*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Miểu mở nhạc trong điện thoại, đeo tai nghe, khúc piano nhu hòa làm cho cậu từ từ chìm vào giấc ngủ. Chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên bừng tỉnh, vừa đưa tay sờ, sau ót đều là mồ hôi.
“Gặp ác mộng?”
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng Đường Tư Hoàng làm Đường Miểu sửng sốt, lúc này cậu mới thấy y đang nằm trên giường mình, còn chính mình thì đang ôm lấy một cánh tay của y, mà gối ôm của cậu thì đang nằm lẻ loi trơ trọi dưới đất.
“Cha.”
Đường Tư Hoàng không nói chuyện, xoay người đối mặt với Đường Miểu, ngón trỏ thon dài vén sợi tóc trên trán cậu. Làn da tiếp xúc với sợi tóc làm cậu có chút ngứa ngứa.
“Nếu như thời gian quay lại, con vẫn lựa chọn giết chết tên kia.”
“Hửm? Tại sao?” Đường Tư Hoàng hời hợt hỏi, trong lòng cảm thấy hơi ngoài ý muốn trước ý chí kiên định của cậu. Tiểu nhi tử của y thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu là lúc trước, đừng nói giết người, chỉ sợ dù giết một con gà thôi chưa chắc đã dám làm.
Vì nam nhân kia là một tên thâm độc, cậu lo nếu không giết tên đó, gã sẽ còn có thể vì xe và vật tư mà tiếp tục nhìn vào Đường gia. Dù gã có thoát khỏi tên Lý lão đại, nói không chừng còn có thể lại đi theo một tên Trương lão đại hay Vương lão đại nào đó. Cậu sợ một ngày nào đó gã sẽ từ một nơi bí mật gần đó đánh lén, làm thương tổn Đường Tư Hoàng. Đó là lý do của cậu, nhưng không thể nói với Đường Tư Hoàng. Kiếp này, chỉ cần cậu còn sống, cậu nhất định sẽ không để bất cứ ai giết y.
“Tên kia đáng chết, con không làm gì sai. Nhưng, cái con để ý là đứa con trai kia của gã.” Đường Tư Hoàng ngữ khí rất khẳng định.
Đường Miểu không phủ nhận, thanh âm nhẹ đi một chút: “ Cậu bé đó vô tội, hi vọng nó sẽ được người khác cứu.”
Khóe miệng Đường Tư Hoàng cong lên, tiểu nhi tử của y đồng cảm với thằng bé kia, nhưng lại không có ý định đi cứu nó. Thật thú vị.
“Nếu như thằng nhóc kia biết cha nó muốn giết con, không chừng nó còn thấy đồng cảm với con đấy.”
Đường Miểu im lặng không nói.
“Nhắm mắt lại, ngủ.”
Đường Miểu khép lại hai mắt, nhích lại gần phía y, ngang nhiên xem y như gối ôm của mình, dù sao cũng chả phải lần đầu. Ngạc nhiên thay, cậu vậy mà ngủ thẳng tới sáng luôn. Đường Tư Hoàng vẫn còn trên giường, bởi vì tay cậu đang đè lên người y.
“Chào buổi sáng, cha.” Đường Miểu nhanh chóng tỉnh táo, thu hồi cánh tay rồi dụi dụi mắt.
“Có một tin tốt.”
“Lúc này thì còn có thể có tin gì tốt chứ?” Đường Miểu hơi hơi hứng thú, thuận miệng hỏi.
“Liêu Sở Sinh căn bản không có con, chủ ý lúc đó của gã là gì hiển nhiên có thể nghĩ.” Đường Tư Hoàng nói xong, từ từ ngồi dậy, vươn vai duỗi lưng, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, không biết có phải do vừa tỉnh ngủ không mà màu đen trong mắt y đậm hơn, sâu hơn so với bình thường. Y nhìn về phía hoa viên, chợt nhớ đến buổi sáng hôm y bị đánh thức rồi thấy Đường Miểu đang dẫn theo Charles chạy bộ trong vườn.
Đường Miểu ngạc nhiên xoay đầu, rồi thoải mái cười cười nhìn về phía y, trên mặt lộ ra hai cái lúm đống tiền thật sâu.
“Vậy thì tốt rồi.”
************************************************