Dịch: Đình Phong
"Đây là?" Từ Hàn sững sờ nhìn cái túi trong tay Sở Cừu Ly, trong lòng không nhịn được sinh ra cảm giác không rõ.
Nhưng Sở Cừu Ly lại không hề cảm nhận được điều này, gã hào hứng đóng cửa lại rồi lôi kéo Từ Hàn đi vào trong phòng mình.
Sau đó ném toàn bộ đồ vật trong túi kia tới trước người hắn.
Sau khi thấy rõ hình dáng của những vật này thì sắc mặt Từ Hàn trong nháy mắt đen lại.
Đó là một đôi giày ống đã dùng qua có chút mùi...
Hai bộ quần áo nhiều nếp nhăn, xem qua là quần áo của đệ tử ngoại môn...
Vài món trang sức nhỏ bằng ngọc bích, chắc chắn tất cả đều là vật của nữ tử.
Còn có một ít son phấn bột nước, sách vở ố vàng...
Cuối cùng là bình sứ bị Từ Hàn lắc lắc, dường như bên trong có chứa đan dược.
"Những thứ này là..." Từ Hàn đen mặt quay đầu nhìn Sở Cừu Ly, trong con ngươi đè nén chút nộ khí, hôm nay gã trộm những con gà vịt kia đã mang đến không ít phiền toái, giờ phút này lại chuyển đến những đồ vật kỳ quái này, theo nhận định của hắn với Sở Cừu Ly trong thời gian qua thì chắc chắn những thứ này đều có nguồn gốc cũng không đứng đắn.
Sở Cừu Ly dường như không chú ý tới sắc mặt của Từ Hàn đã khó coi tới cực hạn, gã cười ha ha vỗ ngực nói ra:"những tên ranh kia hôm nay dám bao vây công tử, lão ca ta nhìn ngứa mắt liền tới chỗ bọn họ cướp sạch một phen, những thứ này đều là ta lấy ra từ chỗ họ, ngươi xem có thể dùng được không, nếu như còn thiếu cái gì, ngươi chỉ cần nói với lão ca đi trộm thêm một vòng!"
Lời nói của Sở Cừu Ly đúng chính nghĩa, trên gương mặt đầy râu ria kia quả thực không thể tìm thấy nửa điểm xấu hổ của kẻ trộm.
Từ Hàn cảm thấy đau não, hắn vuốt vuốt lông mày trong lòng thầm nghĩ, tại sao Thiên Sách phủ lại phái ra một kẻ dở hơi như vậy bảo hộ Diệp Hồng Tiên?
"Ngươi... Ngươi..." Từ Hàn tự cho mình ăn nói khéo léo, lúc trước chính là nhờ vào khua môi múa mép khiến Thương Hải Lưu thu nhận hắn, nhưng lúc này cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, không phân thiện ác trước vẻ mặt đương nhiên của Sở Cừu Ly lại lộ ra yếu ớt vô lực, hắn chỉ vào Sở Cừu Ly nửa ngày cũng không nói nên lời.
"Sao vậy? Đều không thích hợp? Không sao, ngày mai ta lại vì công tử trộm chút đồ như ý đến, hay là công tử muốn cái gì, dưới gầm trời này không có đồ vật Sở mỗ ta lấy không được!" Sở Cừu Ly không thể nào hiểu được chỗ đau của Từ Hàn, tiếp tục nói năng lưu loát.
"Như ý...Như ý cái rắm ấy!" Dù là tính tình của Từ Hàn cũng không nhịn được mắng một câu thô tục, chẳng qua lời vừa ra khỏi miệng hắn chợt sững người nhìn Sở Cừu Ly, kế tiếp có ánh sáng lóe lên trong con ngươi. Trông hắn thật giống sói dữ bụng đói kêu vang nhìn thấy cừu non lạc đường.
"Công tử... Ngươi..." Dưới ánh mắt nóng bỏng của Từ Hàn, Sở Cừu Ly theo bản năng ôm lấy ngực mình, hoảng hốt cùng bất định nói:"công tử, Sở mỗ là người bán nghệ không bán thân a..."
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, nhìn Sở Cừu Ly giống như vợ bé thất kinh thì trong lòng lạnh lẽo,"nghĩ cái gì thế, ta muốn hỏi là lời ngươi vừa nói là thật?"
"Vừa rồi?" Sở Cừu Ly nghe Từ Hàn nói vậy mới phục hồi tinh thần."công tử nói là lấy đồ vật như ý đúng không?"
Nói đến đây, thần sắc trên mặt gã lập tức trở nên hớn hở.
"Không phải Sở mỗ nói khoác, ta kỳ thật chính là truyền nhân sáu mươi ba của Đạo Thánh môn, trong thiên hạ không vật gì mà ta không trộm được, nếu trộm không được thì Sở mỗ cũng lừa gạt được."
Sở Cừu Ly vỗ vỗ ngực, khí phách vượt mây, không có chút cảm giác mình là đầu trộm đuôi cướp.
Từ Hàn cũng lười uốn nắn lời ba hoa từ miệng gã, cũng không miệt mài theo đuổi Đạo Thánh môn trong miệng Sở Cừu Ly có thật sự tồn tại không, "vậy ngươi giúp ta trộm mấy thứ được không?"
"Công tử cứ nói." Bộ dạng Sở Cừu Ly như sẵn sàng chết vì tri kỷ.
"Lâu Vân thảo, Bắc Mang hoa, Ngưng Hương quả." Từ Hàn quá quen với thái độ đùa giỡn của Sở Cừu Ly, miệng đọc ra mấy cái tên.
Sắc mặt nghĩa bạt vân thiên của Sở Cừu Ly một khắc này tan thành mây khói, thân hình cao lớn dường như cũng khô quắt lại.
Mặt gã như đưa đám nhìn Từ Hàn nói:"công tử đây là muốn tiểu nhân đi tìm chết a!"
"Xin chỉ giáo?" Vẻ mặt Từ Hàn không hiểu.
"Những thứ này đều là dược liệu trân quý nhất trên Huyền Hà Phong, đại khái cũng được đặt trong phủ Tế Thế, chính là trọng địa do cao thủ Ly Trần cảnh thủ gác, đây không phải là chỗ mà ta có thể đi." Mặt mũi Sở Cừu Ly tràn đầy không cam lòng.
"Không phải ngươi nói không có vật gì trong thiên hạ là ngươi không trộm được sao?" Từ Hàn cũng là tạm thời có lòng tham, nói cho cùng cũng không có bao nhiêu hi vọng, hiện tại thấy bộ dạng của Sở Cừu Ly nên không nhịn được cười trêu ghẹo.
"Đạo Thánh môn ta tu một môn chính là hai thuật trộm và gạt. Có câu là trộm cũng có đạo, gạt cũng có đạo. Trộm coi trọng chính là Thần không biết quỷ không hay, còn gạt coi trọng là vui lòng phục tùng. Cao thủ Ly Trần cảnh tọa trấn, một con muỗi bay vào còn không được, đó không còn gọi là trộm mà là đoạt, nó trái với môn quy, Sở mổ làm không được." Sở Cừu Ly lên tục xua tay nói.
Từ Hàn nghe rất thú vị, tiện tay lật mấy thứ đồ trộm cắp của Sở Cừu Ly tiện nói:"không phải còn có lừa gạt sao? Chung quy không trộm được thì gạt..."
"Cái này..." Sở Cừu Ly nghe vậy nghẹn lời một hồi, ấp úng nửa ngày sau mới nhăn nhó nói:"cái mánh khóe bịp người này so với trộm thuật khó hơn rất nhiều, ta kỹ nghệ không tinh..."
Lúc này Từ Hàn tùy ý mở một bản sách ố vàng từ trong đống đồ lộn xộn, ánh mắt chợt ngưng lại.
Đó là một bản tên [Linh Lung sơn thủy ký], đại khái giới thiệu các thời kỳ lịch sử của Linh Lung các, từ hơn một ngàn năm trước bắt đầu từ sự tích lão tổ mở núi mãi cho đến các thời kỳ tiên hiền.
Từ Những tông môn có chút nội tình trong thiên hạ đều soạn ra một phần ghi chép như thế, mà đệ tử trong môn cũng lưu giữa riêng một phần, thật thật giả giả, khó mà xác nhận được.
Từ Hàn tất nhiên không bị hấp dẫn bởi các câu chuyện nói khoác của các đại năng trong môn, thứ khiến hắn chú ý là có ghi chép một việc.
"Chưởng môn đời thứ tư, Ấu Như Yên, thiên tư trác tuyệt, ba mươi hai tuổi nhìn thấu Thiên cơ, trèo lên Địa Tiên cảnh trên Đại Hoàn Phong."
"Lúc ấy trời ghét người tài, cho Thiên lôi đánh xuống quở trách."
"Ấu Như Yên cầm kiếm ba thước, đối kháng Thiên lôi."
"Lúc nàng kiệt lực thì Thiên lôi tận. Mà sức mạnh Thiên lôi khi đó bồi dưỡng chữa trị thân thể nàng, tu vi tiến thêm một tầng."
Từ Hàn nhìn đến đây, thân thể quả thực chấn động.
Hắn nghĩ tới trận Lôi Kiếp kia đánh xuống bản thân dường như là Thiên Lôi, nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ đây là đồ vật mà chỉ bậc đại năng cấp bậc Tiên Nhân mới kéo tới, sao lại nhìn chằm chằm vào hắn? Bởi vì hắn rót Yêu lực vào Đại Diễn kiếm chủng sao?"
Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ những điều này, nhưng có một điểm chính là khi Lôi Kiếp tan đi thì thương thế của hắn lại được chữa khỏi một cách quỷ dị, chẳng lẽ Lôi Kiếp tan đi không rõ nguyên nhân khiến thiên địa tưởng lầm bản thân vượt qua Thiên kiếp, bồi dưỡng thân thể, lúc ấy khiến hắn chuyển nguy thành an?
Phỏng đoán này hiện lên trong đầu Từ Hàn khiến đáy lòng hắn cảm thấy rất có khả năng này.
Hắn nghĩ tới đây thì ngẩng đầu thật nhanh nhìn Sở Cừu Ly đang ở bên cạnh.
Có lẽ khi trước bị một ít yêu cầu của Từ Hàn dọa sợ, Sở Cừu Ly theo bản năng rụt rụt cổ nói: "công tử... chuyện kia không phải Sở mỗ không muốn giúp... Không dám gạt ngươi, Sở mỗ là con một trong gia đình năm đời, tục ngữ nói, bất hiếu có ba, tuyệt hậu là nhất..."
Nhìn bộ dạng Sở Cừu Ly thao thao bất tuyệt, rất có thể nói tới hai canh giờ, Từ Hàn liếc mắt, khoát tay áo cắt đứt lời của gã rồi sau đó nói:"Đại Hoàn Phong có rất nhiều Tàng Thư các, bên trong có rất nhiều điển tịch, ta muốn ngươi giúp ta tìm một chút ghi chép về Thiên kiếp hoặc phàm nhân du ngoạn Tiên cảnh."
"Hả?" Sở Cừu Ly quả thực không nghĩ Từ Hàn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, trên Đại Hoàn Phong của Linh Lung Các là nơi dạy đệ tử văn pháp, tàng thư bên trong rất nhiều, Từ Hàn muốn sưu tầm sách cổ mặc dù kỳ lạ quý hiếm nhưng lại không coi là vật quá trân quý, có thể canh gác sẽ không quá mức nghiêm khắc. Lúc trước Sở Cừu Ly bị Từ Hàn đánh về nguyên hình đang lo không tìm được cơ hội chứng minh bản thân nên khi nghe hắn nói lời ấy liền vỗ ngực nói ra: "không có vấn đề, ta bây giờ liền giúp ngươi lấy về một ít."
Sở Cừu Ly nói đến đây thì ngưng một lát quay lại hỏi:"ngươi muốn bao nhiêu?"
Từ Hàn liền nhếch miệng cười cười nói:"càng nhiều càng tốt."
...
Ba ngày sau.
Huyền Nhi đang nằm trên bàn đá trong sân nhỏ, hưởng thụ ánh mặt trời hiếm có sau giờ ngọ mùa thu. Con mắt màu hổ phách híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, vẻ mặt say mê như người thích rượu được uống một can rượu ngon.
Từ Hàn một bên rốt cuộc buông cuốn sách [Tiên Nhân chí] trên tay mình xuống, dưới chân hắn đã có hơn mười bản điển tịch như vậy.
Những thứ này đều do Sở Cừu Ly lấy về từ Tàng Thư các trên Đại Hoàn Phong, ngoại trừ một chút điển tịch không lưu loát và khó hiểu, còn lại trong ba ngày này Từ Hàn đã đọc mấy lần. Hắn không có bản lãnh ăn trộm nhưng lại đọc nhanh như gió, trí nhớ vượt trội xuất chúng.
Sau khi đặt quyển sách cổ kia xuống, Từ Hàn hít sâu một hơi rồi móc ra một bình sứ từ trong ngực, búng nắp đổ ra những đan dược màu vàng mang mùi hương nhàn nhạt.
Lấy kinh nghiệm của hắn khi cùng theo Phu Tử học nghệ thì những đan dược này là Lưu Ly đan, mà đan dược phụ trợ tu hành, gia tăng nội lực cho người tu hành. Chỉ thích hợp cho lúc mới tu hành, sử dụng cho người có tu vi Đan Dương cảnh, không thể coi là quá trân quý, nhưng cũng không hề rẻ. Chiếu theo danh môn đại phái như Linh Lung các thì mỗi một đoạn thời gian sẽ ban những đan dược này cho những đệ tử cấp thấp, cái này là phúc lợi của những môn hạ danh môn đại phái này.
Từ Hàn nhìn mấy viên đan dược trước mặt, nghĩ đến mấy thứ ghi lại trong sách cộng thêm chút suy luận của bản thân.
Hắn hơi có chút chần chừ, cuối cùng nhướng mày, trong mắt hiện lên một đạo quyết ý, liền ngửa đầu nuốt mấy viên đan dược này.