Tàng Phong

Chương 164: Dân Chạy Nạn






Ninh Giao thành ở trên con đường giao thương quan trọng của Lương châu, phía Bắc có thể nối với Đại Hoàng thành, xuôi nam có thể đến Trường An.

Mỗi lần Ký châu điều động binh mã lương thảo đều cần phải đi qua nơi đây.

Nói chung cũng bởi vì như thế, vị Thái thú Ninh Giao thành này càng giàu có hơn nhiều so với vị Thái thú Diêm Hồ thành kia.

Chỉ cần vài cái viện riêng của nhà mình đã đủ để chứa đựng hơn nghìn người ngựa của đoàn người Từ Hàn.

Về phần vị Thái thú đại nhân kia rốt cuộc dựa vào thiên thời địa lợi thu hết nhiều ít mồ hôi nước mắt nhân dân, dùng chuyện này đã có thể nhìn ra một hai.

Thế nhưng Từ Hàn hiện tại lại không có tâm tư truy cứu vị Thái thú này.

Ăn xong cơm tối, một đoàn người ngồi ở trong sân.

Một vị nam tử trung niên mặt mọc đầy râu, đi tới trước mặt Từ Hàn, nói: "Phủ quân đã được an bài thỏa đáng, ở lại bên trong vài tòa biệt viện của Phủ thành chủ.".

Nam tử trung niên này tên là Hầu Lĩnh, chính là thống soái của một ngàn quân Thiên Sách phủ bây giờ.

Làm người trung hậu, mặc dù có thời điểm tùy tiện nhưng trong thô lại có mảnh, là người giỏi về trị quân.

"Ừm, vất vả tướng quân." Từ Hàn ngồi ở bên cạnh cái bàn đá sân nhỏ, khẽ gật đầu.


.

Truyện Bách Hợp
Đối phương hiểu ý, ngay lập tức cao giọng xin lui, sau đó lui xuống.

Lúc này Từ Hàn mới chuyển mắt nhìn về phía nam tử trung niên mang áo bào đỏ bên cạnh mình, "Quan tiên sinh, thương thế của Tử Ngư như thế nào?"
Nam tử trung niên này tên là Quan Như Hồng, là một trong công khanh áo bào đỏ theo Lộc tiên sinh cùng tới chỗ này, am hiểu y thuật, hôm nay Phương Tử Ngư ngất đi là do y chăm sóc.

Quan Như Hồng nghe vậy vội vàng chắp tay, cung kính nói: "chỉ là bị kinh sợ nên ngất, đã vừa tỉnh lại, tuy trạng thái mặc dù còn có chút không tốt nhưng đã không cần lo lắng đến tính mạng."
"Ừm, cũng vất vả tiên sinh rồi." Từ Hàn cau mày khẽ gật đầu.

"Đều do ta hôm nay đường đột, còn xin Từ huynh chớ trách." Nhạc Thành Bằng vào lúc đó nói, tính tình gã mặc dù nhanh nhẹn, nhưng tuyệt không phải người ngang ngược, nghĩ đến tất cả chuyện phát sinh hôm nay, trong lòng gã ít nhiều có chút áy náy.

Từ Hàn nghe vậy chỉ cười cười nói với Nhạc Thành Bằng."dù sao chuyện cũng đã phát sinh, Nhạc huynh không nói thì sớm muộn cũng sẽ có người nói, Nhạc huynh cũng không nên tự trách rồi." Từ Hàn trấn an như thế.

Sau đó thần sắc trên mặt hắn nghiêm lại, hỏi lần nữa: "nếu như Nhạc huynh trốn từ Linh Lung các ra, vậy có thể nói cho ta nghe một chút tình hình đêm đó được hay không?"
Nhạc Thành Bằng vào lúc đó thu hồi bộ dáng bất cần đời xưa nay của gã, trầm con mắt kể lại những chuyện đã xảy ra hôm đó.

Nghe gã giảng thuật xong, đám người Từ Hàn lập tức nhíu lông mày lại.

Mặc dù trước lúc rời đi cũng đã có chút dự đoán đối với chuyện này, nhưng khi nó thực sự phát sinh vẫn khiến Từ Hàn còn có chút xử lý không kịp.


Hắn có lòng muốn hỏi thăm tình huống của Tống Nguyệt Minh một phen, thế nhưng đám người Nhạc Thành Bằng lúc ấy chỉ nghĩ đến đào mệnh, hiển nhiên chưa kịp chú ý những chuyện này, Từ Hàn vì thế trong lòng trầm xuống, hắn hiểu rất rõ tính tình của Tống Nguyệt Minh, nếu sự thật như thế, chỉ sợ gã bây giờ cũng là dữ nhiều lành ít.

Trời tối người yên, đám người tán đi.

Diệp Hồng Tiên thấy tâm tình Từ Hàn buồn rầu, liền lôi kéo đối phương ra cửa sân, nói là muốn ra ngoài dạo chơi.

Lúc này sớm đã đêm khuya, thương gia trên đường phố Ninh Giao thành sớm đã không tiếp tục kinh doanh, chỉ có một chút người đi đường.

Từ Hàn biết nàng đang muốn khuyên mình, liền dứt khoát đồng ý.

"Là đang lo lắng Tống Nguyệt Minh ư?" Đi trên đường phố gần như trống không người, Diệp Hồng Tiên chợt lên tiếng hỏi.

"Ừm." Từ Hàn bình tĩnh khẽ gật đầu, hắn cũng không muốn giấu diếm điều gì với nàng.

"Người hiền tự có thiên tướng, ngươi lo lắng cho hắn cũng vô dụng, huống hồ Nhạc Thành Bằng cũng đã nói gã không trông thấy Tống Nguyệt Minh, mà việc đối phó Tư Không Bạch cũng không tới phiên hắn xuất thủ" Diệp Hồng Tiên an ủi, chỉ là sau khi nói ra lời này, lại tự cảm thấy lý do này của mình có chút gượng ép, thanh âm lập tức nhỏ đi mấy phần.

Từ Hàn biết nàng có ý tốt nhưng không đành lòng vạch trần, hắn chỉ đắng chát cười cười: "nói chung là lựa chọn của mình Tống huynh, sống chết đều là đường của chính hắn."
Cuối cùng hắn lại dừng một chút, rồi chợt bổ sung: "mỗi người, hẳn là đều có con đường của riêng mình "
Diệp Hồng Tiên nghe vậy, ngúng nguẩy cái đầu nhìn thiếu niên một cái, thấy thần sắc thoáng giãn ra trên mặt hắn không giống làm bộ, trong lòng cô bé chợt an tâm một chút.


Nàng lại chợt hỏi: "vậy đường của ngươi thì sao?"
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, trên mặt hắn hiện ra một vẻ mờ mịt hiếm thấy.

"Không biết." Hắn lắc đầu.

"Đường đường là Thiếu chủ Thiên Sách phủ, vậy mà có thể nói không biết?" Diệp Hồng Tiên trợn to tròng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Từ Hàn biết nàng đang cố ý đùa, chỉ lơ đễnh nói: "kia là đồ vật lão đầu tử ngài để lại cho ta, cái sạp hàng lớn như vậy nhưng ta lại không có hùng tâm tráng chí dạng này.

Nếu không phải ngài đã mất đi, sao lại đến phiên ta."
"Thế nhưng ngài dù sao cũng là sư phụ của ta, cũng có ân cứu mạng với ta, nếu ngài đã muốn ta làm, vậy ta liền thử một lần."
"Nói hay lắm sinh khó xử." Diệp Hồng Tiên nhếch miệng, hiển nhiên cực kì khinh thường đối với thái độ được tiện nghi còn khoe mẽ của Từ Hàn.

"Không phải làm khó, ta đương nhiên biết vị trí phủ chủ Thiên Sách phủ là một lợi ích khổng lồ, ta chỉ là.....".

Từ Hàn nói đến đây lại dừng một chút, mới tiếp tục nói: "chỉ là có đôi khi ta rất hâm mộ Tống huynh, có thứ có thể vì đó mà sống, cũng vì đó mà chết."
"Mà ta, dường như luôn luôn bị một ít đồ vật không thể nhìn thấy dẫn dắt, bị động còn sống, ta không thích tình cảnh như vậy".

Diệp Hồng Tiên nghe được buồn khổ trong lòng Từ Hàn, nàng cũng thu hồi ý định trêu chọc, thần sắc trên mặt nghiêm lại nói, "kỳ thật ngươi cũng có thể lựa chọn, ngươi có thể thoát khỏi Linh Lung các, thì cũng không nhất định phải đi làm Phủ chủ Thiên Sách phủ "
Nhưng Từ Hàn vào lúc đó lại nhìn chằm chằm vào con ngươi Diệp Hồng Tiên, khẽ nói: "không, ta không có sự lựa chọn."
Diệp Hồng Tiên sững sờ, nàng dường như hiểu được trong lời nói của Từ Hàn ám chỉ điều gì, trên mặt lập tức nổi lên một đám ửng hồng.

Nàng dậm chân, ngượng ngùng xoay đầu, không để ý tới hắn nữa.

Từ Hàn thấy thế mỉm cười, lại nói: "kỳ thật không chỉ như thế, chuyện phát sinh ở Linh Lung các để cho ta bỗng nhiên minh bạch một cái đạo lý, người muốn sống theo tâm ý của mình thì phải đầy đủ cường đại, ta sở dĩ luôn luôn được sắp xếp, luôn luôn bị dẫn dắt, cũng là bởi vì ta quá nhỏ yếu.


Cho nên ta muốn trở thành Phủ chủ Thiên Sách phủ, ta muốn có được lực lượng của mình."
Nói xong lời này, khí thế quanh người thiếu niên dường như cũng trở nên khác biệt rất nhiều.

Diệp Hồng Tiên cũng không thể nói rõ cụ thể không giống chỗ nào, chẳng qua chỉ cảm thấy hắn dường như đã có một chút, dáng vẻ của Phủ chủ Thiên Sách phủ.

Dạng chuyển biến này để cho trong lòng cô bé vui mừng, nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hàn, hai đầu lông mày trồi lên một nụ cười thản nhiên.

Hai người cứ dạo bước như vậy một hồi thật lâu, thời gian đã nhanh đến giờ Hợi nên hai người vốn đang định trở lại trong phủ, nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao ngày mai còn phải tiếp tục đi đường.

Nhưng ngay lúc này chỗ cửa thành chợt truyền đến một trận xao động, dường như có người nào đó đang xung đột cùng binh lính tuần tra ban đêm.

Hai người liếc nhau, đều quay người đi về phía cửa thành kia.

Đã thấy trong đêm tối, một đám dân chúng quần áo tả tơi chen thành một đoàn, dường như muốn đi vào trong thành, thế nhưng lại bị đám binh lính thủ thành ngăn lại, hai bên ngươi đẩy ta cướp huyên náo túi bụi.

Tiếng vang ầm ầm kinh động đến các gia đình xung quanh, sĩ quan cầm đầu thấy thế cục khó có thể khống chế nên vội vàng phái ra mấy vị sĩ tốt đi Phủ thành chủ mời Thái thú đến đây xử trí.

Từ Hàn lúc này cũng chợt nhíu mày, hắn nhạy cảm phát giác được dường như những người dân này khác biệt với ăn mày bình thường, tuy thần sắc bọn họ mặc dù chật vật nhưng đều mang một chút bọc hành lý, thậm chí phần lớn là mang nhà mang người, càng giống như dân chạy nạn từ nơi nào đó chạy tới.

Từ Hàn trong lòng trầm xuống, chợt rón mũi chân nhảy người lên thật cao, nhanh chóng leo lên trên đầu tường, mà Diệp Hồng Tiên thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

Hai người ở trên tường thành đưa mắt nhìn ra thật xa, cảnh lọt vào trong tầm mắt lại khiến thân thể của bọn hắn chấn động, thật lâu khó mà bình phục.

Bên ngoài Ninh Giao thành kia, lít nha lít nhít, người người nhốn nháo, có thể dùng hàng vạn để tính, đều là dân chạy nạn không biết từ chỗ nào vọt tới, đồng thời theo thời gian trôi qua, nơi xa càng có nhiều bóng người đang chậm rãi tụ tập về phía này..