Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 20: Nảy mầm




Dịch: Lê Nghĩa

Biên: Phuongkta1

"A!!!"

Một tràng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế phát ra từ trong miệng nam tử áo tím.

Y nhìn thân thể mình đã mất hai bàn tay, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và không thể tin được đan xen với nhau.

"Ngươi!!"

"Ngươi!" Y nhìn lấy Từ Hàn, trong miệng dường như muốn nói cái gì đó, nhưng câu nói kế tiếp mới tới bên miệng, liền im bặt mà dừng lại.

Trong rừng u ám có một đường máu tươi xẹt qua, ngay chỗ cổ y bỗng hiện lên một vết máu.

Sau đó huyết tương bắn tung tóe ra, từ từ thấm vào quần áo của Từ Hàn, mà thân thể nam tử áo tím cùng lúc đó bỗng nhiên đổ xuống đất.

Diệp Hồng Tiên vốn đã chuẩn bị chịu chết kinh ngạc nhìn tất cả những chuyện xảy ra, thấy thân hình nam tử kia ngã xuống đất, nhìn cả người Từ Hàn đẫm máu, nhìn hai con mắt đỏ thẫm của hắn, không khỏi thất thần một hồi lâu.

Mà Từ Hàn lúc này!

Sau khi chém chết nam tử kia, hắn vẫn căng thẳng như cũ mà không buông lỏng cơ thể xuống.

Hai con ngươi của hắn vẫn đỏ tươi như cũ, các cơ bắp và mạch máu quanh cơ thể vẫn đang căng phồng, đến nỗi ngay cả Yêu khí màu tím bao quanh người hắn cứ không ngừng tăng lên một cách nồng đậm theo thời gian.

Lấy tu vi Kim Cương cảnh của Từ Hàn, có thể đánh bại được Tu La Tử Tiêu cảnh sao?

Đối với vấn đề này, bất kể là hỏi ai, hễ là người có chút hiểu biết, ắt hẳn cũng có thể cho đáp án là một chữ không.

Nhưng Từ Hàn lại thực sự làm được.

Đây cũng không phải là vì hắn có thiên phú hơn người, cũng không phải vì kiếm pháp của hắn quá tinh diệu.

Mà khi đối mặt với lực lượng tuyệt đối như vậy, mấy thứ này trở nên yếu ớt vô lực.

Muốn đánh bại vị Tu La này, kỳ thật cũng rất đơn giản. Chỉ cần lực lượng của hắn mạnh mẽ hơn so với y, hiển nhiên mũi kiếm sẽ sắc bén hơn da thịt con người.

Trong tay Từ Hàn có hung kiếm Hình Thiên mà thiên hạ đang truy tìm. Cánh tay phải của hắn lại là cánh tay của Đại Thánh Yêu tộc, một vị Tiên Nhân Thượng cổ đã bị trấn áp hơn bốn ngàn năm. Nhờ hai điểm này, mà khi Từ Hàn ra tay thì khoảng cách giữa Kim Cương cảnh cùng Tử Tiêu cảnh cũng không đáng kể cho lắm.

Nhưng đối với Hình Thiên kiếm thì Thương Hải Lưu cũng không giao cho hắn bất cứ một phương pháp thúc giục nào. Cho tới bây giờ, khi ở trong tay Từ Hàn thì thanh kiếm này cũng chưa bao giờ lộ ra chút kỳ dị nào.

Mà đối với cánh tay Yêu kia, Từ Hàn lại cảm nhận rất rõ ràng, một khi vận dụng nó thì Yêu lực trong cánh tay kia sẽ thôn phệ cơ thể hắn.

Làm như vậy cũng không khác nào đi tìm chết, nhưng Từ Hàn lại không thể không làm.

Có điều may mắn là bên trong cánh tay Yêu này, ngoài Yêu lực của vị Đại Thánh Yêu tộc kia còn tồn trữ trong đó, lại có thêm một ít Yêu lực mà hắn hấp thụ từ Huyền Nhi.

Bởi vì không có phần sau pháp môn [Tu La Quyết] để tu luyện, Từ Hàn cũng không thể vận dụng những thứ Yêu lực này, bèn chứa đựng một phần Yêu lực vào trong cánh tay Yêu này, hắn vốn định sau khi tìm được phần sau pháp môn [Tu La Quyết] rồi mang ra sử dụng. Nhưng tình huống vừa rồi quá nguy cấp, một khi Diệp Hồng Tiên bị chém giết, hắn không chỉ không thể đi đến Linh Lung Các, mà thậm chí ngay cả tính mạng của hắn cùng với Huyền Nhi cũng sẽ bị uy hiếp.

Mà rơi vào đường cùng, Từ Hàn cũng chỉ có thể vận dụng những thứ Yêu lực kia, quán chú vào tứ chi bách hải của mình, để có thể đối kháng với vị Tu La áo tím kia.

Mà trên thực tế Từ Hàn thực sự đã làm được, gần một năm tích tụ khiến cho Yêu lực trong cánh tay rất tràn đầy, đến nỗi lực lượng mà nó bộc phát ra có thể giúp Từ Hàn giết được vị Tu La áo tím kia trong một thời gian ngắn.

Nhưng có đạo lý là mời Phật thì dễ, tiễn Phật thì khó.

Sau khi chém chết vị Tu La kia, cỗ Yêu lực tràn đây kia lại bắt đầu chạy loạn trong cơ thể Từ Hàn, tựa như cách nó đã từng tàn phá trong cơ thể Huyền Nhi.

Từ Hàn đang muốn một lần nữa hấp thu Yêu lực trở về cánh tay phải, nhưng Yêu lực tàn sát bừa bãi trong cơ thể khiến hắn gần như đánh mất sự khống chế với cánh tay này. Nếu như cưỡng ép vận dụng, chỉ sợ được không bù mất, phóng xuất ra tất cả Yêu lực còn lại trong cánh tay kia.

Diệp Hồng Tiên lúc này cũng nhìn ra được sự cổ quái ở Từ Hàn, nàng đứng người lên một cách gian nan, muốn xem xét tình huống của hắn, nhưng dường như Từ Hàn đã nhận ra được ý định của nàng, hắn quay đầu trợn mắt hung hăng nhìn Diệp Hồng Tiên. Thân thể Diệp Hồng Tiên chấn động, bị sát cơ trong ánh mắt của Từ Hàn làm cho sững sờ ngay tại chỗ, thực sự không dám tiến lên nửa bước, chỉ có thể ở nguyên chỗ quan sát tình trạng thương thế của Từ Hàn.

Yêu lực tàn sát bừa bãi trong thân thể khiến Từ Hàn đau đớn không thôi, thần trí của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ, trong đầu tràn ngập ý thức thô bạo. Hắn muốn xé nát tất cả mọi thứ trước mặt, hắn đang đau khổ áp chế ý nghĩ đó. Điều này làm cho não của hắn từng cơn đau đớn kịch liệt.

Mà Yêu lực trong cơ thể mạnh mẽ đâm tới lại khiến hắn thống khổ không thể diễn tả nổi, hắn cần phải hóa giải được những thứ Yêu lực này. Bằng không, kết cục đang đợi hắn chính là Yêu lực tích tụ, bạo thể mà chết.

Nghĩ đến đây, Từ Hàn liền bất chấp mọi thứ, hắn lập tức liền sử dụng chút ý chí mơ hồ của mình để thúc giục cơ thể triển khai quyền cước của pháp môn [Tu La Quyết ].

Nhưng đây chỉ là nửa đầu của pháp môn [Tu La Quyết ], đến cảnh giới tu vi như Từ Hàn, về cơ bản thì hiệu quả đạt được không đáng kể. Cộng thêm Yêu lực tích lũy trong cơ thể hắn cũng hơn một năm, bộ quyền cước này cũng không đủ khả năng để làm nguồn Yêu lực này tan đi.

Khoảng chừng trăm hơi thở trôi qua.

Huyết quang trong mắt Từ Hàn càng lớn, cơ bắp quanh thân phồng lên bắt đầu hiện ra từng mảng đỏ thẫm quỷ dị, mạch máu dưới da hắn bắt đầu vỡ ra, đây là điềm báo thân thể của hắn sắp đến thời điểm tan vỡ.

Từ Hàn cũng ý thức được điểm này, hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ là kéo dài chút thời gian hắn bị bạo thể mà thôi, cũng không thể sinh ra chút tác dụng nào đối với tình cảnh hiện tại của hắn.

Tình huống của hắn lúc này cực kỳ giống với cảnh mèo đen bị Yêu lực tàn sát cơ thể một cách bừa bãi lúc trước.

Nhưng Huyền Nhi có thể chất bất đồng, chỉ biết chịu những Yêu lực này tra tấn, nhưng không đến mức bị bạo thể mà chết, nhưng với Từ Hàn thì lại khác, tất cả những Yêu lực này vốn không phải của hắn, bởi vậy tình cảnh của hắn còn phiền toái hơn rất nhiều so với Huyền Nhi, cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Từ Hàn vung vẩy quyền cước, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ làm thế nào mới có thể giải quyết được khốn cảnh hiện tại.

Hoặc là phát tiết Yêu lực này đi ra ngoài, hoặc là hấp thu nó trở lại.

Thế nhưng những Yêu lực này lại cuồng bạo như thế, Từ Hàn lại không có nội lực để phóng xuất nó ra ngoài. Chỉ có cảnh giới Thông U cảnh trở lên mới có thể thi triển, bởi vậy con đường này đối với Từ Hàn mà nói chính là một đường chết.

Như vậy chỉ còn lại một phương pháp, chính là hấp thu nó hoàn toàn.

Thế nhưng lấy pháp môn [Tu La Quyết] mà hắn nắm giữ, muốn dùng cơ thể để hấp thu những Yêu lực này, đồng dạng với việc người si nói mộng.

Ngay lúc mọi chuyện dường như rơi vào đường cụt, Từ Hàn bỗng nhiên nghĩ tới một thứ.

Trong đan điền của hắn có một viên hạt giống, chính là Đại Diễn Kiếm Chủng.

Đó là đồ vật mà Thương Hải Lưu đã gieo vào trong cơ thể hắn.

[Đại Diễn Kiếm Quyết] chính là gieo Kiếm Chủng xuống, dùng Kiếm Ý, Nội Lực, Chân Nguyên bồi dưỡng nó, đến lúc đầy đủ thì Kiếm Chủng sẽ mọc rể, rễ sinh thân thể rồi thân thể sinh cành, cành sinh lá và lá trở thành hoa.

Trên một trình độ nào đó có thể nói Đại Diễn Kiếm Chủng chính là một vật chứa, người tu hành không ngừng thu nạp chất dinh dưỡng mà họ cần thiết vào cái thùng này, xúc tiến Đại Diễn Kiếm Chủng sinh trưởng, cho đến khi hoa nở bảy múi, dùng Kiếm Chủng diễn xuất Đại Đạo.

Mà bất kể là Nội Lực, Chân Nguyên hay là Kiếm Ý, tất cả đều là một loại lực lượng.

Yêu lực mặc dù có chút khác biệt so với nó, nhưng bản chất cũng là một loại lực lượng như nhau.

Từ Hàn không biết sau khi rót Yêu lực vào Kiếm Chủng đến cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì, thế nhưng hôm nay hắn hiển nhiên đã không còn lối thoát, so với việc ngồi chờ chết, chẳng bằng buông tay đánh cược một lần.

Cho tới bây giờ Từ Hàn cũng không phải là dạng người ưa thích dài dòng, nếu như đã hạ quyết tâm, hắn liền không do dự nữa.

Hắn lập tức thu hồi quyền cước, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ.

"Hô!"

Hắn hít sâu một hơi, rồi tụ tập Yêu lực quanh thân thể vào một chỗ.

"Đi!"

Kèm theo một tiếng hét to, từng luồng Yêu lực đang bạo động trong cơ thể dưới sự dẫn dắt của hắn, khôg ngừng tuôn về phía đan điền.

Kinh mạch trong cơ thể của Từ Hàn đã bị phá hủy từ trước, những kinh mạch này không còn tư cách làm thông đạo để dẫn dắt luồng Yêu lực, nên luồng Yêu lực chạy loạn khắp nơi trong cơ thể Từ Hàn, mặc dù cuối cùng cũng có thể vọt tới đan điền của hắn, nhưng trong quá trình này, Yêu lực chạy lung tung khắp người lại khiến cho lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Từ Hàn bị tổn thương nghiêm trọng. Thế nên khóe miệng của hắn tràn ra một tia máu tươi.

Nhưng dường như Từ Hàn chưa nhận ra điều này.

Sắc mặt hắn âm trầm mà lạnh lùng, kèm theo ý niệm trong đầu khẽ động, Kiếm Chủng ẩn giấu sâu trong đan điền chậm rãi hiện ra.

Thứ gọi là Kiếm Chủng khi nhìn qua càng giống với giọt sương óng ánh sáng long lanh, nó dưới sự dẫn dắn của Từ Hàn trôi nổi giữa đan điền của hắn, tựa như viên ngọc nổi trong biển lớn.

Lúc đó lông mày Từ Hàn nhíu một cái, Yêu lực màu tím vào lúc đó giống như sói dữ tràn vào đan điền, không ngừng chen chúc lao về phía Kiếm Chủng.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên trong đầu Từ Hàn.

Kiếm Chủng theo nguồn Yêu lực kia tràn vào bắt đầu run rẩy điên cuồng, dường như có thể vỡ vụn ra muôn mảnh bất cứ lúc nào.

Cảm giác đau đớn kịch liệt từ chỗ đan điền bay lên, Từ Hàn cảm thấy thân thể của mình tựa như muốn bị xé nứt từng chút một, khóe miệng của hắn tuôn ra máu tươi càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng hiển nhiên đã đến mức ộc ra.

Diệp Hồng Tiên ở bên cùng với Hắc Miêu đang dần khôi phục cạnh đó, dường như muốn tiến lên xem xét, nhưng Từ Hàn lại vươn cánh tay ra ngăn cản.

Hắn không biết tình trạng của bản thân lúc này ra sao, càng không muốn vì vậy mà khiến bọn họ bị tổn thương.

Kiếm Chủng run rẩy càng kịch liệt, mà cảm giác đau đớn cực lớn làm cho Từ Hàn hầu như lâm vào hôn mê.

Gần như hắn đang dựa vào ý chí mạnh mẽ của bản thân để chèo chống lại chính mình.

Sự thống khổ đó không hề chấm dứt, không ngừng lan rộng ra, mấy lần khiến Từ Hàn đến giới hạn chịu đựng, suýt lâm vào hôn mê. Nhưng hắn lại không ngừng trấn áp bản thân, một khi ngất đi, có lẽ hắn sẽ không có cơ hội có thể tỉnh lại.

Hắn không muốn chết.

Hắn muốn sống sót.

Chấp niệm như thế chèo chống lấy Từ Hàn.

Mà thời gian dường như cũng trở nên chậm lại.

Mỗi một phút mỗi một giây đối với Từ Hàn mà nói đều là dày vò.

Máu tươi tuôn ra dưới làn da đã nhuộm thân thể hắn thành một màu đỏ thẫm. Máu tươi tuôn ra, khép lại, lại tuôn ra, lại khép lại. Quá trình như vậy cứ lặp đi lặp lại không biết đến bao nhiêu lần, cảnh tượng lần này, quả thực khiến Diệp Hồng Tiên ngồi bên cạnh nhìn thấy mà giật mình, cuối cùng đến mức không đành lòng xem tiếp, nên nghiêng đầu sang một bên.

Phía chân trời đã phát ra màu trắng bạc, cả đêm cứ như vậy mà trôi qua.

Từ Hàn vẫn còn giống như lão tăng khô tọa ở nguyên chỗ, dưới người hắn là từng dòng máu tươi tuôn ra, giống như máu tươi trong cơ thể đã chảy hết ra ngoài.

Nhưng cũng ngay lúc đó, Từ Hàn vốn đã khô tọa gần một đêm không động đậy, bỗng nhiên nhúc nhích.

Yêu lực trong cơ thể hắn cuối cùng cũng đã hoàn toàn chìm vào bên trong Kiếm Chủng, Yêu lực tràn đầy nhuộm Kiếm Chủng như giọt sương long lanh kia thành một màu tím quỷ dị.

Mà từng đường nhỏ như tơ lụa đang chậm vươn ra từ trong Kiếm Chủng.

Như là cành liễu thay lá sau khi mưa xuân về, giống như là từng chồi non vươn ra từ tro tàn sau khi rừng bị lửa thiêu đốt sạch.

Nhỏ bé và yếu ớt.

Lại thẳng thắn và kiên cường.

Đó là gốc rễ của Kiếm Chủng.

Đúng vậy.

Kiếm Chủng bên trong Từ Hàn đã mọc rể rồi.