Tang Thế Tình Nhân

Quyển 2 - Chương 128: Nội hạch




ĐườngMiểu khách khí gật đầu, rồi không nói gì.

ĐườngTư Hoàng bắt tay đáp lại Trang Hổ: "Đường Tư Hoàng."

"Ra làĐường tiên sinh, vậy thì, có duyên gặp lại." Trang Hổ phất phất tay, chiếc Jeepnhanh chóng chạy đi.

Mộtngười trẻ tuổi mới đầu hai mươi ngồi băng ghế sau không cho là đúng hừ mộttiếng: "Lão đại, sao anh phải khách khí với người kia như vậy?"

TrangHổ không trả lời, tên béo mắt híp ở ghế lái đã cười ha hả một tiếng: "Ngườitrẻ tuổi, cậu thì biết cái gì? Nghe nói có một đội ngũ thực lực khá mạnh vừalái xe lửa tới căn cứ, một đám sáu chiếc Land Rover. Hai người vừa rồi có thểlà hai trong số đó."

"Màcác anh nghe thấy vừa rồi người đàn ông đó nói gì không? "Mang tiểu gia hỏa nhàtôi ra ngoài luyện tập". Là người thế nào mà ở thời điểm này còn dẫn một thằngnhóc ra ngoài luyện tập chứ? Tại sao cần luyện tập? Người đó chắc chắn không đơngiản." Người nói là một cô gái chừng 30 tuổi ngồi bên phải băng ghế sau, ánhmắt sắc bén, mái tóc cắt ngắn, có khí chất khá giống quân nhân.

"Quân Lannói đúng, chỉ điểm này thôi đã cho thấy nam nhân kia không phải một nhân vậtbình thường." Trang Hổ lúc này mới lên tiếng, chậm rãi nói, "Cho nên bọn họ chỉcó thể kết giao, không thể đối địch."

ĐườngTư Hoàng cũng không biết có người đánh giá mình cao như vậy, thế nhưng chỉ từmột câu nói của y đã phân tích được nhiều thông tin như thế, bất quá dù biết ycũng sẽ không để ý. Trang Hổ mất một lúc mới suy đoán được một chút về y, nhưngy chỉ liếc một cái đã nhìn thấu hắn, y nhìn ra được Trang Hổ trước kia là mộtcảnh sát, loại người này thường có khứu giác rất nhạy cảm, đặc biệt là khi gặpphải nguy hiểm. Nếu hợp, cũng có thể kết giao.

Chiếc LandRover một đường chạy thẳng về trước, rất nhanh đã gặp được một nhóm nhỏ các tangthi.

"Cha,con xuống đó luyện một chút." Đường Miểu xoa tay.

ĐườngTư Hoàng đồng ý dừng xe lại, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Dây giày."

ĐườngMiểu buộc dây giày lại, kéo dây kéo áo khoác lên, mang kính bảo hộ và khẩutrang vào, từ trên xe nhảy xuống, phóng tới đám tang thi, hai tay cầm đao, dùngsức vung chém. Đao pháp của cậu không có bất cứ quy tắc thủ đoạn nào mà chỉ dựavào phản ứng sắc bén, tốc độ nhanh nhẹn cùng khí lực cường đại để đối phó vớitang thi. Chỉ thấy một bóng đen đang không ngừng lắc người qua lại trong đámtang thi. Vài phút sau, tang thi trong phạm vi 20 mét đã bị cậu tiêu diệt toànbộ.

ĐườngTư Hoàng cố ý muốn cậu rèn luyện thân thủ nên chỉ chậm rãi lái xe theo sau.

ĐườngMiểu chỉ cách xe chừng sáu bảy mét, nếu thật sự có nguy hiểm thì cũng có thểmau chóng chạy về xe, nên sau khi giết hết một đám tang thi, cậu không chút lolắng gì ngồi xổm xuống cắt tóc bọn nó, định đem về đổi điểm.

Mộtđường chạy thẳng về trước, thẳng đến khí lực gần như không còn mới lên xe nghỉngơi, nhìn một túi lớn chứa đầy tóc, Đường Miểu có cảm giác vô cùng thành tựu,còn cố ý liếc mắt nhìn Đường Tư Hoàng một chút. Không cần phải nói nhiều, cáinày ít nhất có thể chứng minh cho Đường Tư Hoàng thấy cậu thật sự không phải làcon nít cần người khác bảo vệ.

"Cha,thế nào?"

"Khôngtồi." Đường Tư Hoàng mỉm cười, lấy chai nước ra đưa cậu.

Nghỉngơi ba bốn phút, phía trước lại xuất hiện bốn con tang thi.

"Cha,cho con xuống nữa đi." Đường Miểu lần nữa đeo khẩu trang và kính bảo hộ lên.

ĐườngTư Hoàng nghe theo dừng xe lại. Đường Miểu hăng hái cầm đao chủ động nghênhđón. Ai ngờ, cậu vừa chạy được hai bước, bốn con tang thi đã như cảm nhận đượcsự hiện diện của cậu, lập tức quay đầu lại, tròng mắt trắng dã phảng phất nhưthấy được cậu, cổ họng thoáng chốc phát ra tiếng gầm đáng sợ, mau chóng phóngtới, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Thầnsắc Đường Tư Hoàng nháy mắt nghiêm lại, cảnh cáo: "Cẩn thận, mấy con này lợihại hơn đám trước."

"Dạ!"Đường Miểu cũng không dám khinh thường, nắm chặt đao trong tay, khẽ quát mộttiếng, bổ về con tang thi chạy tới đầu tiên, một đao chém nát sọ. Đao đầu tiênchém trúng tang thi, Đường Miểu liền từ lực đạo của đối phương mà cảm nhận đượcsức mạnh của mấy con này xác thực lớn hơn mấy con đã gặp trước kia, ngay lúclòng thầm kinh hãi thì ba con khác đã đồng loạt xông tới. Cậu không có thời gianđể do dự, nhanh chóng rút đao ra, chém về con tang thi thứ hai, đồng thời dùngchân đá văng con tang thi xông tới từ bên trái định cắn vai cậu.

ĐườngTư Hoàng điều khiển xe chậm rãi tới gần, mở cửa xe. Charles cùng Hắc Uy lập tứcnhảy xuống, nhưng dường như hiểu được tiểu chủ nhân đang luyện tập nên chỉ đứngmột bên chứ không tiến lên hỗ trợ.

ĐườngMiểu tuy đã giết không ít tang thi nhưng đều là mấy con tang thi bình thường cóthể nói là "mặc người làm thịt", hiện tại vẫn còn chưa quen đối chiến lắm, rasức chém xuống nhưng lưỡi dao lại hơi trơn, chỉ chém trúng vai một con tangthi. Cả cánh tay tang thi nọ rơi xuống đất, nơi bả vai lưu lại một vết thương lớnmáu thịt lẫn lộn, trông vô cùng khủng khiếp, dòng máu đỏ tươi tanh tưởi ồ ạtchảy ra, cái mùi hôi gay mũi bốc lên khiến người ta buồn nôn không thôi.

Bụng ĐườngMiểu dâng lên cơn buồn nôn, nhanh chóng lùi lại vài bước, lại bị một con tangthi khác nhân cơ hội đánh lén sau lưng. Tim Đường Tư Hoàng nháy mắt nảy lên mộtcái, đã thấy Đường Miểu nhanh nhẹn né qua một bên, một cú xoay người xinh đẹpmà lưu loát, đầu đao nhấc lên rồi bổ xuống, lại tiêu diệt thêm một con.

ĐườngMiểu vốn ăn mặc dày, lúc này đã vận động một hồi lâu, cả người ướt đẫm mồ hôi,cực lực xem nhẹ cảm giác dính dính trên người, phi tới đạp con tang thi thứ bangã xuống đất, đao trong tay cùng lúc phóng ra, phập một cái xuyên thẳng vàongực tang thi, tốc độ Đường Miểu cực nhanh, hai tay vặn phần dưới đầu tang thimột cái. Con tang thi kia còn chưa kịp phản ứng, đầu đã văng đi. Đường Miểu thởhổn hển vài cái rồi mau chóng đứng dậy, rút đao ra chém đầu con tang thi kiathành hai nửa.

ĐườngTư Hoàng lái xe qua, thấy cậu đang ngồi xổm ở đó, mà cách đó vài mét, một contang thi đang bước nhanh về phía cậu, miệng phát ra tiếng "gừ gừ", tay phải đưalên, phi đao màu bạc "sưu" một tiếng phóng tới, ghim ngay vào ót tang thi. Tangthi nọ "bịch" một tiếng ngã ra đất, không nhúc nhích nữa.

ĐườngMiểu quay đầu nhìn lại, lập tức đoán được vừa xảy ra chuyện gì, nhìn Đường TưHoàng cho y một nụ cười tươi tắn, hai mắt sáng lên. Nhìn phi đao cắm ngay giữami tâm tang thi kia, một chiêu vừa rồi của cha nhất định rất soái!

ĐườngTư Hoàng trầm giọng: "Còn không lên xe?"

"Cha,mau tới đây đi, trong đầu tang thi có cái gì đó!" Đường Miểu lúc này mới nhớtới chính sự. -_-|||

"Cáigì?" Đường Tư Hoàng xuống xe bước qua thì thấy cậu dùng đao khoét đầu tang thi,moi ra được một viên tinh thể màu lục lớn chừng củ lạc, sắc mặt có chút ngưngtrọng, "Trước đây đầu tang thi không hề có cái này, có lẽ sau khi tiến hóa mớicó. Trước gom về rồi nói sau. Đừng để dính tới tay."

ĐườngMiểu mở toang bốn cái đầu tang thi, đều đào ra được bốn "củ lạc" màu sắc bấtđồng. Lấy hai cây gỗ kẹp lên dùng nước rửa sạch, rồi bỏ vào một bình nướckhoáng rỗng.

ĐườngTư Hoàng cầm lấy chai nhựa lắc lắc, mặt lộ ra biểu tình ngạc nhiên: "Hửm?Trong này hình như có một cỗ lực lượng nồng đậm đang chuyển động."

ĐườngMiểu vô cùng tò mò vươn tay định cầm lấy chai nhựa, thoáng khựng lại rồi trựctiếp đặt tay mình lên tay Đường Tư Hoàng, cũng cảm nhận một lúc: "Đúng là cóthật, cứ như đang di động vậy."

"Cấtkỹ trước đã, về nghiên cứu sau." Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, đưa nắp chaicho cậu.

Tay ĐườngTư Hoàng vừa rút lại, tâm Đường Miểu liền cảm thấy mất mát vô cùng, bất mãnliếc y một cái, đi tới nắm chặt lấy tay y kéo về phía xe.

"Đithôi cha, tới giờ ăn trưa rồi."

ĐườngTư Hoàng ừm một tiếng, không rút tay lại, hai cái lúm đồng tiền trên mặt ĐườngMiểu liền lập tức xuất hiện trở lại.

Bấttri bất giác đã hơn một giờ. Đường Tư Hoàng đỗ xe tới một vị trí bị che khuất, ĐườngMiểu liền đưa xe lẫn người cùng vào không gian.

ĐườngMiểu là người thích sạch sẽ, dù sau khi ra khỏi đây sẽ phải mặc lại bộ đồ bẩntrước đó, vẫn đi tắm rửa thay đồ sạch sẽ một cái.

ĐườngMiểu lấy ra một cái giỏ trúc và một cái kẹp dùng để nhặt trứng gà đưa cho ĐườngTư Hoàng.

"Gìđây?"

"Nhặttrứng gà." Đường Miểu cố gắng nhịn cười.

ĐườngTư Hoàng im lặng một chốc rồi nói: "Ở đâu?"

ĐườngMiểu chỉ vào bụi cỏ cách đó không xa. Đường Tư Hoàng cầm giỏ trúc chậm rì rì đitới tìm kiếm trong bụi cỏ. Đường Miểu thả tinh thần lực ra, dùng camera trongphòng ngủ lén chụp vài tấm. Đường Tư Hoàng đột nhiên quay đầu lại. Đường Miểu phản*ng cực nhanh chắp hai tay ra sau lưng, cười cười nhìn qua. Đường Tư Hoàng nhìncậu một lúc mới quay đầu lại, tiếp tục tìm trứng gà trong bụi cỏ. =))))))

"Rõràng, ở đây thiếu một vài ổ gà."

ĐườngMiểu đồng ý gật đầu: "Ân, nếu cha rảnh rỗi có thể làm vài cái."

ĐườngTư Hoàng trầm mặc không nói.

ĐườngMiểu cười thầm trong lòng, cầm giỏ trúc vào vườn rau, hái chút rau quả chuẩn bịnấu cơm, cuối cùng hái được chút rau hẹ và rau chân vịt. Đồ ăn trong không gianrất dễ rửa, chỉ cần rửa trôi bùn đất dính trên rau quả là được. Cuối cùng, cậucòn bắt được một con cá to béo trong hồ.

Cậu địnhlàm trứng tráng rau hẹ, rau chân vịt xào chay cùng cá luộc. Trứng tráng rau hẹ,hẹ cần thái nhỏ, bỏ vào tô lớn, sau đó nêm thêm một lượng muối vừa phải, bộtthịt gà, hành và gừng băm nhuyễn và ớt bằm, rồi đập vào hai ba cái trứng gà, đánhđều. Sau khi làm nóng chảo, đổ vào một ít dầu, đợi dầu nóng rồi đổ hỗn hợp đãđược khuấy đều vào. Để lửa nhỏ chừng ba bốn phút, mặt dưới sẽ chuyển sang màuvàng, trở trứng chiên tiếp mặt kia. Lại qua ba bốn phút nữa, hai mặt đều đãđược chiên vàng, mùi vị vô cùng thơm ngon. Dùng xẻng xắt trứng thành từng phầnnhỏ, bỏ lên dĩa là xong. Rau chân vịt xào chay thì lại càng đơn giản, bỏ vàovài quả ớt, mùi vị sẽ càng ngon hơn. Làm xong hai món này thì cơm cũng đã chín.

Cá luộclàm cuối cùng, cá luộc là món tủ của Đường Miểu. Kỳ thật cậu thích cá kho hơn,nhưng món này tốn rất nhiều thời gian, cần ít nhất hai tiếng nên cuối cùng đổisang cá luộc.

Cơm nướcxong xuôi, hai người đánh một giấc trong không gian. Tuy Đường Miểu chuẩn bị bacăn phòng, nhưng hai người vẫn ngủ ở phòng ngủ tầng hai. Charles và Hắc Uy ănxong thì tự do tự tại chơi đùa trên bãi cỏ. Mấy con gà, vịt, dê đã gặp Charles vàHắc Uy nhiều lần nên cũng không còn sợ chúng nữa.

Ngủ dậy,Đường Tư Hoàng cầm giỏ vào phòng bếp, một lúc sau bưng một dĩa trái cây đi ra.Dâu, táo và dưa hấu đều được cắt thành miếng, đỏ, vàng chỉnh tề, trông rất đẹpmắt.

Nhịpsống nhẹ nhàng như vậy làm Đường Miểu nhất thời quên mất hiện tại đang là mạtthế. Bất quá, con người là động vật sống quần cư, dù ngồi trong đây bao lâucũng muốn ra ngoài.

************************************