Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 24




Ở tổ ấm êm đềm này, bé sẽ trưởng thành trong hạnh phúc, sẽ không chịu mưa gió nào, sẽ không bị làm hại, sẽ nhận được tình thương đủ đầy của tất cả người nhà.

Cô bật ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, như muốn nói một vài việc đau buồn nhưng rồi không thể thốt nên lời, chỉ có thể bị ảnh hưởng bởi tâm trạng ngày càng sầu não này. Cô không có cách nào giải tỏa bằng lời được, không có cách nào quên, cũng không có cách nào làm giảm đi nửa phần.

Từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ trên mặt cô, tiếng nức nở bị chặn trong họng ngày càng lớn, cảm xúc không kiềm chế được hệt như thủy triều, cứ dâng trào không thể ngăn nổi.

“Em nhớ… xin lỗi, em nhớ Ca Ca, em nhớ… nhớ Ca Ca trước kia… Bé giống Ca Ca này, rất đau, rất đau, em không cứu bé được, bé chảy máu nhiều lắm, bé vẫn luôn cầu cứu em, bé nói đau quá…”

Nghe cô nghẹn ngào nói từng chữ, Tạ Vân Lễ khẽ thở dài.

Chú chó Ca Ca cũ qua đời trong tai nạn giao thông ngay trước mắt, đã tạo nên tổn thương nặng nề cho Ôn Nhiễm. Nếu nuôi chú đến già như bình thường, có lẽ cô sẽ không buồn như vậy, vì chú Ca Ca ấy vốn dĩ có thể đồng hành cùng cô dài lâu. Ngày chú đau đớn mất đi, vừa vặn cô đã tận mắt chứng kiến tất cả.

Niềm tiếc nuối và nỗi đau khổ này vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô chưa từng phai nhạt, thậm chí còn sẽ theo cô cả đời.

Đối với Ôn Nhiễm, đây mới là chuyện tàn nhẫn nhất.

Về phần bé cún trước mặt, Ôn Nhiễm có thể được chăm sóc bé trọn vẹn cho đến già. Cô có thể quan sát quá trình bé vui vẻ trưởng thành, có thể bù đắp cho quá khứ ngược đãi và đau đớn mà bé từng chịu. Dẫu sẽ tới một ngày bé già cỗi và chết, nhưng trong lòng Ôn Nhiễm, cô sẽ luôn bầu bạn và nuôi nấng bé, sẽ cố hết sức để bé tận hưởng niềm hạnh phúc cả đời.

Đối với người bình thường, buồn thì có thể khóc thành tiếng, có thể lớn giọng gào thét, có thể dùng vô số cách để giải tỏa. Nhưng đối với cô gái trước mặt, thậm chí cô còn không biết làm thế nào để biểu đạt nỗi đau của mình.

Theo cô, nhận nuôi bé Ca Ca là việc nhất định phải làm trong đời. Còn điều anh phải làm chính là toàn tâm toàn ý, thỏa mãn tất cả các nguyện vọng không thể nói thành lời của cô.

Ngoài sân, Chu Duy và dì Chúc đã nghe thấy tiếng khóc của Ôn Nhiễm.

Thật ra, trong hai năm nay Ôn Nhiễm hiếm khi khóc, đa số cô luôn kìm nén, chỉ thút thít sụt sùi, vì cô không muốn gây thêm phiền toái cho dì Chúc. Thế nên, mỗi khi nhớ tới chuyện buồn, trước tiên cô sẽ tự giam mình trong phòng, không để dì Chúc tới gần.

Ngay cả dì Chúc, người duy nhất có thể gần gũi với cô, thi thoảng vẫn không tiếp cận cô được.

Chu Duy hỏi: “Dì Chúc, dì không vào xem à?”

Nghe thấy tiếng khóc bên trong, anh ta cũng không đành lòng, vì giọng Ôn Nhiễm tựa như một cô bé bị vứt bỏ, khiến người khác xót xa quá đỗi. Khi cô nói chuyện bình thường, cũng đủ khiến người ta muốn kiên nhẫn với cô hơn, nhưng ngay giờ phút này, nghe cô vừa khóc vừa đứt quãng nói từng lời tan vỡ kia khiến cả trái tim họ như thắt lại.

“Không sao đâu.” Nhìn ảnh phản chiếu trên cửa sổ, dì Chúc có thể thấy Tạ Vân Lễ đang dỗ dành cô.

Tuy không biết Tạ Vân Lễ có thật sự nhẫn nại vỗ về tâm trạng của Ôn Nhiễm không, có thật sự xoa dịu được cô không, nhưng… dẫu sao cũng phải để anh thấy rõ cảm xúc chân thực của Ôn Nhiễm.

Dù Ôn Nhiễm mà họ gặp thường im lặng kiệm lời, ngăn cách mình khỏi thế giới, nhưng đôi khi cô vẫn chìm trong tuyệt vọng, khiến người ta không biết làm sao. Hằng hà sa số hành vi người bình thường khó lý giải khó chấp nhận, là một mặt chân thực của cô, là một mặt mà ai đã trở thành người thân của cô cũng phải biết.

Muốn chăm sóc cô, hiểu tường tận về cô, thật sự không phải một việc dễ dàng.

Ngay cả nhiều phụ huynh có con mắc bệnh tự kỷ, khi nuôi nấng chúng cũng nhiều khả năng sẽ có thời điểm mất kiên nhẫn, suy sụp và lực bất tòng tâm, thậm chí muốn bỏ cuộc.

Song, nếu thật sự muốn hiểu cô, cố gắng kiên trì, cố gắng dụng tâm bầu bạn với cô thì sẽ có thể phát hiện, thật ra cô là một đứa trẻ hiền lành tử tế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kể từ khoảnh khắc lọt lòng, cô không hề muốn bài xích điều gì, chỉ vì khiếm khuyết bẩm sinh, nên cô mới không biết làm sao để thích nghi với thế giới thôi.

Dì Chúc thấy Tạ Vân Lễ lau nước mắt cho Ôn Nhiễm, có thể nhận ra anh không hề mất kiên nhẫn.

Thậm chí còn rất dịu dàng.

Dì Chúc chợt bảo Chu Duy: “Chu Duy, dì muốn hỏi cậu một câu, giữ bí mật nhé. Cậu thấy ông chủ của cậu… thật sự thuộc kiểu người kiên nhẫn à?”

Chu Duy ngẫm nghĩ một lát: “Khó nói lắm ạ.”



Quả thực khó nói lắm, vì trông Tạ Vân Lễ không phải người khó tiếp cận, anh chỉ toát lên khí chất lạnh lùng thôi. Dù sao anh cũng điều hành một công ty, đồng thời khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng tự thân cáng đáng tất cả các yêu cầu nghiệp vụ của công ty. Vào giai đoạn mới bắt đầu trước đây, công ty không có khả năng tuyển dụng nhiều người, Tạ Vân Lễ đã dốc sức nỗ lực như mỗi một người trẻ tuổi vừa lập nghiệp khác, nếm trải đủ vất vả, gánh chịu đủ cực khổ.

Phàm là người từng hợp tác với anh, không thể nói một trăm phần trăm đều công nhận anh, nhưng đa số sẽ khen anh một câu, quả thực anh là một doanh nhân vừa tuổi trẻ tài cao vừa quyết đoán mạnh mẽ.

Người mà không hề nhẫn nại, sao có thể tạo dựng được chỗ đứng cho riêng mình trong thị trường thương mại của thành phố tuyến đầu này chứ?

Nhưng nếu nói anh không kiên nhẫn thì cũng không sai, dù sao đối với Chu Duy, anh ta chưa bao giờ dám lảm nhảm trước mặt Tạ Vân Lễ. Chủ yếu vì Tạ Vân Lễ bận rộn quá, không rảnh ứng phó với những người và việc vô dụng.

“Nhưng tôi có thể khẳng định, sếp Tạ kiên nhẫn với cô Ôn Nhiễm nhất đấy.” Chu Duy nghiêm túc: “Tôi chưa từng thấy sếp Tạ dịu dàng với ai như vậy, thậm chí với khách hàng lớn nhất của công ty chúng tôi cũng không.”

“Thế à?” Dì Chúc nghi ngờ nhìn anh ta: “Không có người khác thật?”

Cũng không trách dì nghĩ lung tung, chung quy vì Tạ Vân Lễ vẫn còn trẻ, ngoại hình khí chất chắc chắn là người nổi bật nhất trong các doanh nhân trẻ tuổi, đứng ở đâu mà không có một đám người để mắt chứ?

“Tôi lấy chén cơm của tôi ra để thề, thật đó.” Chu Duy thành khẩn giơ tay lên: “Tôi yêu công việc của mình nhất, nên dì cứ tin tôi.”

Dì Chúc gật đầu: “Chỉ cần cậu ấy bằng lòng bầu bạn với Ôn Nhiễm, đương nhiên tôi sẽ vui rồi.”

Ôn Nhiễm đã hết khóc, nhưng vẫn còn thút thít. Dường như cũng cảm nhận được tâm trạng sa sút của cô, Ca Ca luôn vẫy đuôi, ư ử cọ vào lòng cô.

Thấy cô đã đỡ hơn phần nào, Tạ Vân Lễ thở phào nhẹ nhõm, rồi anh sực nhớ ra một chuyện: “À, anh còn chuẩn bị cho Ca Ca một món quà nữa, nhưng cần em sử dụng và bảo quản thay bé.”

Anh lấy một vật từ trong túi ra, đưa cho cô xem.

Ôn Nhiễm ngẩn người: “... Quà?”

Là một chiếc điện thoại đời mới màu tím nhạt.

“Ừm.” Tạ Vân Lễ mở điện thoại, chụp đầu nhỏ của Ca Ca rồi cho cô xem: “Dùng nó để ghi chép quá trình trưởng thành của Ca Ca nhé em.”

Ghi chép chặng đường phát triển của Ca Ca.

Người bạn cũ Ca Ca của Ôn Nhiễm không có bất kỳ ghi chép nào, vì mẹ cô rất ít chụp hình, còn bố không có thời gian và tâm trạng để làm. Do đó đến bây giờ, cô không thể giữ lại vài tấm ảnh về chú Ca Ca ấy. Để bù đắp, cô đã vẽ vô số tranh về chú Ca Ca, muôn hình muôn vẻ, chỉ cần nằm trong hồi ức, cô sẽ thử vẽ hết.

Nhưng quả thực, hình ảnh mới là nơi có thể lưu giữ độ chân thật hơn cả tranh.

Ôn Nhiễm chưa từng có điện thoại của riêng mình, vì cô không thể quen nổi tiếng điện thoại đột ngột vang lên, chỉ một chút tạp âm thôi cũng sẽ khiến cô khó chịu. Trong nhà, dì Chúc sẽ luôn để điện thoại ở chế độ im lặng.

Thấy cô nhận điện thoại, tò mò nhìn ảnh Ca Ca, Tạ Vân Lễ cười rộ: “Thích không?”

“Thích không?” Ôn Nhiễm lặp lại theo anh: “Thích không? Ca Ca sẽ thích món quà này nhỉ?”

“Nhất định sẽ thích.” Tạ Vân Lễ nói: “Tất cả mọi thứ em mang đến cho bé, bé sẽ thích hết.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đương nhiên, cún Ca Ca không biết điện thoại là gì, bé vẫn thích thú con gấu lông nhung kia hơn, vì bé đã bắt đầu khều chân và gặm cắn rồi.

Đây là lần đầu tiên bé nhận được quà, cũng là sự đối xử tử tế đầu tiên bé nhận được từ con người.

Và lòng tử tế này sẽ kéo dài lâu thật lâu, bé thật sự thích hơi người của Ôn Nhiễm, cứ nằm kề bên Ôn Nhiễm không rời một giây nào.

“Nếu muốn nói chuyện với anh, em cũng có thể dùng điện thoại này, trong đó lưu sẵn số của anh rồi.”

Ôn Nhiễm có phần đấu tranh khi cầm điện thoại, cô không biết mình nên nhận không, vì Tạ Vân Lễ cho cô quá nhiều rồi. Cô không biết nên biểu đạt lòng cảm kích của mình thế nào, cũng không biết làm sao để đối mặt với anh.



Nhưng Tạ Vân Lễ nói điện thoại này là cho Ca Ca.

Hiển nhiên Ca Ca không biết dùng điện thoại, nên vẫn cần cô sử dụng.

Không chờ cô suy nghĩ rõ ràng, Tạ Vân Lễ đã đứng lên rời khỏi phòng khách.

Đợi đến lúc ngẩng đầu, Ôn Nhiễm chỉ thấy bóng lưng anh đã ra ngoài. Ôn Nhiễm đưa điện thoại tới trước mặt Ca Ca, Ca Ca lấy chân khều nhẹ, Ôn Nhiễm sợ móng vuốt của bé làm hỏng màn hình, vội vàng cầm điện thoại lên.

“Ca Ca sẽ làm hư, nó không thể dùng được.” Cô lẩm bẩm: “Thôi thì… mình vẫn nên dùng, mình sẽ không làm hư.”

Tạ Vân Lễ ra ngoài sân, nhìn căn nhà gỗ đã được xây cho Ca Ca: “Chu Duy, lấy xe.”

“Vâng sếp.”

Chu Duy đã giúp dì Chúc sắp xếp đồ đạc xong. Vốn dĩ dì Chúc định giữ họ lại ăn cơm, nhưng hôm nay Ôn Nhiễm mệt mỏi rồi, nên họ không muốn quấy rầy cô nữa.

Tạ Vân Lễ nói: “Cứ để em ấy và Ca Ca nghỉ ngơi cho tốt hết hôm nay đi.”

Dì Chúc đã thấy điện thoại Tạ Vân Lễ đưa cho Ôn Nhiễm, nhưng điều khiến dì ngạc nhiên hơn là Ôn Nhiễm lại nhận.

“Cậu không biết đâu, trước kia bố mẹ con bé từng muốn con bé dùng điện thoại, nhưng con bé không hề chạm vào, vì con bé cực kỳ sợ đồ đột nhiên phát ra âm thanh. Chưa kể, con bé biết tin mẹ mất cũng qua điện thoại, nên chuyện này là nguyên nhân khiến con bé sợ hãi… Có điều, gần đây con bé đã tốt hơn, không còn sợ nhiều nữa…”

Tạ Vân Lễ im lặng một chốc: “Tôi tắt âm rồi, nhưng nếu em ấy vẫn không quen, dì cứ cất điện thoại nhé.”

Dì Chúc gật đầu, cười kể: “Cậu Tạ, dạo này Ôn Nhiễm sẽ thỉnh thoảng chủ động cầm điện thoại của tôi, cậu biết để làm gì không?”

Tạ Vân Lễ ngẩn người: “Tôi không nghĩ ra… Em ấy dùng điện thoại làm gì?” Theo những gì anh biết về Ôn Nhiễm, cô chưa bao giờ sử dụng điện thoại, cũng không có ai để liên lạc.

Dì Chúc chỉ cười chứ không nói.

Con bé ấy à, sẽ ngây ngốc ngắm hình của cậu Tạ trong điện thoại, học cách chúc ngủ ngon, nói cảm ơn với cậu đấy.

Dì Chúc sẽ không tiết lộ đáp án.

Cũng không phải để anh thấp thỏm chờ mong gì, mà đây là bí mật thuộc về Ôn Nhiễm. Tuy dì muốn nói cho anh biết về điểm thay đổi này của Ôn Nhiễm lắm, nhưng dì vẫn biết bí mật ấy không thể do dì bật mí được, vì đây là điều riêng tư của Ôn Nhiễm.

Nhưng dì đã gợi ý cho Tạ Vân Lễ rồi, chỉ không biết anh có thể phát hiện không.

Sau khi Tạ Vân Lễ đi, dì Chúc vào phòng khách thì thấy Ôn Nhiễm ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, Ca Ca nằm gác đầu lên chân cô, bé đã ngủ thiếp đi.

Một lớn một nhỏ này, nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng rồi.

“Nhiễm Nhiễm?” Dì Chúc sợ dọa đến cô, cũng sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của Ca Ca nên chỉ khe khẽ hỏi: “Đói không? Có thèm ăn gì không?”

Không biết tâm trí của Ôn Nhiễm vẫn đang thơ thẩn ở chốn nào, chậm chạp hồi lâu cô mới lắc đầu.

Dì Chúc ngồi cạnh cô, ngắm cún con đã an tâm ngủ say, rồi dì nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay vui không?”

Ôn Nhiễm gật đầu.

Dì Chúc cười: “Vậy tốt rồi, Nhiễm Nhiễm vui là được.”

Cô gái này sẽ không nói dối, cô đã thừa nhận mình vui thì tức là vui thật.

Vui là đủ, đối với Ôn Nhiễm, chỉ cần một ít niềm vui thôi thì cũng cực kỳ, vô cùng hiếm có rồi.