Dịch: HTTN
Từ Hàn dù không hiểu ý của Mặc Trần Tử, mà y hiển nhiên cũng không có ý định dây dưa trên vấn đề này.
Y có chút cứng ngắc dời đi chủ đề khác, bắt đầu hỏi thăm Từ Hàn những năm này lịch duyệt, cùng một khoảng thời gian cuối cùng của Thương Hải Lưu lúc tại thế.
Y hỏi rất cẩn thận, cẩn thận đến gần như vụn vặt.
Tựa hồ hận không thể ghi tạc trong lòng những câu Thương Hải Lưu đã từng nói, nếm qua mỗi một bữa cơm lúc tại thế.
Mà bên trong quá trình hỏi thăm những vấn đề này, trên mặt Mặc Trần Tử thủy chung mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng Từ Hàn lại không hiểu có chút cay mũi.
Hắn nói không nên lời tại sao.
Hắn từng giết rất nhiều người, mặc dù trong bọn họ đại đa số đều là đáng chết, nhưng giết bọn họ lại không phải xuất phát bản tâm của Từ Hàn. Có thể làm được điểm này, Từ Hàn cảm thấy mình hẳn được coi là ý chí sắt đá, nhưng lúc này nhìn nam nhân trước mắt mình, an tĩnh hỏi một đoạn thời gian sư đệ của mình trước lúc tại thế. Y càng thêm yên tĩnh, Từ Hàn liền càng cảm giác được giờ phút này nội tâm của y gió nổi mây phun.
Cuộc nói chuyện này kéo dài đến khuya.
Có đến khi đèn đuốc trong phòng dưới núi đều đã dập tắt, Mặc Trần Tử mới xem vừa lòng thỏa ý.
Mặc dù Từ Hàn trước đó ôm lấy một chút cảnh giác đối với Mặc Trần Tử, nhưng sau một lúc đi chung với nhau, hắn đã hoàn toàn mất hết cảnh giác.
Hắn thừa dịp Mặc Trần Tử dừng lại, thỉnh thoảng hỏi thăm một phen chuyện liên quan tới tiểu hòa thượng kia.
Lai lịch của tiểu hòa thượng kia quả thực cổ quái, cộng thêm gã dường như có thể tác động Yêu lực trên cánh tay phải của Từ Hàn, nếu không làm rõ ràng lai lịch cùng mục đích của gã, Từ Hàn tựa như nghẹn ở cổ họng, ăn ngủ không yên.
Mặc Trần Tử nghe nói lời ấy chỉ nhếch miệng mỉm cười, rồi mới cực kì đột ngột đưa tay ra cầm cánh tay phải Từ Hàn.
"Sư bá?" Từ Hàn sững sờ, đang muốn đặt câu hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng thì một đạo Kiếm ý mênh mông vào lúc đó từ trong tay Mặc Trần Tử tràn vào trong cánh tay phải của hắn. Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, Từ Hàn thậm chí không phát ra được một chút thanh âm, thế nhưng trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Sau mấy giây, Mặc Trần Tử thu hồi tay mình.
Cảm giác đau nhức kịch liệt ở chỗ cánh tay của Từ Hàn cũng theo đó tiêu tán.
"Ta đã dùng Kiếm ý chế trụ Yêu lực trong cơ thể ngươi, cho dù là vị kia nếu như xem xét không cẩn thận, có lẽ cũng không thể phát giác, ngươi có thể yên tâm." Giọng nói Mặc Trần Tử vào lúc đó vang lên.
Từ Hàn lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra cử động lần này của Mặc Trần Tử là đang giúp hắn, hắn không khỏi nhìn về phía y, đã thấy nam nhân kia giờ phút này bờ môi hơi trắng bệch, trên trán cũng nổi lên một chút vết mồ hôi, có lẽ cách làm như vậy tiêu hao rất nhiều đối với bản thân y.
"Cám ơn sư bá!" Từ Hàn chắp tay, nói từ đáy lòng.
"Không sao, hôm nay quá muộn rồi, ngươi đi về trước đi, ngày mai đúng giờ này lại đến nơi đây, ta còn có chuyện muốn bàn giao với ngươi." Mặc Trần Tử lại khoát khoát tay, ra hiệu mình cũng không đáng ngại.
Từ Hàn nghe vậy ít nhiều có chút chần chờ, nhưng cuối cùng không dám ngỗ nghịch ý tứ vị sư bá này, cũng chỉ có thể là khẽ gật đầu, chào một tiếng rồi mới tự mình rời đi.
...
Chờ bóng người Từ Hàn đi xa, nam nhân kia đứng chắp tay, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía phương hướng thiếu niên biến mất.
Khi đó, một con quạ đen trong bóng đêm bay tới, rơi vào bên cạnh người y, biến thành một bóng người bé nhỏ đứng sóng vai cùng y.
Khi đó, bên trong đôi mắt màu tím của nàng chớp động lên sát cơ nồng đậm, cũng nhìn về phía phương hướng thiếu niên biến mất.
"Nếu như lần tiếp theo, ngươi lại vì hắn mà tiêu hao chân nguyên của mình, ta sẽ giết hắn." Bên trong thanh tuyến mềm mại của nàng, bao vây lấy hàn ý như băng cứng vạn năm, quả thực không để bất cứ kẻ nào dám đi chất vấn quyết ý trong lời nói của nàng.
Nam nhân nghe vậy, cũng không hề phản bác lại.
Y ngoái nhìn người kia một chút, nói: "Trời đúng vừa tối, đi dạo một chút."
Người bên cạnh nghe vậy hừ lạnh một cái, nhưng rốt cuộc vẫn đuổi theo bước chân của nam nhân, đi về phía nơi xa.
Nam nhân vào lúc đó liếc mắt nhìn sang bóng người giận đùng đùng phía sau, hiểu ý cười một tiếng, môi y khẽ hé mở.
Thanh âm trầm thấp vang vọng qua lại gần xa trên Trọng Củ Phong.
Du dương lại trầm tịch.
Tựa như một lão nhân tóc trắng xoá, đang chậm rãi ung dung giảng thuật một cố sự cổ xưa lạnh lẽo tang thương.
Y bắt đầu cất lên tiếng ca.
"Mặt trời lên, cát vàng chìm."
"Trăng sáng chiếu, sông lớn chảy."
"Hắn đang chờ, hắn đang chờ."
"Hoa sen chín cánh mở, Tiên nhân rơi phàm trần."
...
Từ Hàn tâm tình coi như không tệ.
Có thể gặp được Mặc Trần Tử, cũng có thể đưa Kiếm hồn của Thương Hải Lưu về Kiếm Lăng, bất kể thế nào đây đều là một chuyện tốt.
Huống chi, Mặc Trần Tử đã thừa nhận thân phận của hắn.
Một câu nhìn như rất đơn giản này, mặc dù cũng không thể mang đến bất kỳ thay đổi nào cho tình cảnh của Từ Hàn hiện tại, nhưng đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng.
Tán đồng như thế, liền tựa như lục bình phiêu bạt sinh ra rễ, để lá rụng chập chờn tìm được nhánh.
Từ Hàn không biết nên hình dung chuyện này như thế nào.
Nếu quả thật muốn từ vốn từ trau chuốt không nhiều của hắn tìm ra một từ, nói chung chính là hai chữ an tâm.
Mang theo loại tâm tình này, hắn về tới sân nhỏ.
Lúc hắn đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện trong cửa phòng của Diệp Hồng Tiên vẫn sáng ánh nến.
Lúc này đã đến giờ Hợi nhưng Diệp Hồng Tiên vẫn còn chưa ngủ, điều này khiến Từ Hàn hơi kinh ngạc, chuyện này không giống với thói quen xưa nay ngủ sớm của nàng. Thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ đang chờ ta? Nghĩ như vậy nhưng lại cảm thấy không có khả năng, đáy lòng tránh không được thầm mắng mình một tiếng tự mình đa tình.
Hắn thu hồi những tâm tư này, sau khi rửa mặt một phen liền muốn trở về phòng nằm ngủ.
Thế nhưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền thấy Diệp Hồng Tiên đang mặc một bộ váy lụa màu xanh, một tay chống vào giường, một tay giơ lên không trung, lấy một loại tư thế cực kì mập mờ ngồi trên giường, lúc này đang cười khanh khách nhìn Từ Hàn.
Ngoại hình nàng vốn cực kì xinh đẹp, cái tư thế ngồi này lại đưa dáng người xinh đẹp của nàng biểu hiện ra toàn bộ ở trước mắt Từ Hàn, quả thực là có lồi có lõm.
Từ Hàn có chút sững sờ.
Hắn nuốt nước miếng một cái, chỗ cổ họng nhúc nhích một hồi, dù đã cố hết sức muốn dời tầm mắt của mình, nhưng khóe mắt quét nhìn vẫn không tự chủ được rơi xuống bên trên tư thái linh lung của Diệp Hồng Tiên.
Thần sắc càng che càng lộ thái độ của hắn rơi vào trong mắt Diệp Hồng Tiên, vị đại tiểu thư này lại chỉ cười khẽ một tiếng.
"Về rồi sao?" Nàng nói như vậy, bên trong thanh tuyến sền sệt bao vây lấy ôn nhu gần như có thể khiến người ta hòa tan mất.
Mà chuyện này còn chưa kết thúc, sau khi nói xong lời này, Diệp Hồng Tiên liền đứng lên, đong đưa eo nhỏ của mình cất bước tiến lên, cái eo uyển chuyển kia dường như mang theo một cỗ hấp dẫn cực kì kỳ dị.
Cũng không biết rốt cuộc có phải là ảo giác hay không, Từ Hàn vào lúc đó mơ hồ cảm thấy, liền ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng theo eo nhỏ thấp thoáng của nàng mà tăng lên mấy phần.
Từ Hàn có chút miệng đắng lưỡi khô.
Hắn sững sờ ngay tại chỗ, tựa như bị người thi hành pháp thuật không nhúc nhích.
Lúc này, Diệp Hồng Tiên rốt cục đi tới bên cạnh hắn.
Cùng đến còn có cỗ mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, Từ Hàn không thể gọi ra tên, lại cảm thấy cực kỳ dễ ngửi.
"Ngươi..." Từ Hàn há miệng ra, muốn nói chút gì đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cánh tay trắng nõn như ngọc của Diệp Hồng Tiên liền đặt vào sát môi hắn.
"Xuỵt." Nàng thở nhẹ trên vành tai của hắn, khí tức ấm áp quét trên lỗ tai Từ Hàn, khiến hắn cảm thấy có chút ngứa.
"Nên nghỉ, thiếp thân giúp chàng cởi áo." Rồi sau đó Diệp Hồng Tiên khẽ nói, thân thể chậm rãi vòng qua phía sau Từ Hàn, một cái tay vào lúc đó dán lồng ngực, chậm rãi sờ vào trong ngực hắn, nhìn bộ dáng dường như thực sự có ý giúp Từ Hàn cởi áo ngoài xuống.
Mà Từ Hàn dường như cũng trầm mê bên trong mùi hương ôn nhu của nàng, không biết trời nam đất bắc.
Nhưng cùng lúc đó, trong tay Diệp Hồng Tiên chợt sáng lên một đường hàn mang, một con dao găm từ trong ống tay áo nàng trượt ra, thẳng tắp đặt ở trên gáy Từ Hàn.
"Nói! Rốt cuộc ngươi có liên quan như thế nào với Kiếm Lăng Nam Hoang!" Thanh tuyến nhu tình vạn loại của Diệp Hồng Tiên vào thời khắc ấy đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Giống như dao sắc giờ phút này đang gác ở trên cổ hắn.
"Đây là... Hồng Tiên, ngươi muốn làm gì?" Từ Hàn lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, bên trong giọng nói không thiếu sợ hãi.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm được bổn tiểu thư sao? Người hôm nay tới tìm ngươi rõ ràng chính là Mặc Trần Tử của Kiếm Lăng Nam Hoang! Nói đi, rốt cuộc ngươi cất giấu bao nhiêu bí mật ở sau lưng ta!" Diệp Hồng Tiên cắn răng nghiến lợi hỏi, trong giọng nói lộ ra cực kỳ nhiều oán khí. Mà dao găm gác ở trên cổ Từ Hàn vào lúc đó lại siết thêm mấy phần, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hàn ý từ bên trên con dao găm kia truyền đến.
Từ Hàn nghe vậy vẻ sợ hãi trên mặt chợt tan đi, ngược lại có chút cổ quái hỏi: "Ngươi muốn hỏi việc này?"
"Không được sao?" Diệp Hồng Tiên thầm cho rằng đã khống chế được Từ Hàn cho nên vênh mặt hất hàm nói.
Từ Hàn trong lòng lập tức cười khổ một hồi, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ, nói: "Ngươi không tin ta?"
Từ lúc Diệp Hồng Tiên nhập môn liền biểu hiện ra đủ loại không tầm thường, điểm này Từ Hàn sao có thể nhìn không rõ. Lấy tính cách của Diệp Hồng Tiên, làm ra cử động như vậy tất nhiên có mưu đồ. Từ Hàn biết rõ điểm này, bởi vậy mới đưa kế liền kế phối hợp nàng diễn một màn kịch như vậy, vì muốn thăm dò rõ ràng vị đại tiểu thư này rốt cuộc đang bàn tính chuyện gì.
Lại chẳng ngờ hôm nay mình vốn có ý tốt không để cho Diệp Hồng Tiên tham dự việc này, lo ngại không nhìn ra ý đồ đến của Mặc Trần Tử mà dính líu tới nàng.
Ai ngờ chưa kéo vị tiểu sư thúc này dính líu không nói, ngược lại còn khiến nàng hoài nghi...
Mà lấy tâm tính của Từ Hàn, vào lúc này cũng không kìm được sinh ra một cỗ bất đắc dĩ ta vốn đem lòng chiếu trăng sáng, không ngờ trăng sáng chiếu cống rãnh.
"Ta..." Diệp Hồng Tiên lúc này liền muốn nói chút gì đó, nhưng Từ Hàn hiển nhiên không có ý định tiếp tục chơi trò trẻ con với nàng.
Từ Hàn vào lúc đó bắt đầu vận chuyển ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt trong cơ thể, chân khí quanh người chỉ trong chớp mắt liền ngưng tụ cùng một chỗ, rồi sau đó tay của hắn duỗi ra như chớp giật, cầm chắc dao găm của Diệp Hồng Tiên, sau đó chân phát lực, cả người chợt chuyển.
Khi đó Diệp Hồng Tiên không kịp đề phòng chỉ có thể phát ra một tiếng kinh hô, dao găm bay khỏi tay mình, thân thể chợt nhẹ sẽ phải ngửa mặt ngã quỵ, cũng may Từ Hàn tay mắt lanh lẹ, một tay giữ chặt, không để cho nàng ngã nhào trên đất.
Diệp Hồng Tiên thiên tư hơn người đương nhiên không giả, nhưng dù sao thời gian tu luyện vẫn còn quá ít, chưa đột phá đến Thông U cảnh thì sao có thể là đối thủ của Từ Hàn lúc này, chỉ vừa đối mặt đã bị hắn cứng rắn chế trụ.
Diệp Hồng Tiên sau khi lấy lại tinh thần đã thấy gương mặt Từ Hàn gần trong gang tấc cùng ý cười nhạt trên gương mặt hắn giờ phút này, sắc mặt nàng đỏ lên, lúc này mới kịp phản ứng hóa ra tất cả mọi chuyện trước đó đều là giả tạo diễn kịch với nàng mà thôi.
"Ngươi!" Nàng chưa từng nhận qua ủy khuất như vậy, lập tức nhíu mày lại, liền muốn phát tác.
Nhưng Từ Hàn vào khi đó lại áp sát tới, gương mặt nghiêm nghị nói: "Ta giấu diếm ngươi, cũng là vì tốt cho ngươi. Từ mỗ mặc dù tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng ngươi dẫn ta tới Linh Lung các, ta nhất định sẽ không lấy oán trả ơn. Ta chỉ hi vọng thời gian sau này, ngươi và ta có thể có đầy đủ tín nhiệm cho nhau."
Lời này vừa dứt, cũng không chờ Diệp Hồng Tiên kịp phản ứng, Từ Hàn liền thu hồi đệm chăn trên đất ôm vào trong ngực, lại gọi Huyền Nhi đang mơ hồ ở một bên, quay người liền ra ngoài phòng, đi đến gian phòng của Sở Cừu Ly.
Chờ Từ Hàn đi hồi lâu, vị Diệp đại tiểu thư này cuối cùng mới hồi phục thần trí.
Nàng nghĩ đến tất cả những chuyện mới phát sinh, vẻ ửng hồng mới thối lui trên mặt lại xuất hiện một lần nữa.
Nàng phồng má nhìn về phía cửa phòng, hung hăng dậm chân, dùng giọng nói chỉ có nàng mới có thể nghe rõ tự lẩm bẩm.
"Đồ đần. Ta không phải là Tần Khả Khanh, ta không muốn ngươi tốt với ta như thế này."