Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 139-1: Mỗi người có cách nghĩ riêng (1)




Edited by Bà Còm

Cùng Tạ Tân trò chuyện trong chốc lát thì bên ngoài thông truyền Tạ thị Phó Song cầu kiến.

Năm ngoái Phó Song cũng sinh một hài tử, là một nữ hài nhi, Phó Song dường như cảm thấy có lỗi với Tạ Thiều. Không hiểu sao hai người lại náo loạn một thời gian thật dài không được tự nhiên, Phó Song mang theo hài tử hồi Vinh An Quận vương phủ ở ít lâu, gần đây mới trở lại Tạ gia.

Tạ Hộ gọi người thỉnh tẩu tử đi vào, Phó Song tới chơi trong lòng còn ôm một tiểu nữ oa nhi "phấn điêu ngọc trác". Tạ Hộ vừa thấy là mắt sáng lên, Tạ Tân cũng vội vàng đi qua tiếp nhận hài tử trên tay Phó Song nói: “Sao muội còn đem Dung Dung lại đây, một đường như vậy thì vất vả quá rồi.”

Phó Song mặc một thân váy áo màu tối nhìn già trước tuổi, dáng người cũng không mượt mà bằng lúc ở cữ, cằm nhọn ra, thậm chí so với trước khi sinh còn gầy hơn một ít. Ngũ quan của Phó Song vốn dĩ đã không phải quá xuất sắc, hiện giờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt hiện ra vẻ tiều tụy nói không nên lời.

Phó Song miễn cưỡng cười cười với Tạ Tân trả lời: “Ai da, muội cũng đâu muốn mang theo nàng cho khổ, nhưng nha đầu này vừa mới biết nhận người, hiện giờ muội một bước cũng không cách gì rời đi. Nhũ mẫu nói, chỉ cần không thấy muội liền khóc đến mức thở hổn hển, kêu muội làm sao bỏ được?”

Tạ Tân đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chia sẻ kinh nghiệm: “Cũng phải, bất quá hiện giờ còn chưa xem như thời điểm hành người nhất đâu. Chờ đến khi hài nhi biết nói biết đi, vậy mới là lúc đau đầu.”

Trên mặt Phó Song một trận cười khổ, ngồi xuống trước giường Tạ Hộ nắm tay nàng hỏi: “Muội muội cảm thấy thế nào? Thân mình đã khỏe hơn chưa?”

Tạ Hộ gật đầu: “Còn tốt, chỉ là trên người cứ dính nhớp nháp, lại không được tắm rửa lau mình.”

Câu này than xong khiến Phó Song và Tạ Tân đều nở nụ cười. Tạ Tân lườm nàng một cái mắng: “Muội còn muốn còn tắm rửa lau mình, một tháng này cho dù ở trên giường ấp ra gà con cũng phải nằm yên trong phòng, ở cữ nhất định không thể ra gió nhúng nước, sẽ bị cảm lạnh.”

Phó Song không mắng trắng ra giống Tạ Tân mà chỉ an ủi Tạ Hộ: “Ai nha, thật ra nhịn một chút cũng mau qua thôi. Chúng ta ai cũng phải trải qua chuyện này.”

Tạ Hộ không muốn tiếp tục đề tài này, trong lòng vẫn cảm thấy khi nào phải thừa dịp không có ai thì sai Hoa Ý Trúc Tình mang nước đến cho nàng rửa ráy một chút, ít nhất cũng phải lau mình mới được.

Nhìn sắc mặt Phó Song coi bộ không khỏe, Tạ Hộ hỏi: “Đừng nói muội, sao hiện giờ sắc mặt của tẩu lại không tốt như vậy?”

Trên mặt Phó Song dường như mang theo nét u sầu không bỏ xuống được, nghe Tạ Hộ hỏi cũng chỉ cúi đầu thở dài không nói gì, ngược lại Tạ Tân ở một bên nói với Tạ Hộ: “Ai nha, muội đừng hỏi nàng, cũng là Thiều nhi không biết giữ mình, vậy mà lại... động vào nha đầu thông phòng. Cũng may lúc này mẫu thân không ở trong kinh, bằng không thế nào cũng phải lột một tầng da của hắn.”

Tạ Hộ che miệng cả kinh, nhìn biểu tình của Phó Song liền biết lời Tạ Tân không giả, cảm thấy buồn bực cực kỳ, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Ca ca dám... động vào nữ nhân khác?” Cho nên Phó Song mới quay về Vinh An Quận vương phủ sao?

Chỉ nghe Phó Song sâu kín thở dài: “Chuyện này vốn dĩ cũng không trách ca ca muội, là ta trong mấy ngày đó có cãi nhau vài trận rồi bỏ về Quận Vương phủ, ca ca muội nhất thời buồn bực uống vào chút rượu, bởi vậy thông phòng kia mới lời dụng cơ hội, ngoài ra ở những lúc khác... vẫn là rất tốt.”

Phó Song nói như vậy, Tạ Hộ và Tạ Tân liền biết, giữa nàng và Tạ Thiều khẳng định có vấn đề, bằng không, với tính tình của Tạ Thiều, không có khả năng mắt thấy thê tử gầy ốm mà không quan tâm.

Bất quá lúc này Phó Song rõ ràng không muốn nói quá nhiều, các nàng cũng không tiện truy vấn, đành phải đem đề tài này áp xuống, chờ đến sau khi Vân thị từ Bảo Định trở về thì lại định đoạt.

Ba người đang nói chuyện thì hài nhi ở giường cách vách cũng đã tỉnh lại, tiếng khóc lảnh lót truyền tới làm Tạ Hộ giật nẩy cả người. Quả nhiên không bao lâu nhũ mẫu liền ôm hài tử đi đến bên cạnh nàng xin ý kiến: “Phu nhân, tiểu công tử mới vừa đổi tã nhưng vẫn khóc quá, sợ là lại đói bụng. Ngài muốn tự cho bú hay để... ”

Bởi vì Tạ Hộ đã phân phó cho các nhũ mẫu, chỉ cần ban ngày nàng tỉnh thì ôm hài tử đến để nàng cho bú. Tạ Hộ vẫy tay cho nhũ mẫu lui, hài tử liền được ôm lấy. Phó Song rất có hứng thú thò lại gần nhìn nhìn, nói đến cũng lạ, hài tử đưa vào trong tay Tạ Hộ lại đột nhiên ngừng khóc oe oe, đôi mắt đen mở to lúng liếng không biết có thể thấy được rõ hay chưa, bất quá lỗ tai coi bộ rất thính, chỗ nào có một chút động tĩnh nhỏ hắn đều có thể chuẩn xác quay lại.

Phó Song thấy hài tử không khóc liền ghé sát lại gần ngắm nghía rồi khen: “Xem ca nhi này, sinh ra khoẻ mạnh kháu khỉnh, đúng là nam hài nhi có khác. Tỷ tỷ muội muội đều là thật có phúc, chỉ có bụng này là không biết cố gắng, chỉ có thể sinh cho phu quân một cô nương, ai nha!”

Tạ Hộ không biết nói gì. Hài tử dường như ngửi được mùi hương của mẫu thân, liền dùng đầu nhỏ dụi dụi vào ngực Tạ Hộ. Tạ Hộ bất đắc dĩ đành phải buông xuống nửa bên màn, ngồi ở bên trong cho hắn bú sữa, vừa cho bú vừa trấn an Phó Song: “Ca nhi hay tỷ nhi đều giống nhau, muội thấy Dung Dung đặc biệt đáng yêu. Nữ hài nhi dễ cho ăn diện, càng ngày càng xinh đẹp; nam hài nhi luôn luôn bướng bỉnh, tẩu nhìn tỷ tỷ liền biết, Đản nhi mấy năm nay quả thật làm khó tỷ ấy.”

Tạ Tân cũng phụ họa theo: “Đúng rồi đúng rồi, ta sắp sửa bị hắn phiền chết. Tiểu tử kia hiện giờ đúng là đến tuổi nghịch phá, cả ngày ở nhà gây rắc rối, không phải khiến mèo chó nhảy loạn thì ở bên ngoài đánh nhau với hài tử khác, lăn lộn chơi bời đến nỗi người suốt ngày đầy bùn đất, ta và cha hắn đều đau đầu muốn chết.”

Nghe các nàng nói xong Phó Song cũng không nói thêm gì, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng hâm mộ nhìn hài nhi của Tạ Hộ. Tạ Hộ và Tạ Tân liếc nhau, biết Phó Song sinh nữ hài nhi chính là tâm bệnh của nàng ta. Nữ nhân ở thời này phải có một nhi tử bên thân mới an tâm, nữ hài nhi cho dù có tinh quý thì cuối cùng vẫn là tức phụ nhi nhà người khác.

Chuyện này cũng không phải dăm ba câu là có thể nói xong, Tạ Hộ và Tạ Tân càng không biết làm cách nào để thay đổi cách suy nghĩ của Phó Song. Mấy tỷ muội tán chuyện một hồi thì Tạ Tân và Phó Song cũng liền cáo từ, nói qua vài ngày nữa lại đến.

*Đăng tại Wattpad*

Mọi người đi rồi thì Tạ Hộ cũng cho bú xong, hài nhi ăn no lại không muốn ngủ, đôi mắt mở thật to nhìn trái nhìn phải, cứ một chốc thì lại vung vẩy nắm tay, đôi lúc mở miệng ngáp rõ to, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm ‘ê a’. Tạ Hộ cho hắn nằm trên đùi của mình, nắm hai bàn tay bé xíu của hắn đong đưa, cùng hắn chơi đùa.

Thẩm Hấp trở về bắt gặp quang cảnh ấm áp như vậy, không tự chủ được cong lên khóe môi, đem hết thảy những chuyện không vui bên ngoài tất cả đều vứt ra sau đầu.

Tạ Hộ thấy phu quân bước vào vốn dĩ ấn đường nhíu lại vẻ mặt u sầu, bất quá vừa nhìn thấy nàng và hài tử thì mọi ưu sầu trên gương mặt liền tan biến ngay, không nhịn được trao cho phu quân một nụ cười tươi rói. Thẩm Hấp lại gần giường, đầu tiên là cong lưng thò đến xem cục cưng bảo bối trong tã lót, sau đó còn ngại không đủ dứt khoát ôm hắn lên, để hắn nằm trong vòng tay mình, sau đó ngả người bên cạnh Tạ Hộ để nàng dựa vào cánh tay bên kia. Đây là thời khắc bình yên nhất mà Thẩm Hấp cảm nhận được trong một ngày.

Tạ Hộ dựa vào vai Thẩm Hấp, duỗi tay trêu đùa hài tử, hai bàn tay nhỏ xíu thò ra khỏi tấm chăn quấn người dường như muốn nắm cái gì, Thẩm Hấp cũng chơi với hắn trong chốc lát, sau đó mới hỏi Tạ Hộ: “Làm sao để đặt tên hài tử bây giờ?”

Thẩm Hấp đột nhiên mở miệng hỏi vụ này làm Tạ Hộ sửng sốt: “Dĩ nhiên là do phụ thân của phu quân đặt cho.”

Thẩm Hấp nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, chỉ cảm thấy sau khi sinh xong Tạ Hộ càng thêm mềm mại quyến rũ động lòng người, quanh thân có một cổ nhu tình khiến người không nhịn được bị cuốn hút vào. Thẩm Hấp suy nghĩ một hồi lâu sau mới bảo Tạ Hộ: “Đại danh của hài tử... tạm thời ta không muốn lấy cho hắn, nếu không hãy đặt một nhũ danh trước đi.”

Tạ Hộ đương nhiên biết nguyên nhân Thẩm Hấp không muốn cho hài tử lấy đại danh, chính vì không muốn để hài tử theo họ Thẩm. Tạ Hộ dịu ngoan gật gật đầu, không có phát ra bất luận phản đối gì: “Được, hết thảy đều nghe theo phu quân.”

Thẩm Hấp duỗi tay nhéo nhéo gò má của nàng rồi hỏi: “Vậy nhũ danh gọi là gì thì tốt?”

Thường thường đại danh của hài tử đều giao cho phụ thân, tổ phụ, hoặc là trưởng bối trong tộc đặt cho nên dĩ nhiên Tạ Hộ sẽ không xen mồm vào được. Bất quá tình huống của Thẩm Hấp thật đặc thù, đương nhiên phu quân sẽ không cho phép Thẩm Diệp hay tộc trưởng của Thẩm gia tới đặt tên cho hài tử của mình, ngay cả bản thân phu quân còn không muốn theo họ Thẩm huống chi là hài tử của bọn họ. Bất quá, nếu chỉ là nhũ danh thì Tạ Hộ cảm thấy mình vẫn có thể đưa ra ý kiến, toại nguyện nói: “Đúng rồi, làm phụ mẫu đơn giản chính là hy vọng hài tử bình an khoẻ mạnh, phu quân cảm thấy hai chữ ‘Khang Ninh’ thế nào?”

Thẩm Hấp lặp lại hai chữ Tạ Hộ vừa nói ra: “Khang Ninh...”

Ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Rất tốt. Vậy kêu là Khang Ninh đi.”

“Vâng, kêu là Khang Ninh. Hài tử của chúng ta gọi là Khang Ninh.” Tạ Hộ thật hài lòng với cái tên này, thật ra đừng nói là Thẩm Hấp, ngay cả nàng cũng không hề thích hài tử tiếp tục gia nhập gia phả của Thẩm gia, bởi vì mặc kệ nói như thế nào, đây chính là đích trưởng tử của phu quân, nếu cho vào gia phả Thẩm gia thì tương lai lại thêm một phen giải thích rườm rà, chi bằng trước tiên cứ kéo được đến lúc nào thì kéo, đợi đến khi phu quân đăng cơ thì sắc phong cũng tốt.

Tạ Hộ ngẩng đầu ngắm nhìn Thẩm Hấp, thấy ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa tràn vào trong phòng, vừa lúc chiếu sáng sườn mặt của chàng khiến hào quang trên gương mặt như được bắn ra bốn phía, làm tuấn nhan sắc sảo như một bức tượng điêu khắc điêu luyện càng thêm thoát tục. Một đời này nàng phải công nhận Thẩm Hấp có tình vị hơn nhiều so với đời trước. Trong ấn tượng của Tạ Hộ, đời trước chủ tử toàn thân trên dưới đều bắn ra loại cảm giác xa cách "người chớ lại gần", cao cao tại thượng, "cao xử khó thắng hàn", không giận tự uy, khiến người căn bản không dám tiếp cận. Đời này chủ tử biến thành phu quân của nàng, tuy rằng con người vẫn tỏa ra sát khí khó nén, bất quá ở trước mặt nàng lại ôn hòa hơn rất nhiều.

("Cao xử bất thắng hàn" là câu thơ trong bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức nghĩa là "Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh" ý muốn nói: Con người càng ở vị trí cao thì càng cô đơn lạnh lẽo)

Từ đáy lòng Tạ Hộ thầm sinh ra một cảm giác vô cùng tự hào, nàng có thể cho rằng phu quân bởi vì nàng mà thay đổi chứ nhỉ?