Lý Du sợ đến suýt thét to, chợt nhớ Chí Hoành bị thương không thể nhúc nhích, mới kiên cường đứng vững, không có lập tức nhũn chân.
Nếu y vẫn giống như trước sợ hãi và nhát gan, thì không có khả năng bảo vệ người yêu. Như vậy y sống còn có ý nghĩa gì? Lý Du nghĩ như vậy, run rẩy mà kiên định ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng giống đực Xích Nhãn Hạt Chu trên đỉnh động, giơ lên trong tay dao phay, dũng cảm cùng nó đối chiến.
Nhưng rõ ràng có thể thấy được, trên đỉnh giống đực Xích Nhãn Hạt Chu đối với Lý Du nhỏ gầy thân thể không nhiều hứng thú. Tám con mắt nhìn chằm chằm Phương Chí Hoành tựa vào vách động, không có năng lực chống cự, có vẻ dễ đối phó lại nhiều thịt.
Nước bọt nhầy nhụa từ khóe miệng nó liên tục chảy xuống. giống đực Xích Nhãn Hạt Chu bắt đầu leo xuống dưới, dùng đầu lưỡi dài nhỏ bén nhọn vươn dài ra. Đầu lưỡi vừa tròn vừa dài giống ống hút, nó liên kết với dịch hòa tan trong cơ thể Xích Nhãn Hạt Chu. Khi nó cắm cái lưỡi bén nhọn vào trong cơ thể con mồi, sẽ tiêm vào dịch hòa tan, chờ con mồi thịt biến thành chất dịch mới dùng lưỡi hút.
Trong giai cấp của Xích Nhãn Hạt Chu, địa vị giống cái cao hơn địa vị giống đực, giống đực Hạt Chu đều bị giống cái thống trị. Giống đực Xích Nhãn Hạt Chu này đã lâu rồi không ăn no bụng. Cho tới nay, con mồi ngon miệng nhất luôn bị cường tráng hung dữ giống cái Xích Nhãn Hạt Chu chiếm đoạt. Hiện tại nhân lúc mấy con trùng mẫu không chú ý, nó có thể đánh lén thực vật yếu ớt này. Nghĩ đến có thể ăn dịch thịt béo ngậy, giống đực Xích Nhãn Hạt Chu kiềm không được nước bọt liên tục ứa ra.
“Chí Hoành! Cẩn thận!”
Lý Du thấy giống đực Xích Nhãn Hạt Chu con mắt nhìn chằm chằm Phương Chí Hoành, sốt ruột hô to gã. Y vọt qua, nhắm mắt giơ dao phay chém hướng giống đực Xích Nhãn Hạt Chu.
Đáng tiếc sự việc không dễ dàng như trong tưởng tượng, giống đực Xích Nhãn Hạt Chu không phải tưởng chém thì được. Dao phay cậu cắm vào vách động, giống đực Xích Nhãn Hạt Chu đã nhanh chóng né qua một bên. Thấy có vật cản đường, nó nổi giận, sáu tay và hai chân bám chặt vách động, bắn ra đầu lưỡi hướng về phía Lý Du. Nó muốn tiêm dịch hòa tan vào người Lý Du, để y biến thành thực vật của nó.
“Du!”
Nhìn Lý Du cầm dao phay khẩn trương cắn môi dưới, giằng co với quái vật thân người mặt trùng không biết từ đâu ra, Phương Chí Hoành vô cùng lo sợ muốn đứng dậy hỗ trợ. Bất đắc dĩ toàn thân tê liệt không thể động đậy, trơ mắt nhìn yếu đuối Lý Du, bởi vì mình mà cố gắng đối đầu với thứ y sợ hãi. Phương Chí Hoành trong lòng cảm động, đồng thời tâm tình vô cùng lo lắng.
“A –” Lý Du miễn cưỡng đem dao phay giơ cao trên đầu mới ngăn cản đầu lưỡi giống đực Xích Nhãn Hạt Chu tập kích. Y xoay đao lại muốn chém tiếp giống đực Xích Nhãn Hạt Chu, ai ngờ nó nhẹ nhàng xoay một cái đã thoải mái tránh đòn. Giống đực Xích Nhãn Hạt Chu nhảy xuống, nằm úp sấp phía sau lưng Lý Du, sáu tay hai chân nhanh nhẹn hoạt động, phần lưng còn phát ra tiếng cười “Hì hì hì hì ~~~~~” khiến người ta rợn tóc gáy. Nó di động thân thể muốn chạy tới chỗ Phương Chí Hoành.
“Mi! Mi không được đi qua! A!”
Vừa thấy giống đực Xích Nhãn Hạt Chu chưa từ bỏ ý định với Phương Chí Hoành, Lý Du vội vàng đỏ cả hốc mắt. Lần đầu tiên y chạy nhanh như vậy, chạy tới trước mặt giống đực Xích Nhãn Hạt Chu che chở Phương Chí Hoành và mấy người ngồi bên cạnh. Y phẫn nộ gào thét, dao phay dùng sức chém giống đực Xích Nhãn Hạt Chu.
Lần bùng nổ này rốt cuộc đem giống đực Xích Nhãn Hạt Chu không kịp ngừng bước, chém rớt một cánh tay trước. Màu xanh máu tuôn ra, bị thương giống đực Xích Nhãn Hạt Chu phẫn nộ rồi, rốt cuộc không thèm để ý đám thực vật bất động. Nó tập trung hướng Lý Du vẫn luôn cản trở, bắt đầu tấn công.
Tay giống đực Xích Nhãn Hạt Chu bò nhanh hơn nhảy về phía trước nhào lên người Lý Du, đầu lưỡi như ống hút ở không trung co duỗi, trong ống dẫn tí tách rơi giọt nước có thể hòa tan thịt người thành chất lỏng.
Không thể bị nó cắn chết, dù thế nào cũng phải đấu đến ngươi chết ta sống. Lý Du nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt dao phay nâng phía trước. Y giơ lên qua khỏi sau gáy, rồi dùng sức chém xuống đằng trước. Y không thể để nó sống! Cho dù có bị cắn chết, chỉ cần giết nó là được!
*Roạt –*
Chất lỏng nhớp nháp phun tung tóe trên mặt Lý Du, qua hồi lâu y mới dám chậm rãi mở mắt ra.
Ai biết mới trợn mắt, liền đối diện cái đầu giống đực Xích Nhãn Hạt Chu cách mấy centimet. Tám con mắt đỏ au trừng trừng nhìn y. Lý Du giật giật tay, phát hiện dao phay đã hoàn toàn cắm sâu vào đầu giống đực Xích Nhãn Hạt Chu.
Y, y đã giết chết nó rồi? Lý Du không dám tin.
“Phù—nguy hiểm thật.”
Vương Dương thân thể rốt cuộc khôi phục tri giác, tay bóp cái đầu giống đực Xích Nhãn Hạt Chu sắp cắn Lý Du. Khe cổ giống đực Xích Nhãn Hạt Chu lập tức tách ra, máu xanh từ yết hầu không ngừng chảy, khiến thân thể màu trắng đều nhuộm thành sắc xanh.
Đem vết máu dính trên đao vẩy sạch, Vương Dương thở ra một hơi.
Mới nãy nhìn người bình thường yếu đuối vô dụng, thế nhưng thật sự lấy can đảm đấu với giống đực Xích Nhãn Hạt Chu, Vương Dương kinh ngạc vô cùng. Cậu vốn đối với Lý Du nam nhân vô dụng này hoàn toàn tuyệt vọng.
Không thể tưởng được, lực lượng tình yêu quả là vĩ đại, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người.
Phát giác thân thể mình có thể nhúc nhích, Vương Dương thấy Lý Du che trước mặt bọn họ bộ dáng muốn cùng giống đực Xích Nhãn Hạt Chu chết chung. Cậu vội đứng lên hỗ trợ, mới khiến cho Lý Du thoát khỏi cái miệng của giống đực Xích Nhãn Hạt Chu, một giây cuối cùng bóp đầu nó cắt ngay phần cổ trí mạng. Dao phay của Lý Du cũng đồng thời đâm vào cơ thể giống đực Xích Nhãn Hạt Chu. Bị hai lần chém trúng, giống đực Xích Nhãn Hạt Chu chỉ có nước tắt thở.
“Không tồi, không nghĩ tới anh đánh quái vật cũng oai đó chứ.” Vương Dương vỗ vai Lý Du còn đang ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần, nhếch khóe môi khen ngợi.
Có thể nhìn thấy người khác cố gắng và tiến bộ, nhất là Lý Du vốn yếu đến vịn không nổi tường nay biến thành như vậy, Vương Dương thật sự vui mừng thay y.
“Tôi…tôi thật sự giết được nó?” Lý Du mờ mịt chớp đôi mắt trong veo nhìn Vương Dương.
“Ha ha, đương nhiên rồi, không có anh giúp chống cự, không chừng chúng tôi đã bị nó ăn mất rồi. Cảm ơn.” Vương Dương cười đáp.
“Du! Du!” Phương Chí Hoành không biết Lý Du có bị quái trùng cắn trúng không, gã ngồi trên mặt đất sốt ruột kêu Lý Du.
Lý Du vội chạy qua ngồi xổm đối diện Phương Chí Hoành.
“Du, em có sao không?” Phương Chí Hoành lo lắng nhìn Lý Du từ trên xuống dưới, hỏi.
“Không, không có việc gì. Chí Hoành, em thật sự giết chết con trùng kia…” Rốt cuộc kịp phản ứng, Lý Du vẻ mặt vui sướng nói với Phương Chí Hoành.
“Ừ, chuyện Du muốn làm thì không gì làm không được. Chỉ cần không bị gì là tốt rồi, em nghỉ ngơi một chút đi.” Phương Chí Hoành lo lắng thể lực của Lý Du.
“Không.”
Lý Du lắc đầu, sợ có cái gì lại đến gần tấn công mấy người. Lý Du lần nữa đứng lên, trên người dường như tự tin một ít, cương quyết nói với Phương Chí Hoành.
“Em sẽ đứng đây tiếp tục bảo vệ mọi người! Tất cả chúng ta đều sẽ bình an rời đi nơi này.”
Thấy Lý Du bộ dáng kiên định mà dũng cảm, không còn sợ hãi quái trùng, Phương Chí Hoành chỉ còn cách mỉm cười thấu hiểu, quan tâm nói.
“Vậy em nhất định phải cẩn thận.”
“Ừ.” Lý Du ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Du xoay người đối với bên cạnh Vương Dương hỏi.
“Hiện tại thân thể cậu ra sao rồi?”
“Giờ đã có thể hoạt động.” Xoay xoay cái cổ cứng ngắc, Vương Dương trả lời y. Cậu hoạt động gân cố, bẻ tay duỗi chân.
“Cậu, làm gì?” Lý Du kỳ quái hành động của Vương Dương.
“Vừa mới đông cứng lâu sợ lát nữa vận động sẽ rút gân, ha ha.” Vương Dương giải thích, nắm đao trong tay, ngẩng đầu nhìn chiến trường giữa Tiếu Dịch và trùng mẫu.
“Muốn đi hỗ trợ?” Thấy Vương Dương làm động tác khởi động, Lý Du đoán.
“Đúng vậy, tôi không đi giúp, ai biết Tiếu mặt lạnh còn muốn cùng mấy con quái trùng dây dưa đến khi nào. Tôi đi đây, ở bên này anh cũng cẩn thận.”
Vương Dương ánh mắt nghiêm túc trầm ổn, dậm hai chân chạy hướng phía trước.
“Ừ…tôi sẽ cẩn thận.”
Khi Lý Du đáp xong thì Vương Dương đã chạy rất xa, tựa như y đang lầm bầm một mình. Lần nữa lên tinh thần, hai tay y nắm dao phay dính đầy máu của giống đực Xích Nhãn Hạt Chu, kiên định đứng chắn trước mặt Phương Chí Hoành và Kiều Phi Vũ.