Edited by Bà Còm
Tạ Hộ quát Đan Tuyết một tiếng mới khiến Đan Tuyết buông tay không phản kháng nữa, chủ tớ ba người đều bị áp ra ngoài cửa quỳ xuống bậc thang lưu li.
Tang ma ma phụng mệnh ở bên trông giữ, Tạ Hộ thì còn không sao, Đan Tuyết và Trúc Tình cứ động đậy một chút là sẽ bị roi mây vụt xuống lưng.
Tạ Hộ cũng không nhìn các nàng, dồn khí đan điền dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần. Sức khỏe của nàng không tệ lắm, quỳ một chút như vậy cũng không thành vấn đề. Lão thái quân đây là muốn lập uy, muốn bắt chẹt nàng, nàng là vãn bối, không thể cường ngạch chống đối với lão thái quân, không có lý do đường hoàng thì cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ba người quỳ đại khái khoảng một nén nhang mà lão thái quân vẫn không kêu đứng dậy. Trúc Tình lo lắng cho sức khỏe của phu nhân nhà mình, từ bên cạnh nói qua: “Phu nhân, nếu không chúng ta hãy cầu xin lão thái quân đi, ngài hoài thân mình, quỳ như vậy cũng không phải chuyện nên làm, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?”
(Một nén nhang = 5 phút. Một chén trà = 10 phút. Một khắc = 15 phút)
Trúc Tình vừa nói dứt lời thì Tang ma ma đã vọt đến sau lưng quất cho Trúc Tình vài roi, đánh cho Trúc Tình té sấp xuống thềm đá. Tang ma ma âm thầm đắc ý nhìn nhìn Tạ Hộ, lạnh giọng mắng xéo: “Hiện tại mới nghĩ đến cầu tình? Sao không lo từ sớm? Ta nói cho tiện tì ngươi biết, lão thái quân bình thường thì lòng dạ Bồ Tát, nhưng một khi bị làm cho tức giận thì cũng không phải dăm ba câu là có thể tiêu hỏa. Lần này không trị cho các ngươi biết phục tùng, sau này trong phủ tùy tiện a heo a cẩu gì cũng dám ở trước mặt lão thái quân la lối náo loạn.”
Tang ma ma "chỉ cây dâu mà mắng cây hòe", tay lại vung lên đánh thêm Trúc Tình vài cái. Trúc Tình bị đau ghé vào thềm đá trong chốc lát mới phục hồi lại.
Tạ Hộ vẫn hợp tay lại nhập trong tay áo, bộ dáng vẫn "khí định thần nhàn", ngẩng đầu lạnh lùng liếc Tang ma ma một cái, không đề cập đến chuyện gì khác, chỉ nói với Trúc Tình một câu: “Nếu lão thái quân muốn phạt thì chúng ta cũng chỉ phải chịu, ngươi đừng nói gì nữa, lưu chút sức lực để quỳ đi.”
Nói xong câu đó, Tạ Hộ lại nhắm nghiền mắt, lão thần khắp nơi cũng không chút nào bị hoảng loạn. Tang ma ma đi đến trước mặt Tạ Hộ, bĩu môi với vẻ trấn định của Tạ Hộ, sau đó bèn đi lên thềm đá tiếp tục đứng trước cửa giám sát các nàng.
Một lát sau có nha hoàn tiến đến bên cạnh Tang ma ma truyền tin: “Tang ma ma, Đại công tử tới, hiện giờ đã qua cửa thuỳ hoa, sắp đến đây rồi.”
Tang ma ma nhìn thoáng qua tiểu nha đầu kia, sau đó lại nhìn nhìn về phía Tạ Hộ rõ ràng đã nghe thấy được nhưng không hề có phản ứng gì. Biết được Đại công tử sắp tới, Tang ma ma không dám đưa ra chủ ý gì, vội vàng gọi một ma ma khác trao roi mây lại, sau đó xoay người xốc mành đi vào trong phòng thông báo cho lão thái quân.
Lão thái quân nửa nằm nửa ngồi ở nhuyễn tháp dưỡng thần, Tang ma ma cũng không dám nói lớn, chỉ nhẹ nhàng ở bên tai lão thái quân nói một câu: “Lão thái quân, Đại công tử đang đi tới chỗ chúng ta. Có nên cho Thiếu phu nhân đứng lên trước?”
Lão thái quân không ngủ, chỉ nhắm mắt lại, nghe Tang ma ma hỏi ý kiến hé nửa đôi mắt nói: “Cần gì phải cho đứng lên? Ta còn phải sợ hắn sao? Cứ để quỳ như vậy cho hắn thấy rõ.”
Có lão thái quân bảo đảm, Tang ma ma liền an tâm cúi người lui đi ra ngoài, vừa vặn thấy Đại công tử Thẩm Hấp từ cổng vòm đi đến.
Thẩm Hấp bước chân vững vàng, không thấy sốt ruột bao nhiêu, đôi mắt chỉ liếc một cái về phia Tạ Hộ đang quỳ trên bậc thang, thấy Tạ Hộ nhắm mắt dưỡng thần cũng không kêu nàng, trực tiếp để Tang ma ma vén mành cho hắn đi vào.
Chờ Thẩm Hấp đi vào nội gian thì Tạ Hộ mới mở mắt, trấn định tâm thần cẩn thận nghe tiếng nói chuyện bên trong.
Thẩm Hấp thỉnh an lão thái quân rồi đứng sang một bên, lão thái quân cũng không gọi người dọn chỗ cho hắn, cứ để cho hắn đứng như vậy. Thái độ này chính là muốn nói cho hắn, lão nhân gia ta đây vẫn đang tức giận, ngươi nói chuyện phải biết kiềm chế.
“Ngươi tới thật mau, sao nào, sợ ta đem tức phụ của ngươi ra ăn phải không?” Lão thái quân một tay chống đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng nói với Thẩm Hấp, không thấy ngữ khí ác liệt bao nhiêu -- rốt cuộc mặt ngoài hai người vẫn là tổ tôn, bà ta cũng không thể vì không quản được nữ nhân của hắn mà "giận chó đánh mèo" với hắn.
Thẩm Hấp cũng là gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, đạm nhiên nói: “Tôn nhi vốn nghĩ vừa trở về thì nên cùng thê tử tới thỉnh an lão thái quân, tiếc rằng bị phụ thân kêu đi thư phòng trao đổi chuyện quan trọng, vì thế mới tới chậm. Lão thái quân tâm như Bồ Tát, khoan hồng độ lượng, làm sao sẽ chấp nhặt với nàng, nàng tới chỗ này của lão thái quân thì tôn nhi cũng được yên tâm.”
Thẩm Hấp nói một tràng làm lão thái quân cũng được trấn an trong lòng, mặc kệ thật giả, ít nhất tiểu tử này còn không dám tìm bà "hưng sư vấn tội" ngay bên ngoài.
Để nha hoàn đỡ mình ngồi dậy, lão thái quân chỉ chỉ ngoài phòng nói: “Khi ngươi tiến vào không phát hiện sao?”
Thẩm Hấp mũi mắt xem tâm: “Có thấy. Nhất định là nàng đã làm gì không tốt mới chọc lão thái quân tức giận, lão thái quân giáo huấn nàng cũng là phúc khí của nàng. Hiện giờ nàng hoài thân mình, tương lai cũng phải làm mẫu thân người ta, lúc này lão thái quân dạy dỗ nàng cũng là lẽ phải, nhất thời quỳ nửa khắc cũng không có gì quan trọng.”
Lão thái quân nheo mắt nhìn nhìn đại tôn tử trước mặt, chi lan ngọc thụ, phẩm mạo thượng thừa, lại có tài học, không khỏi thầm nghĩ, nếu hắn là đích trưởng tôn chân chính của Thẩm gia thì thật là tốt bao nhiêu, chỉ tiếc ông trời không chiều lòng người, tôn tử xuất sắc nhất mang họ Thẩm lại cố tình không phải dòng giống Thẩm gia! Lão thái quân nhớ tới chuyện hỗn trướng năm đó mẫu thân của hắn làm ra, hỏa khí trong lòng lại bốc lên -- vốn tưởng rằng cưới được một tức phụ tốt vào cửa, không ngờ chưa đến bảy tháng liền sinh hạ tiểu tử này. Sau đó lão thái quân đã chất vấn Quốc Công rất nhiều lần tiểu tử này có phải của hắn hay không, Quốc Công cũng chỉ ấp úng không nói tình hình thực tế, vậy còn có gì mà không rõ?
Hơn nữa, Thẩm Hấp tiểu tử này thật không giống hài tử khác của Thẩm gia, vô luận là diện mạo hay tính tình, không có một chút bộ dáng của Thẩm gia bọn họ. Lão thái quân chứng kiến quan hệ càng ngày càng xa lạ của hắn và Quốc Công, mà Quốc Công trong lúc riêng tư làm những chuyện gì với hắn bà đây ít nhiều gì cũng biết đến, hơn nữa không hề ngăn cản. Nếu không phải nhi tôn của Thẩm gia, có khắt khe với hắn thì có sao đâu? Khi còn bé Thẩm Hấp vừa gầy vừa nhỏ, thường xuyên mang thương tích đầy người tới thỉnh an, lão thái quân không hề cho hắn sắc mặt hoà nhã, bà tử nha hoàn thân cận bên người cũng nhìn ra manh mối, ngày thường không thiếu khi dễ tiểu tử này, lão thái quân cũng chỉ "mở một con mắt nhắm một con mắt", cứ coi như là không thấy gì.
Vốn nghĩ tiểu tử này cứ để hắn bị phế đi cho xong, không ngờ hắn thật đúng là càng lớn càng làm nên trò trống. Mười hai tuổi đã có thể tự gánh vác sinh kế của bản thân, lão thái quân không hề chia cho hắn phân lệ giống như các công tử và các cô nương khác trong phủ, hắn vẫn có thể tự mình làm ra tiền để sống sót, hơn nữa lại sống thật không tệ. Khi hắn lớn lên, Quốc Công bảo rằng thân mình tiểu tử này có chút vấn đề, lão thái quân cho rằng, tiểu tử kia tốt nhất là đời này cứ sống như vậy -- không phải thân sinh cốt nhục thì hắn có thể nối dõi tông đường hay không đâu cần quan tâm làm quái gì? Không thể càng tốt! Trong lúc mọi người cho rằng hắn sẽ cam chịu sống như vậy, ai ngờ hắn lại một mình chạy đi khảo khoa cử, một đường từ tú tài lên tới Trạng Nguyên lang, lại một lần làm lão thái quân ngã ngửa rớt tròng mắt.
Lão thái quân tận mắt nhìn thấy tiểu tử này từng bước một đi lên, không mượn bất luận kẻ nào giúp đỡ, một thân một mình cũng vẫn có thể đạt được thành tựu.
Bất quá, hắn trèo được lên cao thì có ích gì đâu? Một Trạng Nguyên lang không có gia tộc bối cảnh duy trì thì còn không bằng một Thám Hoa lang nhà người ta. Sau khi thi Đình, lão thái quân vốn cho rằng tiểu tử này liền phải "một bước lên trời", nhưng ai ngờ, Thánh Thượng quả thật là "tuệ nhãn tựa châu", đã đem Trạng Nguyên lang này đè ở cuối cùng, Bảng Nhãn và Thám Hoa tất cả đều được đến Hàn Lâm Viện nhận chức Biên tu, vậy mà hắn thì không được bất cứ chức gì, ngay cả phong thưởng đều rất ít. Không thể không nói, lúc ấy trong lòng lão thái quân giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiểu tử này từ nhỏ ở trong phủ ăn khổ quá nhiều, nếu thật cho hắn cơ hội một bước lên trời nhanh chóng thăng chức, hắn tuyệt đối sẽ không giúp đỡ trong phủ, không chỉ sẽ không giúp đỡ mà còn có khả năng sẽ quay đầu cắn ngược lại bọn họ một ngụm, đến lúc đó đối bọn họ mà nói cũng là một cọc phiền toái. Một khi đã như vậy thì không thể để hắn bay lên.
Lão thái quân thầm biết rất rõ ràng, tiểu tử này sau khi thi Đình không được công danh gì nhất định là do Quốc Công ở sau lưng thao tác, những người khác không có năng lực này. Tiểu tử này hiện giờ bị để đó không dùng vài năm, coi bộ cũng đã biết "trời cao đất rộng", cho nên hiện giờ mới không dám có khí thế gì.
Đây là chuyện tốt.
“Ngươi có thể hiểu đạo lý này thì thật không thể tốt hơn. Ta cũng không sợ ngươi bực ta, tức phụ của ngươi thật sự quá sức không có quy củ, uổng cho cái gọi là xuất thân tiểu thư khuê các của nàng ta. Mặc dù trước khi hôn nhân thanh danh có chút bất nhã, nhưng ta lại cho rằng bất quá chỉ là tin vịt, khi gặp mặt thấy nàng ta cũng dịu ngoan, liền không nghĩ đến trong xương cốt nàng ta lại là loại bất kham như vậy. Một đố phụ như thế, hôm nay ta niệm tình nàng ta vi phạm lần đầu nên chỉ phạt quỳ, nếu sau này nàng ta tái phạm, ta liền làm chủ để ngươi hưu bỏ nàng ta! Ngươi cũng đừng sợ tìm không thấy người tốt hơn nàng ta, lão thái bà bảo đảm với ngươi, dù cho có phải hưu bỏ thì ta cũng có thể tìm cho ngươi một người tốt gấp mười lần.”
Thẩm Hấp mũi mắt xem tâm, không kinh không giận: “Lão thái quân lo lắng. Nàng tuy không khôn khéo nhưng thật ra thập phần săn sóc cho tôn nhi. Tôn nhi sống với nàng thật thư thái, không muốn đổi mới. Có lẽ lão thái quân đã biết rồi, Thánh Thượng mệnh tôn nhi đi xa trở về thì phải vào cung diện Thánh. Hiện giờ tôn nhi đã trở về, vài hôm trước đã thỉnh phụ thân đệ sổ con vào cung, Tư Lễ Giám cũng đã hồi báo -- lần này Thánh Thượng không chỉ muốn gặp tôn nhi, còn muốn mệnh cả nàng cùng nhau yết kiến. Lão thái quân làm nàng quỳ cũng không sao, chỉ sợ hôm nay nàng quỳ ở chỗ của ngài xảy ra chuyện gì thì sẽ làm chậm trễ ngày mai vào cung yết kiến. Hiện giờ phụ thân đang có tội, nhà chúng ta cũng không thể lại có bất luận sơ xuất gì.”
Lão thái quân trên mặt cả kinh, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tư Lễ Giám hồi sổ con bảo nàng cùng yết kiến?”
Lão thái quân có chút không hiểu nổi đây là chuyện gì? Thẩm Hấp là tân khoa Trạng Nguyên, Thánh Thượng muốn gặp thì thật ra cũng có tình lý, chỉ là chưa từng bao giờ nghe nói qua, gặp Trạng Nguyên còn muốn gặp luôn lão bà của người ta nữa?!
Ngay trong lúc lão thái quân đang do dự nghi hoặc, bên ngoài truyền đến một trận la hét rối loạn: “Không ổn rồi! Thiếu phu nhân té xỉu.”
Lão thái quân lúc này sắc mặt mới đại biến, thầm nhủ không tốt.
Thẩm Hấp bèn xông ra ngoài trước tiên, thấy Tạ Hộ cả người ngã xuống thềm đá, hai mắt nhắm nghiền, vậy mà thật sự hôn mê bất tỉnh. Thẩm Hấp nhào tới bế nàng lên, liền thấy Trúc Tình liếc mắt một cái ra hiệu, sau đó liền vội vàng cụp mắt xuống.
Lão thái quân cũng vọt ra, khẩn trương hỏi: “Nàng, nàng làm sao vậy? Lúc này mới quỳ bao lâu chứ, sao có thể xỉu một cái liền hôn mê.”
Nhớ tới lúc nãy Thẩm Hấp vừa nói ngày mai Thánh Thượng còn muốn triệu nàng yết kiến, đầu lão thái quân như muốn nổ tung, lập tức giận dữ hét Tang ma ma: “Ngươi còn thất thần làm gì, mau đi kêu đại phu! Thiếu phu nhân có chuyện gì, ngươi có mấy cái đầu để bồi?” Rồi nói với Thẩm Hấp đang cúi đầu im lặng: “Vẫn nên đem nàng dời đến trong phòng của ta đi thôi, chờ đại phu tới chẩn bệnh.”
Thẩm Hấp vẫn không nói gì, gương mặt bình tĩnh bế Tạ Hộ lên, ở giữa chúng phó tì vây quanh ôm Tạ Hộ đi vào Tây thứ gian của chủ viện.