Đường Tư Hoàng nhíu chặt mày, đột nhiên giơ tay lên tát má trái của Đường Miểu một tiếng giòn vang…. (đồ vũ phu TT__TT tiểu Miễu của tuôi)
Đường Hâm cả kinh, rụt cả người lại thầm nghĩ: đau quá!!.
Đường Miểu mơ hồ mở mắt ra, thật lâu mắt mới ổn định lại, trông thấy Đường Tư Hoàng, lại bị làn gió mát lạnh bên ngoài lều thổi qua một trận, lập tỉnh tỉnh táo lại.
“Cha?”
“Tỉnh?” Đường Tư Hoàng để cho cậu dựa vào vai mình, cúi đầu nhìn cậu chăm chú.
“Cha, chúng ta phải mở siêu thị!” Đường Miểu thằng lưng, nghiêm mặt mà lo lắng mở miệng, cũng không phát hiện tư thế mập mờ của mình với Đường Tư Hoàng. Cậu ngồi giữa hai chân Đường Tư Hoàng, tựa vào ngực Đường Tư Hoàng cũng không nói chi, đằng này y còn ôm lưng cậu, mà hai tay cậu thì nắm lấy áo ngủ của Đường Tư Hoàng. (JQ ah~ XD)
Đường Hâm không biết tại sao cảm thấy một màn trước mắt thật khôi hài, “Phốc” cười ra một tiếng. Hắn vô luận như thế nào cũng không hiểu nổi, ác mộng cùng việc mở siêu thị có quan hệ gì với nhau a? Đường Tư Hoàng quét mắt liếc Đường Hâm, hắn vội vàng “khụ” một tiếng, che dấu dáng vẻ tươi cười.
“Không mở siêu thị.” Đường Tư Hoàng
Đường Miểu quýnh lên: “Cha—“
Đường Tư Hoàng lại nói: “ Mở công ty bách hóa.”
“Cha, nghe con nói —— công ty bách hóa?” Đường Miểu sững sờ.
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: “ muốn làm thì cũng nên làm cho lớn.”
“Đúng, đúng” Đường Miểu nhếch khóe miệng cười cười, đột nhiên cảm giác mặt có chút đau, nghi hoặc mà sờ lên, liền thấy đau đớn “Shhh——” môt tiếng.
Đường Hâm thấy thế, càng thêm buồn cười, lại chỉ có thể cười thầm.
Đường Tư Hoàng bình tĩnh nói: “ Vừa rồi con la hét nhưng vẫn không tỉnh, cho nên ta tát con một cái.”
Khó trách đau như vậy. Đường Miểu nói thầm, trong lòng có chút ê ẩm, cha ra tay cũng quá độc ác đi, nhưng là cũng bị đánh rồi, chẳng lẽ đánh trả lại cha sao? Cậu nhẹ nhàng vuốt mặt, Đường Tư Hoàng thình lình mở miệng: “Mơ thấy gì?”
“Tận thế…” Đường Miểu thoáng dừng một chút, vẫn là nói ra mọi chuyện. Mở một công ty bách hóa tuy rất dễ, nhưng muốn đảm bảo tài nguyên bên trong chỉ để Đường gia hưởng thụ mà không phải bán cho người khác, cậu vẫn là nên nói thật mọi chuyện với cha.
Đường Hâm lần nữa cười rộ lên. Sợ rằng hôm nay hắn đã cười đủ cho một ngày rồi. Môt tay chống đất ngồi nghiêng trên cỏ, nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu đệ, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Em trai, em nhất định là xem quá nhiều phim về thảm họa, tận thế rồi đi.”
Đường Miểu cũng không để ý đến hắn, thần sắc vô cùng đứng đắn, ngữ khí cũng phi thường nghiêm túc: “ Cha, trước hãy nghe con nói hết. Con cảm thấy cái này thật sự là một điềm báo. Từ lần đầu tiên gặp ác mộng đến bây giờ đã năm ngày rồi, trong năm ngày này, nội dung từng cơn ác mộng đều không giống nhau, số lượng tang thi cùng địa điểm xuất hiện đều bất đồng, không chỉ có trong nước, còn có ở nước ngoài. Lần đầu tiên con mơ thấy tang thi cắn trúng một người lái xe, hai con tang thi đuổi theo sau đó gặm nuốt hắn; lần thứ hai là trong siêu thị, tổng cộng xuất hiện sáu con tang thi; lần thứ ba… đến ác mộng đêm nay, con mơ thấy một mình cha mang theo Charles và Hắc Uy chạy trốn trên một con phố vắng vẻ, hoang tàn, đằng sau có tới mười con tang thi đuổi theo… Trong mơ, tang thi ngày càng nhiều, chứng minh tình hình ngày càng nghiêm trọng. Mấy ngày nay con căn bản không có xem bất cứ phim hay tiểu thuyết nào về tang thi hết, sao đột nhiên lại mơ như thế? Chỉ có một khả năng, đây thật sự là một điềm báo.”