Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 5 - Chương 16: Mặt chàng lúc nào cũng ưu sầu, lúc này hẳn là sẽ càng thêm bi thương




“Ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi đưa ta giải dược.” Mai Vũ ngồi trước mặt nam nhân vẫn đang bị xích sắt trói chặt kia, nói.

Gia Cát Trần mỉm cười, nhướn mày đáp: “Ha ha, cô nương làm sao vậy? Không phải vừa rồi cô nương còn cười nhạo tại hạ à? Sao bây giờ lại muốn cứu tại hạ ra ngoài rồi?”

Mai Vũ chán ghét nhíu mày, lấy cây tiêu trong người ra, bước từng bước về phía hắn. Đứng trước mặt hắn, Mai Vũ cười: “Gia Cát công tử, trên cây tiêu này có rượu độc, nếu ta đâm xuống, ngươi có biết kết cục của chính mình sẽ ra sao không?”

Gia Cát Trần không hề sợ hãi, hắn vẫn mở to mắt nhìn nàng, bất cần nói: “Chết à? cũng chỉ là chết thôi mà. Dù sao nếu ta chết cũng sẽ có bằng hữu của cô nương chôn cùng, không thiệt thòi chút nào.”

Nếu xú nha đầu này lại lần nữa đàm phán với hắn, vậy chứng minh nàng nhất định đã tìm được Bách Bất Duy rồi.

Có Bách Bất Duy, giao dịch có lợi.

Tục ngữ nói, kẻ sợ chết đấu không lại kẻ liều mạng. Hắn biết Mai Vũ không sợ chết, nhưng Mai Vũ lại sợ Bách Bất Duy chết.

Mai Vũ cười, cây tiêu trong tay hoàn thành một độ cong hoàn hảo, đâm vào bụng Gia Cát Trần.

Gia Cát Trần căn bản không ngờ được nàng sẽ bất ngờ ra tay, hắn lập tức cảm thấy đau muốn chết.

Bụng cực kỳ đau, toàn thân Gia Cát Trần toát mồ hôi lạnh.

Chết tiệt! Nha đầu này ra tay thật độc ác.

Mai Vũ lắc lư cây tiêu, nói: “Đương nhiên là ta sẽ không giết ngươi, giết ngươi thì sao cứu được Bách Bất Duy chứ. Nhưng mà, chỉ cần ngươi không chết, cũng không tàn phế thì cho ngươi chịu chút nổi khổ da thịt cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn tới chuyện đàm phán đâu nhỉ?”

Gia Cát Trần mồ hôi đầm đìa, trừng to mắt nhìn Mai Vũ.

Mai Vũ cau mày: “Sao vậy? Mắt công tử không khỏe sao? Có cần ta chữa trị cho công tử không?”

Nàng không ngại tốn chút sức đánh tới khi hắn nội thương.

Hừ, ngay cả tứ chi còn không thể tự do hoạt động mà hắn còn dám hung hãn trước mặt nàng. Cho Vũ Thần Mai Vũ là hàng giả à?

Sợ run cả người, Gia Cát Trần xem như đã biết nữ nhân ngốc này ngoan độc chừng nào. Để tránh nàng lại làm ra động tác nào khác, Gia Cát Trần vội nói: “Giao dịch thành công, ngươi thả ta ra, ta đưa ngươi giải dược.”

“Làm sao ta biết được thứ ngươi đưa ta là giải dược thật hay giả?” Mai Vũ phòng bị hỏi.

Không thể không cảnh giác, việc này liên quan đến sự sống chết của Bách Bất Duy, nàng không thể bất cẩn. diễn_ đ:3 n L:> quy đôn

Gia Cát Trần trợn mắt, đáp: “Thứ đó có tác dụng rất nhanh, chỉ cần uống vào sẽ lập tức có hiệu quả. Ra khỏi nhà lao ta lập tức sẽ đi theo cô nương đến chỗ Bách Bất Duy, đích thân chờ hắn tỉnh lại mới đi không phải được rồi sao? Thủ hạ của ngươi có tới ba cao thủ, còn sợ ta chạy sao. Chỉ là ta có một yêu cầu, không được dẫn An Thiếu Hàn theo.”

Nam nhân khủng bố kia, hắn quyết định vẫn nên cư xử cho cẩn thận, những tên nhân sĩ giang hồ lỗ mãng sẽ coi trọng cái gì là ân, oán. Vương Gia kia thì chắc chắn sẽ đặt lợi ích lên trên hết.

Mai Vũ nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Ngươi không sợ hắn tỉnh rồi ta sẽ đổi ý sao?”

Gia Cát Trần lắc đầu.

Nữ nhân này phương diện nào khác thì không được nhưng lại ân oán rõ ràng, hắn tin tưởng nàng sẽ không như vậy.

“Điểm này, là địch nhân của ngươi ta vẫn có lòng tin.” Gia Cát Trần cong môi cười, đáp.

Mai Vũ trừng mắt.

Được địch nhân tin tưởng, nàng thật là vinh hạnh.

“Tốt lắm, giao dịch thành công. Ta thả ngươi ra.” Mai Vũ quyết tâm nói.

Chuyện sau đó, chính mình sẽ đi thỉnh tội với vị Vương Gia kia.

Nàng biết làm như vậy không tốt cho Tây Thự. Có lẽ không lâu sau, Gia Cát Trần sẽ trở thành một mối uy hiếp lớn đối với Tây Thự. Nàng làm vậy không thể nghi ngờ là thả hổ về rừng. Nhưng, lòng tham nhỏ bé của nàng không thể chứa nổi cả thiên hạ, chỉ có thể dành cho những người bên cạnh mình.

Vì cứu Bách Bất Duy, nàng đành phải mặc kệ cái gì mà quốc gia, dân chúng.

Gia Cát Trần cong môi cười, nụ cười kia ngày càng rực rỡ, biến thành một độ cong tà ác.

“Ngại quá, vị cô nương này, hình như cô hiểu lầm việc gì rồi.” Giọng nói của hắn âm trầm vang lên.

Mai Vũ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, có chút sợ hãi và khó hiểu, nàng hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”

“Ta muốn ra ngoài, nhưng muốn chính An Thiếu Hàn thả ta ra.” Hắn ngẩng đầu nói với nàng như thế.

Thời khắc kia, bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước, như xối thẳng vào tim Mai Vũ.

Tay chân Mai Vũ lạnh ngắt, không thể mở miệng nói một lúc lâu.

“Sao? Cô nương sợ à? Hay là sống chết của Bách Bất Duy không thể so với An Thiếu Hàn? Hay là hai việc đó vốn dĩ không thể đánh đồng?” Những lời đầu độc nàng vẫn lượn lờ bên tai.

Mai Vũ cảm thấy thật phiền chán, nàng bước tới, lại đâm cho hắn một tiêu nữa.

Tại nơi hắn không nhìn thấy, Mai Vũ lạnh lùng nói: “Ta biết, ngày mai ta sẽ tìm cách thuyết phục ngài ấy thả ngươi ra.”

Xoay người, Mai Vũ ra khỏi nhà lao.

Cảm giác ngai ngái xông lên, Gia Cát Trần phun ra một búng máu, cười khổ.

Nhanh mồm nhanh miệng quả nhiên là phải trả giá thật nhiều.

Sáng sớm, An Thiếu Hàn cảm thấy đầu hơi choáng. d:<n_ đàn n L:> qu"y đôn

An Thiếu Hàn kéo thân thể mệt mỏi mở cửa sổ ra, bên ngoài mưa vẫn lác đác rơi.

Cơn mưa triền miên như thế này, dường như đã từng quen.

Những lần nàng rời Vương Phủ, đều là trong cơn mưa như vậy. Lần đầu y và nàng gặp lại nhau cũng là trong mưa.

Y nhớ rõ nàng mặc một bộ hồng y, nổi bật trong đám người hỗn loạn.

Y nhớ nàng cúi đầu, những sợ tóc nhẹ nhàng bay bay.

Nếu tất cả dừng lại ở lần đầu tiên gặp lại đó, có phải sẽ không có những gút mắt hôm nay?

Thở dài một tiếng, An Thiếu Hàn mở cửa phòng, định ra ngoài.

Y vừa nhấc chân lên, lại để xuống.

Đồng tử An Thiếu Hàn giãn to, nhìn một nữ tử quỳ trong mưa phùn, sau lưng nàng là ba nam nhân kia.

Cơn giận trào dâng, An Thiếu Hàn vội vàng bước tới, cả giận nói: “Nàng làm cái gì vậy!”

Bọn người Hoa Tử Nguyệt ai cũng không che dù.

Ánh mắt ưu thương, Hoa Tử Nguyệt nói: “Mai Vũ có lời muốn nói với ngươi, nhất định phải vậy, nàng không cho phép bọn ta đánh thức ngươi, cũng không chịu đứng dậy. Bọn ta đành phải theo nàng. Bây giờ ngươi tới rồi, có việc gì hai người nói với nhau đi.”

Hoa Tử Nguyệt hiểu rõ tại sao nữ nhân này lại quỳ. Hắn muốn mạnh mẽ lôi nàng đi. Nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, hắn đành cản Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân lại.

Nếu không làm thế, lòng nàng chỉ sợ sẽ càng thêm khó chịu.

Vì một người lại phải tổn thương một người khác.

Trong lòng nàng, nhất định là rất khổ sở.

Mai Vũ, phải làm sao đây, phải làm sao nàng mới không tự hành hạ bản thân?

Trong viện không còn ai khác, chỉ còn lại An Thiếu Hàn và Mai Vũ.

An Thiếu Hàn rất muốn kéo nàng dậy, tay y run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không đưa tay ra. d:<n_ đàn n Lê> qu"y đ:On

Nỗi đau trong lòng như dòng suối lan đi khắp cơ thể đã khống chế suy nghĩ của y.

Y  biết tại sao nàng lại quỳ ở đây. Từ đêm qua, y lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Cảm giác kia như muốn phá xác mà ra, giống như lời nói Gia Cát Trần, như một thanh dao cùn từng nhát từng nhát cứa vào lòng y.

“An Vương vì nàng làm vậy, ngài cũng biết người trong lòng nàng không phải An Vương mà?”

Biết, trước nay y vẫn biết. Nhưng biết thì đã sao? Hắn vẫn sẽ rơi vào tay giặc.

“An Vương đã từng nghĩ tới giữa Bách Bất Duy và Vương Gia, nàng sẽ chọn ai chưa?”

Biết chứ, y luôn biết điều đó. Chắc chắn không phải là y, không phải vị Vương Gia xa lạ này.

Tại sao dù y biết tất cả, y vẫn giống như một tên ngốc đau lòng vì nàng?

Ngẩng đầu, Mai Vũ nở nụ cười nhợt nhạt, nước mắt hòa với nước mưa.

“Thiếu Hàn, xin ngươi hãy thả Gia Cát Trần đi.” Mai Vũ cầu xin.

Nụ cười của An Thiếu Hàn cứng lại, y ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc ướt đẫm.

Nàng….đang gọi y.

Nàng đang gọi Thiếu Hàn.

Dịu dàng như thế, lại làm trái tim hắn tan nát.

Mai Vũ, nàng có biết, dưới bộ hắc y này ta đã giấu bao nhiêu vết thương?

Mai Vũ, nàng có biết, lời nói của nàng như một thanh kiếm sắc bén?

Thanh kiếm sắc bén đó, đâm thẳng vào trái tim ta.

“Tại sao nàng lại xin ta?” Y nhẹ giọng hỏi.

Mai Vũ cứng ngắc, run rẩy, cắn mạnh vào môi mình, gian nan nói với y: “Bách Bất Duy.”

Thực xin lỗi, Thiếu Hàn, thực xin lỗi. Ta biết, khi ta nói ta những lời này, ta không thể nhận dược sự dịu dàng của chàng nữa.

Ta rất muốn, rất muốn ở lại bên chàng lâu hơn một chút nữa.

Không biết cảm giác này từ đâu mà tới nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Ta biết, ta sẽ làm tổn thương chàng, ta biết.

Mặt chàng lúc nào cũng ưu sầu, lúc này hẳn là sẽ càng thêm bi thương.

Ta mê luyến vòng tay chàng, thật ấm áp.

Mưa rơi triền miên, dưới cơn mưa, sau lưng nam tử và nữ tử đang ôm lấy nhau kia, ai cũng không nhìn thấy một chiếc lưới bi thương.

Cái lưới kia thật lớn, bao trùm lấy hai người, ai cũng không thoát được.