Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 47: Chương 47




Kiều Tử Hằng không nói với dì Chúc chuyện Ôn Nhiễm gọi tới, sợ mình lỡ miệng rồi lại bị mắng.

Cậu ta nghĩ rất đơn giản, Ôn Nhiễm là một người bệnh tự kỷ ngốc nghếch, đến lời của chính mình cũng không nói rõ được, có kể với dì không thật ra không quan trọng. Cậu ta xóa nhật ký cuộc gọi là xong, dù sao vài ngày nữa mẹ cậu ta mới xuất viện.

Cậu ta không xem như chuyện gì to tát, chỉ chờ đến Thành Đô chơi mấy ngày với bạn gái rồi ra nước ngoài học tiếp.

Nhưng tới tối, Chu Duy đột nhiên gọi điện tìm cậu ta, nói Tạ Vân Lễ muốn mời cậu ta đến một nơi.

“Ông chủ của các anh à? Muốn mời tôi đi đâu?” Kiều Tử Hằng khó hiểu: “Lần trước tôi nhận cuộc gọi của anh ta, anh ta cũng không để tôi nói hết lời, sao bây giờ lại muốn gặp tôi?”

“Suy nghĩ của ông chủ, người làm trợ lý như tôi sao hiểu được?” Chu Duy cười tủm tỉm: “Có điều, ông chủ của chúng tôi luôn kính trọng dì Chúc, nhờ dì Chúc dốc lòng chăm sóc cô Ôn Nhiễm, anh ấy mới có thể an tâm làm việc. Bất luận thế nào cậu cũng là con trai duy nhất của dì Chúc, tôi nghĩ, ông chủ muốn mời cậu ắt có lý do của anh ấy.”

Kiều Tử Hằng vui vẻ: “Được, tôi đã nói mà, mẹ tôi chăm sóc cô ta bao nhiêu năm trời, tôi đã sớm xem Ôn Nhiễm như em gái rồi. Tôi không thể gặp cô ta đã đành, trước khi ra nước ngoài gặp anh ta một tí cũng được, chúng ta đi đâu thế?”

“Cậu đến nơi thì biết.”

“Còn bí ẩn nữa chứ.” Kiều Tử Hằng cũng thoải mái, cứ theo Chu Duy lên xe.

Chủ yếu vì cậu ta biết Tạ Vân Lễ là ai, vợ của Tạ Vân Lễ phải dựa vào bàn tay chăm sóc của mẹ cậu ta, rời xa mẹ cậu ta không thể sống được, đương nhiên cậu ta không sợ bị họ bán đi.

Chu Duy còn lái một chiếc Bentley đến đón cậu ta. Lần trước cậu ta thấy Tạ Vân Lễ, anh cũng chỉ lái một con MPV Mercedes-Benz thôi.

Vừa thấy chiếc xe trước mắt, Kiều Tử Hằng lập tức cảm nhận được thành ý của Tạ Vân Lễ, không hề nghĩ ngợi gì đã mở cửa xe ngồi vào.

Cậu ta lên xe, Chu Duy bắt đầu đánh trống lảng với cậu ta: “Lần này về nước thấy sao? Nghe nói cậu về cùng bạn gái, bạn gái đi trước rồi à?”

“Cô ấy bị bố mẹ bắt về nhà rồi.” Kiều Tử Hằng cà lơ phất phơ kể: “Thật ra cũng không hẳn là bạn gái, cô ấy tự ra nước ngoài tìm tôi, việc ăn uống do tôi bao hết. Chi phí ở nước ngoài đắt đỏ, bản thân cô ấy chưa kiếm ra tiền, tôi cũng chẳng muốn quản cô ấy.”

Chu Duy cười: “Vậy xem ra, kỳ này quay về đó cũng chỉ còn một mình cậu rồi.”

“Một mình thì một mình thôi, bạn bè tôi nhiều lắm, thú thực tôi vẫn chuộng gái nước ngoài hơn, con gái nước mình bảo thủ quá.”

Chu Duy thầm mắng cậu ta là đồ thiểu năng, ngoài mặt vẫn cười tủm tỉm tán gẫu với cậu ta. Kiều Tử Hằng cũng biết cách ăn nói, luôn trò chuyện với Chu Duy suốt dọc đường.

Qua một lúc, Kiều Tử Hằng hỏi: “Nhắc mới nhớ, rốt cuộc tại sao ông chủ anh lại ưng Ôn Nhiễm vậy? Tuy điều kiện nhà cô ta tốt nhưng cũng không đến mức đó chứ? Với khả năng của ông chủ anh, anh ta muốn tìm kiểu phụ nữ gì mà chẳng được?”

Chu Duy suýt không duy trì nổi nụ cười trên mặt, chỉ muốn đạp tên ngu này xuống xe.

“Cậu từng gặp cô Ôn Nhiễm rồi à?”

“Hồi bé từng gặp vài lần, cô ta xinh đấy nhưng ngốc quá. Tôi nói gì cũng không để ý, cô ta còn hay hô to gọi nhỏ như bị điên nữa, khiến tôi ăn mắng nhiều lắm…” Kiều Tử Hằng khinh thường kể: “Sau này mẹ tôi không để tôi đi theo nữa, nhưng tôi cũng chẳng hiếm lạ gì cô ta.”

“Ồ, vậy có lẽ cậu vẫn chưa hiểu cô ấy rồi.”

Sau đó Chu Duy lẩm bẩm: “Dù gì kẻ ngu xuẩn như cậu cũng mất não, sao mắt nhìn người có thể giống ông chủ nhà tôi được…”

Kiều Tử Hằng không nghe rõ anh ta nói gì, bèn nhích đến gần, còn Chu Duy chợt lớn tiếng nói: “Thật ra cô Ôn Nhiễm ưu tú lắm, là sự ưu tú mà chẳng mấy ai hiểu. Cô ấy là một nghệ sĩ đấy, biết không? Nghệ sĩ sở hữu tài năng thật sự.”

Kiều Tử Hằng cười nhạo: “Ừ ừ, ai cũng là nghệ sĩ hết.”

“Thằng nhãi nhà cậu, đồ ngu.” Chu Duy thầm mắng, đạp ga tăng tốc.



Đây là lần đầu tiên anh ta chỉ muốn lập tức ném người ngồi trên xe ra ngoài.

Đến nơi, Kiều Tử Hằng vừa bước xuống đã thấy hoang mang. Hai năm trước cậu ta không về nước, dĩ nhiên không biết đoạn đường này rốt cuộc Chu Duy đang đưa cậu ta đi đâu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Anh chở tôi ra sân bay làm gì?!”

Chu Duy không nói một lời, tới cốp xe lấy một vali hành lý một balo xuống, đặt trước mặt cậu ta.

Kiều Tử Hằng trợn tròn mắt, con mẹ đó đây là vali hành lý của cậu ta mà?

Chu Duy phủi tay, chậm rãi nói: “Bảy giờ máy bay sẽ bay tới thành phố B, cậu còn nửa tiếng để ăn bữa cơm trong sân bay. Khi máy bay đáp xuống thành phố B vào buổi tối, sẽ có người sắp xếp chuyển chuyến cho cậu ra nước ngoài. Tất cả thủ tục của cậu đã được xử lý ổn thỏa, hộ chiếu căn cước và các tài liệu cũng nằm trong balo của cậu. Về phía nhà trường, ông chủ đã nhờ người hỏi thăm, trong vòng ba tháng sẽ giúp cậu thi lại. Còn một trăm ngàn tệ cậu nợ bạn học, chúng tôi đã lấy tên cậu để gửi vào số tài khoản của bạn cậu. À, về học phí trong một năm tới của cậu, ông chủ chúng tôi cũng đã giải quyết xong. Đương nhiên, anh ấy không hề báo mẹ cậu biết cậu lén lấy tiền học để tiêu xài hoang phí.”

Không cho cậu ta kịp phản ứng xem rốt cuộc là chuyện gì, Chu Duy cứ nói liền một mạch: “Nếu đợt này cậu vẫn giống lần trước, trốn học rớt môn, vậy cậu đã uổng phí quá trình nỗ lực của mình rồi. Chưa kể, cậu còn sẽ gánh khoản nợ trên lưng, phải hoàn trả toàn bộ một trăm ngàn và tiền học phí trong một năm tới đấy.”

Kiều Tử Hằng đỏ mặt tía tai định lên tiếng, Chu Duy vẫn không cho cậu ta một cơ hội nhỏ nhoi nào: “Tất nhiên, cậu vẫn còn con đường thứ hai, phía trường học sẽ chính thức gửi thông báo đuổi học cậu, cậu không cần học hành gì nữa. Cậu bỏ học đi làm công hay muốn làm chuyện khác, mọi người cũng sẽ tùy cậu. Nhưng không ai giúp đỡ cậu nữa đâu, kể cả mẹ cậu, vì mọi ân tình mà mẹ cậu từng dùng, dì ấy đã dùng hết rồi.”

“Đây là cơ hội cuối của cậu.” Chu Duy từ tốn nói: “Cậu hãy nghĩ cho kỹ, với tình hình hiện nay của cậu, không học thức, không bằng cấp, không năng lực, không gia thế, chỉ có thông báo thôi học đến từ trường đại học danh tiếng nước ngoài. Muốn vào đời bươn chải, cậu cũng sẽ bị người ta giẫm đạp dưới chân thôi. Chưa hết, đừng hòng trông cậy vào bố mẹ đã lớn tuổi của mình nữa. Bố cậu ấy, cùng lắm chỉ có thể nuôi sống bản thân. Về phần mẹ cậu, sau bao lần đổ bệnh nằm viện vì chuyện của cậu, giờ đây dì ấy đã hoàn toàn thất vọng về cậu. Dì ấy nhờ tôi chuyển lời với cậu, sau này dì ấy sẽ không quan tâm cậu nữa, hy vọng tương lai cậu có thể tự lo liệu theo mong muốn của mình.”

Sắc mặt Kiều Tử Hằng thoắt trắng thoắt xanh.

Chuyến đi bằng con Bentley này của cậu ta, chẳng khác gì một chuyến tàu lượn siêu tốc, chạm đến điểm cao nhất rồi rơi xuống trong chớp nhoáng, thậm chí còn dùng thực tế vả cho cậu ta một bạt tai đau điếng.

“Kế tiếp là lời của tôi.” Chu Duy đẩy kính mắt trên sống mũi, nụ cười vui vẻ vừa rồi đã biến mất, anh ta vô cảm nói: “Trước kia cậu được học ở trường cấp 3 tư thục, được ra nước ngoài du học, được ăn chơi nhảy múa bên đó, hôm nay được ngồi lên chiếc xe này, được nghe tôi nói chuyện khách sáo, được người khác hỗ trợ sắp xếp tất cả đưa cậu lên máy bay. Toàn bộ những ‘được’ trên, lý do cũng chỉ vì một người thôi, đó chính là cô Ôn Nhiễm! Ngay cả mẹ cô Ôn Nhiễm, cũng vì mẹ cậu nên mới giúp đỡ việc học của cậu đấy.”

“Thế nên, tên vô dụng như cậu không có tư cách đánh giá cô Ôn Nhiễm. Toàn bộ mọi thứ mà từ nhỏ đến lớn cô ấy có được, và cả thành tựu cô ấy có thể nhận được trong tương lai, là những gì cả đời này cậu còn lâu mới với tới nổi. Thậm chí trong mắt một thư ký nhỏ bé như tôi, cậu chẳng khác nào một tên phế vật lợi dụng lòng tốt của người khác, suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi bời thôi.”

Chu Duy nói xong từ cuối, giọng điệu đã trở nên lạnh lẽo: “Do đó, tôi cũng thật tâm mong cậu hãy nâng cao lòng tự trọng của mình, đừng tiếp tục dựa vào ân tình của người khác để đi học trong vô ích nữa. Bây giờ, cậu hãy xách hành lý lên và bước vào xã hội trải đời giùm. Hy vọng vài năm sau có thể gặp lại cậu ở một góc phố nào đó. Khi ấy, dù tôi vẫn chỉ là một trợ lý, nhưng có lẽ cậu đã trở thành một kẻ lang thang chỉ biết hít khói bụi trên đường lớn đấy.”

Kiều Tử Hằng tức tối đỏ bừng mặt: “Anh!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu ta cứ “Anh” hồi lâu nhưng không thể nói thêm được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn Chu Duy phóng khoáng mở cửa bước lên con Bentley. Khi cậu ta còn chưa phản ứng kịp, Bentley đã phun khói xe đầy mặt cậu ta.

Kiều Tử Hằng tức giận giậm chân, nhưng thật ra Chu Duy cũng không hề thoải mái, Kiều Tử Hằng lựa chọn thế nào anh ta cũng mặc kệ.

Chẳng qua, dì Chúc nuôi lớn thằng nhóc này ngần ấy năm trời, anh ta thật sự cảm thấy không đáng thay cho dì.

Cô Ôn Nhiễm cũng vậy, chỉ vì mắc bệnh tự kỷ mà bị hạng người này phán xét bừa bãi.

Chu Duy thở dài, thầm nghĩ không phải dạo trước anh ta cũng có định kiến như thế sao? Mãi đến khi thật sự tiếp xúc với Ôn Nhiễm, anh ta mới biết, cô là một cô gái tốt đẹp xuất sắc đến nhường nào.

Còn Tạ Vân Lễ là ông chủ anh ta kính trọng nhất, chỉ trong một năm qua, Tạ Vân Lễ đã tăng tiền lương cho anh ta tận ba lần.

Người trẻ tuổi quan tâm đến điều gì hơn hết đây? Hiển nhiên là tiền lương và đãi ngộ rồi! Còn cả niềm tin dành cho anh ta nữa! So sánh xong, trong lòng người làm công như anh ta, Tạ Vân Lễ đích thị là một ông chủ thần tiên!

Vậy nên, bảo vệ hộ tống Tổng giám đốc Tạ và cô Ôn Nhiễm là sứ mệnh của anh ta.



“Sếp Tạ, xong xuôi hết rồi, chỉ chờ xem hai tiếng sau cậu ta có đến thành phố B không thôi.” Chu Duy suy nghĩ một lát: “Sếp Tạ, lỡ cậu ta không lên máy bay…”

“Không có lỡ đâu.” Tạ Vân Lễ thản nhiên bảo: “Đối với hạng người như cậu ta, lòng tự trọng chẳng đáng là bao.”

Nghe Chu Duy báo cáo xong, Tạ Vân Lễ cúp máy.

Chuyện của Kiều Tử Hằng rất dễ xử lý, chỉ nợ một trăm ngàn và nghỉ học thôi, cũng đủ khiến cậu ta dẹp bỏ lòng tự trọng buồn cười rồi ngoan ngoãn nghe lời.

Anh giúp cậu ta lần này cũng vì nể mặt dì Chúc. Đối với dì Chúc, dù thằng con trai này hư đốn cỡ nào, cậu ta vẫn là con trai duy nhất của dì. Vì thế trước khi Kiều Tử Hằng mắc phải sai lầm nghiêm trọng, cuối cùng cũng phải cho cậu ta một cơ hội.

Nhưng Triệu Nam Phong thì khác, hắn ranh mãnh xấu xa cực kỳ. Loại cặn bã đó, bất luận thế nào cũng không thể tha thứ, và anh sẽ tuyệt đối không buông tha cho hắn.

Song, dù dùng tiền mua chuộc hay uy hiếp cảnh cáo, trong mắt kẻ với lòng tham vô đáy này cũng sẽ không có tác dụng nhiều. Trốn được một khoảng thời gian, hắn ắt sẽ tiếp tục dùng chiêu trò cũ để làm hại các cô gái khác.

Vậy nên, nhất định phải sử dụng một vài mánh khóe đặc biệt.



Buổi tối, Tạ Vân Lễ xách nguyên liệu nấu ăn về biệt thự. Thấy Ca Ca chạy từ trên lầu xuống đón mình, anh khom người bế Ca Ca lên, nhìn vào mắt bé hỏi: “Sao chỉ có mình em thôi? Nhiễm Nhiễm đâu?”

Ca Ca nhích đầu nhỏ đến cằm anh ngửi ngửi, thi thoảng bé sẽ làm nũng với anh như thế.

“Ca Ca… Ca Ca ơi?”

Vội vàng đến cầu thang, Ôn Nhiễm thấy Tạ Vân Lễ đang ẵm Ca Ca, còn Ca Ca đang ngửi tới ngửi lui trên mặt anh.

Ôn Nhiễm mở to hai mắt nhìn cảnh này: “Ca Ca…”

Ca Ca, hình như… đang hôn Tạ Vân Lễ?

Đương nhiên cún không biết hôn là gì, bé chỉ muốn gần gũi với anh hơn thôi.

Thấy ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc của Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng đặt Ca Ca xuống đất: “... Anh chỉ trêu bé thôi, không định bắt nạt gì đâu.”

Ca Ca không biết gì cả, so với Tạ Vân Lễ, rõ ràng bé thân với Ôn Nhiễm hơn. Vừa đặt chân xuống đất, bé đã rời xa Tạ Vân Lễ, chạy qua chỗ Ôn Nhiễm.

“Anh nấu cơm cho em đây.” Tạ Vân Lễ cầm nguyên liệu vào phòng bếp.

Ôn Nhiễm ôm lấy Ca Ca, nhẹ nhàng sờ ngón tay lên mũi nhỏ của Ca Ca.

Chỉ khi đối diện với người mình thích, Ca Ca mới làm như ban nãy, nhích đầu lông xù của bé đến trước mặt người ấy, ngửi người ấy, ghi nhớ mùi hương của người ấy, tỏ ý để người ấy biết mình quý người ấy lắm, để người ấy nựng mình thêm nữa, ôm mình thêm nữa.

Cách bày tỏ tình cảm của động vật vừa nhiệt tình vừa thẳng thắn như thế đấy.

Tính ra, cô còn không bằng Ca Ca, chẳng biết làm thế nào mới có thể biểu đạt chính xác cảm xúc và suy nghĩ của mình.



Lời tác giả:

Chu Duy: Thề sống chết bảo vệ con đường tình yêu của sếp và cô Ôn Nhiễm!