Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 55: Ván bài càng lớn




Dịch: phuongkta1

Từ Hàn trà trộn giang hồ nhiều năm, cách thức bên trong chỗ chứa nhiều dơ bẩn như sòng bạc thì hắn lại cực kỳ hiểu rõ.

Thiên Kim Đài có thể coi là một cái sòng bạc trong thành Nhạn Lai, nhưng thành này cũng không phải là một chỗ quá lớn, tiền đánh bạc một ngày của khách đánh có thể có một hai lượng coi như giàu có rồi, mà Từ Hàn ra tay chính là mười lượng bạc, đây thực sự là một con cá lớn.

Đối với cá lớn trả giá, sòng bạc có phương pháp xử lý của riêng nó, trước hết để cho hắn thắng một ít tiền, cuối cùng lại khiến hắn không thu về được vốn gốc.

Đây cũng là lý do vì sao từ lúc mới bắt đầu Từ Hàn đã để cho Tần Khả Khanh đặt theo ý mình.

Thế nhưng bây giờ nha, ngư dân để đủ mồi muốn thu mạng lưới, mà cá lớn như Từ Hàn lại muốn kiếm một cái đầy bồn đầy bát.

Chín lượng bạc rơi bàn, âm thanh thanh thúy.

Khách đánh bạc chung quanh trước đó cũng đã được chứng kiến vận khí của Từ Hàn, đồng loạt sững sờ, đều đưa ra chút ít thẻ đánh bạc ra trên bàn nhằm mục đích thăm dò là chính.

Sắc mặt nhà cái trầm xuống, y biết rõ người đến bất thiện, lập tức liền giơ tay lay động chén xúc xắc, mà ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Hàn.

Từ Hàn lại lơ đễnh với chuyện này, mặc dù hắn hiểu rõ cách thức của sòng bạc, nhưng đối với đổ thuật cũng dốt đặc cán mai. Thế nhưng hắn còn có vị truyền nhân của Đạo Thánh môn, chính là Sở Cừu Ly.<đổ thuật: đánh bạc>

Nói đến chuyện cờ bạc, Từ Hàn còn có một cuộc nói chuyện rất là thú vị với Sở Cừu Ly.

"Không phải ngươi nói Đạo Thánh môn các người chỉ tu thuật trộm cắp cùng mánh khoé bịp người, sao cũng tinh thông đánh bài như thế?" Ngày xưa lúc rảnh rỗi có thể trò chuyện, Từ Hàn bị Sở Cừu Ly lôi kéo chơi bài cửu* một canh giờ, nhưng lại chưa từng chiến thắng lấy một lần, Từ Hàn tự nhận kỹ thuật của mình cũng không hề kém, bởi vậy rất nhanh liền minh bạch là Sở Cừu Ly âm thầm lừa gạt, cho nên mở miệng nói.*(là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc. Nó được chơi trong các sòng bạc lớn ở Trung Quốc (bao gồm cả Macau); Hoa Kỳ (bao gồm Boston, Massachusetts; Las Vegas, Nevada; Reno, Nevada; Connecticut; Atlantic City, New Jersey; Pennsylvania; Mississippi; và cardroom ở California); Canada (bao gồm Edmonton, Alberta và Calgary, Alberta); Úc; và, New Zealand.)

Lúc đó Sở Cừu Ly bị nhìn thấu lừa gạt lại không cảm thấy thẹn chút nào, ngược lại nói năng đầy lý lẽ hùng hồn: "đổ thuật này không phải là mánh khoé bịp người, chỉ là đổ thuật lừa lỗ tai cùng ánh mắt, người thực sự dùng mánh khóe lừa gạt chính là nơi này và nơi đây."

Nói xong Sở Cừu Ly còn nghiêm trang chỉ lồng ngực của mình, vừa chỉ bầu trời trên đỉnh đầu mình.

Sau đó đại hán kia nhếch miệng cười cười, còn nói thêm: "cuối cùng có một ngày ta sẽ kế thừa y bát của Đạo Thánh môn, tu luyện hai thuật là lừa gạt và trộm cắp đến cực hạn trên thế gian."

Lúc đó Từ Hàn chỉ xem chuyện này như một trò hề, không nghĩ ngày hôm nay bổn sự của Sở Cừu Ly lại nổi lên tác dụng.

Nhà cái kia trầm mặt mở chén xúc xắc ra, lúc này đây y dùng mười phần công lực, y cực kỳ chắc chắn dao động ra điểm số mà y muốn, mà ánh mắt nhìn Từ Hàn càng thêm dữ tợn.

"Hô!"

Chén xúc xắc bị mở ra, đám người chung quanh nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Nhà cái thầm hô một tiếng không ổn, nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy ba miếng xúc xắc kia yên lặng nằm ở nơi đó.

Ba ba ba.

Báo Tử!

Chín lượng bạc trong tay Từ Hàn biến thành hai mươi bảy lượng, những đổ khách xung quanh cùng đặt cược theo Từ Hàn đều đồng loạt phát ra một trận hoan hô.

Từ Hàn cũng không thèm nhìn tới hai mươi bảy lượng bạc vào tay, tùy ý bỏ tất cả vào chỗ Báo Tử trên bàn.

Mọi người ở chung quanh liếc nhau, vội vàng móc ra tất cả bạc trong ngực bỏ vào cùng một chỗ với Từ Hàn, muốn lợi dụng cỗ gió đông Từ Hàn, kiếm ra một khoản tiền phi nghĩa.

Gã sai vặt rời đi lúc trước rốt cuộc đã chạy trở về, mang theo một vị nam tử áo đen từ trong phòng đi ra, nam tử kia liếc nhìn nhà cái, lại xem xét túi tiền to đặt ở trên chiếu bạc, liền đoán được đại khái câu chuyện từ đầu đến cuối.

"Phế vật!" Gã nhẹ giọng mắng, nhà cái kia cúi đầu không dám cãi lại, sau đó nam tử áo đen liền thay thế nhà cái đi tới trước chiếu bạc, cầm chén xúc xắc kia lên.

Trình độ của nam tử áo đen này dường như cao hơn người trước không ít, bất kể là nắm giữ lực đạo hay là tần suất lay động cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, về phần mạnh mẽ đến loại tình trạng nào, Từ Hàn không nói đúng được, nhưng hắn quay đầu lại liếc nhìn Sở Cừu Ly, đại hán kia vẫn chỉ nhếch miệng cười cười, Từ Hàn liền có thể an tâm rồi.

Vì vậy chén xúc xắc của nam tử áo đen rơi xuống đất, Sở Cừu Ly im ắng gõ một cái lên mặt bàn.

Chén xúc xắc mở ra, ba số sáu bày trước mặt bàn.

Chung quanh vang lên tiếng hoan hô, mà túi tiền của Từ Hàn từ hai mươi bảy lượng hóa thành tám mươi mốt lượng.

...

Kế tiếp sòng bạc thay đổi nhà cái hai lần, nhưng kết cục vẫn không hề sai biệt.

Ngân lượng trong tay Từ Hàn liền nhảy vọt một đường đến bảy trăm hai mươi chín lượng, nhưng hắn vẫn không có ý dừng lại.

"Báo Tử." Hắn khẽ cười một tiếng, liền đẩy túi tiền gần như đã chất đầt mặt bàn ra, cười nhìn về phía nam tử chịu trách nhiệm đổ xúc xắc ở đối diện.

Mọi người ở bên thấy thế vội vàng cùng tập trung, mà Tần Khả Khanh thấy được càng thêm ngây ngô thất thần, hơn bảy trăm lượng bạc là khái niệm gì?, năm đó mẹ nàng bán nàng cho Linh Lung Các cũng mới mười lăm lượng bạc, mà chỉ mới qua trăm hơi thở Từ Hàn đã kiếm được hơn bảy trăm hai. Dù những người tu hành như nàng cũng không quá chú ý đối với tiền tài, hiện tại không khỏi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhà cái đối diện là một người nam tử trung niên, hiện tại gã bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Từ Hàn, cắn răng nói: "bằng hữu, bảy trăm lượng bạc đã không phải là số lượng nhỏ rồi, chớ có một tấc lại muốn tiến một thước!"

Bảy trăm lượng bạc quả thực không phải là số nhỏ, nhưng đối với sòng bạc mà nói còn lâu mới mức thương gân động cốt, thế nhưng nếu cứ để Từ Hàn thắng dễ dàng như vậy thì khó mà nói, hơn nữa bởi vì cử động điên cuồng của hắn mà đổ khách chung quanh gần như đều lao qua, muốn dựa vào Từ Hàn vét được một khoản thật nhiều.

Nói trắng ra là phương pháp thắng của Từ Hàn chắc chắn ẩn giấu chút mánh khóe bên trong, nhưng nếu như đối phương dám chọn sòng bạc của bọn họ để làm việc này, chắc hẳn phải có chỗ dựa, mà Từ Hàn chỉ cần sẵn lòng thấy tốt thì lấy, người câm thua thiệt bọn họ cũng nguyện ý nhận.

Chỉ là...

"Đánh bạc đánh bạc, đánh bạc chính là lòng người không bao giờ đủ, các hạ cảm thấy bảy trăm lượng đã đủ rồi, nhưng Từ mỗ lại cảm thấy vẫn là quá ít!"

Từ Hàn híp mắt nhìn trung niên nam tử kia, cười nói: "sao vậy, các hạ không thể nhận ván cược này?"

Vẻ khiêu khích trong lời nói của Từ Hàn cực kỳ dày đặc, cho dù là Tần Khả Khanh lúc này cũng nghe thấy bầu không khí trên đài trở nên có chút không đúng, nàng tạm thời quên mất lúc trước cãi lộn với Từ Hàn, thò tay nhẹ nhàng đụng đụng góc áo của hắn, ý đồ nhắc nhở hắn mấy điều gì đó.

Dù sao nhiệm vụ của bọn hắn là điều tra Yêu họa, như trước kia thì có thể giải thích là Từ Hàn nhất thời nổi hứng, vậy bây giờ nếu vẫn như thế, không bàn về việc bọn hắn có thể ứng phó chuyện bộc phát ở sòng bạc sau này hay không, thế nhưng sẽ khiến mọi người hoài nghi, điểm này đủ để đi ngược lại dự tính ban àầu của bọn hắn.

Nhưng Từ Hàn cùng lúc đó quay đầu đưa cho Tần Khả Khanh một ánh mắt an tâm một chút chớ vội, theo sau hắn nhìn về phía nam tử trung niên sắc mặt đã phát tím kia, nghi ngờ nói: "chúng ta đều đã đặt cược, các hạ sao còn không bắt đầu phiên giao dịch "

Mà đám đổ khách ở bên người cũng bắt đầu cao giọng ồn ào thúc giục nam tử trung niên.

Nam tử trung niên bình tĩnh đưa mắt nhìn Từ Hàn một hồi lâu, cuối cùng nói: "các hạ thực sự muốn làm như thế?"

Thanh tuyến của gã lúc này trở nên cực kỳ khàn khàn, thật giống là từ cổ họng của gã nặn ra.

"Từ mỗ tới đây, chỉ muốn tìm chút vui vẻ, nếu như ngươi không thể nhận ván cược này, có thể tìm một người nhận được đến." Từ Hàn cong người về phía trước, ánh mắt híp lại lóe lên hàn mang làm cho người ta sợ hãi.

Nam tử lúc này sững sờ, nhưng đột nhiên giống như đã minh bạch ý trong lời nói của Từ Hàn, gã lại đánh giá thiếu niên trước mặt này một phen từ trên xuống dưới.

"Vậy những thẻ đánh bạc của các hạ chưa chắc đã đủ." Gã liếc mắt nhìn sang túi tiền căng phồng trên chiếu bạc, bình tĩnh mà nói.

"Dám đánh bạc đương nhiên mang đủ thẻ đánh bạc, hay là lão bản muốn cho ta thắng đủ thẻ đánh bạc trên bàn này rồi lại đi gặp vị kia" Từ Hàn lơ đễnh cười cười.

Lời này không thể nghi ngờ đâm trúng tâm đau của nam tử, sắc mặt của gã lập tức biến đổi, thầm nghĩ nếu cứ để Từ Hàn thắng như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ nhịn đói mất thôi.

Vì vậy gã vội vàng chồng chất lên một nụ cười xấu xí trên mặt, đứng lên, nịnh nọt ton hót nói: "vậy mời các hạ đi bên này, ta liền dẫn ngươi đi gặp chủ nhân nhà ta."

Từ Hàn mỉm cười, cũng theo đó đứng lên.

Tần Khả Khanh ở sau lưng cảm thấy khó hiểu liếc nhìn hai người, hiển nhiên không hiểu được mật hiệu hai người này nói với nhau rốt cuộc là cái gì, nhưng thấy Sở Cừu Ly lúc này cũng đuổi kịp, nàng đương nhiên không muốn lưu lại một mình, cũng vội vàng theo bước chân mấy người, đi đến một phòng kín bên trong sòng bạc.

...

Trong phòng kín sòng bạc có một vị nữ tử thanh sam đang ngồi, tuổi tác trên dưới ba mươi tuổi, dáng người đẫy đà, trên mặt trang điểm rất đậm, một đôi mắt xếch dường như ẩn chứa làn thu thủy rất là câu người, quần áo lại càng thêm chút hở hang, một đôi hung vật như ẩn như hiện, Tần Khả Khanh thấy được có thể nói nhìn thấy mà giật mình.

Nàng theo bản năng tự so sánh một phen, không hiểu có chút tự ti, lại quay đầu nhìn thoáng qua Từ Hàn ở bên.

Lại thấy hắn lúc gặp được nữ tử mặc thanh sam kia, trên mặt lộ ra một ý cười.

Chẳng lẽ Từ công tử đi chuyến này chính là vì muốn gặp nữ tử này.

Tần Khả Khanh thầm suy nghĩ, đáy lòng hơi có chút chua chua.

"Công tử chính là vị đại hiệp đại phát thần uy ở sòng bạc của tiểu nữ a" Chờ mọi người ngồi xuống, vị nữ tử đẫy đà kia liền đứng lên lắc lắc eo thon nhỏ bé yếu ớt như cành liễu của cô, cười dịu dàng đi đến trước mặt Từ Hàn. Thanh tuyến cô uyển chuyển, lại giấu giếm mị ý, quả thực khiến cho người ta mất hồn.

Tần Khả Khanh thấy thế, thầm suy nghĩ cô gái này chắc chắn không phải là người đàng hoàng, nhưng lại âm thầm kinh hãi cái lưng mảnh khảnh yếu ớt như thế sao có thể chịu được vật lớn trước ngực.

"Ai nha." Lúc này nữ nhân kia đi tới trước mặt Từ Hàn lại phát ra một tiếng kêu khẽ câu hồn nhiếp phách, thân thể khẽ nghiêng rồi ngã xuống trong ngực hắn.

Cô cùng lúc đó đưa hai tay ôm lấy cổ Từ Hàn, con mắt đưa tình ẩn ý, đôi môi hà hơi như lan.

"Tiểu nữ một mình kinh doanh sòng bạc này, xin thiếu hiệp đừng làm thiếu nữ khó xử, nếu như thiếu hiệp có việc gì cần, tiểu nữ nhất định..." Nói đến đây, hai gò má nữ nhân ửng hồng, thân thể không biết cố ý hay vô tình, sát lại cực kỳ gần Từ Hàn, mà vật lớn trước ngực gần như đã dán trên lồng ngực hắn.

Tần Khả Khanh chưa từng thấy được cảnh tượng như vậy, trong lòng nàng lập tức nổi lên ủy khuất cùng giận dữ.

Nếu như Từ Hàn thật sự muốn làm chuyện như vậy, tự mình đi là được, vì sao còn muốn mang nàng đến, Tần Khả Khanh nghĩ mãi mà không rõ, chẳng qua cảm thấy ngực khó chịu giống như một tảng đá lớn đè nặng, nàng mãnh liệt đứng lên, muốn nói cái gì đó.

"Từ lúc nào đà chủ của Sâm La Điện cũng cần dựa vào sinh ý của da thịt để sống qua rồi?"

Mà thanh tuyến trầm thấp của Từ Hàn lại vượt lên trước một bước vang lên bên tai nàng.