Edited by Bà Còm
Bên ngoài cãi nhau ồn ào huyên náo, Tạ Hộ và Thẩm Hấp đang ở Đức Dương điện dưỡng thương lại rất bình tĩnh.
Khang Ninh mấy ngày nay thật hoạt bát, thấy ai cũng cười. Cẩm Phân kêu cung tì phủ một tấm thảm lông dê trắng muốt lên trên bàn đá điêu khắc bàn long, Tạ Hộ bế Khang Ninh đặt hắn ngồi lên phía trên.
Khang Ninh đã bắt đầu ngồi một mình được rồi, tuy nhiên cũng chỉ có thể ngồi trong chốc lát rồi lại bị mất thăng bằng, thế là hoặc ngã về phía sau hoặc chúi về phía trước. Tất cả mấy cung tì vây quanh bàn đều mở tay ra sẵn sàng chụp giữ, sợ tiểu tổ tông này bị va chạm chỗ nào. Phải biết rằng Thánh chỉ đã ban xuống, khi đó nhóm cung tì hầu hạ tại Đức Dương điện thế mới biết, hóa ra nhiều ngày qua các nàng vẫn luôn hầu hạ một người không đơn giản chỉ là quý công tử, cái mũ của Đại Hoàng tử vừa chụp xuống thì đủ để cho các nàng mồ hôi ướt đẫm xét lại xem mấy ngày nay có chỗ nào hầu hạ không tốt hay không?
Bất quá, tính tình của vị Đại Hoàng tử này dường như khá tốt, đặc biệt là thời điểm ở bên cạnh vị Hoàng Tử Phi, nụ cười kia quả thực còn ngọt hơn mật. Vốn dĩ dung mạo của vị này đã thập phần xuất sắc, hiện giờ còn thêm vào một thân phận tôn quý, thoạt nhìn càng thêm cao không thể với tới, quý khí bất phàm. Đừng nói là động tâm tư đối với vị này, chỉ là nhìn lén thôi mà cũng không dám làm càn giống như lúc trước.
Tạ Hộ bế Khang Ninh từ trên bàn lên để hắn nằm sấp trên vai mình. Tiểu tử này trên eo có chút sức lực bèn đâu chịu nằm yên, bám vào vai Tạ Hộ thẳng lưng ngó trái ngó phải, sau đó hưng phấn vẫy tay lia lịa với Thẩm Hấp đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên nhuyễn tháp phơi nắng. Tạ Hộ bèn dứt khoát đặt hài tử trên bụng Thẩm Hấp cho nhi tử úp sấp trên người phụ thân hắn.
Thẩm Hấp mở mắt liền thấy một cặp hắc diệu thạch không hề có tạp chất gần ngay trước mắt, cánh tay dài vươn ra liền túm Khang Ninh kéo lên phía trước, hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ non mềm rồi bắt đầu thổi hơi vào cái cổ ngấn thịt của hắn, chọc cho Khang Ninh cười khanh khách không ngừng.
Đột nhiên từ Ngự Hoa Viên truyền đến một tràng thanh âm thanh thúy, sau đó là giọng nói nôn nóng của một nữ quan: “Công chúa, nơi này không thể tùy tiện đi vào, Hoàng Thượng đã hạ lệnh...”
Không đợi nữ quan kia nói xong liền nghe một tiếng quát: “Làm càn, ai cho ngươi cản ta? Phụ hoàng phân phó không cho người khác tiến vào, chẳng lẽ ta cũng không cho sao? Ngươi dám ngăn trở, cẩn thận bản công chúa không khách khí với ngươi.”
Một nữ hài xinh đẹp động lòng người đi tới, trên người mặc xiêm y lụa Lăng màu hồng, trên đầu mang cung trang, giữa mày điểm một nốt ruồi mỹ nhân đỏ thắm, gò má mịn màng, bộ dáng hơi chút có da có thịt, khác một trời một vực với kiểu gầy yếu của nữ tử đương thời, nhưng thật ra nhìn thấy có một phen nhu mỹ quý khí, bất quá cách nói chuyện có thể không bằng bộ dáng thân thiện của nàng ta.
Đẩy ra nữ quan có ý đồ ngăn trở, nàng ta thấy mọi người đang ở trong đình nghỉ ngơi bèn hướng nơi này phom phom đi tới. Cẩm Phân đến bên cạnh Tạ Hộ và Thẩm Hấp thấp giọng báo: “Đây là Tam Công chúa do Thục phi nương nương sở sinh, cùng chung thân mẫu với Phục Vương điện hạ.”
Cẩm Phân rốt cuộc đúng là nữ quan hầu hạ Ngự tiền, gặp nguy không loạn nói ra vài lời là cung cấp đầy đủ thông tin cho Tạ Hộ và Thẩm Hấp, sau đó tự mình đi ra ngoài đình chặn lại, cho lui nữ quan lúc nãy vẫn đang đuổi theo phía sau Tam Công chúa, đích thân tiến lên hành lễ với Tam Công chúa: “Tham kiến Tam Công chúa, nơi này quả thật do Hoàng Thượng hạ lệnh không thể loạn nhập, thỉnh Tam Công chúa thông cảm.”
Tam Công chúa yêu kiều nhíu mày, rốt cuộc còn nhận ra được Cẩm Phân là nữ quan hầu hạ Ngự tiền, không giống lúc nãy vung chân đá nữ quan kia, bất quá vẫn giơ tay đẩy ra Cẩm Phân đang chặn đường, giống một con gà trống kiêu ngạo dương cổ đi tới dưới đình. Đôi mắt Tam Công chúa quét một vòng, sau đó liền dừng lại trên người Thẩm Hấp đang đùa với nhi tử và Tạ Hộ đang đứng trước hai người, ngữ khí đông cứng: “Yêu quái từ phương nào tới đây cũng dám giả mạo người Phong gia chúng ta? Ta thấy các ngươi đúng là không muốn sống nữa chứ gì.”
Tạ Hộ nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, chỉ thấy phu quân dời Khang Ninh khỏi ánh mắt khinh miệt đang chiếu trên người họ, giương mắt liếc ra ngoài đình không nói gì. Cẩm Phân tiến lại, ngữ khí nghiêm trang hiếm có: “Tam Công chúa, thỉnh ngài chú ý lời nói và việc làm.”
Tam Công chúa chưa bao giờ bị Cẩm Phân nghiêm khắc đối đãi như vậy, đối với hai người bên kia càng thêm cừu hận, muốn đi lên bậc thang nhưng bị Cẩm Phân kêu người ngăn lại. Tam Công chúa tức đến độ hô to: “Cẩm Phân, ngươi dám cản ta? Đừng tưởng ngươi là Ngự tiền thì bản công chúa không dám xử trí ngươi, tránh ra cho ta!”
Thần sắc Cẩm Phân vẫn không thay đổi, giữ vững vị trí phía trước ngăn cản đường đi của Tam Công chúa. Tuy nhiên Cẩm Phân cũng chỉ là một nữ quan, không tự tin có thể chống giữ được vị Tam Công chúa đang đấu đá lung tung này, cũng không dám thật sự tiến đến đẩy ra. Mắt thấy Tam Công chúa sắp sửa phải phá vòng vây, đột nhiên phía sau bồn hoa rực rỡ truyền đến một thanh âm uy nghiêm: “Trẫm ngược lại muốn nhìn xem ngươi định xử trí ai?”
Thanh âm này hoàn toàn làm Tam Công chúa đang càn quấy phải dừng ngay, thân hình cứng đờ quay người lại, liền thấy Thiên Hòa Đế đang khoanh tay đứng ở đầu đường mòn nghiêm nghị nhìn nàng ta.
Cổ Tam Công chúa co rụt lại, cúi đầu chạy tới hành lễ với Thiên Hòa Đế, nhỏ giọng ngập ngừng kêu: “Tham kiến phụ hoàng.”
Thiên Hòa Đế lạnh mặt đi tới, khóe mắt đảo qua Tam Công chúa một cái rồi nói thẳng: “Trở về nói cho mẫu phi của ngươi, nàng muốn thăm dò thì cứ tự mình đi tới. Hôm nay ngươi va chạm Đại Hoàng huynh của ngươi, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, hãy hồi Hoan Hỉ điện cấm túc ba tháng. Trong ba tháng này, ngươi không thể gặp bất kỳ ai, chuyên tâm hối cải sai lầm.”
Tam Công chúa lập tức kinh ngạc khó có thể tin, Hôm nay nàng đúng là nghe theo mệnh lệnh của mẫu phi tiến đến thăm dò, vốn dĩ cho rằng dù có bị phụ hoàng phát hiện thì phụ hoàng nhiều nhất là quát lớn vài câu chứ cũng không nghiêm khắc xử phạt. Vậy mà hiện giờ phụ hoàng cũng chẳng thèm mắng mà trực tiếp bắt nàng cấm túc ba tháng. Lúc xưa có mỹ nhân thị tẩm làm bị thương phụ hoàng mà cũng chỉ bị cấm túc một tháng, hiện giờ nàng khen ngược, bất quá chỉ là tới náo loạn một chút mà phụ hoàng lại bắt nàng cấm túc ba tháng.
Vụ này làm sao Tam Công chúa có thể chịu phục, lập tức hô to: “Phụ hoàng không thể phạt thần nhi như vậy. Thần nhi, thần nhi đâu có làm gì, bất quá là đến xem... hắn thôi.”
Suy đi nghĩ lại, từ ‘yêu quái’ kia rốt cuộc không dám nói ra khỏi miệng.
Thiên Hòa Đế cũng chẳng thèm nhìn nàng ta, lạnh giọng nói: “Lời nói lúc nãy của ngươi trẫm đều nghe được. Ngươi là Công chúa mà dám ở trước mặt Đại Hoàng huynh vô lễ, đây mới là một cái sai; Chiêu nhi bất quá mới năm tháng tuổi, ngươi ở bên cạnh hô to la lớn đã sớm dọa đến hắn, hắn là Hoàng đích trưởng tôn phải được chăm sóc thật cẩn thận mà ngươi làm hắn kinh hách. Nếu hiện tại ngươi lui xuống thì chỉ bị ba tháng cấm túc, nếu còn dám nói một lời thì thời gian sẽ tăng gấp đôi. Trẫm tuyệt không nói đùa.”
“...”
Có lời này của Thiên Hòa Đế, cho dù Tam Công chúa mọc thêm mười cái lá gan cũng không dám mở miệng nói một lời, nước mắt ủy khuất đong đầy hốc mắt, cuối cùng chỉ biết cắn môi quay người chạy ra ngoài.
Cẩm Phân cũng bị sự nghiêm khắc của Thiên Hòa Đế đối với Tam Công chúa làm cho hoảng sợ, nếu nói lúc trước nàng đối với Thẩm Hấp chỉ là có lễ kính trọng, vậy hiện tại thật sự phải tập trung tinh thần cẩn thận hầu hạ.
Thiên Hòa Đế ra hiệu cho Thẩm Hấp không cần đa lễ để hắn tiếp tục nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, tự mình từ phía sau tiến đến tiếp lấy Khang Ninh. Bị nhấc lên đột ngột khiến đôi chân ngắn ngủn mũm mĩm của Khang Ninh đá đá trong không trung, sau đó quay lại thấy mặt Thiên Hòa Đế liền cười khanh khách chọc cho Thiên Hòa Đế cười to, ở trên gương mặt nhỏ của hắn đổ xuống một trận mưa hôn, xong rồi Thiên Hòa Đế mới nói với Thẩm Hấp: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, vài ngày nữa các con có thể rời cung được rồi. Trước tiên cứ tạm thời ở tại Định Quốc Công phủ, trẫm đã sai người xây phủ đệ cho con, chờ đến sau khi xây xong, các con sẽ dọn vào. Phủ của con ở ngõ Đông Dương, phủ đệ của Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng đều ở vùng phụ cận. Hiện giờ bọn họ đều đã phong Vương, còn con thì chờ khoảng hai năm có thêm công tích thì dĩ nhiên cũng không thể thiếu phần của con.”
Thẩm Hấp nhìn Thiên Hòa Đế một hồi lâu không nói gì, sau đó ở dưới ánh mắt chờ đợi của Thiên Hòa Đế mới để Tạ Hộ đỡ mình lên, chậm rãi gật đầu, ôm quyền hành lễ với Thiên Hòa Đế: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Thiên Hòa Đế thấy hắn như vậy không khỏi mỉm cười: “Con nên gọi trẫm phụ hoàng. Trẫm thua thiệt con nhiều năm, hiện giờ những gì làm được bất quá là như muối bỏ biển. Con không cần cảm thấy gánh nặng, mặc kệ lúc trước thế nào nhưng hiện giờ con là nhi tử của trẫm, dâng cáo tông miếu xong thì sẽ không còn ai thắc mắc về thân phận của con nữa, không người nào dám nói gì con nữa, con cứ yên tâm.”
Thẩm Hấp gật đầu không nói gì.
Thiên Hòa Đế thấy hắn như vậy, cũng biết chuyện này đối với nhi tử mà nói thì không thể nào tiếp thu hoàn toàn trong một chốc lát. Bất quá, ngài đã hoàn thành những gì ngài cảm thấy cần phải làm, ngài đã hối hận hơn nửa đời người, thật sự nếu không đền bù thì đời này sẽ trôi qua rất nhanh.
Con người đến tuổi trung niên thì tâm tính hoàn toàn không giống như thời thiếu niên, không còn sắc bén, không còn bốc đồng, sống nghiêng về cảm tình, càng thích hồi ức những chuyện lúc xưa, thích hài tử mới sinh, đặc biệt hài tử này lại là thân tôn tử của ngài, quả thực ôm ở trong tay không muốn buông ra.
Hôn thêm vài cái lên gương mặt mềm mại của Khang Ninh, Thiên Hòa Đế liền bế hắn đi ngắm hoa, lưu lại Tạ Hộ và Thẩm Hấp đứng ở trong đình. Tạ Hộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, thấy ánh mắt của phu quân dường như lóng lánh sáng rọi, một loại tia sáng gọi là ‘dã tâm’ phụt ra khiến Tạ Hộ ngây ngẩn.
Loại ánh mắt này của Thẩm Hấp thật ra Tạ Hộ đã thấy không ít lần ở đời trước.
Trong ấn tượng của nàng, trước nay ánh mắt chủ tử đều sắc bén như dao, chỉ cần ánh mắt đó quét qua người nào thì dường như đã nhìn rành mạch tới tận lục phủ ngũ tạng, thấy rõ nhân tâm, cân nhắc lợi hại. Không có người nào mà trời cho năng khiếu làm Đế vương nhiều hơn so với chủ tử -- làm việc dứt khoát lưu loát, không lằng nhằng dây dưa, bất kể là đối với chính sự hay đối với nữ nhân.
Tạ Hộ rũ mắt xuống, cố gắng khống chế nô tính lâu ngày hình như lại tràn về trong cơ thể của nàng. Phu quân của nàng luôn là người ôn nhu săn sóc, nhưng hiện giờ người đứng bên cạnh nàng rõ ràng đã trở nên không còn thuần túy như vậy.
Một đời này, phu quân đã được nhận tổ quy tông sớm hơn nhiều năm, có một số việc đã xảy ra biến hóa. Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng mình có mười năm ở bên người phu quân, hiện giờ trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng. Lúc trước tuy phu quân không có danh vị hiển hách nhưng lại cho nàng cảm giác an toàn, làm nàng cảm thấy chỉ cần một ngày Thẩm Hấp chưa đăng cơ thì vẫn là phu quân của riêng mình.
Chính là hiện giờ coi bộ chưa chắc được như thế.
Phu quân đang từ một đích trưởng tử huyết thống không thuần của Định Quốc Công phủ, lắc mình một cái liền biến thành Đại Hoàng tử. Sự chuyển biến quá nhanh này có ai có thể tiên đoán được chứ?
“Suy nghĩ gì thế?” Thanh âm của Thẩm Hấp vang lên phía trên đỉnh đầu của Tạ Hộ dọa nàng giật bắn mình, ngây ngốc ngẩng đầu lên. Thẩm Hấp thấy nàng như vậy không nhịn được cong lưng, dùng trán của mình chạm vào trán của nàng rồi dịu dàng hỏi: “Tại sao sắc mặt khó coi như vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Tạ Hộ nhìn chằm chằm phu quân một hồi lâu, sau đó mới lắc đầu: “Đâu có gì không thoải mái, chỉ là cảm thấy... có chút... theo không kịp phu quân. Cũng không sao, nếu sau này phu quân muốn cưới...”
Những từ kế tiếp Thẩm Hấp không để Tạ Hộ có cơ hội nói tiếp, lập tức liền cúi đầu chặn miệng nàng lại. Tạ Hộ đại quẫn, lập tức đẩy ra người nào đó không cần mặt mũi, nhưng hình như đụng phải vết thương làm cho Thẩm Hấp nhíu mày lùi về phía sau vài bước. Tạ Hộ lo lắng vội vàng hỏi: “Thế nào, đụng phải vết thương sao?”
Nhìn sắc mặt của Thẩm Hấp xác định chắc chắn đã đụng phải. Thẩm Hấp nhìn thần sắc khẩn trương của Tạ Hộ lại đột nhiên mỉm cười, không màng thân thể đau đớn duỗi tay nhéo vài cái trên chóp mũi của Tạ Hộ rồi trêu: "Vừa rồi A Đồng của ta đang ghen đấy sao?”
“...”
Tạ Hộ lại bị một trận quẫn bách, giơ tay muốn đánh Thẩm Hấp nhưng bị phu quân nhanh hơn một bước bao gọn nắm tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay to rộng rồi than vãn: “Sư tử Hà Đông hung hãn như thế, đời này coi bộ không thể nào cưới được người khác. Thôi thì đành phải chịu ủy khuất, tạm thời chấp nhận sống cho qua ngày.”
Tuy rằng lời nói ra khỏi miệng như vậy, bất quá biểu tình của Thẩm Hấp lại không giống như đang bất mãn, thậm chí còn bỡn cợt nháy mắt với Tạ Hộ một cái khiến cho sự lo lắng trong đầu Tạ Hộ hoàn toàn bị phá bỏ. Tạ Hộ nhịn không được cho phu quân một cái lườm xem thường, sau đó mới bất đắc dĩ đỡ tay phu quân. Hai người đi xuống bậc thang của đình hóng gió, Tạ Hộ thật sự không dám nhìn hai cung tì canh giữ ở ngoại đình đang đỏ mặt liếc nhau rồi cúi đầu "kẹp chặt cái đuôi" đào tẩu. Thẩm Hấp nhìn thấy lại cười to một trận khiến cho tác động vào vết thương nổi lên một trận ho sù sụ, cuối cùng phải hô Thái y tới mới trấn trụ không bị phát tác.