Dịch: Lê Nghĩa
Biên: Phuongkta1
“Lâm Khai!”
Lời ấy vừa dứt, vị công tử kia liền đứng lên, gã nghểnh đầu từ trên cao nhìn xuống Từ Hàn, giống như một con công đang xòe đuôi, cùng chờ sự tán dương và hâm mộ như trong dự liệu của gã.
“Chưa từng nghe qua.”
Từ Hàn sáu khi nghe thấy tên gã, chỉ lắc đầu, dường như hắn cũng mất hết hứng thú với gã.
Hắn xoay người, ánh mắt một lần nữa lại nhìn về Diệp Thừa Thai trên ghế chủ tọa, đang muốn nói điều gì đó.
“ Từ hiền chất, vị Lâm công tử này chính là con trai của Lâm Lệ - Lâm Đại thống lĩnh của Thương Long bộ dưới trướng Trường Dạ Ti, cũng là một thanh niên tuấn kiệt. Hiền chất mới đến nên không biết cũng không có gì lạ, ta vốn muốn chờ sau này sẽ giới thiệu.” Diệp Thừa Thai vượt lên trước Từ Hàn, cắt đứt lời nói của hắn.
Khi nói xong lời này, trên mặt Diệp Thừa Thai mang theo nụ cười ấm áp, giống như một vị một trưởng bối đang ân cần dạy bảo đám hậu bối.
Từ Hàn nghe vậy, hàn quang trong mắt càng lớn.
Suy nghĩ trong lòng hắn cực kỳ mông lung, nếu nói lúc trước Diệp Thừa Thai ở trước mặt mọi người tuyên bố hôn sự giữa hắn và Diệp Hồng Tiên, chính là muốn đưa ra điều kiện của mình với Thiên Sách phủ, vốn đứng sau lưng Từ Hàn. Nhưng bây giờ, nghe cách nói như vậy, lại mang ý tứ thăm dò Từ Hàn.
Trong thành Trường An này có ai là không biết mỹ danh của Diệp Hồng Tiên.
Mà mỹ nhân như vậy hiển nhiên sẽ khó tránh khỏi được một vài công tử ca theo đuổi.
Và vị Lâm Khai Lâm công tử vừa mới đứng lên nói năng lỗ mãng này, hiển nhiên là một trong những vị đó.
Đại Chu ngày hôm nay, hễ là dính đến Trường Dạ Ti, chưa nói là dân chúng bình thường mà ngay cả các vị Vương hầu cũng phải úy kỵ sức nặng của đối phương.
Mà phụ thân của tên Lâm Khai này lại là Đại thống lĩnh cai quản Thương Long bộ của Trường Dạ Ti, hiển nhiên có thể coi là một đại nhân vật.
Đối mặt với sự khiêu khích của gã, Từ Hàn chỉ cần nói với người trong thành Trường An, hắn là vị hôn phu của Diệp Hồng Tiên. Vậy từ nay về sau phủ Ninh Quốc hầu sẽ cùng Từ Hàn buộc lại với nhau, cũng chính là mang Diệp Thừa Thai ở chung một chỗ với Thiên Sách Phủ.
Nếu như không tiếp nhận điều này
Hắn sẽ không thể đi Linh Lung Các, không thể trị liệu kinh mạch cũng không thể luyện hóa được cánh tay kia.
Tiếp theo là có thể tiếp tục tu luyện << Đại Diễn kiếm quyết >> hay không, mà quan trọng vẫn là nếu một ngày không thể luyện hóa được cánh tay Yêu kia thì hắn sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.
Đây chính là một cái tử cục.
Từ Hàn vào lúc này trầm mặt thật lâu, rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía vị Lâm công tử kia lần nữa.
Mọi người trên điện lớn vào lúc đó cũng yên tĩnh trở lại, chăm chú nhìn về phía hai người.
Từ Hàn không rõ lai lịch, thậm chí trước ngày hôm nay, không có bất cứ một ai nghe qua danh tính của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng chính là con rể được Diệp Thừa Thai chỉ điểm, cho dù đáy lòng khó hiểu đến mức nào thì cũng không phải là những người ngoài như bọn họ có thể tham dự.
Mà vị khách này là ai?
Lâm Khai.
Là con trai trưởng của Lâm Lệ, thống lĩnh của Thương Long bộ dưới trướngTrường Dạ Ti, cũng là một người ngang ngược, càn rỡ. Mặc dù không phải hạng người làm tội ác tày trời như áp bức đàn ông cưỡng bức phụ nữ, nhưng gã ăn chơi lêu lổng, ỷ thế hiếp người thì từ trước đến nay không hề ít.
Nhưng vì úy kỵ danh tiếng cha gã, người trong thành Trường An đối với vị công tử này nói chung là tránh được thì nên tránh, mà không tránh được cũng phải tránh.
Mà gã lại nhòm ngó vị thiên kim tiểu thư của phủ Ninh Quốc hầu đã lâu. Trước đó vài ngày còn phái người tới cửa cầu hôn, nhưng lại bị Diệp Thừa Thai từ chối nhã nhặn. Nếu không phải vì Đại trưởng lão của Linh Lung Các là Tư Không Bạch thu nhận nàng làm đồ đệ, chỉ sợ vị Lâm công tử này sẽ không buông tha mà dây dưa nàng thật lâu.
Vốn chuyện này coi như đã kết thúc, thì lại bị kích thích với hôn ước đột nhiên truyền ra.
Lâm Khai chưa từng phải nếm trải thua thiệt như vậy.
Gã nghe nói Diệp Hồng Tiên đột nhiên có một người chồng sắp cưới, trong lòng hiển nhiên vừa sợ vừa giận. Ngày hôm nay muốn tới gặp mặt xem tên Từ Hàn mà Diệp Thừa Thai coi trọng rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng đây cũng không phải là cuộc gặp hoàn hảo, vừa thấy Từ Hàn khiến Lâm Khai lập tức phẫn nộ.
Trang phục của Từ Hàn cổ quái, chắc hẳn không phải là con nhà quyền quý, mà thân thể cũng không dò xét ra nửa phần chân khí, tu vi cho dù lớn mạnh cũng không thể cao hơn Bảo Bình cảnh.
Diệp Hồng Tiên được Tư Không Bạch coi trọng một bước lên trời. Lâm Khai lại ngấp nghé vẻ đẹp của nàng, nhưng gã tự biết mọi chuyện không thể cưỡng ép. Chỉ là, điều gã không cam lòng là Diệp Hồng Tiên lại được gả cho một tiểu tử vô danh thua kém gã không biết bao nhiêu lần.
Bởi vậy, sau khi bị đè nén thật lâu, gã rốt cuộc không kìm nén được nên bật dậy buông ra những lời kia.
Nhưng điều tệ hại hơn là Từ Hàn lại không có hứng thú với gã, lại khiến cho lửa giận trong lòng gã bùng nổ. Lúc này, hai con ngươi gã nhìn về phía Từ Hàn dường như có thể phun ra lửa.
“ Lâm công tử phải không?” So với Lâm Khai đang gương cung bạt kiếm, thần sắc trên mặt Từ Hàn lại bình thản hơn rất nhiều. Hắn nhẹ giọng nói, trong giọng nói nhìn như cung kính lại giấu chút ngạo khí khó phát hiện được.
“ Vừa rồi công tử nói tại hạ không xứng lấy Hồng Tiên làm vợ, thực sự khiến ta hoang mang, kính xin công tử chỉ giáo.”
Chưa chờ Lâm Khai đáp lại, Từ Hàn lại cất giọng nói ra.
Lời nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhưng lại giấu chút phong mang. Thái độ như vậy khiến những người có chút tầm mắt trong điện lớn lộ ra vài phần dị sắc với hắn.
Ngày hôm nay thân phận Diệp Hồng Tiên cực cao, lại đột nhiên tuyên bố được gả cho một kẻ vô danh tiểu tốt, khiến mọi người ở đây mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó hiểu. Mà sau khi thấy được biểu hiện của Từ Hàn, đã lý giải được phần nào ngụ ý của Diệp Thừa Thai.
Lâm Khai bị lòng đố kỵ làm cho choáng váng, lại không nghĩ được nhiều như vậy, gã nghe Từ Hàn nói như thế, khóe miệng chợt vẽ ra một nụ cười giễu cợt.
“ Hồng Tiên là ai? Là con gái của Hầu gia Ninh Quốc hầu, cũng là người tương lai sẽ kế thừa vị trí gia chủ phủ Ninh Quốc hầu, là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Linh Lung Các, có thiên phú trác tuyệt, nói không chừng một ngày nào đó có thể đạt đến cảnh giới Tiên nhân. Trái lại, ngươi thì sao? Chỉ là một kẻ nông dân vô học, cực kỳ quê mùa. Người không có thứ gì nên hồn, nửa tấc tu vi cũng không có, so với Hồng Tiên thì khác gì cây cỏ so với mặt trăng mặt trời, kiến càng so với Giao Long? Ngươi có tài đức gì có thể lấy Hồng Tiên làm vợ cơ chứ?” Lâm Khai rút cuộc là con cháu quan lại, dù không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng đã sớm chuẩn bị tốt những lời nói này.
Lời này vừa nói ra, điện lớn vốn yên tĩnh, nay lại càng yên lặng thêm vài phần.
Có đạo lý, đánh chó ngó mặt chủ.
Cho dù thân phận Từ Hàn không tốt, thế nhưng dù sao cũng là con rể do Diệp Thừa Thai chọn. Lâm Khai lại nói ra những lời như vậy với Từ Hàn, không chỉ bản thân Từ Hàn cảm thấy khó chịu, mà ngay cả Diệp Thừa Thai ở sau lưng hắn cũng sẽ không cảm thấy thoải mái.
Nhưng nếu như Lâm Khai đã nói tới mức này, thì Từ Hàn đương nhiên không thể bỏ qua được, nếu không chuyện của Ninh Quốc phủ hôm nay chắc chắn sẽ là trò hề cho người dân trong thành Truờng An.
Bởi vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Từ Hàn, muốn nhìn xem con người hắn nông sâu ra sao, mà càng nhiều hơn là vì tâm tính hả hê của bản thân mình.
“Đại Chu lấy hiếu thuận trị vì thiên hạ, có đạo lý là trưởng lão vi tôn, người cha là trời. Hôn sự của ta và Hồng Tiên là do Diệp Hầu gia khâm điểm, đây chính là danh chính. Tuy Từ mỗ xuất thân bần hàn, nhưng là người ngay thẳng, an phận thủ thường, lại là hậu duệ cố nhân của Hầu gia, ngài vì nhớ tình cũ nên đã gả con gái cho ta, đây chính là ngôn thuận. Danh chính ngôn thuận, trái lại ta muốn hỏi Lâm công tử, ngươi lấy thân phận gì để khoa chân múa tay ở đây? Hay là ngươi ỷ Lâm gia nhà lớn nghiệp lớn, không để Hầu gia Đại Chu vào trong con mắt?”
Từ Hàn nói những lời này thực sự oán giận sục sôi, đến câu hỏi cuối kia lại là mười phần ngạo khí, khiến cho sắc mặt Lâm Khai liên tục biến hóa, cuối cùng chỉ còn là một vẻ khó coi.
Bởi vì cái gọi là giết người tru tâm, lời nói này của Từ Hàn đã kéo ra đại kỳ của Ninh Quốc hầu, mà Lâm Khai náo loạn như vậy rốt cuộc lại không hợp quy củ. Trường Dạ Ti cho dù một tay che trời, thế nhưng cũng không dám vu oan vô căn cứ cho một vị Hầu gia. Bởi vậy, Lâm Khai vừa rồi còn chậm rãi nói lúc này lại á khẩu không trả lời được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Từ Hàn, nhưng lại không thể nào phản bác lại.
Nhưng bản chất gã ngang ngược đã quen, không thể nuốt nổi sự thua thiệt này.
Sau một lúc trầm tư, gã ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn quát lớn: “tặc tử hiểm ác, tu được miệng lưỡi trơn tru, tính mưu hại quan hệ giữa ta và Hầu phủ. Người mà ta chất vấn không phải Hầu gia, mà là hạng tiểu nhân lừa gạt Hầu gia như ngươi. Hôm nay, ta muốn vạch trần bản mặt thật của ngươi.”
Lâm Khai vừa dứt lời thì thân thể khẽ động, hiển nhiên gã chủ động đánh tới Từ Hàn ngay trước mặt mọi người.
Trên điện lớn lập tức vang lên từng trận tiếng kinh hô, bọn họ cho rằng cuộc đấu khẩu chỉ vì bọn hắn trẻ người non dạ, làm theo cảm tính, chỉ cười cười cho qua. Thế nhưng, một khi đã động tay động chân thì tu vi của Từ Hàn còn chưa tới Bảo Bình cảnh, làm sao chống đỡ nổi Đan Dương cảnh của Lâm Khai, nếu như lỡ tay bị đánh trọng thương, thì mọi chuyện có chút phức tạp.
Mà trên vị trí gia chủ, Diệp Thừa Thai lại sững sờ.
Bản thân lão cũng muốn dò xét Từ Hàn một phen, hay nói đúng hơn là lão muốn xem thái độ của Thiên Sách Phủ ở sau lưng hắn. Nhưng ai ngờ tới gã Lâm Khai này lại là người không biết nặng nhẹ, trước mặt nhiều người như vậy mà lại dám động thủ đả thương người.
Chẳng may Từ Hàn xảy ra chuyện gì không hay, Thiên Sách Phủ trách tội xuống thì Diệp phủ hai mặt đều giáp thù, chỉ sợ không có chốn yên thân rồi.
Nghĩ như vậy, Diệp Thừa Thai liền muốn ra tay cứu lấy Từ Hàn, thế nhưng khoảng cách quá xa, mà Lâm Khai lại ra tay quá đột ngột, trong chớp mắt đã ở trước mặt Từ Hàn.
Lâm Khai nhanh chóng duỗi một tay ra, hóa thành hình trảo đánh thẳng tới mặt Từ Hàn. Diệp Thừa Thai hoàn toàn không kịp ra tay.
Đúng lúc này.
Từ Hàn chợt hít một hơi sâu, huyết nhục dưới lớp quần áo của hắn vào một khắc này cuồn cuộn nổi lên, dán chặt vào y phục của hắn.
Một chân hơi lùi ra sau, tay phải nắm thành quyền, hàn quang ngưng tụ trong hai tròng mắt, sau đó tay phải mạnh mẽ vung ra, cứng rắn nghênh đón móng vuốt sắc bén của Lâm Khai vọt tới.
Rắc rắc.
Một tiếng nhỏ vang lên.
Đó là thanh âm tiếng xương vỡ vụn.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của mọi người, thân thể Lâm Khai đang đằng đằng sát khí chợt ngừng lại, giống như một sinh vật bé nhỏ.
Phanh!
Sau một khắc, lại thêm một tiếng nổ vang.
Thân thể Lâm Khai mãnh liệt bay thẳng ra ngoài, đâm thẳng vào cột trụ điện lớn mới có thể cứng rắn ngừng lại. Rồi đầu nghiêng một bên, hiển nhiên là đã hôn mê.
Lúc này, Từ Hàn thu hồi nắm đấm, huyết nhục cuồn cuộn quanh người trở về nguyên dạng trong cùng một lúc, yên tĩnh đứng trong điện lớn, dường như mọi chuyện vừa phát sinh đều không liên quan gì đến hắn.
Mọi người đồng thời hít sâu một hơi, lúc này bọn họ mới tỉnh ngộ. Hóa ra Từ Hàn lại là một võ giả, vả lại cảnh giới cũng không hề thấp. Nếu không sẽ chẳng thể đánh một gã Đan Dương trọng thương chỉ trong phút chốc như vậy.
“Đom đóm chói lọi hơn nhật nguyệt, kiến càng vượt qua được biển lớn”
“ Chớ làm ếch ngồi đáy giếng, chớ khinh người quá đáng a. Lâm công tử, xin đa tạ!”
Từ Hàn cũng không thèm nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, mà nhấc mèo đen đang ăn trên bàn lên, cũng không để ý đến sự phản kháng của nó, đặt trên vai mình. Hắn bước chân ra khỏi cửa điện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Diệp Thừa Thai kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng tràn đầy ngũ vị tạp trần
Lão biết rõ, Từ Hàn nói lời đó không phải để cho kẻ đang hôn mê là Lâm Khai kia nghe đấy
Mà cũng không phải nói cho đám quan khách ở đây.
Mà lời này, là nói với chính bản thân lão.