Mấy người kia liếc nhau, thần sắc chần chờ. Tuy bọn hắn cùng mấy người Đường Tư Hoàng chạy đến tận đây, nhưng có cùng tới nhà ga không thì trong lòng vẫn còn do dự. Nhà ga là nơi luôn đầy ắp người, độ nguy hiểm không cần phải nói nhiều. Cho dù trong tay bọn Đường Tư Hoàng vài cây súng, cũng không đối phó được hết hàng trăm hàng ngàn tang thi. Thế nhưng nếu không đi nhà ga mà đến nơi khác, bọn họ lại có chút sợ hãi.
Nam nhân vừa rồi xin đổi cơm đứng lên, hỏi: "Nếu như chúng tôi đi cùng các anh, không biết có phải đáp ứng yêu cầu nào không?"
Đường Văn thầm nghĩ người này cũng có chút khôn khéo đấy, thoải mái cười nói: "Không tính là có yêu cầu gì, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng, để tránh về sau lại cãi nhau không thoải mái. Tất cả chúng ta cùng hợp tác, mục đích chính là tiến vào nhà ga. Nhưng là, mỗi bên sẽ chỉ phụ trách người của mình, không có nghĩa vụ trợ giúp lẫn nhau. Nói một cách khác, điều kiện tiên quyết là phải tự bảo đảm an toàn cho đội viên của mình, còn nếu có tình huống khác thì mới ra tay giúp đỡ. Ngoài ra, sau khi lên xe lửa, toàn bộ quyền khống chế xe lửa sẽ thuộc về lão Đại Đường Tư Hoàng Đường tiên sinh của chúng tôi, nói cách khác, một khi lên xe lửa rồi thì các người phải nghe theo sự sắp xếp của Đường tiên sinh. Nếu mọi người quyết định đồng hành với chúng tôi, cứ qua đây cùng thương lượng."
Sau đó, hắn quay sang ba người Tần Cường, trấn an nói: "Đương nhiên, chúng tôi sẽ bảo hộ ba vị an toàn."
Một nữ nhân thấy Đường Văn phải đi, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt phẫn hận, nóng nảy nói: "Nói như vậy không phải bọn tôi sẽ không có chỗ tốt nào sao? Giúp các người đến nhà ga nhưng quyền khống chế xe lửa còn phải thuộc về các người?"
Đường Văn quay đầu lại, ôn hòa cười: "Sao lại không có chỗ tốt? Lên xe lửa của chúng tôi, chẳng khác nào chúng tôi đã cứu các vị một mạng, còn mang các vị ra khỏi thành. Điều này chẳng lẽ không phải chỗ tốt? Trừ phi vị tiểu thư đây cho là mạng của mình không đáng tiền. Còn chuyện các vị giúp chúng tôi, ha ha, tiểu thư, cô xác định mình không nói sai chứ? Hơn nữa chúng tôi không hề ép buộc ai. Ngoài ra, người lái xe lửa là do chúng tôi tìm thấy, quyền khống chế đương nhiên là của chúng tôi."
Nữ nhân kia mặt lúc đỏ lúc trắng, không còn lời nào để nói.
Đường Tư Hoàng nhìn cấp dưới của mình, lên tiếng: "Tất cả các cậu nói xem làm thế nào giảm mức độ thương vong xuống mức thấp nhất khi xông vào nhà ga?"
Người bên kia thấy bọn họ đã bắt đầu thương lượng, lập tức có chút luống cuống, ngoại trừ một nam hai nữ vẫn đứng tại chỗ thì mười hai người khác đều bước nhanh tới, kể cả một nhà ba người kia.
Xuân thẩm đứng bên cửa sổ. Bà phải chú ý động tĩnh bên dưới, để nếu gì xảy ra thì có thể lập tức biết được.
Đinh tiểu thư buồn bực không vui đi tới bên cạnh bà, thần sắc mờ mịt sợ hãi.
Xuân thẩm thấy bộ dáng cô ta có vài phần đáng thương, có lòng muốn khuyên vài câu, khẽ nói: "Đinh tiểu thư, thế đạo bây giờ đã khác, kiên cường một chút, cơ hội sống sót mới càng lớn. Những tang thi kia cử động kỳ thật rất chậm chạp, rất dễ đối phó. Trước đó tôi cũng giết được mấy con rồi."
Đinh tiểu thư thấy có người chịu nói chuyện với mình, nước mắt lập tức rơi xuống: "Nhưng mà tôi sợ, hơn nữa tôi cũng không có sức a. Bọn họ đều có súng, bảo hộ thêm tôi thì có sao đâu? Xuân thẩm, tôi biết Tư Hoàng rất tôn trọng bà, bà có thể nói với anh ấy, đừng bỏ lại tôi không. Tôi luôn thích anh ấy, thích từ rất lâu rồi."
Xuân thẩm lập tức nghẹn giọng, liếc cô ta một cái rồi quay người ra cửa sổ quan sát động tĩnh dưới lầu, không để ý tới cô ta nữa. Bà sẽ không bao giờ đồng tình với cô ta nữa. Nữ nhân này đến bây giờ còn chưa ý thức được vấn đề nằm ở đâu.
"Xuân thẩm? Xuân thẩm?" Đinh tiểu thư vẻ mặt khó hiểu, gọi vài tiếng.
Xuân thẩm không thèm để ý tới ả.
"Tiên sinh, kỳ thật tôi luôn có một thắc mắc." Thần sắc Trương Vọng có chút ngưng trọng.
"Nói đi." Đường Tư Hoàng ra hiệu bảo hắn cứ nói không cần e ngại. Bây giờ không phải lúc giữ khư khư ý kiến của mình.
***********************************************