Sáu chiếc xe dừng thành một hàng trước tòa nhà xanh lá, Đường Nhất, Đường Thất, Trương Vọng cùng Hùng Thiên Hạo tiến lên trước thanh lý tang thi.
Đường Miểu đang chuẩn bị xuống xe luyện tập, bị Đường Tư Hoàng liếc mắt nhìn một cái, lập tức tự giác thu cái chân vừa nâng lên về. Cậu muốn giết thật nhiều tang thi, để chứng minh với Đường Tư Hoàng rằng cậu có thể gánh vác mọi việc cùng y, chỉ là hình như hiện tại không phải cơ hội thích hợp? Có bọn Đường Nhất, Đường Võ ở đây, xác thực không cần tới một "tiểu quỷ" như cậu ra tay a. Haizzzz. Về sau còn nhiều cơ hội, cậu nhất định phải chứng minh thực lực của mình ở mặt này với y, nếu không sau này cậu đứng trên lập trường gì để bảo hộ bên người Đường Tư Hoàng đây a? (Beta: cưng có thể chứng minh "thực lực" ở mặt khác (¬‿¬) )
Bốn người Đường Nhất thân thủ không tồi, chém giết liên tục, nhanh chóng giải quyết sáu bảy tang thi vây tới. Bốn người lại bảo hộ cho Đường Tư Hoàng cùng mọi người vào trong.
"Các anh thật giỏi!" Tên trẻ tuổi cười đi tới chào hỏi Đường Miểu, "Thật không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại, xem ra chúng ta rất có duyên với nhau đấy."
Mọi người ai cũng đều nghe được hắn đang có ý đồ lôi kéo làm quen, bạn của hắn cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, bất quá sống chết ngay trước mắt, vấn đề mặt mũi nói thật căn bản không quan trọng.
Quay trở lại vấn đề, người trẻ tuổi này mặc dù có vẻ nịnh nọt, nhưng hắn lại có khuôn mặt "người tốt" làm người ta có thiện cảm nên dù muốn ghét cũng ghét không được.
Đường Miểu cũng híp mắt cười: "A~, đúng vậy nha, từ lần đó đến nay đã một tuần rồi, không nghĩ tới các anh vẫn còn trong thành phố a."
Đường Văn hơi kinh ngạc, âm thầm buồn cười, thật nhìn không ra tiểu thiếu gia nhu nhược bình thường cũng có lúc sắc bén như vậy. Bất quá hiện tại đã là tận thế, trưởng thành là tốt. Hắn liếc nhìn qua tiên sinh phía bên kia thì thấy trong mắt y hiện lên một tia vui vẻ không dễ nhận thấy. Không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng lập tức hắn lại thấy vui mừng, quan hệ của tiên sinh và tiểu thiếu gia đã được cải thiện không ít, đương nhiên là chuyện tốt.
Người nọ xấu hổ sờ sờ đầu, trong lòng có chút buồn bực, nhóc con đáng yêu này cùng lắm chỉ mới 16, 17 tuổi, hắn sao lại có ảo giác bị khí thế của cậu nhóc này lấn át a?
"Haha, lúc đó bọn tôi cũng không ngờ đường bị chắn lợi hại như vậy, mấy ngày nay tôi cùng bạn tôi luôn một mực trốn ở đây. Đúng rồi, tôi tên Lý Túc, cậu ấy tên Hồng Thiên."
Hồng Thiên ước chừng 27, 28 tuổi, đeo kính đen, bộ dáng nhã nhặn, khá kiệm lời, chỉ hướng mọi người mỉm cười gật nhẹ đầu, rồi không nói gì thêm, ánh mắt nhanh chóng đánh giá một lượt sơ bộ nhóm người Đường Miểu.
"Tôi là Đường Miểu, đây là cha tôi, Đường Tư Hoàng." Đường Miểu giới thiệu.
Quý ngài ưu nhã Đường Hâm trộm liếc Đường Miểu, im lặng. Nhóc, tôi là anh cậu, sao không giới thiệu? (Beta: vì a ko phải ck ẻm ╮( ̄▽ ̄)╭)
Lý Túc sửng sốt, lập tức bày ra dáng vẻ nhiệt tình tươi cười, đưa tay nói: " Tổng giám đốc tập đoàn Đại Đường? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Haha, lâu nay vẫn luôn muốn nhìn thấy danh nhân, thật không ngờ tới tận thế mới có cơ hội."
Đường Tư Hoàng đưa tay nắm lại, thản nhiên nói: "Lúc nãy cậu nói cậu hiểu rõ tình hình chỗ này?"
Lý Túc gật đầu: "Đúng vậy. Mấy ngày này chúng tôi luôn thừa dịp thời tiết tốt ra ngoài điều tra, muốn đi đường bộ là không có khả năng, chỉ có thể đi đường thủy sang sông. Bọn tôi đã tìm thấy mấy chiếc du thuyền nhưng đáng tiếc lại không biết cách mở." Đường Tư Hoàng là kẻ có tiền, khẳng định đã từng tiếp xúc qua du thuyền, nếu có thể cùng bọn họ sang sông thì tốt quá rồi, Lý Túc tính toán.
Bọn Đường Xuân lộ ra sắc mặt vui mừng, nếu có du thuyền thì ra khỏi thành phố sẽ không còn là vấn đề, nếu đó là loại du thuyền nhỏ thì tang thi trên đó hẳn cũng không nhiều lắm.
Đường Tư Hoàng nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, hời hợt nói: "Nếu đi du thuyền, chẳng lẽ bỏ hết 6 chiếc xe?" Sau khi sang sông, bọn họ chắc chắn sẽ cần dùng xe. Trên đường lớn vứt đầy xe nhưng ai có thể đảm bảo bọn họ có thể tìm được một chiếc xe tốt? Bình xăng còn đủ hay không? Hơn nữa, bọn họ tổng cộng có hơn mười mấy người, không chỉ cần một hai chiếc thôi đâu.
"Cái này..." Mọi người im lặng, bắt đầu tính toán biện pháp khác.
Đường Văn nghĩ nghĩ, nói: "Nếu đi hướng nam thì sao? Khẳng định có rất nhiều người muốn đến phía bắc giống chúng ta, nói không chừng đường ở phía nam sẽ không bị kẹt nghiêm trọng như vậy."
Đường Hâm nhún vai: "Chỉ sợ có không ít người cũng nghĩ như chúng ta."
Đường Miểu suy tư một lát, nói: "Cha, hay là trước tiên phái vài người đi dò đường, nếu có thể ra khỏi thành phố từ phía nam, thì sau đó lại đi vòng lại đi tới phía bắc? Nhưng nếu như vậy thì thời gian đi nhất định sẽ rất dài, tang thi cần đối phó nhiều hơn, tính nguy hiểm cũng sẽ tăng cao."
Tất cả mọi người nhìn về phía Đường Tư Hoàng.
Y ngồi cạnh bàn, trầm ngâm không nói. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, rơi xuống lưng y, mọi người thấy bộ dáng y trầm tư, cũng không dám quấy rầy y suy nghĩ.
——————————————————
Cảnh báo: chương sau, Đường cha sẽ có hành động kinh người (*^__^*)
***************************************************