Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 1




Khi được đưa đến bệnh viện, dì Chúc đã mất hết ý thức.

Dì mắc bệnh huyết áp cao, bình thường kiểm soát khá tốt, cũng uống thuốc đều đặn, vì dì làm việc cho Tạ Vân Lễ trong thời gian dài nên lương thưởng đãi ngộ rất tốt, hai năm nay gần như chưa từng tái phát bệnh. Lần này là chuyện ngoài ý muốn, người thân khiến dì tức giận đến mức tăng huyết áp, suýt bị tắc nghẽn mạch máu não. Dù sao dì cũng đã lớn tuổi, mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng dì vẫn hôn mê rất lâu mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên dì làm chính là vội vàng gọi điện thoại.

“Ôi chao, xem đầu óc của tôi này, trong nhà làm gì có ai nhận điện thoại chứ?”

Bình thường cũng chỉ mình dì nghe máy, bây giờ dì đang ở bệnh viện, nào còn ai nghe máy nữa?

Dì bèn gọi điện cho thư ký của Tạ Vân Lễ.

Lúc nhận được cuộc gọi, Chu Duy hơi bất ngờ, thường ngày dì Chúc không hề tìm anh ta.

Chứng tỏ một khi dì gọi cho anh ta thì chắc chắn xảy ra chuyện rồi.

“Gì cơ? Dì ngất xỉu?”

Biết chuyện, Chu Duy cũng hoảng hốt.

Dì Chúc là bảo mẫu đã làm việc ở biệt thự của Tạ Vân Lễ được một khoảng thời gian dài, nhưng trên thực tế, số người cần dì chăm sóc cũng chỉ có một, đấy chính là cô vợ chưa từng lộ mặt của Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm.

Năm nay Tạ Vân Lễ hai mươi chín tuổi, kết hôn hơn hai năm. Ít ai biết chuyện này, vì mấy năm trước khi sự nghiệp vừa bắt đầu, Tạ Vân Lễ chỉ mới tiếp nhận nhà máy vô dụng của bố anh, gia sản không hề phong phú, địa vị cũng chưa được vững chắc. Đã thế vài năm trước tính tình Tạ Vân Lễ cũng khá lạnh lùng, vòng tròn quan hệ không lớn. Năm ấy khi kết hôn, xung quanh anh cũng chỉ có mấy người hay tin.

Đương nhiên không cần tổ chức nghi thức hôn lễ gì lớn, vì đối với cô vợ của anh, đây là việc không thể.

Từ nhỏ vợ Tạ Vân Lễ đã mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ [*], không giao tiếp bình thường với người khác được. Cô lấy Tạ Vân Lễ hơn hai năm nhưng hai người chưa từng ở chung, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay. Đôi khi Chu Duy cảm thấy Tạ Vân Lễ đã quên mất anh vẫn còn một người vợ. Thi thoảng người khác hỏi anh lập gia đình chưa, anh luôn tránh nặng tìm nhẹ, hoặc dứt khoát không đáp.

[*] Rối loạn phổ tự kỷ (自闭症谱系障碍): Tự kỷ hay còn gọi là rối loạn phổ tự kỷ (autism spectrum disorder), bao gồm các biểu hiện lâm sàng đặc trưng với khả năng thiếu hụt về kỹ năng xã hội, các hành vi lặp lại, thậm chí không có khả năng giao tiếp và ngôn ngữ.

Tính ra, anh ta đã làm tài xế kiêm thư ký cho Tạ Vân Lễ hơn hai năm, nhưng thật sự vẫn không biết lý do anh cưới cô vợ này. Nếu suy đoán theo lẽ thường, có lẽ anh nợ ân tình gia đình kia, nên mới không thể không cưới con gái nhà họ.

Dì Chúc chăm sóc vị ấy đã lâu, nghe nói vị ấy cũng tự nguyện tới nhà họ Tạ.

Chu Duy đang tìm hiểu tình hình trong điện thoại, giọng dì Chúc vội vàng hấp tấp, rõ ràng dì vô cùng lo lắng.

Anh ta vẫn không thể hiểu nổi, dù sao vị ấy cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu, đâu phải đứa trẻ vừa mắc bệnh tự kỷ chưa được mấy năm, tại sao dì lại hốt hoảng như vậy? Ở nhà một mình một ngày chẳng lẽ còn có thể khiến mình chết đói được à?

“Nếu dì không sao thì về nhà nhanh nhé? Lát nữa Tổng giám đốc Tạ còn phải tới chỗ gặp khách hàng, đoán chừng không có thời gian quay về đâu…”

Dì Chúc nói: “Ôi chao dì vẫn còn đang truyền nước đây, muốn về cũng không về được. Bác sĩ còn bảo dì ở lại bệnh viện quan sát thêm, hơn nữa bệnh viện này cũng xa lắm, trong thời gian ngắn không chạy về được…”

Chu Duy: “Chỉ một ngày thôi mà, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay để quản lý khu biệt thự tới xem?”

Theo như anh ta biết, nhà đó là căn biệt thự đơn lập [*] mà Tạ Vân Lễ mua với số tiền rất lớn, cũng là nơi ở tốt nhất của anh, cảnh quan và dịch vụ an ninh đều hạng nhất.

[*] Biệt thự đơn lập: dòng sản phẩm cao cấp nhất tại các dự án bất động sản, hầu hết được quy hoạch tại vị trí “kim cương” trong các khu đô thị, đồng thời sở hữu bức tranh cảnh quan thiên nhiên ấn tượng và chuỗi tiện ích toàn diện.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe xong, dì Chúc cuống lên: “Cậu chẳng hiểu gì cả! Nhiễm Nhiễm không thể trải qua một ngày mà không có người ở bên được! Con bé không biết nấu ăn, không thể gọi điện thoại, tự ra ngoài cũng không nốt! Bên phía quản lý cũng không thể tự ý vào biệt thự, không an toàn. Dì mà không về, đoán chừng từ hôm qua đến giờ con bé vẫn chưa ăn cơm đâu! Nếu không, nếu không cậu cứ đưa điện thoại cho cậu Tạ, để dì tự nói với cậu ấy!”

Quả thực không thể tự lo liệu cuộc sống mà, Chu Duy thầm nghĩ. Chẳng trách quanh năm suốt tháng Tổng giám đốc Tạ không về nhà lấy một chuyến, cưới vợ mà như không cưới vậy.

Đang an ủi dì Chúc đang sốt ruột sắp bật khóc, anh ta chợt thấy Tạ Vân Lễ lên xe.

Anh cũng đang cầm điện thoại trên tay nghe máy, Chu Duy vội nói một lát nữa gọi lại rồi cúp máy.

Tạ Vân Lễ nói chuyện điện thoại tầm ba phút đồng hồ, thấy Chu Duy chậm chạp vẫn chưa lái xe, anh ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sao vậy?”

“Là thế này sếp Tạ, dì Chúc gọi điện nói xảy ra ít chuyện.”

“Dì Chúc?” Tạ Vân Lễ khựng lại một nhịp, như phản ứng mất mấy giây mới nhớ ra là ai: “Chuyện gì?”

“Dì Chúc nói bệnh cao huyết áp của mình tái phát, dì ấy đã hôn mê ở bệnh viện một ngày, lo lắng Ôn… lo lắng vợ anh gặp chuyện nên nhờ tôi báo anh một tiếng.” Chu Duy suýt nói thẳng ra tên của vị kia, nhưng dù sao đây cũng là người vợ Tạ Vân Lễ cưới hỏi đàng hoàng, vẫn phải tôn trọng một chút.

Tạ Vân Lễ: “Biết rồi.”

Thấy anh không đưa ra chỉ thị gì khác, Chu Duy nhanh chóng khởi động xe, tới chỗ khách hàng theo điểm đến ban đầu.

Anh ta thoáng nhìn Tạ Vân Lễ qua gương chiếu hậu, anh không tỏ thái độ gì, vẫn nhàn hạ dựa vào lưng ghế sau xe, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa kính.

Thật ra, nói tính cách Tạ Vân Lễ lãnh đạm thì cũng đúng, nhưng nhiều khi anh vẫn được xem như ấm áp. Giống tên anh vậy, vừa điềm đạm vừa ôn hòa lịch sự, người như anh thật sự hiếm hoi giữa số đông người trẻ tuổi cá tính trong xã hội bây giờ.

Đương nhiên chỉ vào đại đa số thời điểm thôi.

Tương tự bố anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng năm xưa, Tạ Vân Lễ cũng liều lĩnh đầy quyết tâm, thi thoảng sẽ xúc động cáu kỉnh, nếu ai khiến anh tức giận thật thì anh sẽ trở mặt ngay.

Tóm lại, quả thực con người anh không dễ chọc.

Chẳng mấy chốc, điện thoại của Chu Duy tiếp tục vang lên, dì Chúc vẫn gọi tới. Anh ta định cầm điện thoại thì Tạ Vân Lễ đã vươn tay ra.

Chu Duy vội vàng đưa điện thoại cho anh.

Nào ngờ Tạ Vân Lễ rất kiên nhẫn, sau khi hỏi thăm sức khỏe của dì Chúc, anh dặn dì cứ nghỉ ngơi cho tốt ở bệnh viện.

“Tôi biết, tôi sẽ về xem em ấy, dì yên tâm.”

Cũng không biết dì Chúc còn dài dòng dặn dò điều gì, cuối cùng Tạ Vân Lễ nói: “Được, tôi biết rồi.”

Cúp máy, Tạ Vân Lễ bắt đầu gọi điện thoại tiếp, gọi khách hàng xong thì gọi người phụ trách hạng mục của công ty. Không cần anh dặn dò, Chu Duy cũng nghe hiểu ý anh: Để người khác tới gặp khách hàng thay anh, anh về nhà một chuyến.

Thế nên anh ta lập tức điều chỉnh lộ trình.

Nửa tiếng sau, họ đến khu biệt thự.

Ngay cả bản thân Tạ Vân Lễ, lần trước tới cũng vào lúc đón năm mới, từ đó đến nay đã hơn bảy tháng. May sao bảo vệ vẫn còn nhận ra xe anh, để họ vào cửa.



Chu Duy dừng xe ở gara: “Sếp Tạ, cần chờ anh không ạ?” Anh ta cũng tò mò liệu buổi tối Tạ Vân Lễ có ngủ ở đây không.

“Cậu về trước đi.” Tạ Vân Lễ nói: “Bắt xe về, để xe lại cho tôi.”

“Vâng.” Chu Duy giao chìa khóa xe cho anh, sau đó xuống xe rời khỏi.

Cảnh quan xung quanh khu biệt thự vừa đẹp đẽ vừa yên tĩnh. Dạo trước anh mua căn biệt thự đơn lập này, trong sân nhỏ trồng mấy chậu cây, ngoài ra không còn gì khác. Sau khi kết hôn anh mới sắm thêm đồ dùng, nhưng cũng chỉ đặt một bộ bàn ghế ở trong sân thôi.

Định nhấn chuông cửa, anh chợt nhận ra, người bên trong sẽ không mở cửa cho người khác, trước kia cũng toàn là dì Chúc mở cửa cho anh.

Vợ anh tên Ôn Nhiễm, mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, rõ hơn là chứng rối loạn phổ tự kỷ.

Ban đầu, các chuyên gia nước ngoài nghiên cứu lĩnh vực này đã miêu tả đặc trưng của người bệnh tự kỷ như sau: Cực kỳ thích ở một mình, thiếu tiếp xúc tình cảm với người khác một cách nghiêm trọng, hành vi mang tính nghi thức quái dị, thường xuyên lặp lại, im lặng không nói hoặc ngôn ngữ khác thường rõ rệt. Trí thông minh không gian - thị giác hoặc khả năng ghi nhớ cơ học [*] nằm ở mức độ cao, tương phản với việc học tập khó khăn trong các khía cạnh khác, hơn nữa họ còn có bề ngoài thu hút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

[*]

1. Trí thông minh không gian – thị giác: khả năng nhạy bén với những gì mang tính trực quan như hình ảnh, vật thể… Người sở hữu loại trí tuệ này thường quan sát rất tốt, đồng thời có thói quen ghi nhớ, đánh giá và chuyển đổi các sự vật, hiện tượng thành hình ảnh dưới nhiều góc độ khác nhau. Những người có trí thông minh thị giác - không gian cũng thường có một cảm giác rất tốt về phương hướng, ngoài ra họ cũng có thể phối hợp tay và mắt rất tốt, dù điều này thường được xem như một đặc trưng của vận động cơ thể.

2. Khả năng ghi nhớ cơ học (机械记忆能力): khả năng ghi nhớ thông tin một cách máy móc, không cần hiểu sâu về nội dung. Người có khả năng này có thể nhớ chính xác từng chi tiết như từ ngữ, con số, hoặc dữ liệu, giống một chiếc máy ghi nhớ mà không cần hiểu rõ ý nghĩa hay ngữ cảnh của thông tin đó.

Nếu tra tìm tài liệu về chứng bệnh này, có thể thấy nhiều từ ngữ liên quan như người cô độc tự khép mình, rối loạn phát triển thần kinh, không thể trị liệu, gặp trở ngại giao tiếp… Rất rõ ràng, đây không phải đặc trưng của một người bình thường, mà là một quần thể đặc biệt.

Nguyên nhân của bệnh tự kỷ phức tạp, cả đời không tài nào chữa khỏi. Đến nay, vẫn chưa có một chuyên gia nào có thể giải thích được chính xác nguyên nhân chứng tự kỷ, ngoại trừ một vài phương pháp trị liệu và can thiệp ở giai đoạn đầu, cũng không tìm thấy biện pháp nào có thể điều trị tận gốc. Hơn nữa, triệu chứng và mức độ nặng nhẹ của mỗi đứa trẻ tự kỷ biểu hiện ra ngoài cũng khác nhau.

Nhiều trẻ tự kỷ đã được mấy tuổi rồi, nhưng vẫn không biết cách cất tiếng nói chuyện với bố mẹ, không biết bỏ đồ ăn vào miệng, không hề phản ứng với lời nói đùa của người khác. Mức độ nhạy cảm với môi trường xung quanh cao, hành vi rập khuôn mang tính lặp lại… Thậm chí sau khi trưởng thành, vô số trường hợp vẫn không thể giao tiếp bình thường với người khác.

May thay, nhà họ Ôn cũng xem như có tài sản, nghe kể vì để Ôn Nhiễm sống giống các bé gái bình thường, gia đình cô đã trả giá không ít. Trường học đặc biệt, chuyên gia chữa bệnh tự kỷ hay các loại chuyên gia khác, họ cũng đã thử hết.

Song, dù sao đây vẫn là một căn bệnh không thể chữa trị, thần kinh não bộ của họ bẩm sinh đã thiếu hụt, vô cùng yếu ớt. Có thể giúp họ tập tành cách sinh hoạt như người bình thường vốn đã khó khăn lắm rồi, suốt đời họ cũng không tài nào sống tự lập được.

Ôn Nhiễm cũng không ngoại lệ.

Dẫu trông cô không khác gì các cô gái bình thường, nhưng cô vẫn là một thành viên thuộc nhóm đặc biệt. Đã hơn hai mươi tuổi, cô vẫn chưa thể giao tiếp bình thường với người khác.

Đặc trưng mà hầu hết các đứa trẻ tự kỷ mắc phải, thuở bé có lẽ cô cũng từng trải qua. Sau khi trưởng thành, mặc dù đã cải thiện hơn hẳn nhưng cô vẫn khác người thường rõ rệt.

Có thể nhận ra điều ấy từ thái độ bối rối hoảng loạn của dì Chúc. Dì bảo mẫu này cũng thông minh, biết Ôn Nhiễm sẽ không bao giờ cư xử với Tạ Vân Lễ như một cặp vợ chồng bình thường được, nên dì chưa từng làm phiền anh vì mấy vấn đề sinh hoạt. Lần này cũng do chuyện đột xuất quá nên dì mới sốt ruột nhờ tới anh.

Bây giờ Ôn Nhiễm ở biệt thự một mình.

Hình như cô chưa bao giờ ở đây một mình.

Kết hôn đã hai năm, liệu Ôn Nhiễm có thể sống tự lập không, liệu có thể đối phó với các tình huống bất ngờ không, anh cũng không dám chắc. Vì từ sau khi mẹ Ôn Nhiễm qua đời, tình trạng của bản thân cô đã trở nên trầm trọng hơn.

Tạ Vân Lễ đứng trước cửa, không do dự nữa, dứt khoát nhấn chuông.