"Đêm khuya quấy rầy, được chư vị nể mặt khiến Bạch mỗ cảm giác sợ hãi sâu sắc."
Trong đại điện phủ Tế thế ánh nến tươi sáng, Tư Không Bạch giơ cao chén rượu lên, vừa cười vừa nói.
Bộ dáng như vậy, tựa như cuộc nháo kịch ban ngày chưa hề phát sinh.
"Hừ, lão già này thật đúng là giỏi diễn." Nhạc Thành Bằng ngồi ở dưới đài nhếch miệng, rất là khinh thường tiến tới bên tai nam nhân trung niên cạnh mình nói.
Nam nhân trung niên gọi là Dư Khiếu, là phó thống lĩnh năm vạn Nhạc tự quân trong thành Thiên Đấu, cũng là lão tướng đi theo Nhạc Phù Dao hơn mười năm, làm người trầm ổn cẩn thận, cho nên được Nhạc Phù Dao phái ra mang theo con trai nhà mình đến bên trong Linh Lung các học thêm kiến thức.
Dư Khiếu nghe vậy, trừng Thiếu chủ nhà mình một cái.
Ý tứ rất rõ ràng, thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Nơi này chính là Linh Lung các, cũng có Tư Không Bạch an vị ở bên cạnh, nếu như chọc giận vị Tiên nhân kia thì thực sự không ổn.
Nhạc Thành Bằng có chút e ngại đối với vị nhân vật tuy trên danh nghĩa là thuộc hạ, nhưng trên thực tế lại có thể coi là huynh đệ của cha mình, lập tức liền ngượng ngùng cười một tiếng thu thanh âm.
"Chắc hẳn tất cả mọi người rất nghi hoặc, vì sao đêm khuya còn phải mời chư vị đến đây." Lúc này vị Chúc Long Khởi ngồi ở dưới đài kia đứng lên, sau một hồi điều dưỡng từ buổi trưa, vị thế tử đại nhân này cuối cùng là tỉnh táo lại, thế nhưng trên mặt vẫn có chút tổn thương sưng vù, nhìn qua ít nhiều có chút buồn cười.
Đám người nghe vậy lập tức yên tĩnh trở lại, bọn họ nhìn chung quanh một phen, phát hiện giờ phút này trình diện gần như đều là tông môn có chút danh hào trong Đại Chu.
Thí dụ cự phách một phương như Thiên Đấu thành, Nguyệt Hồ động, Thông Thiên môn, Hổ Đầu bảo, ngoài ra còn có dạng tông môn nhất lưu như Lưu Vân lâu, Thanh Lam các.
Cân nhắc kỹ càng một phen, nói chung đại biểu hơn hai mươi tông môn, đã gần như bao gồm thế lực giang hồ nhất lưu của toàn bộ Đại Chu.
Tình hình như vậy, hiển nhiện chuyện muốn nói cũng sẽ không là chuyện nhỏ.
Bởi vậy đám người cùng lúc đó đều đưa ánh mắt về phía vị thế tử điện hạ kia, chờ đợi câu sau của hắn.
Chúc Long Khởi lúc này chợt mỉm cười, vốn tư thái đã có phong độ, nhưng phối hợp tổn thương trên mặt hắn giờ phút này, hành động như vậy đã có chút để cho người ta buồn cười.
Đương nhiên đây cũng chỉ là thầm cảm thấy buồn cười, đúng lúc này cũng phải ngừng lại, dù sao đối phương thế nhưng là con trai của Chúc Hiền, thân phận như vậy, đưa mắt nhìn ra Đại Chu không có mấy người có thể trêu chọc được.
Mà Nhạc Thành Bằng hiển nhiên là một người ngoại lệ.
Vào lúc này gã chợt cười khúc khích, tiếng cười kia lộ ra vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng chói tai trong đại điện yên tĩnh.
Nhạc Thành Bằng chính là một người thoải mái đến cực điểm như vậy.
Muốn khóc sẽ khóc, muốn cười liền cười.
Lúc muốn uống rượu liền sẽ uống tới say mèm, lúc yêu cô nương liền chọn thanh lâu tốt nhất Từ châu bao nửa tháng đầu.
Trên đời này đại khái cũng không có người nào khiến gã không dám nói, cũng không có người nào gã không dám chọc.
Thế nhưng cần trừ vị Đại thống lĩnh bên cạnh này ra, cùng vị cha già si mê kiếm đạo trong thành Thiên Đấu Thành kia.
Gã có thể làm được điểm này, bởi vì, cũng chỉ là bởi vì gã có một người cha tên là Nhạc Phù Dao.
Mà người cha này của gã, trùng hợp lại là một trong hai Kiếm tiên duy nhất trong thiên hạ.
Từ một ngày Nhạc Thành Bằng hiểu chuyện kia trở đi, trên đời này đã chưa từng thấy chuyện nào mà dùng một câu "Cha ta là Nhạc Phù Dao" không giải quyết được, nếu như có, vậy bổ sung thêm một câu "Huynh đệ cha ta kết bạn tên là Diễn Thiên Thu".
Cho nên khi Chúc đại thế tử lòng tràn đầy lửa giận chuyển mắt nhìn về phía nơi đây, lại phát hiện chủ nhân tiếng cười kia còn con ông cháu cha hơn cả hắn, vị thế tử đại nhân này chỉ có thể đè lửa giận trong lòng xuống, nhíu mày giả bộ như không nghe được, tiếp tục nói.
"Thực sự không dám giấu giếm, hôm nay mời mọi người đến đây, thật sự muốn thương nghị cùng mọi người về một chuyện đại nghĩa cũng đại phú quý nhưng cũng là đại hung." Chúc Long Khởi nói đến đây, con ngươi trầm xuống."Có câu nói là cầu phú quý trong nguy hiểm, việc này hiển nhiên cũng nguy hiểm đến cực điểm.
Cho nên trước khi ta nói ra việc này, nếu như các vị không có giác ngộ bực này, vậy nên rời đi trước tiên."
Chuyện đại nghĩa, đại phú quý cũng đại hung trong miệng Chúc Long Khởi là cái gì mọi người tại chỗ trong lòng đều có chút suy đoán của riêng phần mình, lại không nắm chắc được chủ ý.
Mà ý tứ trong lời nói của hắn này lại cực kỳ rõ ràng, hắn đang muốn cột đám người lên chiến xa của Trường Dạ ty cùng Linh Lung các, mà bây giờ chính là lúc bọn họ quyết định muốn ngồi lên bộ chiến xa này hay không.
Cái quyết định này nhìn như đơn giản, lại dính dấp hưng suy thậm chí tồn vong của tông môn tại Đại Chu mấy chục năm về sau.
Bọn hắn không thể không tiến hành thận trọng.
Đại điện phủ Tế thế vào lúc đó càng thêm yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người suy tư kỹ càng được mất trong đó, sau đó liền có đại biểu ba bốn tông môn số ít vào lúc đó đứng lên, quay người rời đi, nhưng càng nhiều người lựa chọn lưu lại.
Hôm nay thông gia giữa Linh Lung các cùng Trường Dạ ty mặc dù bởi vì Từ Hàn mà rốt cuộc thất bại, nhưng xem tình hình thời khắc này, rất hiển nhiên Linh Lung các vẫn kiên định đứng ở một phe Trường Dạ ty như trước đó.
Hai quái vật khổng lồ dạng này hợp tác, bất cứ nhìn thế nào đều lại càng dễ chủ đạo thế cục Đại Chu về một phía.
Có câu nói là chim chọn cây chắc làm tổ, tông môn cũng là như thế.
Mặc dù có một chút tông môn rời đi như vậy, nhưng đại đa số, nhất là đại tông môn như Nguyệt Hồ động, Hổ Đầu bảo đều lựa chọn lưu lại, chuyện này coi như là một kết quả rất tốt đối với Chúc Long Khởi.
"Xem ra tất cả mọi người vẫn còn tin tưởng Chúc mỗ ta." Hắn vào lúc đó chợt mỉm cười, đang muốn nói ra đoạn kết, lại bị một thanh âm đột ngột đánh gãy."Người ở lại cũng không phải chắc chắn tín nhiệm ngươi, nói không chính xác chỉ là muốn nghe một chút rốt cuộc ngươi muốn làm gì." Người nói chuyện lại là vị Thiếu chủ thành Thiên Đấu Nhạc Thành Bằng kia.
Chúc Long Khởi nghe vậy thần sắc trên mặt trì trệ, nhưng rất nhanh vẫn đè lửa giận trong lòng xuống.
Hắn cười nhìn vị Nhạc Thành Bằng cà lơ phất phơ kia một cái, mới trầm giọng nói: "vậy xin Nhạc huynh liền hảo hảo nghe một chút."
"Từ Thái Nguyên Hoàng đế đăng cơ đến nay, niên cảnh của Đại Chu nghĩ đến không cần tại hạ nhiều lời.
Có thể nói dân chúng lầm than, người chết đói khắp nơi." (niên cảnh: tình cảnh trong những năm)
"Trường Dạ ty từng nếm thử rất nhiều cách lúc chẩn tai cứu đói, thế nhưng nạn hạn hán tuyết tai luôn luôn một năm kéo thêm một năm, những thử nghiệm này cuối cùng đều nước chảy về biển đông." Chúc Long Khởi nói đến đây, bên trên mặt lập tức lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.
Trường Dạ ty thừa dịp các phương thiên tai này, đến tột cùng đã tham ô nhiều ít mồ hôi nước mắt nhân dân, mọi người trong tràng cho dù lòng dạ biết rõ, nhưng không có một người lúc này dám điểm phá chuyện này.
Ngay cả vị Nhạc Thành Bằng cực kì không thích Trường Dạ ty đang muốn nói cái gì, lại bị Dư Khiếu ở bên hung hăng trợn mắt nhìn một chút, mới ngừng miệng.
"Thế nhưng may mắn Tư Không trưởng lão tâm niệm muôn dân trong thiên hạ, không để ý gian nguy du ngoạn Thái Âm cung, cầu được một quẻ vì bách tính Đại Chu chúng ta." Lúc Chúc Long Khởi xoay chuyển lời nói, nói ra.
Mọi người đều biết, Thái Âm cung là chỗ người bác học trong thiên hạ tụ tập, người đọc sách trên đời nói chung đều lấy việc có thể vào Thái Âm cung để kiêu ngạo.
Mà vị Vô Thượng chân nhân sống ròng rã sáu trăm năm phía trong Thái Âm cung kia, lại càng nghe đồn Tiên nhân đã hiểu được quá khứ và tương lai.
Quẻ bói của y, hiển nhiên đủ để gây nên hứng thú cho tất cả mọi người ở đây, cũng chính vì như thế, đám người trong điện vào lúc này đều đưa ánh mắt về phía vị lão nhân trên đài cao kia.
"A...." Tư Không Bạch vào lúc đó khẽ gật đầu, Long Tòng Vân ở dưới đài liền ngầm hiểu, gã vỗ tay, cửa lớn phủ Tế thế liền vào lúc đó mở ra, một đám đệ tử áo xanh lộn xộn dùng mâm gỗ bưng một đạo cẩm nang, từng người đi vào đại điện.
Cực kỳ cung kính giao trương cẩm nang kia vào trong tay mọi người ở trong tràng.
"Đây là quẻ Vô Thượng chân nhân lấy sáu mươi năm thọ nguyên cầu tới, trong tay chư vị chính là bản sao." Giọng nói của Tư Không Bạch lập tức vang lên.
Đám người nghe vậy sững sờ, lập tức liền không dằn nổi mở trương cẩm nang kia ra, đưa mắt nhìn về chữ viết trên tờ giấy trong cẩm nang.
Bỗng nhiên Linh Lung các vốn cực kỳ lớn chớp mắt lặng ngắt như tờ.
Trên tờ giấy kia dùng văn phong cực kỳ sắc bén viết.
Đại đế giết cha, làm trái Thiên đạo.
Có kiếm Hình Thiên, đại nghịch mà hung.
Chấp kiếm này, con có thể giết cha, thần có thể hành thích vua.