhà, không phải...
***************************