Màn đêm buông xuống.
Trọng Củ Phong giữa tháng năm, tiếng ve kêu ếch gọi vang vọng.
Nhưng những thanh âm này hội tụ chung một chỗ, dường như chẳng có chút náo động nào, ngược lại mang theo không khí u sầu như điểu minh sơn canh u (chim hót rừng càng trầm – là một câu trong bài thơ Nhập Nhược Da Khê của tác giả Vương Tịch).
Tần Khả Khanh tỉ mỉ kiểm tra lại thương thế cho Từ Hàn thêm một lần nữa, lúc này mới đứng dậy thu lại hộp thuốc của mình.
"Cám ơn."
Từ Hàn ngồi ở bên cạnh bàn đá, sắc mặt tái nhợt, hướng về phía Tần Khả Khanh gật đầu một cái.
"Từ công tử nên dưỡng thương cho tốt, không nên vì những chuyện khác mà suy nghĩ nhiều." Tần Khả Khanh cũng gật đầu một cái, nói với Từ Hàn một câu như vậy, chẳng qua trên khuôn mặt của nàng lại có chút chần chừ dường như muốn nói thêm.
Nhưng dường như nàng cũng không đủ dũng khí, nói ra lời mình muốn nói, vì vậy chỉ nói mấy lời qua loa đã nhấc hộp thuốc lên, chuẩn bị rời đi.
Nàng vừa mới đứng lên, Từ Hàn lại một lần nữa lên tiếng, hỏi: "Phải về sao?".
"Ừ."
Tần Khả Khanh cúi đầu, khó khăn gật nhẹ, sắc mặt cũng có chút ủ rũ.
"Chớ trở về."
Nhưng những lời ngay sau đó của Từ Hàn khiến thiếu nữ này phải lập tức ngẩng đầu, hai mắt mở to, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn về phía Từ Hàn.
Những lời này, không khỏi quá mức đường đột rồi.
Sắc mặt của nàng sau đó cũng lập tức đỏ ửng, trong lòng như có con nai nhỏ đang chạy loạn, cảm xúc có chút khác thường, cũng có chút tức giận.
"Cô nương cứ nghỉ lại ở trong phòng Hồng Tiên, hôm nay ta sẽ ngủ cùng Sở đại ca." Nhưng nhừng lời sau đó của Từ Hàn khiến cho thiếu nữ này hiểu ra mình đã hiểu lầm. Vì vậy, sắc mặt của nàng càng đỏ hơn.
"Không cần." Hoặc có lẽ là để che dấu ý nghĩ khác lạ trong lòng mình, Tần Khả Khanh lắc đầu như trống bỏi: "Huyền Hà Phong cách Trọng Củ Phong cũng chỉ khoảng một giờ đi đường. Ngày mai ta lại tới xem bệnh cho công tử, không cần phiền toái.”
Nàng nghĩ rằng Từ Hàn muốn giữ mình lại vì lo nàng đi lại vất vả, vì vậy mới lên tiếng. Nàng mặc dù cũng không yên lòng với tình trạng của Từ Hàn, cũng muốn chiếu cố hắn thêm một chút, nhưng nghĩ đến việc ở lại trong phòng của Diệp Hồng Tiên, trong lòng cũng có cảm giác khó xử. Sau khi nói xong, nàng liền xoay người lần nữa, nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng nàng vừa cất bước, Từ Hàn đã đưa tay ra, nắm lấy cánh tay nàng.
"Từ công tử!"
Khuôn mặt vừa mới hết ửng hồng của Tần Khả Khanh lúc này lại một lần nữa đỏ lên, nàng vừa xấu hổ vừa giận nhìn về phía Từ Hàn, trong đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ khó hiểu.
"Tư Không Bạch có gì đó không đúng, cô nương không thể trở về."
Từ Hàn nghiêng đầu, trực diện nhìn thẳng vào mắt của Tần Khả Khanh, trong ánh mắt của hắn vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh khiến Tần Khả Khanh không kiềm được sửng sốt một chút.
"Có ý gì?" Nàng nhíu mày, đầy vẻ khó hiểu.
Từ Hàn cũng không trả lời vấn đề của nàng, mà vẫn tiếp tục nói: "Cô nương phải tin tưởng ta."
Tần Khả Khanh nhìn Từ Hàn, trong suy nghĩ của nàng, hơn một năm trước, trong khách sạn của Cảnh Thăng Thành. Ánh mắt bình tĩnh của thiếu niên đó vẫn như in sâu trong tâm trí, khiến nàng hơi do dự một chút rồi cắn răng, giống như đã có đầy đủ dũng khí, đáp: "Ta có thể ở lại, nhưng ta có một vấn đề, Từ công tử phải đáp ứng."
Nàng nói như vậy, chẳng biết tại sao, sắc mặt có chút đỏ ửng.
Ngược lại Từ Hàn cũng không nghĩ tới Tần Khả Khanh còn có thêm điều kiện, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu một cái.
"Vậy thì một điều kiện."
Được Từ Hàn đáp ứng, sắc mặt Tần Khả Khanh chuyển thành vui mừng: "Ở Cảnh Thăng Thành… "
Thật ra khi Tần Khả Khanh nói muốn đáp ứng một điều kiện của nàng, Từ Hàn đã đoán được vấn đề mà nàng muốn hỏi. Cho tới bây giờ, Từ Hàn đã không cần phải gạt nàng nữa, cho nên khi nàng nhắc tới, Từ Hàn liền ngắt lời.
"Là ta."
Mặc dù trong lòng Tần Khả Khanh đã sớm dự liệu tới đáp án này, nhưng Từ Hàn trả lời quả quyết như vậy, khiến nàng phản ứng không kịp, chỉ trả lời: " Được, ta lưu lại."
Sau khi sửng sốt với đáp án đó, giọng nói nàng trở nên nhẹ nhàng, gần như khó có thể nghe được, đầu cũng cúi sát vào lồng ngực.
Nhưng khóe miệng nàng lại nở một nụ cười rực rỡ.
Như gió xuân đưa lá liễu, mưa thu trải xuống rừng.
Từ Hàn cùng Tần Khả Khanh đang cảm thấy mãn nguyện đi tới trước cửa phòng Diệp Hồng Tiên, hắn giới thiệu qua một chút cho nàng hiểu. Dù sao đây vẫn là phòng của Diệp Hồng Tiên, có một thứ không thể tùy tiện, Từ Hàn tất nhiên muốn nói cho rõ ràng.
Tính tình Tần Khả Khanh tinh minh, không ngừng gật đầu.
Từ Hàn thấy nàng như vậy, yên tâm cười một tiếng, nói: "Cô nương ở lại, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Từ công tử."
Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Từ Hàn đang muốn rời đi, lại bị Tần Khả Khanh gọi.
"Hả?" Từ Hàn nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ.
"Cám ơn." Tần Khả Khanh hướng về phía Từ Hàn, vừa nói vừa nở một nụ cười ngọt ngào.
Từ Hàn sửng sốt một chút, nhưng lập tức khôi phục tinh thần.
"Đều là việc ta nên làm."
Tần Khả Khanh sợ Từ Hàn hiểu lầm ý nàng, liền nhanh chóng cất lời: "Ta muốn nói, cám ơn năm đó công tử đã cứu ta."
Từ Hàn cười, đáp lời: "Đó cũng là chuyện ta muốn nói."
Ngay sau đó hắn xoay người, khép cửa phòng lại, chỉ còn lại thiếu nữ nhìn về phía bóng lưng của Từ Hàn, kinh ngạc sững sờ.
Tư Không Bạch dùng tiên nhân uy áp tạo thành thương thế cho Từ Hàn, mặc dù không lớn, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng tới phủ tạng. Dù là nhục thân tu vi đã tới Kim Cương cảnh, hắn muốn khôi phục cũng phải hao phí chút thời gian.
Ra khỏi phòng, Từ Hàn tính toán chuyện này, trong lòng đã có dự định.
Mà lúc này, cánh cửa trước sân viện đang được người ta gõ lên liên hồi.
Từ Hàn sửng sốt một chút, thời gian này còn có người tới? Từ Hàn dù không biết rõ, trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ. Nhưng dẫu sao nơi này vẫn là Trọng Củ Phong, Tư Không Bạch dù một tay che trời cũng không có khả năng phái người tới hại hắn. Từ Hàn nghĩ như vậy, liền đi tới trước, mở cửa chính.
Một bóng người màu đỏ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Từ Hàn.
Chờ tới khi thấy rõ hình bóng kia, Từ Hàn có chút sững sờ: "Hồng Tiên?"
Diệp Hồng Tiên cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta trở lại lấy một số thứ. Sư tôn nói từ hôm nay ta không thể ở lại đây."
Từ Hàn lúc này mới phục hồi tinh thần: "Vậy…Tốt."
Hắn vội vàng dẫn Diệp Hồng Tiên đi về phía cửa phòng, cho tới khi đứng trước cửa phòng, Diệp Hồng Tiên khẽ cau mày, hỏi: "Có người ở bên trong?"
Từ Hàn lúc này cảm thấy có chút bối rối, hắn liền nhanh chóng giải thích: "Ừ, là Khả Khanh, mấy ngày nay cô nương ấy tới chiếu cố cho ta, đi tới đi lui thực phiền toái. Huống hồ Tư Không Bạch…"
"Ừ. Ta hiểu." Nhưng Diệp Hồng Tiên dường như vẫn rất bình tĩnh, nàng gật đầu một cái, cắt ngang lời của Từ Hàn: "Vậy ngươi ở ngoài chờ đi, ta tự đi lấy."
Dứt lời nàng liền gõ cửa phòng, Tần Khả Khanh mở cửa, khi thấy Hồng Tiên cũng ngạc nhiên một chút.
Nhưng tới khi Diệp Hồng Tiên nói rõ, Tần Khả Khanh liền mở cửa cho nàng đi vào.
Từ Hàn đứng trước cửa, chỉ yên lặng, mắt nhìn thẳng, nhưng theo bản năng vẫn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Rốt cuộc hắn vẫn cảm thấy hơi chột dạ.
Sau một cuộc đối thoại mà Từ Hàn cũng nghe không rõ ràng lắm, Diệp Hồng Tiên liền mang theo vài vật, đi ra khỏi phòng.
Nàng gật đầu một cái với Từ Hàn, nhẹ nhàng cười, nói: "Ta đi."
Từ Hàn đang ngây người bỗng nhiên như tỉnh lại, theo bản năng liền thốt lên: "Để ta tiễn nàng."
“Được."
Nàng dường như không nhiệt tình đáp ứng, cũng không tỏ ý có bất kỳ phản đối.
Hai người ra khỏi sân, rảo bước trên sườn núi Trọng Củ Phong.
Bốn bề vắng lặng, hai người cũng im lặng không nói. Xung quanh ngoại trừ tiếng ve tiếng ếch râm ran, cũng chẳng còn lại bất kỳ âm thanh nào.
Tư Không Bạch đã an bài một tiểu viện khác cho Diệp Hồng Tiên trên đỉnh Trọng Củ Phong, thật ra với bối phận của nàng hiện tại thì điều này là đương nhiên. Chẳng qua Diệp Hồng Tiên thấy Từ Hàn dường như rất thích căn phòng có sân nhỏ kia, liền khéo léo từ chối mấy lần. Tới hôm nay, cuối cùng vẫn khó từ chối.
Lúc tới trước mộc đình(*), Diệp Hồng Tiên chợt dừng bước, nàng liếc mắt nhìn Từ Hàn, hỏi: "Thương thế của ngươi thế nào rồi?"
(*)kiến trúc nhỏ dùng để nghỉ chân ven đường, thường được dựng bằng đá hoặc gỗ
Từ Hàn lắc đầu một cái, trả lời: "Không có gì đáng ngại."
Rồi sau nhanh chóng chuyển đề tài: "Nàng càng phải cẩn thận nhiều hơn, Tư Không Bạch có cái gì đó rất không đúng."
Nhắc tới Tư Không Bạch, Diệp Hồng Tiên cũng cảm thấy có chút bất lực: "Ta cảm thấy sư phụ trước kia và bây giờ, cơ hồ như biến thành hai người khác nhau. Hôm nay người còn ban bố luật lệ, để đệ tử cùng nhau tu hành kiếm pháp mới được sáng chế, nhưng không biết kết quả như thế nào."
Nhưng rất nhanh sau nó nàng đã thu hồi vẻ mặt u sầu, một nụ cười hiện lên trên má.
"Ngược lại tại sao ngươi nghĩ gì mà lại đối nghịch với hắn? Là không bỏ được ta, hay là không muốn tiểu nương tử kia bị sư tôn ta uy hiếp?"
Khi nói những lời này, Diệp Hồng Tiên tiến sát tới bên cạnh Từ Hàn, khuôn mặt động lòng người được ánh trăng chiếu rọi xuất hiện trong mắt Từ Hàn, quả thực khiến hắn thất thần, tim cũng đập loạn lên.
Nhưng chỉ sau một phút thất thần, Từ Hàn lắc đầu một cái, đáp: "Đều không phải, ít nhất không chỉ vì thế. Ta chẳng qua đã hiểu rõ một số việc mà thôi."
"Cái gì?" Diệp Hồng Tiên đối với câu trả lời của Từ Hàn cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
"Đã sống trên đời, chung quy vẫn khó tránh khỏi phiền toái."
"Làm ăn mày gặp thiên tai, làm sát thủ gặp cố nhân, làm một dân chúng bình thường, cũng không thể tránh gặp ác bá."
"Trước đây ta luôn luôn nghĩ do mình là người mệnh khổ, cho nên nghĩ rằng chỉ cần thay đổi cuộc sống, liền không cần phải lo lắng gì nữa."
"Nhưng bây giờ ta đã hiểu. Không phải ta là người mệnh khổ, mà mệnh của người trong thiên hạ cũng không tốt."
Từ Hàn trầm giọng, chậm rãi nói: "Muốn không gặp phải phiền toái, phải khiến phiền toái không dám tới tìm mình."
Diệp Hồng Tiên cau mày, cơ hồ với những lời mà Từ Hàn nói rất hứng thú: "Cho nên?"
Từ Hàn nghiêm nghị đáp: "Ta phải trở nên mạnh mẽ."
Nàng nhoẻn miệng, nụ cười dường như càng rực rỡ, hỏi hắn: "Mạnh thế nào?"
Thiếu niên kia nghe thấy vậy, suy nghĩ về việc Tần Khả Khanh bị bán đi, về việc Lưu Sanh ở trong rừng, về việc Thương Hải Lưu liều chết, về miếng ngọc bội đã vỡ vụn kia.
Dường như có ánh sáng lóe lên trong mắt hắn.
"Mạnh tới mức ta có thể bảo vệ thứ ta muốn." Lúc đó hắn nói vậy, giống như trở lại thời điểm là một tên ăn mày ở Thượng Vân Thành ngập tuyết, dù có chút yếu ớt, nhưng lại tràn ngập khí phách.
"Trong đó có ta không?"
Nàng nháy mắt một cái với thiếu niên, nụ cười nơi khóe miệng lại thêm mấy phần động lòng.
Thiều niên với cánh tay trái cuốn đầy vải gai có chút sững sờ, sau đó, hắn liền không chậm trễ chút nào, gật đầu một cái thật mạnh.
Khi đó.
Ánh sao trên bầu trời chợt sáng lên.
Nụ cười trên môi thiếu nữ lúc này hết sức rực rỡ.
Đứa bé trai nhìn đôi mi cong như ánh trăng lưỡi liềm, nhìn má lúm đồng tiền của nàng, nhìn mái tóc thướt tha kia.
Tim hắn đập
Dường như càng nhanh hơn.