Edited by Bà Còm
“Thần, thần biết tội, nhưng thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hắn, hắn...”
Hiện tại tâm tình Thẩm Diệp thập phần vi diệu, vừa lo lắng không biết có phải Hoàng Thượng đã phát hiện ra chuyện gì hay không, lại sợ Thẩm Hấp sau khi thật sự đắc thế sẽ thanh toán hắn -- rốt cuộc từ trước đến nay hắn sống như thế nào thì đều ở trong phạm vi của Quốc Công phủ, Thẩm Diệp vẫn là phụ thân trên danh nghĩa của hắn, nhưng một khi nhận tổ quy tông, Thẩm Hấp sẽ thành Hoàng tử thì...
Thiên Hòa Đế không kiên nhẫn nghe Thẩm Diệp nói chuyện, cắt ngang lời hắn: “Hôm nay trẫm kêu ngươi tới cũng không phải nghe ngươi khuyên can, mà chỉ để phân phó cho ngươi biết kế tiếp ngươi phải làm gì -- nếu làm tốt thì Định Quốc Công phủ của ngươi vẫn được vinh quang như cũ, những chuyện ngu xuẩn ngươi phạm phải thì trẫm mở một con mắt nhắm một con mắt cũng được, bằng không nếu thật muốn lôi chuyện cũ ra nói, trẫm có thể sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Thiên Hòa Đế nói xong câu đó liền vỗ vai Thẩm Diệp một cái, Thẩm Diệp sợ tới mức lưng cứng còng, ngay cả lòng bàn chân cũng nhịn không được phát run, siết chặt nắm tay, cố gắn nặn ra một câu: “Thần tuân chỉ.”
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ đỡ Thẩm Hấp ra khỏi nội điện, Thẩm Hấp sau khi tỉnh táo lại khôi phục thực mau, ngoại trừ bả vai không thể động đậy, sắc mặt cũng không còn trắng bệch.
Hai người vừa ra khỏi cửa liền có cung tì tiến lên hành lễ vấn an, hỏi hai vị có gì phân phó. Tạ Hộ xua tay cười: “Ta đỡ là được rồi, phu quân nói nằm trong phòng buồn chán, chúng ta muốn ra vườn ngồi một chút.”
Toàn bộ ánh mắt của các cung tì đều lén chuyển tới chuyển lui trên người Thẩm Hấp. Vị Thẩm công tử này vóc dáng oai phong như tùng, tuy rằng bị thương nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ quý khí và anh tuấn đủ để nữ tử khuynh tâm mê loạn. Thẩm Hấp vốn dĩ không thèm để ý đến những ánh mắt này, nhưng Tạ Hộ thì lại thấy hết, vừa cười tủm tỉm vừa đỡ Thẩm Hấp ra vườn. Thẩm Hấp thấy vậy không khỏi ngạc nhiên thắc mắc: “Nàng đang cười chuyện gì suốt cả đoạn đường thế?”
Tạ Hộ cong môi cười, rực rỡ như cảnh xuân, trên đầu trên người đều ăn mặc vô cùng đơn giản, mái tóc đen nhánh được búi gọn lên rồi dùng một cây trâm bạch ngọc cài lại, ngoài ra không còn bất cứ trang sức gì khác. Mà cây trâm bạch ngọc này Thẩm Hấp nhận ra, là cây trâm hôm đi săn hắn cài trên đầu, hiện giờ hắn đang dưỡng thương, mái tóc chỉ là tùy ý bím ở sau lưng, không có búi lên.
Thẩm Hấp biết, mấy ngày này nàng cũng đã chịu đựng quá sức, cả người so với lúc trước gầy hơn rất nhiều, vốn dĩ mang thai sinh hài tử thật vất vả mới dưỡng ra được đẫy đà một chút, nhưng mấy ngày nay lăn lộn lại còn gầy hơn so với trước khi mang thai. Thẩm Hấp nắm tay nàng càng thêm siết chặt, Tạ Hộ cũng siết tay lại, hai người nhìn nhau cười. Tạ Hộ biết, hiện giờ cũng không phải lúc để nói chuyện, liền cầm bàn tay của phu quân siết chặt để âm thầm bày tỏ.
Thẩm Hấp hơi mỉm cười, duỗi tay ở bụi hoa bên cạnh tìm tòi, một đóa hoa trắng mịn được ngắt xuống, mượn cành hoa mảnh khảnh cắm lên búi tóc của Tạ Hộ. Đóa hoa thanh nhã hợp với cây trâm bạch ngọc đơn giản càng tăng thêm vài phần nhu mỹ, khiến gương mặt thuần tịnh của Tạ Hộ trong nháy mắt gia tăng vẻ thanh lịch.
Tạ Hộ duỗi tay sờ sờ, mỉm cười nhận lấy phần lễ vật này.
Lý Mậu ở trong vườn tìm một vòng, rốt cuộc tại bồn hoa rực rỡ tìm được đôi phu thê. Dưới ánh mặt trời, hai người tựa như thiên thần bích nhân, trai tài gái sắc, ngồi đối diện nhau giống như Kim Đồng Ngọc Nữ ngồi trước Quan Âm Bồ Tát, không khỏi làm Lý Mậu nhìn ngây người.
Vẫn là Thẩm Hấp phát hiện Lý Mậu trước bèn lên tiếng: “Lý công công tới đây có chuyện sao?”
Lý Mậu lúc này mới giật mình, kinh ngạc nhận ra bản thân đã thất thố, vội vàng bước nhanh tới hành lễ vấn an với Thẩm Hấp. Phải nói đã bao năm qua Lý Mậu ở trong cung, hiếm khi có người ngoài cung mà được ông ta kính cẩn có lễ như vậy, ngoại trừ Hoàng gia tôn thất, người ngoài cho dù là Thủ phụ đại nhân nhìn thấy ông ta thì không có ai mà không phải vội vàng nịnh bợ. Thế mà trong lúc này Lý Mậu lại cam tâm tình nguyện khom lưng cúi đầu trước vị này, vì lý do gì? Thật ra cũng không phải ông ta sợ hãi thân phận vị này sắp có được, mà là... vị này hiện giờ đã là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng -- -- Thái giám không sợ đắc tội quyền thần mà chỉ sợ đắc tội người trước mắt, mà người trước mắt có thể là phi tần được sủng ái, có thể là Hoàng tử được yêu quý, còn có loại người như Thẩm Hấp có thể khiến Hoàng Thượng vì hắn mà không màng tất cả làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng.
Lý Mậu chưa lên tiếng đã thấy nụ cười, trong lòng thầm lẩm bẩm [Nếu sớm biết thân phận thật sự của vị này, lúc trước khi giao thiệp phải càng nên cung kính hơn một chút.]
“Hoàng Thượng hạ triều liền ôm tiểu công tử Khang Ninh tới thăm hai vị, thấy hai vị không ở trong điện liền sai lão nô đi tìm.”
“Được, chúng ta hiện tại liền trở về đi, chớ để Hoàng Thượng đợi lâu.”
Thẩm Hấp nói xong liền được Tạ Hộ đỡ đi về hướng tẩm điện.
Lý Mậu đi theo phía sau, không khỏi đưa mắt nhìn phần lưng gần bả vai của Thẩm Hấp. Ông ta đột nhiên nhớ tới lần đó Thẩm Hấp hỏi ông ta, trước đây có từng thấy qua cái bớt hình chim Phượng Hoàng đỏ thắm trên vai hắn chưa... Làm sao mà Lý Mậu chưa từng thấy qua -- đấy chính là biểu tượng của Hoàng tộc Phong thị...
Mà theo Lý Mậu biết, sau lưng của Đại, Nhị, Tam Hoàng tử đều không có cái bớt này.
Ánh mắt nhìn Thẩm Hấp càng thêm thành tâm tôn kính.
Tạ Hộ đỡ Thẩm Hấp đi vào nội điện liền thấy Thiên Hòa Đế ôm Khang Ninh ở trong điện chơi đùa, tiếng cười như nắc nẻ của Khang Ninh vang vọng khắp nơi, thoải mái nói không nên lời.
Thấy bọn họ đi vào, ánh mắt Thiên Hòa Đế dừng trên búi tóc của Tạ Hộ, nhìn thoáng qua đóa hoa trắng muốt mới vừa ngắt xuống, cười nói: “Các ngươi thật ra lại nhàn hạ thoải mái nhỉ, cũng mặc kệ hài tử này có phải hay không?”
Thẩm Hấp và Tạ Hộ nhìn nhau cười, Tạ Hộ đi tới phía trước muốn tiếp nhận Khang Ninh, chỉ là Khang Ninh cứ ôm cổ Thiên Hòa Đế không chịu buông, đôi tay mũm mĩm quấn lấy cổ Thiên Hòa Đế làm ngài có một loại đắc ý nói không nên lời, nhịn không được hôn vào cái trên khuôn mặt nhỏ của hắn, nói với Tạ Hộ: "Được rồi được rồi, trẫm chỉ nói vậy thôi, vẫn là xem hài tử kìa, hắn nguyện ý ở chỗ ta thì phải.”
Tạ Hộ chưa từng nghĩ tới Khang Ninh lại có thể làm Thiên Hòa Đế thích như vậy, càng kỳ quái hơn chính là, ngay cả Khang Ninh cũng không chút nào bài xích Thiên Hòa Đế, chẳng lẽ thật là huyết thống chí thân không bao giờ gián đoạn?
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, thấy phu quân cũng bất đắc dĩ lắc đầu, Tạ Hộ liền thối lui sang một bên.
“Hài tử này cũng được năm tháng rồi phải không? Đến hôm nay vẫn chưa có đại danh cũng không phải biện pháp. Trẫm lấy cho hắn một cái tên, ngươi thấy tốt không?”
Những lời này Thiên Hòa Đế nói với Thẩm Hấp, chỉ thấy trên mặt Thẩm Hấp sửng sốt, sau đó mới ôm quyền nói: “Có thể được Hoàng Thượng ban danh là phúc khí của hài tử này, đương nhiên là rất tốt rồi ạ.”
Ánh mắt hài lòng của Thiên Hòa Đế dừng ở trên người Thẩm Hấp và Khang Ninh, hơi ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Hấp: “Theo trẫm thấy, liền lấy một chữ "Chiêu" đi.” Thiên Hòa Đế nói xong Thẩm Hấp đang muốn tạ ơn, đột nhiên nghe Thiên Hòa Đế bổ sung: “Kêu là Phong Chiêu, ngươi thấy thế nào?”
“...”
Cái tên này làm Thẩm Hấp và Tạ Hộ đều ngây ngẩn cả người. Phong... Chiêu.
Thiên Hòa Đế dường như đã sớm dự đoán được phản ứng của đôi phu thê này, không đợi bọn họ lên tiếng lại tiếp tục nói: “Đừng kinh ngạc. Hài tử này sẽ được gọi là Phong Chiêu, hắn không nhập gia phả của Thẩm gia là đúng. Chỉ có trường hợp của ngươi là tương đối phiền toái, còn phải chờ thêm mấy ngày. Trẫm cũng đã thay ngươi suy nghĩ kỹ một cái tên rồi, liền lấy một chữ ‘Cừ’, bất quá ý chỉ sắc phong còn phải chờ một chút, phải an bài thỏa đáng hết thảy rồi mới có thể chiêu cáo thiên hạ.”
Thẩm Hấp nghe xong lời này lập tức liền quỳ xuống trước mặt Thiên Hòa Đế, Tạ Hộ dĩ nhiên cũng quỳ theo, chỉ thấy Thẩm Hấp chịu đựng đau đớn sau lưng, dập đầu với Thiên Hòa Đế từ chối: “Hoàng Thượng, thần... họ Thẩm, không thể dễ dàng sửa họ.”
Trong mắt Thiên Hòa Đế hiện lên tia tán thưởng, rốt cuộc là hài tử của Nguyên nương có khác, trời sinh liền có một tâm địa trung nghĩa, bèn nói: “Vì sao không thể sửa? Mẫu thân ngươi trước khi chết không phải nói hết thảy cho ngươi rồi sao? Ngươi hẳn là biết mình có thân phận gì, ngươi vốn nên họ Phong, họ Thẩm bất quá chỉ là kế sách tạm thời. Ngươi có tâm hiếu thuận với Thẩm gia trẫm không trách ngươi, rốt cuộc cũng đã nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, bất quá, thế nhân đều cần phải nhận tổ quy tông. Ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trên mặt Tạ Hộ lộ ra thần sắc kinh ngạc nhưng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu im lặng sau lưng Thẩm Hấp nghe thanh âm kiên định của Thẩm Hấp vang lên: “Thần không phải sợ Hoàng Thượng bạc đãi thần, mà là... mà là...”
Trên mặt Thẩm Hấp hiện ra vẻ khó xử, Thiên Hòa Đế khó hiểu hỏi: “Mà là cái gì? Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói với trẫm, trẫm nhất định sẽ làm được cho ngươi. Chỉ là từ ‘không muốn’ thì đừng vội nhắc lại, cho dù ngươi không suy xét cho chính bản thân cũng nên vì hài tử này mà suy xét. Ngươi tất nhiên cũng không muốn cho hắn đi theo họ Thẩm, cho nên mới hoãn lại cho tới ngày nay vẫn chưa đặt tên cho hắn. Nếu ngươi không muốn thì hài tử này nên làm thế nào tự xử? Ngươi không cần tùy hứng.”
Thiên Hòa Đế nói một tràng làm Thẩm Hấp có chút động dung, nhưng đến rốt cuộc lại vẫn lắc đầu: “Thần vẫn không muốn, thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Thiên Hòa Đế nhíu mày khó hiểu: “Đây là vì sao? Chẳng lẽ đường đường chính chính làm nhi tử của trẫm không thể tốt hơn so với làm nhi tử của tên Thẩm Diệp nhu nhược kia sao?”
Thẩm Hấp rũ mắt thở dài: “Thẩm Diệp cho dù không tốt nhưng rốt cuộc thần đã theo họ ông ta hai mươi năm, đây là sự thật không thể tranh cãi. Thần chỉ là không muốn khiến người trong thiên hạ hiểu lầm Hoàng Thượng, không muốn gây thêm phiền toái cho Hoàng Thượng mà thôi. Hôm nay thần muốn lập tức sẽ mang theo thê nhi rời cung, vốn định lưu lại cùng Hoàng Thượng ở chung thêm mấy ngày, chỉ là hiện giờ nếu lưu lại thì sợ sẽ trở thành tội nhân gây loạn triều cương.”
Một tràng diễn thuyết này của Thẩm Hấp khiến Tạ Hộ vô cùng thán phục không lời nào có thể diễn tả được. Từ lúc Thẩm Hấp bị thương, thật ra ngay ngày hôm sau cũng đã tỉnh táo lại, đã có ý thức, chính là Thẩm Hấp cố tình nhịn xuống, liên tiếp vài ngày đều nằm sấp một chỗ không ăn không uống không nhúc nhích. Nghị lực như vậy vì nguyên nhân gì thì làm sao Tạ Hộ có thể không hiểu? Cho nên vào ngày thứ tư, nàng mới dứt khoát tự mình làm chủ đi đến thỉnh cầu Thiên Hòa Đế đem Khang Ninh vào cung. Bởi vì nàng không thể xác định được thái độ của Thiên Hòa Đế đối với Thẩm Hấp, không xác định được ngài có thể bởi vì hành vi xả thân cứu mạng của Thẩm Hấp mà phá lệ khai ân hay không? Nếu ngài không khai ân thì vết thương này của Thẩm Hấp không chỉ gánh chịu vô ích mà hơn nữa còn rất có thể sẽ đẩy Thẩm Hấp ra dưới ánh sáng mặt trời chói chang phơi mình, lúc ấy nếu Thiên Hòa Đế vẫn không tỏ thái độ minh xác thì sau này Thẩm Hấp chẳng khác gì bị đưa lên giàn lửa để nướng, không chỉ không giúp gì cho thanh danh mà còn bị phản phệ. Cho nên, nàng mới nhanh chóng tự quyết định đưa Khang Ninh vào cung, "được ăn cả ngã về không", đem hắn giao phó vào tay Thiên Hòa Đế -- thứ nhất là để thử thái độ của Thiên Hòa Đế đối với Thẩm Hấp, nếu ngài có tình cảm phụ tử đối với Thẩm Hấp thì tất nhiên sẽ không phủi tay mặc kệ Khang Ninh, nếu ngài không có tình cảm phụ tử với Thẩm Hấp thì nói cách khác, kế hoạch của Thẩm Hấp căn bản là không cách gì thực hiện, đã mất đi cơ hội thì bọn họ cũng phải sớm trù tính kế hoạch để ứng phó với phe đối nghịch; thứ hai là muốn dùng Khang Ninh để gợi lên tình cảm tổ tôn của Thiên Hòa Đế, cùng hài tử thân thiết thì ngài sẽ nghĩ tới phụ thân của hắn.
Mà Thẩm Hấp xác thật đã làm được, quá trình này đau đớn thế nào nàng đều chứng kiến tận mắt, tuy rằng đau lòng nhưng nàng sẽ không bao giờ kéo chân sau của Thẩm Hấp. Lúc này Thiên Hòa Đế đưa ra ý định muốn cho Thẩm Hấp nhận tổ quy tông, nếu Thẩm Hấp biểu hiện quá mức vội vàng ngược lại là tối kỵ. Hiện giờ tuy đã chứng thực Thiên Hòa Đế vẫn có tình nghĩa phụ tử với Thẩm Hấp, chỉ là phần tình nghĩa này rốt cuộc sâu bao nhiêu thì bọn họ không thể biết được, có lẽ để cho Thẩm Hấp nhận tổ quy tông chẳng qua là vị Đế vương này tuổi già tâm huyết dâng trào. Ở trong tình huống không có một cảm tình thâm hậu làm cơ sở, bọn họ không thể mạo hiểm để Thiên Hòa Đế sinh ra hoài nghi. Hơn nữa, cũng không thể để ngài cảm thấy Thẩm Hấp là người vong ân phụ nghĩa, cho dù bẩm báo chuyện Định Quốc Công phủ đối với Thẩm Hấp và Lạc thị không tốt, rốt cuộc đó cũng chỉ là lời nói một chiều từ phía Thẩm Hấp, cũng không hề có chứng cứ gì trên tay. Nếu hết thảy đều bày ra trước mặt Thiên Hòa Đế, ngài chưa chắc tin tưởng còn không nói, rất có thể sẽ cảm thấy hành động của Thẩm Hấp là cố tình muốn cắt đứt quan hệ với Thẩm Diệp, như vậy sẽ rất bất lợi. Cho nên, hiện giờ Thẩm Hấp đang lựa chọn một phương pháp phản hồi -- dùng thân phận dưỡng tử để kể ra tình cảm với Định Quốc Công, dùng thân phận thân sinh nhi tử để kể ra tình cảm ruột thịt đối với Thiên Hòa Đế.
“Hoàng Thượng, thần thay ngài chặn lại một mũi tên cũng không phải muốn ép ngài phải đối đãi với thần như vậy. Trên thực tế thần rất rõ ràng thân phận của mình, một khi đưa ra ánh sáng sẽ mang đến hổ thẹn cho ngài và mẫu thân nên thần đã sớm quyết định quên đi rồi, chỉ cần làm tốt một thần tử của ngài là đã đủ. Chuyện khác, một khi tổn hại thanh danh của ngài thì thần đều không muốn, thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Thẩm Hấp nói xong liền tha thiết bái tạ Thiên Hòa Đế lộ ra chân tình, Tạ Hộ cũng theo sau Thẩm Hấp tùy phu quân mà động.
Khang Ninh ngồi trong lòng Thiên Hòa Đế ngó trái ngó phải, cũng không biết bọn họ đang làm gì, trong điện yên tĩnh ngẫu nhiên phát ra tiếng ê a của hắn nghe đặc biệt rõ ràng.
Thiên Hòa Đế nhìn Thẩm Hấp đang quỳ gối trước mặt sâu kín thở dài rồi nói: “Rốt cuộc Nguyên nương đã dạy ngươi thành một người đoan chính quân tử như vậy, Trẫm thật sự hổ thẹn với nàng! Các ngươi mau đứng lên, đừng quỳ nữa. Chuyện này trẫm đều có chủ trương, lúc nãy cũng đã nói rồi, không phải vì ngươi mà trẫm mới có thể đưa ra quyết định này, thật ra là vì Khang Ninh. Trẫm chỉ không muốn để hắn cũng vì chuyện thừa nhận này mà có thân phận không rõ ràng giống ngươi, trẫm muốn cho hắn sống đường đường chính chính, trẫm muốn cho hắn sau này nhắc tới trẫm không cần có bất luận oán giận gì.”
Thẩm Hấp còn muốn nói gì nữa lại bị Thiên Hòa Đế giơ tay ngăn cản: “Ngươi không cần nói nữa. Chuyện này ta đã mệnh Tông Nhân Phủ và Lễ Bộ tiến hành, tên của ngươi trẫm cũng đã đệ trình cho bọn hắn, hiện giờ bất quá về vấn đề Tông miếu có chút trở ngại, tuổi của ngươi là Hoàng tử lớn nhất của trẫm, sau lưng cũng có ấn ký chứng minh ngươi là tử tôn của Phong gia. Qua mấy ngày nữa bên phía Tông miếu có mấy chuyện cần làm, ngươi cứ hiệp trợ bọn họ một chút, chờ đến hết thảy đã làm thỏa đáng, ngươi chính là Đại Hoàng tử, ba đệ đệ của ngươi sẽ lui xuống một thứ bậc. Chuyện này đã không còn đường để lui, hôm nay trẫm tới cũng không phải cùng ngươi thương lượng, mà là thông báo cho ngươi. Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cứ ở chỗ này dưỡng thương cho tốt là được, chờ đến khi thương thế của ngươi tốt hơn thì bên phía Tông miếu chắc cũng đã lo liệu xong. Đến lúc đó trẫm sẽ an bài tế thiên cáo tổ.”
Lời này của Thiên Hòa Đế khiến Thẩm Hấp và Tạ Hộ hoàn toàn trợn tròn mắt.
Tính cách của vị Hoàng đế này thật đúng là "nói gió chính là bão", chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã thật sự sắp xếp xong rồi.
Thật ra Thiên Hòa Đế làm việc này "sấm rền gió cuốn" như vậy cũng không phải hoàn toàn vì tính cách, thật sự là do ngài mang nỗi áy náy đối với Lạc thị và Thẩm Hấp đã lâu, đặc biệt là cảm thấy ngài không có chăm sóc tốt cho Lạc thị, khiến nàng ở ba mươi tuổi đã vội vàng ly thế. Ngài vĩnh viễn cũng quên không được, ngày ấy ngài đích thân tiến đến Định Quốc Công phủ đưa tang, tận mắt chứng kiến một người vốn dĩ sáng ngời tràn đầy sức sống lại biến thành bộ dạng gầy yếu suy nhược lạnh như băng nằm trong quan tài, ngài liền đau lòng không thôi. Thẩm Diệp bẩm với ngài là từ sau khi Lạc thị thành thân với hắn thì sức khỏe vẫn luôn không tốt, thỉnh đại phu xem mạch thì nói là buồn bực tích tụ trong tâm, cả ngày ủ rũ không vui, mới ba mươi tuổi liền không trụ nổi từ giã cõi đời.
Thiên Hòa Đế đương nhiên cảm thấy Lạc thị bị như vậy bởi vì chính mình, do đó càng thêm tự trách. Chuyện để Thẩm Hấp nhận tổ quy tông gần như đã thành một hành động đền bù, cho nên mới có thể làm dứt khoát như vậy, hết thảy tùy tâm mà động.
Ngài cảm thấy đây có thể là một chuyện cuối cùng ngài làm được cho Lạc thị ở trên cõi đời này.