Lý Du ngồi trên tảng đá nghỉ xả hơi, đột nhiên buồn rầu thở dài, cầm chặt trong tay bình thủy tinh đã hết nước, đặt trên đùi.
“Có chuyện gì thế? Du?” Thấy Lý Du vẻ mặt phiền muộn, Phương Chí Hoành ngồi bên cạnh vội vàng hỏi.
“Không biết lúc này Trầm Phương và hai anh em Dương Nhất Hàng, Dương Trì ra sao rồi. Nếu lúc ấy chúng ta lái trực thăng tiện đường đón họ thì tốt rồi.” Lý Du nhìn đằng trước sợi dây xanh nhạt, nhỏ giọng nói.
Kiều Phi Vũ đứng gần hai người, đang trải khăn tay mới chịu ngồi lên, nghe xong mấy lời này thì hết nói nổi. Trước tiên không đề cập bọn họ có năng lực chạy đến nơi dày đặc quân đội mà không bị phát hiện, để đón đám Dương Nhất Hàng. Quan trọng là, không tiện đường.
Bọn họ đi N phải bay hướng tây, khu cửa Đông thì là ở tối phía Đông, một cái đông một cái tây, làm sao tiện đường.
“Ai, Du, chúng ta không thể cứu tất cả mọi người. Em cũng biết, em trai của Dương Nhất Hàng, hiện giờ thân thể phải nhờ vào dụng cụ y tế duy trì sinh mệnh. Hơn nữa không thể di động thân thể, nếu không sẽ nguy hiểm sinh mệnh. Anh ta ở trong bệnh viện, có Dương Nhất Hàng và Trầm Phương chăm sóc càng tốt hơn. Chúng ta có đi, cũng cứu không được bọn họ.” Phương Chí Hoành biết Lý Du luôn thích lo lắng an nguy của mọi người, bây giờ cảm thấy chính mình không hết sức trợ giúp người khác, trong lòng khổ sở áy náy.
Phương Chí Hoành chỉ có thể giải thích rõ ràng cho Lý Du, việc này không liên quan bọn họ, là bọn họ không cách nào lái trực thăng đi cứu đám Dương Nhất Hàng.
“Nhưng mà…” Tuy trong lòng hiểu rõ cho dù có đi cũng không thể cứu người, Lý Du lòng vẫn thấy băn khoăn nặng nề.
“Ngoan, em đừng nghĩ nhiều quá. Không phải em đang chóng mặt ư? Làm sao nghĩ nhiều chuyện như thế? Du, em phải nhớ kỹ, chỉ cần em bình an, đối với anh mới là chuyện hạnh phúc nhất. Còn những người khác, em nên tin tưởng vào họ, họ có năng lực tự mình thoát vây. Nếu chúng ta thật sự lái trực thăng tới, chỗ đó cũng không có nơi đậu trực thăng, khả năng khi chúng ta xuống dưới sẽ bị binh lính bao vây tiêu diệt. Đến khi đó, chẳng những không cứu được người mà tất cả đều bị giết chết. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi, được không?” Sờ đầu Lý Du, Phương Chí Hoành dịu dàng khuyên bảo.
“Được rồi…” Lý Du gật đầu nghe lọt tai lời Phương Chí Hoành, không nói gì nữa. Nếu thật sự bởi vì cứu người mà hại cả bọn bị bắt, như vậy lựa chọn đó chẳng khác nào đem sinh mệnh tất cả chôn vùi.
Dù sao, Chí Hoành đối với y rất quan tâm và bảo vệ, y không muốn thấy người yêu gặp bất trắc. Vấn đề cứu người tùy theo thời lúc, bọn họ đã vào khu vực N, muốn cứu đám Dương Nhất Hàng cũng chỉ là tưởng tượng. Chỉ có thể thầm cầu nguyện mấy người họ bình an sống sót.
Lâm Kiệt thấy mọi người đều nghỉ ngơi, nhân cơ hội này đứng dậy tìm chỗ đi tiểu. Gã vòng vo xung quanh, vừa mắt một gốc cây to, liền cất bước hướng cây kia.
Tới gần cái cây, Lâm Kiệt cảm thán dựa theo kích cỡ cây này đoán chừng sống ít nhất trên mấy trăm năm. Thân cây rất lớn, rất cao, phải ngước đầu mới nhìn thấy tán cây, ngọn cây ít nhất treo ở giữa không trung ba mươi thước. Trên chóp cây quấn quanh nhiều cây mây màu nâu và xanh nhạt. Những cây mây quấn thân cây và khe hở, bởi vậy cây mọc ra một ít thực vật kỳ quái không biết tên. Vài sợi dây leo từ ngọn cây rũ xuống dưới, ở không trung bay trong gió.
Đối diện rễ cây đi tiểu xong, Lâm Kiệt cúi đầu kéo khóa quần, trong lúc vô tình liếc mắt thấy bên hông cây có cái động khá lớn. Hốc cây đường kính khoảng một thước, giáp giữa mặt đất và rễ cây, bên trong tối đen thấy không rõ.
Lâm Kiệt nghĩ có lẽ trong đó có nai con hay lợn rừng linh tinh động vật có vú, nếu bắt được thì có thể làm cơm ăn rồi. Mấy ngày nay gã toàn phải nhai lương khô mà sống, nên giờ phút này tâm tình kích động khỏi phải nói.
Nhưng mà, trước tiên phải xác nhận bên trong rốt cuộc có vật sống hay không. Đỡ phải gọi mọi người tới, lại không tìm được cái gì, vậy thì xấu hổ.
Lâm Kiệt vòng qua phía trước hốc cây, quỳ xuống, nghiêng người cúi đầu chậm rãi dán trên mặt đất, hương vị khó nghe xộc vào mũi. Chắc là bên trong có vật còn sống, nếu không mùi như vậy, không có khả năng là từ thân cây tỏa ra.
Lâm Kiệt đầu càng sát đất gần hốc cây, muốn xuyên thấu hắc ám bên trong, dùng hai mắt thấy rõ ràng tình huống. Ngay lúc gã hết sức chăm chú nhìn.
*Rắc!* Một tiếng nhánh cây bẻ gẫy từ sau lưng vang lên, Lâm Kiệt cảnh giác ngoái đầu lại.
“Vương Dương?”
“A…” Cậu nhún vai, vốn muốn lặng lẽ tiếp cận Lâm Kiệt chẳng biết làm gì mà quỳ gối bên cây này. Không ngờ chân bất cẩn đạp gãy nhánh cây khô, khiến cậu bị phát hiện.
“Cậu đang nhìn cái gì?”
“Mới nãy phát hiện cây có cái động lớn, tôi đoán bên trong có động vật. Nghĩ xem rốt cuộc chúng ta có thể ăn một bữa ngon rồi ~” Lâm Kiệt ảo tưởng thịt nướng, nét mặt tươi cười, từ dưới đất bò lên xoay người đáp lời Tiếu Dịch.
“Động vật? Có chuyện dễ dàng như vậy?” Vương Dương nhướng mày, không thể tưởng được Lâm Kiệt chỉ đi vệ sinh đã đụng phải chỗ ở của động vật.
Cậu cẩn thận xem xét cái động dưới tàng cây mà Lâm Kiệt chỉ. Động đường kính không nhỏ, nếu thực sự có động vật thì kích thước khá to, một người chắc là đối phó được.
Lại cẩn thận quan sát chung quanh, động nằm ở vị trí bóng râm, bên cạnh có dòng suối chảy. Hoàn cảnh ẩm ướt như vậy, thật sự thích hợp cho động vật có vú? Bình thường chẳng phải nên lựa chọn nơi khô ráo ấm áp ư? Vương Dương hơi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn bốn phía, bị một đống tảng đá bén nhọn cách cây lớn không xa hấp dẫn tầm mắt.
Vương Dương cất bước đi tới gần mấy tảng đá lớn, thấy mặt dưới ẩm ướt có vết hằn khá dài. Ở khe hở hai tảng đá, cậu còn phát hiện một vật thể trong suốt màu trắng. Cậu cầm lên đặt ở trước mắt tỉ mỉ quan sát, Vương Dương sắc mặt biến đổi. Cái này rõ ràng là lớp da con rắn lột ra.
Da rắn đương nhiên sẽ không làm Vương Dương biến sắc mặt, mà là vì kích cỡ cái vảy lớn đến đáng sợ. Bình thường vảy rắn chỉ lớn cỡ móng tay cái, mà da rắn này cái vảy lớn cỡ nắm tay con nít?! Trong tay cậu chỉ có một khối nhỏ, không thể suy đoán cụ thể con rắn lớn cỡ nào. Nhưng mà, con rắn này cái đầu không nhỏ.
“Làm sao vậy? Vương Dương, cậu phát hiện cái gì à?” Thấy Vương Dương tự nhiên chạy tới mấy tảng đá, bộ dáng như là tìm được cái gì, Lâm Kiệt đứng cạnh cây to kỳ quái hỏi.
“Tôi phát hiện da rắn, xem ra con rắn này cái đầu không nhỏ. Không biết nó có ở gần đây, nếu chúng ta may mắn đụng phải, có thể sẽ trình diễn màn chiến đấu với rắn điên…”
Vương Dương cầm trong tay da rắn quơ hướng Lâm Kiệt, đáp. Đúng lúc này, đột nhiên cậu thấy hốc cây phía sau Lâm Kiệt, có cái gì đó từ bên trong nhanh chóng bò ra.
“Lâm Kiệt…” Há hốc mồm, Vương Dương nuốt nước miếng, cẩn thận thấp giọng gọi Lâm Kiệt.
“Gì?” Lâm Kiệt thấy Vương Dương vẻ mặt khẩn trương, khó hiểu hỏi.
“Mau! Mau chạy đi! Rời xa cái cây!” Vương Dương đã thấy rõ, trong tối đen cái động, đôi mắt lớn như bóng đèn màu xanh mở to.
Cái kia tuyệt đối không phải ánh mắt của động vật hiền lành. Theo Vương Dương nghĩ, nó là chủ nhân của da rắn mà cậu mới phát hiện. Ánh mắt của đại mãng xà.