Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Thành Thượng Vân năm nay tuyết đặc biệt tới sớm, cũng đặc biệt lớn.
Đám dân chúng còn chưa kịp khôi phục một chút từ sau nạn hạn hán trước kia, lại gặp phải tuyết tai hiếm có. tuyết tai: thiên tai do tuyết rơi
Lương thực triều đình cứu nạn thiên tai, tầng tầng trao quyền cho cấp dưới, phàm là người quản lý, đương nhiên đều kiếm được chút chỗ tốt, cuối cùng rơi vào trong tay dân chúng chỉ còn lại có tí tẹo cám.
Từ khi vị hoàng đế kia đăng cơ đến nay, tình cảnh triều Đại Chu đã năm sau không bằng năm trước, trên phố thịnh truyền cái này là nghiệp báo vị hoàng đế kia giết cha đăng cơ.
Nhưng Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, hoàng đế lão nhân làm chuyện sai lầm, vì sao dân chúng phải gánh chịu nghiệp báo này.
Chỉ có điều so sánh với những thứ này, hắn càng quan tâm hơn làm thế nào để sống qua đêm lạnh trước mặt cùng ứng phó với trong bụng mình liên tục truyền đến phô thiên cái địa cảm giác đói khát như thế nào.
"Khục khục khục!"
Lúc này bên cạnh truyền đến một hồi tiếng ho khan kịch liệt, lôi kéo Từ Hàn từ bên trong suy nghĩ của mình trở về thực tế.
Hắn có chút lo lắng quay đầu nhìn vị lão nhân hình dáng tiều tụy, quần áo tả tơi bên cạnh mình.
Lão nhân họ Từ, tên là Từ Khiêm Duệ.
Tên này đương nhiên là cái tên rất hay, dựa vào chính lão nói, lão cũng sinh ra trong gia đình giàu có, lúc còn trẻ đọc qua chút sách, lại chưa kịp thi cử cái công danh, cha mẹ chết ngoài ý muốn. Không còn quản thúc, của cải giàu có bị lão tiêu sạch bóng loáng, sa sút thành bộ dáng hôm nay.
"Lão cha, không sao chứ." Từ Hàn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt sau lưng Từ Khiêm Duệ, ý dịnh dùng hành động này để giảm bớt kịch liệt ho khan của lão nhân.
"Khục khục khục!"
Nhưng cách làm như vậy hiệu quả vẫn cực kỳ bé nhỏ, lão ăn mày lại ho một hồi lâu, mới chậm rãi ngừng lại.
"Không ngại." Lúc này lão ăn mày lắc đầu, trong tròng mắt đục ngầu tràn đầy hoàng hôn u ám.
Lão ngửa đầu nhìn sắc trời lờ mờ, thở dài một hơi.
"Đi về nhà nhanh một chút, tuyết lại muốn rơi."
Lão ăn mày dứt lời, lại run run rẩy rẩy phóng ra bước chân mình lần nữa, Từ Hàn bên cạnh thấy thế, vội vàng vươn tay đỡ lấy.
Cha Từ Hàn là một cái lão ăn mày, Từ Hàn đương chính là một tên ăn mày nhỏ.
Nhưng Từ Hàn lại không phải do lão ăn mày này sinh ra.
Mười hai năm trước, cũng là một cơn gió tuyết thổi đến trong đêm, lão ăn mày nhặt được Từ Hàn bị vứt bỏ trong miếu đổ nát ở ngoại ô, lão ăn mày tuổi già không có con cháu, cuối cùng không đành lòng nhìn Từ Hàn vẫn còn trong tã lót chết lạnh ở bên trong băng tuyết ngập trời, sau khi suy tư thật lâu, vẫn quyết định nuôi nấng hắn.
Lão ăn mày cũng không đọc qua nhiều sách, càng nghĩ, chỉ cảm thấy khí trời trong đêm ngày đó cực kỳ rét lạnh, bởi vậy, liền gọi hắn là Từ Hàn.
Cái này nhoáng một cái đã qua mười hai năm, cuộc sống mặc dù trải qua gian khổ, nhưng lão ăn mày chung quy vẫn nuôi Từ Hàn lớn rồi.
Nhưng năm nay thiên tai nhân họa, người bình thường cũng đã đói, lại như thế nào có thừa lương thực bố thí cho bọn hắn?
Tính toán ra, hai người đã có hai ngày không xin được chút đồ ăn nào rồi, thực sự đói bụng cũng chỉ có thể uống nước tuyết ăn chút rễ cây đỡ đói, Từ Hàn trẻ tuổi, vẫn có thể chịu đựng chút thời gian. Nhưng lão ăn mày lại không may mắn như thế, mấy ngày nay thân thể của lão càng ngày càng kém, có thể sống qua mùa đông này hay không cũng không thể biết được.
Sắc trời đã tối, hai người một ngày không có nửa điểm thu hoạch đi ở trên đường về nhà, gió tuyết buông xuống, nếu không nhanh chóng về đến trong nhà, không bị chết đói, chỉ sợ cũng bị gió tuyết này dồn dập đến chết cóng.
"Ngươi xem cái con bé này, tròng mắt lớn, thân thể cũng rắn chắc, ngươi cũng nên cho thêm ít đi." Lúc này, bên đường một hồi thanh âm trò chuyện, khiến cho Từ Hàn đang cúi đầu gấp rút lên đường chú ý.
Hắn quay đầu nhìn lại, bỗng thấy một vị đàn bà đang chỉ vào bé gái ở bên cạnh, nói chuyện với một vị nam tử.
Tuổi tác của tiểu cô nương kia nhìn qua cùng Từ Hàn như nhau, lúc này lại giống như con nai chịu kinh hãi cúi đầu, sững sờ đứng ở nguyên chỗ, mặc kệ phụ nhân cùng nam nhân kia đối với nàng khoa tay múa chân, tựa như bình phẩm một loại hàng hóa.
Từ Hàn chưa từng đọc sách, nhưng trí nhớ cũng rất tốt. Cô bé trước mặt này, hắn nhận ra.
Khoảng chừng tháng năm năm nay, ngày mùa hè chói chang, bên trong mảnh đất người chết đói thành Thượng Vân. Từ Hàn bụng đói kêu vang ăn xin ở ven đường, cũng mấy ngày không ăn uống, có lẽ gần như đã sắp chết đói. Chính cô bé kia cho Từ Hàn khoảng chừng nửa cái bánh bao không nhân trong tay nàng, mới để cho Từ Hàn sống tạm mấy ngày, nhịn đến ngày triều đình trích ra lương thực đến.
"Mùa màng không tốt, ta mua về không phải thừa đôi bát đũa? Tám lượng bạc đã không ít." Nam nhân hiển nhiên cũng không đồng ý với quan điểm phụ nhân kia, y lắc đầu nói ra.
"Đại nhân, ngươi cũng biết lúc này mùa màng không tốt, bằng không thì ta sao có thể nhẫn tâm bán đi nữ nhi của mình? Xin ngươi thương xót, tăng thêm hai lượng đi." Phụ nhân đương nhiên cũng không muốn như vậy, tiếp tục nói.
"Chỉ có tám lượng bạc, ta cũng không thể bỏ ra nhiều hơn, ngươi xem..." Nam nhân phân biệt nói, hai người cứ giống như mua thức ăn bắt đầu cò kè mặc cả ở cuối phố.
"Đi thôi, đừng nhìn." Lão ăn mày kéo Từ Hàn đang nhìn xuất thần, có chút không vui.
Từ Hàn xưa nay nhu thuận lại hiếm thấy giãy dụa thoát khỏi tay lão ăn mày, cố chấp nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Thần sắc trên mặt hắn bởi vì dính đầy dơ bẩn mà nhìn không rõ lắm, nhưng nắm đấm nho nhỏ vào lúc đó lại nắm thật chặt.
Lão ăn mày dưỡng dục Từ Hàn nhiều năm như vậy, lần thứ nhất lão mơ hồ thấy có chút bất an như thế.
"Đó là số phận của nàng, ngày hôm nay thiên tai nhân họa, có thể bảo vệ tính mạng chính là vạn hạnh, một cái ăn mày như ngươi không cho được người ta một chút thức ăn, còn muốn như thế nào nữa?" Lão ăn mày hiển nhiên cũng không muốn dẫn đến rắc rối, lão đã quá già rồi, già đến mức lúc lên tiếng, cũng là dáng vẻ già nua nặng nề.
Từ Hàn sững sờ, hắn lúc này đương nhiên cũng ý thức được điểm này. Một tên ăn mày, lấy cái gì đi cứu người khác? Xưa nay lần thứ nhất, hắn đối với thân phận của mình sinh ra bất mãn nào đó.
"Cầm lấy đi, cô bé này, ta muốn." Đúng lúc này, một thanh tuyến già nua bỗng nhiên vang lên.
Biến hóa này ngoài dự liệu của mọi người.
Từ Hàn cùng lão ăn mày theo tiếng nhìn lại, bỗng thấy một vị lão giả chẳng biết xuất hiện ở giữa phụ nhân cùng nam tử kia từ lúc nào, trong tay cầm theo một cái túi tiền nặng trịch, đưa đến trước mặt phụ nhân.
"Cái này..." Phụ nhân sững sờ, theo bản năng nhận lấy túi tiền, trong tay hơi hơi suy nghĩ - sức nặng rất đủ, tối thiểu hai mươi lượng.
"Ngươi!" Nam tử sinh ý bị người khác quấy nhiễu đương nhiên bất mãn, y quay đầu nhìn về phía lão giả kia muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói vừa mới ra khỏi miệng, liền phát hiện đi theo phía sau lão giả là hai người cực kỳ khỏe mạnh, bên hông còn vác theo trường đao.
Hiển nhiên, lão giả này cũng không phải là người y có thể chọc được đấy.
Y thu trở về lời đã ra đến khóe miệng, hung hăng liếc nhìn lão giả, sau đó liền hậm hực rời đi.
Phụ thân thu tiền tài, mặt mày cũng hớn hở, "Khả Khanh a, về sau cần phải hiếu thuận thật tốt với đại nhân, đừng trách mẹ nhẫn tâm a! Là thói đời này không cho người đường sống a!" Nói xong lời này, phụ thân lại ngoảnh về phía lão giả thiên ân vạn tạ, lúc này mới quay người rời đi.
"Đi thôi, lão nhân kia thoạt nhìn là người phú quý, đi theo lão, ít nhất sẽ không khổ cực." Lão ăn mày vào lúc đó nói ra.
Từ Hàn lúc này mới hồi phục thần trí, hắn lại liếc nhìn thật sâu nữ hài đang cúi đầu xuống cùng lão giả mặt mũi hiền lành, cuối cùng lại vẫn trầm mặc đuổi kịp bước chân của lão ăn mày.
...
Nhà Từ Hàn cùng lão ăn mày, cũng không thể tính là nhà được.
Chỉ là một cái miếu đổ nát ở ngoại ô, cũng không biết được xây dựng lúc nào, nhưng đã có chút hoang phế nhiều năm.
Che không được mưa gió, cũng tránh không được lạnh lẽo, chỉ là so với cảnh màn trời chiếu đất lại tốt hơn vài phần. Ăn mày bên trong thành Thượng Vân, đại đa số đã từng nương thân ở chỗ này, chỉ là theo thời gian mỗi năm trôi qua, những tên ăn mày kia có người rời khỏi thành Thượng Vân, có người lại vĩnh viễn lưu lại thị trấn nhỏ biên giới Thanh Châu này. Hôm nay miếu đổ nát đã chỉ còn sót lại hai người Từ Hàn.
Trở lại miếu đổ nát, lão ăn mày liền quấn lại thân thể bằng chăn bông lão giấu ở dưới cỏ tranh, lại tìm một chỗ còn không tính ẩm ướt nằm xuống. Biện pháp chống cự giá lạnh cùng đói khát tốt nhất, hiển nhiên chính là ngủ một giấc.
Từ Hàn cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn dùng cỏ tranh che thân thể mình, nằm vật xuống bên cạnh người lão ăn mày, nhưng lật qua lật lại ngủ không yên.
Trong đầu dù sao vẫn liên tục hiện lên cảnh nam nhân kia cùng phụ nhân cò kè mặc cả lúc nãy, bán đi con cái mình. Gương mặt hoảng hốt của nữ hài, giống như một loại ánh sáng, không ngừng lóe lên trong đầu hắn.
Hắn rốt cuộc không thể kìm nén buồn khổ không nói ra được trong lòng, xoay người qua, nhìn về phía lão ăn mày đã sắp ngủ rồi.
"Cha." Hắn kêu một tiếng.
"Hả?" Lão ăn mày nữa tỉnh nữa mơ, đáp lại nói.
"Vừa rồi..." Từ Hàn lên tiếng muốn hỏi chút gì đó.
"Năm tai họa đại hạn, chuyện bán nữ nhi rất bình thường, nữ oa tử bạc mệnh một chút, bán đi nhà mình dư dả, nữ oa tử kia bị người mua đi, mặc kệ về sau làm nghề nghiệp gì, nhưng ít ra bây giờ không đến mức chết đói, mà người trong nhà đã có tiền bán nữ nhi, tiết kiệm chút có lẽ có thể sống qua cái trời đông giá rét này, đợi được sang năm đầu xuân, mùa màng tốt rồi, sống lại một cái cũng dễ làm thôi. Tóm lại vẫn hơn người một nhà tụ họp cùng một chỗ, cố chấp chờ chết..." Lão ăn mày một tay nuôi Từ Hàn lớn, sao có thể không hiểu tâm tư của hắn, còn không đợi Từ Hàn đặt câu hỏi, liền mở miệng nói ra.
"Bạc mệnh?" Từ Hàn nhăn mày lại, hắn đương nhiên hiểu rõ lời nói của lão ăn mày cũng không sai, nhưng hắn nói không nên lời vì cái gì, chính là cảm thấy bất mãn, càng là khó hiểu cái gì mới gọi là bạc mệnh?
"Bạc mệnh chính là số mệnh không tốt, mỗi người đều có mệnh của mình, có ít người từ nhỏ đã sinh ra ở gia đình phú quý, ăn ngon mặc đẹp, đó là mệnh của bọn họ. Làm tên ăn mày, bụng ăn không no, là mệnh của ta. Ngươi bị ta nhặt được, cùng làm tên ăn mày, đây cũng là mệnh của ngươi." Lão ăn mày chậm rãi nói qua, thanh âm lại càng ngày càng nhỏ.
Từ Hàn vẫn chưa tiêu hóa hết hoàn toàn những lời này của lão ăn mày, thấy lão đột nhiên im lặng, liền ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy lão ăn mày hiển nhiên đã ngủ rồi.
Tuổi tác của lão ăn mày dù sao đã cao, hai ngày không ăn uống chút nào, tinh thần đương nhiên không tốt.
Từ Hàn thấy thế, cũng không đành lòng lại truy vấn, nhưng lông mày mình nhăn lại, nghĩ lời nói của lão ăn mày, khó có thể ngủ.
...
Đêm qua lão ăn mày nhắm mắt lại, đã không còn có thể tỉnh dậy nữa.
Lão rốt cuộc vẫn không thể sống qua mùa đông này.
Cái chết của lão, đến rất đột ngột.
Đột ngột đến nỗi Từ Hàn đối với lần này không có nửa phần chuẩn bị.
Phía ngoài gió tuyết càng rơi xuống càng lớn, không có chút ý tứ dừng lại.
Từ Hàn đã ngồi trọn vẹn một canh giờ bên thi thể lão ăn mày, sau đó, hắn mới chậm rãi đứng lên.
Hắn trầm mặc dùng cái giường chăn bông mà lão ăn mày đã sử dụng mấy năm nay gói kỹ lưỡng thân thể lão, sau đó lại từ trong đống cỏ tranh tìm được một cuộn dây thừng, quấn chặt vào cái chăn bông kia. Sau đó, hắn hít sâu một hơi, đặt một đầu dây thừng trên bờ vai của mình, cong người đứng lên, cứ như vậy nghênh đón đầy trời gió tuyết, lôi kéo thi thể lão ăn mày, đi ra miếu đổ nát.
Từ Hàn năm nay mới mười hai tuổi, cuộc sống ăn mày quanh năm để cho thân hình của hắn nhìn qua gầy nhỏ rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi. Thêm với mấy ngày không có ăn uống, kéo thi thể lão ăn mày, đây cũng không phải một chuyện dễ dàng đối với Từ Hàn.
Nhưng hắn vẫn cắn răng, mặc kệ gió tuyết lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt của hắn, mà bản thân ở trong gió tuyết đầy trời lại cố chấp chậm rãi đi về phía trước.
Rất lâu.
Dây thừng ở trên vai của hắn siết ra vết máu, đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch, khuôn mặt càng bị gió tuyết đông lạnh đến đỏ bừng.
Hắn một bước sâu một bước cạn giẫm ở trong đống tuyết, cứ như vậy kéo thi thể lão ăn mày đi vào thành Thượng Vân.
Một cái nam hài kéo lấy một cái sự vật trùng trùng điệp điệp được bao bọc bằng chăn bông.
Cảnh tượng như vậy, ở thành Thượng Vân năm nay cũng trông thấy không ít mà mục đích của bọn hắn cũng không khó đoán.
Người chết, xuống mồ mới có thể yên ổn.
Bán mình chôn cha những năm qua có thể nói tình huống ly kỳ, trong năm nay tai hoạ tới tấp lại không thể khiến cho một ít người đi đường nhấc lên nửa điểm hứng thú.
Gia đình nghèo cuộc sống tự nhiên đau khổ, nhưng gia đình giàu có cũng không ít một chút lương thực này, bọn họ ngược lại rất thích nhận lấy những hài tử bán mình chôn cất cha này, người lanh lợi được lưu lại, làm tiểu nhị hoặc là nha hoàn, không thích qua tay bán đi nơi khác, cũng là một cái cọc sinh ý. Một chỗ sòng bài phía tây thành lại càng phủ lên chiêu bài, chuyên môn thu mua mấy tên hài đồng này, nam nữ không hạn chế, nhưng niên kỷ lại không thể quá lớn, công khai ghi giá.
Chủ nhân phía sau sòng bài dường như lai lịch không nhỏ, nha môn trong thành đối với chuyện này mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không hỏi qua. Nhưng trên phố ngược lại có một chút tin đồn như vậy, nói sòng bài này thu mua nhiều hài đồng như vậy, là vì tiến hành chút tà thuật, có người ở bên trong quán rượu xác thực lời nói này, lão đã từng trông thấy bên trong sòng bài mang ra vô số cỗ thi thể tiểu hài tử lúc nửa đêm.
Nhưng khách uống rượu nói lời này, sau đó một ngày rút cuộc không có ai thấy nữa.
Thời điểm Từ Hàn đi đến sòng bài kia, thủ vệ cường tráng đang khép lấy xiêm y, dựa cánh cửa, tựa như buồn ngủ.
Âm thanh phát ra do thi thể lão ăn mày kéo trên mặt tuyết kéo tráng hán từ trong mộng đẹp tỉnh lại, gã liếc nhìn thoáng qua Từ Hàn quần áo tả tơi, khoát tay áo, không kiên nhẫn nói: "tiểu ăn mày đi một bên, gia gia nơi đây không có tiền cho ngươi."
Từ Hàn cũng không thèm để ý, hắn như thả ra gánh nặng, buông xuống dây thừng trong tay. Ở trong đống tuyết đứng thẳng người, nhìn về phía tráng hán, dùng thanh tuyến xanh non của bản thân nói ra: "ta đến bán thân."
"Hả? Bán thân?" Tráng hán sững sờ, gã lúc này mới nhìn rõ cái vật bị khóa lại trong chăn bông sau lưng nam hài.
Khiến gã có chút kinh ngạc, tiểu hài tử bị bán đến sòng bài đương nhiên không ít, nhưng đại khái đều do bậc cha chú dẫn đi, hoặc từ nơi khác qua tay mà đến, bản thân chạy đến sòng bài bán mình đấy, gã vẫn là lần đầu gặp phải.
Gã nhìn về phía Từ Hàn lần nữa, rất nghiêm túc đánh giá một phen nam hài trước mặt này.
Hắn rất gầy yếu, gầy yếu đến như một trận gió có thể thổi ngã. Trên mặt của hắn tràn đầy cáu bẩn, làm cho người ta khó có thể thấy rõ hình dạng của hắn, thế nhưng trên mặt dơ bẩn lại mọc lên một đôi mắt sáng ngời.
Đôi mắt kia, vào lúc này đối mặt với ánh mắt của tráng hán, bên trong bao vây lấy thứ nào đó khó có thể nói.
Tráng hán giật mình một cái, gã bị ánh mắt kia xúc động, nói: "bán mình chôn cha, nơi đi rất nhiều, ngươi vì sao phải chọn nơi này."
Hắn biết rõ, sau lưng mình cái sòng bài này, rốt cuộc là cái thứ gì, càng hiểu rõ những hài tử kia bán mình đến đây, rốt cuộc có kết cục như thế nào.
"Người bán mình nơi khác, chính là cả đời, nơi đây, ta nghe nói, chỉ cần làm đủ năm năm, liền thả ta tự do."
Từ Hàn nhìn tráng hán, bình tĩnh nói.
Tráng hán lại sững sờ, gã âm thầm cảm thấy buồn cười, quả thực, bọn chúng nơi này có quy định như vậy. Nhưng đến bây giờ mới thôi, gã vẫn chưa từng nghe nói qua hài tử có thể làm được như vậy.
"Làm đủ năm năm? Đây chính là chuyện liều mạng." Tráng hán nói ra.
Lời này nói ra, thực ra đã vượt quá quyền hạn. Nhưng có lẽ vì nam hài trước mặt này để cho gã cảm giác thực sự có chút đặc biệt, bởi vậy lại chịu đựng được nói ra một chút tình hình thực tế sau lưng.
"Nhà người ta ra bảy tám lượng bạc, chính là một lòng cả đời. Các ngươi ra mười lăm lượng bạc, lại chỉ cần làm năm năm, đương nhiên, việc cần phải làm sẽ không đơn giản." Từ Hàn nhẹ gật đầu, ánh mắt lại bình tĩnh như cũ.
Tráng hán nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Từ trong lời nói của Từ Hàn, gã không khó nghe ra, nam hài này trước khi đến cũng đã có chuẩn bị đối với lần này. Không nói đến từ bên trong đôi câu vài lời này liền phỏng đoán ra những thứ này, nam hài này tâm tính vô cùng được, thế nhưng dĩ nhiên đã minh bạch trong đó khác biệt, hắn vẫn lựa chọn bán mình cho sòng bài của bọn chúng, trên điểm này, liền cũng đủ để cho gã khó hiểu.
"Vì cái gì?" Gã kinh ngạc hỏi, thanh tuyến chẳng biết vì sao thậm chí có chút đắng chát.
"Lão đầu nói, lão nếu như chết, sẽ để ta bán mình cho một cái gia đình phú quý, có thể sống, nếu như làm được lanh lợi, lấy được niềm vui của gia chủ, nói không chừng còn có thể kiếm một phần việc làm thật tốt, không lo áo cơm cả đời."
"Lão nói, đây là sinh mệnh tốt nhất của ta rồi."
"Thế nhưng..."
Lông mày nam hài vào lúc này bỗng nhiên nhíu lại, trong con ngươi tựa như có một đạo quyết ý hiện lên, một khắc này, hắn đứng thẳng lưng mình lên trong gió tuyết, như võ sĩ sắp chết, giống như Phượng Hoàng chờ đợi Niết Bàn.
Hắn nói ra: "ta không cam chịu số phận."
---o0o---