Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 3 - Chương 32: Cạn chén vì đã từng cười vui, chật vật, sống chết có nhau




“Tử Nguyệt, chúng ta trốn đi, người thua là Vô Ca, cũng không phải là chúng ta mà.” Mai Vũ làm vẻ mặt cầu xin, nói.

Hoa Tử Nguyệt buông nàng ra, quay mặt của nàng lại, nghiêm túc nói: “Vô cùng xin lỗi, chúng ta không có đường lui.”

Mai Vũ nhìn bốn phía, rất tốt, vô cùng tốt, họ bị người ta dứt khoát vây vào giữa rồi.

Cho nên, không thể tùy tiện khuyên can mà! Đông Thần Thanh Vân, nữ nhân phiền toái chết tiệt nhà ngươi!

“Nếu bây giờ chúng ta nói chúng ta chỉ là người đi ngang qua thôi, các ngươi có tin không?” Mai Vũ giơ hai tay lên, nói với đám người hung thần ác sát* xung quanh.

*: hung dữ, dữ tợn

Hiển nhiên đám người không thu sổ nợ của nàng*, vũ khí trong tay vung lên phía trước, lớn tiếng nói: “Người tới là ai, hãy xưng tên ra!”

* không tin nàng

Mai Vũ quả thật muốn khóc.

Quả nhiên, đôi khi kẻ địch cũng không phải là kẻ địch, khi hai kẻ địch gặp chung một kẻ địch, bọn họ nhất định sẽ liên hợp lại giết kẻ địch chung này trước.

Trừng mắt nhìn Thanh Vân núp sau lưng Hoa Tử Nguyệt một cái.

Xoay người nói với đám người kia: “Vãn bối Mai Vũ ra mắt các vị đại hiệp.”

Mai Vũ vừa nói lời này, vẻ mặt mấy người kia cũng thay đổi.

Vũ Thần Mai Vũ? Không phải là chưa từng nghe qua danh của người này, nhưng chẳng phải nàng đã chết sao?

Nhíu mày, một trong Tàn Tam Tướng – Tàn Thối quan sát nàng, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là Vũ Thần?”

Mai Vũ mỉm cười, cố gắng giả bộ bình tĩnh một chút, nói: “Đúng là vãn bối, hôm nay vãn bối cùng bằng hữu đi ngang qua đây, vị bằng hữu này của ta cũng không phải người trong giang hồ, không hiểu chuyện, đã quấy rầy hứng thú của mấy vị đại hiệp. Mai Vũ sợ hãi. Không biết mấy vị đại hiệp có thể xem xét dưới tình huống vị bằng hữu này của ta không hiểu quy củ mà để cho nàng rời đi hay không.”

Lúc này Thanh Vân cũng biết mình chọc phải nhân vật lớn, vẫn không nhúc nhích nắm lấy tay áo của Hoa Tử Nguyệt. Hoa Tử Nguyệt rất phiền, rất muốn dứt ra, nhưng bất đắc dĩ đây là tình huống đặc thù.

Mai Vũ này, đầu óc quả thực có chỗ thiếu hụt, bây giờ còn không nhân cơ hội bỏ nữ nhân này qua một bên, lại ngăn chuyện cho nàng ta.

Aiz, được rồi được rồi, vẫn nên để cho nàng duy trì cái nguyên tắc sát thủ này đi. Mục Vô Ca bước lên trước một bước, tự giới thiệu: “Tại hạ Mục Vô Ca.”

Mai Vũ nhìn dáng vẻ của hắn, rất muốn đạp một cước lên mặt hắn.

Mục Vô Ca quả thật là Mục Vô Ca mà, cho dù có gặp nhân vật lớn cỡ nào cũng vẫn cứ mang dáng vẻ duy ngã độc tôn (tự cho mình là nhất) chết tiệt như vậy.

Hoa Tử Nguyệt liếc xéo Thanh Vân một cái, nói: “Tại hạ Hoa Tử Nguyệt.”

Ngốc Ưng quét mắt liếc nhìn ba người, âm thầm cảm thán.

Giờ thật sự là thiên hạ của người trẻ tuổi mà. Ba người này, túm lấy người nào cũng đều là người trẻ tuổi hết sức quan trọng trong giang hồ.

Ba người đồng hành, ha ha, đây có tính là tổ hợp ba người đồng hành mới trong giang hồ hay không đây.

“Sao, các ngươi không có ý định trốn ư?” Một trong Thú Tam Đa – Hắc Nha cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm ba người trẻ tuổi này.

Cũng có chút can đảm đấy.

Hai chân Mai Vũ hơi run run.

Trốn ư, nàng muốn trốn đến điên rồi, nhưng mà giờ phút này, nàng vô cùng rõ ràng, trốn sao, sợ rồi, lúc vừa rồi còn có thể có chút tác dụng, nhưng bây giờ thì không hữu hiệu nữa rồi.

Mẹ nó! Làm sao trốn được bọn họ đây!

Chỉ ba người bọn họ chạy trốn thôi cũng đã rất mệt mỏi rồi, mang theo một Thanh Vân nữa, hoàn toàn là không thể.

Đánh sao, chắc chắn là không đánh lại được!

Bọn họ đều là những nhân vật cấp truyền kỳ, không phải là có thể tùy tiện gặp được, cũng càng không phải là có thể tùy tiện đánh thắng được.

Cho nên bây giờ, chỉ có đánh cuộc mà thôi.

Mai Vũ bước lên trước, nói: “Trên giang hồ có lời đồn, rằng gặp ba người đồng hành Tàn Tam Tướng, Thú Tam Đa thì đừng chọc. Hôm này bằng hữu của ta ngu ngốc chọc phải, dĩ nhiên là không có đường sống để trốn chạy. Ta nghe nói chỉ cần hoàn thành yêu cầu mà các ngươi đề ra, chẳng những có thể tránh được một kiếp này, còn có thể được ba người đồng hành đáp ứng làm một chuyện. Các vị tiền bối, chuyện này là thật sao?”

Trư Dung cười ha ha: “Ha ha ha ha, tiểu cô nương, ngươi thật thú vị đó, chẳng lẽ ngươi không biết yêu cầu đó là cố ý gây khó khăn cho người khác sao?”

Mai Vũ cũng cười: “Đương nhiên là biết, nhưng mà cho dù là gây khó khăn, cũng không phải là không thể thử một lần chứ.”

Vô Nhãn (không có mắt) nở nụ cười, lâu rồi không gặp một vãn bối thú vị như vậy.

Mắt của hắn bị mù, nhưng tâm cũng không có bị đui.

“Ngươi đã nói như thế, vậy thử xem. Chỉ cần các ngươi uống sạch tất cả rượu trong quán rượu này, chúng ta sẽ không tính toán với các ngươi nữa, cũng sẽ đáp ứng làm một chuyện cho các ngươi.” Vô Nhãn trầm giọng nói.

Mai Vũ giật mình há to miệng.

Phải làm phải làm phải làm sao đây!

Trong khách điếm kia nhiều rượu như vậy, làm sao uống được hết đây.

Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt cũng hoảng sợ nhìn nàng, tỏ vẻ tuyệt đối không thể làm được!

Linh Hầu trong Thú Tam Đa cười đùa, ồn ào nói: “Sợ rồi kìa, sợ rồi kìa. Ha ha, không phải ngươi là Vũ Thần tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi sao, rượu của ngươi lợi hại như vậy, sao lại sợ uống chút rượu thế chứ.”

Mai Vũ trừng hắn.

Con khỉ chết tiệt này, cho là dùng phép khích tướng là có thể thuyết phục được cô nương sao.

Nói cho ngươi biết, cô nương có định lực siêu cường đấy.

Thở một hơi thật dài, Mai Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Vãn bối Mai Vũ tiểu thí ngưu đao (*) rồi.”

(*): tương tự “múa rìu qua mắt thợ”

Ô ~ được rồi, nàng rất không có nguyên tắc, vậy được rồi chứ.

Không phải chỉ là uống rượu thôi ư, cũng không chết được.

Mấy người thấy nàng tiếp nhận, cũng đều hào hứng lên.

Thét to một tiếng vào trong quán rượu, người trong quán rượu này liền sợ hãi mà nhanh chóng mang hết rượu trong nhà ra.

Tuy rằng quán rượu bên chân núi vắng vẻ, nhưng cũng không thiếu rượu ủ quý giá.

Mai Vũ nhìn những vò rượu kia, có loại cảm giác phải làm bằng bất cứ giá nào.

Được rồi, hôm nay để cho nàng làm một con tửu quỷ đi.

Mai Vũ túm lấy một vò, nhìn Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca, nhíu mày hỏi: “Các ngươi chuẩn bị để nâng thi thể của ta hay là làm tửu quỷ cùng ta đây.”

Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca liếc mắt nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.

Có lẽ, chỉ có đi theo Mai Vũ, mới có những kỳ ngộ như vậy đi.

Hai người lần lượt túm lên một vò.

“Ai uống ít nhất, sau này giao hết việc gác đêm cho hắn.” Mục Vô Ca nói.

Hoa Tử Nguyệt mỉm cười: “Được.”

Ngửa đầu, ba người đồng loạt uống.

Sáu người kia nhìn ba người bọn họ uống rượu, trong lòng giật mình nhớ lại năm đó.

Nhớ lúc mới ra giang hồ, cũng từng phóng khoáng như bọn họ.

Uống hết một vò, Mai Vũ quăng vỡ vò rượu, cười to: “Ha ha, quả nhiên, rượu gặp tri kỷ mới biết là ngàn chén cũng thiếu.”

Nói xong, nắm vò thứ hai lên.

Sáu người liếc mắt nhìn nhau, cảm xúc dâng lên trong lòng.

Rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng thiếu ư? Đã bao lâu không nghe được những lời sảng khoái như vậy rồi.

Là khi nhiệt huyết lúc vừa vào giang hồ đã lui đi. Là lúc thanh xuân không còn nữa, năm tháng đã mài giũa nên sắc sảo, cho dù vẫn còn những ngang ngược đó, cũng đã không còn khinh cuồng nữa.

Một tiểu nha đầu, cũng có thể có loại hào khí này, là bọn họ đã thật sự già đi rồi sao.

Mai Vũ cùng Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt ném vò rượu, lại tiếp tục túm vò rượu khác lên.

Mai Vũ lắc lắc cái đầu hơi mơ hồ, cười sáng lạn: “Đời người rất ngắn, quả nhiên phải uống say một lần cho đến khi sảng khoái.”

Mục Vô Ca cười: “Cạn chén vì rượu ngon này.”

Hốc mắt Trư Dung hơi nóng lên.

Đâu những hào khí giang hồ lúc lớn tiếng nói những lời khí phách trong trí nhớ:

Chúng ta phải đứng ở đỉnh giang hồ, cười khinh tất cả.

Bây giờ thì sao.

Những gì năm tháng mang đi, không chỉ là tuổi, còn có rất nhiều thứ đã từng rất quan trọng.

Hôm nay có rượu hôm nay say, trước kia, cũng đã từng nói những lời như vậy đi.

Chỉ là ba hậu bối bình thường, lại làm cho mấy người chìm vào trong suy nghĩ.

Lướt qua như mây khói, nhưng cũng không phải là mây khói.

Từng không đủ lợi hại, lại có thể uống từng ngụm rượu lớn, kiêu ngạo cười to.

Từng không đủ giàu có, nhưng có thể cùng nhau sẻ chia một cái bánh nướng, Từng không hiểu chuyện, có tiền thì sẽ hét lớn một tiêu xài một chút. Cho dù không có tiền, cũng có thể cùng chịu đói với nhau.

Nhưng bây giờ cái gì cũng có, làm sao cuộc đời lại trở nên nhàm chán như vậy.

Mai Vũ nghiêng đầu, nhìn thấy sáu người rõ ràng đang trầm tư, khẽ mỉm cười:

“Tiền bối, rượu này, thật sự không tệ, không bằng uống một chén đi.” Nói xong, lại uống.

Vô Nhãn bước lên trước, cười khẽ: “Đúng vậy nhỉ, không bằng uống một chén đi.

Cạn chén vì một thời niên thiếu khinh cuồng đã qua.”

Vài người khác liếc nhau, cũng tiến lên cầm lấy vò rượu.

Cạn chén vì đã từng cười vui, chật vật, sống chết có nhau.

Cuối cùng, Mai Vũ thật sự không uống được nữa, Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca cũng đã uống đến gục xuống rồi.

Mai Vũ run run không bắt được vò rượu, nói với đám người Vô Nhãn cũng hơi say: “Tiền bối, ta… ta không uống được nữa.”

Trời ơi, nàng sẽ chết, tuyệt đối sẽ chết. Bây giờ nàng chỉ có mỗi đầu óc thuộc về mình, những thứ khác cũng không phải là của mình nữa. Hơn nữa, miệng chỉ có thể miễn cưỡng vặn vẹo nói chuyện.

Vô Nhãn híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Nha đầu, ngươi thắng.”

Mai Vũ như tên hòa thượng lùn 2 thước (= 46cm) không với tay được lên đầu (suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình đang nghĩ gì).

“Ngươi… ngươi gạt người.” Mai Vũ lầm bầm.

Nàng cũng chưa uống hết rượu mà, hơn nữa còn lừa người ta cùng uống với mình nữa.

Vô Nhãn nhắm mắt lại, sâu kín nói: “Ngươi thắng rồi. Nha đầu, cám ơn ngươi.”

Mai Vũ liếc một cái xem thường, la ầm lên: “Cám ơn ta làm gì chứ, quái lão đầu.”

Vô Nhãn im lặng cười.

Mắt của hắn không nhìn thấy, nhưng tâm vẫn có thể thấy.

Màu sắc linh hồn của mỗi người. Từng màu sắc của năm xưa, hắn đều nhìn thấy.

Nha đầu, cám ơn ngươi đã cho ta nhìn thấy cuộc sống rực rỡ sắc màu xưa cũ.

Đã đến lúc nên khởi hành lần nữa, con người không thể luôn dừng lại ở bước đường xám trắng.

Không ngừng đi xa, không ngừng phóng khoáng, mới có thể tiếp tục phát hiện những màu sắc, mới có thể nhìn thấy những phong cảnh khác biệt.

“Lúc có việc, thả con sâu này đi, đại giang nam bắc, nó cũng sẽ tìm được chúng ta.” Đứng lên, Vô Nhãn vẫy tay, mấy người kia cũng đứng lên đi theo.

Mai Vũ mở đôi mắt mơ màng, cong eo đứng lên, bắt đầu điên rượu mà kêu: “Này, đám lão đầu thúi các ngươi.”

Mấy người quay đầu, nhìn nàng cười khoa trương, sau đó dùng dáng vẻ say rượu bật ngón tay cái, lộ ra hai hàm răng trắng: “Sáu người đồng hành cũng không tồi!”

Sáu người quay đầu đi về phía ánh mặt trời.

Nha đầu thúi, cũng trông nom nhiều quá đấy.