Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 201




Edit: Bạch Lan Tửu

Suy nghĩ trong lòng Ngọc Châu ngày càng rõ ràng hơn, lập tức bước nhanh về hướng thư phòng của Nghiêu Mộ Dã.

Nếu suy nghĩ của nàng không sai, vậy thì cảnh ngộ hiện tại của Xu Đình hẳn là rất khó chịu, cần phải mau chóng nghĩ biện pháp giải cứu nàng ấy mới tốt!

Bước vào trong thư phòng, phu quân nhà nàng đang xem tin báo mà mật thám từ khắp các nơi gửi về.

Lúc thấy Ngọc Châu tiến vào cũng không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu xem.

Ngọc Châu biết tâm tình hắn không tốt, lại không muốn trì hoãn thời gian thêm, liền bước qua, thấp giọng hỏi: "Có phái người xem xét hành tung của Thất thiếu gia Bạch gia không?"

Nghiêu Mộ Dã mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hỏi: "Vì sao nàng lại hỏi như vậy?"

Vì thế Ngọc Châu liền nói ra suy nghĩ trong lòng nàng. Nghiêu Mộ Dã nhíu mày nghe, không ngờ trong lời nói tán gẫu giữa các phụ nhân thường ngày của muội muội cũng để lộ ra tin tức.

Hắn và Uất Trì Đức Hiền đúng là quan tâm quá ắt sẽ loạn, cứ mãi điều tra xung quanh tung tích mà bọn cường đạo và con thuyền bị bỏ lại, cơ hồ như đã rơi vào nghi trận mà bọn cường đạo cố ý bày ra, hiện tại nghe xong lời Ngọc Châu thế nhưng như được tạt một gáo nước lạnh lên mặt mà thanh tỉnh hẳn.

Hắn lập tức đứng dậy, mạnh mẽ ôm lấy Ngọc Châu một cái, sau đó liền vội vội vàng vàng gọi người đến, sai người cho bồ câu đưa tin, kêu mật thám ẩn núp ở Nam triều đợi lệnh, không được đánh rắn động cỏ.....

Còn về Bạch Thủy Lưu, ngày đó sau khi khuyên nhủ Hoàng đế hồi kinh xong cũng không có lập tức đi khiển trách thất đệ hắn mà là quay trở về thư phòng đọc sách.

Đã giờ Tý nhưng Bạch Thủy Lưu vẫn ngồi ở thư phòng, trong tay cầm một cuốn "Lão Tử" như cũ, cuốn sách Đạo gia lưu truyền này cũng là gần đây hắn mới thích đọc, bên trong chủ trương vô vi mà trị[1], không chỉ chủ trương mỗi giáo dục, rất có lợi với hắn, hắn nhưng có hơi tiếc nuối vì bản thân không nghiên cứu từ sớm.

[1] 无为而治 (vô vi mà trị): xuất phát từ Đạo Đức kinh của Lão Tử, ý nghĩa cai trị thuận theo tự nhiên, không làm gì áp đặt, để người dân tự do phát triển.

Chính là trước mắt, ánh mắt nhìn là vô vi thanh tĩnh nhưng trong lòng lại là suy nghĩ đủ loại chính sự và sắp xếp người như cũ. Cửa phòng vang lên một tiếng gõ nhẹ nhàng. Viên Hi uyển chuyển bước ở phía trước, theo sau nàng ta là một thị nữ, hai ta nâng hộp đồ ăn tiến vào.

Viên Hi xoay người nhận lấy hộp đồ ăn, đợi sau khi thị nữ rời khỏi thư phòng mới đi đến trước bàn của Bạch Thủy Lưu, mở hộp đồ ăn, lấy ra cháo thất trân và hai đĩa món ăn nhỏ khác nhau ra, nói: "Hầu gia, đêm đã khuya, ăn chút đồ ăn khuya đi."

Bạch Thủy Lưu buông sách, nhận lấy bát từ trong tay phu nhân rồi ưu nhã ăn. Viên Hi đợi sau khi hắn ăn xong, vừa dọn dẹp bát đũa vừa hỏi: "Hầu gia còn ưu phiền vì việc Thánh thượng không trở về kinh sao?"

Bạch Thủy Lưu nhìn nàng ta một cái: "Hiện tại dường như Thánh thượng rất thích lạc thú điền viên, không có lòng trở về, điều này khiến thân làm thần tử như chúng ta vô cùng khó xử."

Viên Hi bước ra sau lưng Bạch Thủy Lưu, ngón tay thon dài hơi dùng sức giúp hắn xoa bóp đầu, nói: "Chính sự mất năm nay trong triều đều do Hầu gia ra sức, cho dù Thánh thượng không trở về cung, chỉ cần mọi việc trong triều đều thỏa đáng, chính sự Đại Ngụy ổn định, Thánh thượng có ở trong cung hay không có gì khác nhau đâu?"

Bạch Thủy Lưu không nói gì, tựa như được những ngón tay thon dài của kiều thê ru ngủ vậy, thật lâu sau mới lên tiếng: "Lời này không được nói linh tinh, bằng không sẽ có người nghi ngờ nàng đã ngồi lên vị trí chủ mẫu Bạch gia mà còn chưa thỏa mãn, cũng muốn giống như Viên Ngọc Châu kia làm một Hoàng hậu?"

Viên Hi lại không hề sợ bị phu quân mình nhìn thấu tâm tư, nói thẳng: "Phàm là triều đại nào cũng đều có định số, thiên hạ của Đại Ngụy cũng là đoạt từ trong tay triều trước, nếu Nghiêu Mộ Dã có thể làm được, phu quân đương nhiên cũng có thể làm được."

Bạch Thủy Lưu lạnh lùng nói: "Hồ đồ! Hiện tại Nam Bắc triều cùng tồn tại, sớm muộn gì cũng có một trận chiến. Lúc chuyển giao giữa cũ và mới, quan trọng nhất chính là có thể giữ vững danh dự cho Bạch gia ta không bị hao tổn."

Trong mắt Bạch Hầu, nếu Ngụy triều thắng, tất nhiên là mọi chuyện đều dễ nói, nếu Lương triều thắng, Nghiêu Mộ Dã ngươi tuy tàn nhẫn, nhưng thanh danh tổ tiên Bạch gia ta còn đó, cho dù Nghiêu Mộ Dã ngươi muốn đuổi cùng giết tận cũng phải bận tâm đến lời bình luận của người trong thiên hạ, chỉ cần hành sự cẩn thận vẫn có thể bảo hộ gia tộc chu toàn hết thảy, sau mươi mươi năm nữa tự nhiên có thể đông sơn tái khởi. Nhưng nếu là ngồi lên đế vị thì lại không còn đường lui, một khi không đấu lại Nghiêu Nhị, thanh danh vọng tộc trăm năm của Bạch gia ắt phải tan thành mây khói, trở thành gia tộc loạn thần tặc tử bị người người thóa mạ.

Phu nhân thiển cận, sao có thể hiểu được vô vi thanh tịnh! Trị quốc, tề gia sao có thể thoát khỏi đạo lý này?

Nhưng Bạch Thủy Lưu lại không muốn nhiều lời với đàn bà, giữa hắn và Viên Hi, ngoại trừ sự ăn ý lúc lên giường ra thì nhiều lời cũng không đi đến được cùng một câu chuyện. Tài nữ Viên thị lúc còn trẻ cũng không biết có phải đã mất đi phẩm chất khi ở am miếu rồi không, ở chung lâu một chút sẽ phát hiện ra trong bụng nàng đều là tính kế, mất đi nét tình thú. Cho nên hắn cũng không muốn nhiều lời với nàng, chỉ nói: "Chuyện như quốc sự này, phu nhân không cần nghĩ nhiều, ta đều có chừng mực. Đêm đã khuya, nàng về nghỉ ngơi trước đi."

Viên Hi thi lễ, rời khỏi thư phòng.

Bạch Thủy Lưu nhìn về phía cửa phòng, trong lòng bất giác có hơi thất vọng. Khả năng của Viên Hi đúng là mạnh hơn mẫu thân, làm chủ mẫu của vọng tộc trăm năm như Bạch gia cũng rất thành thạo. Chỉ là..... trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt cười khéo léo xinh đẹp của Ngọc Châu, nếu so với Ngọc Châu thì lại xa xa không bằng, đặc biệt thiếu đi vẻ thông tuệ nhìn thấu thế sự.

Bạch Thủy Lưu đã điều tra được, Ngọc Châu đã sống ở Nam địa hơn một năm. Thân là nữ tử cũng dám ẩn nấp trong địa bàn của Nam đế, vì Nghiêu Nhị lấy lại trong sạch, thu nạp tài chính chi viện cho Bắc địa, mà lúc trước dường như người phá hư việc hắn muốn cắt đứt lương thực của Bắc địa cũng là nàng.

Nếu đổi lại là Viên Hi, chỉ sợ sẽ vào lúc trượng phu xưng đế cầm chắc Hậu vị, sao có thể chịu đi xa như vậy?

So sánh ra, đều là nữ nhi Viên thị, mỗi việc mà Ngọc Châu kia làm đều vừa mạnh mẽ vừa quả quyết, tâm tư kín đáo, hơn xa tuyệt đại đa số triều thần của hai triều Nam Bắc từ trước đến nay. Hắn muốn chính là loại tính cách dịu dàng, nhưng ánh mắt sâu xa, còn không do dự được mất dù thân là nữ tử, đáng tiếc là ánh mắt hắn lúc trước quá thiển cận, cuối cùng vẫn là có chút ghét bỏ xuất thân của nàng, không dùng hết toàn lực tranh đoạt cùng Nghiêu Mộ Dã.

Kỳ thật hắn cũng không phải chưa từng âm thầm nghĩ đến kiến nghị của Viên Hi. Phải biết rằng đương kim Thánh thượng nhìn có vẻ như khoan dung, nhưng tận sâu trong lòng lại là một người thật sự cô đơn, chưa bao giờ để ai trong lòng, từ những lần gặp gỡ với Tiêu Phi, Nghiêu Nhị, thậm chí Phạm Thanh Vân là có thể nhìn ra Thánh thượng thiếu thốn tình cảm đến mức nào.

Nhất thời Bạch gia ở Nam địa nổi bật không ai sánh bằng, thậm chí vượt qua Nghiêu gia, Viên gia năm xưa. Nhưng Thánh thượng có thể để cho Bạch gia cường thịnh trong bao lâu, ý nghĩ muốn thay thế Ngụy triều này cũng thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu hắn. Nhưng trải qua cuộc chiến với Bắc Cương và cường đạo đảo Khấu xong, hắn đã hoàn toàn đánh tan ý niệm này.

Tục ngữ có câu: binh hùng một người, tướng hùng một ổ.

Trong việc dụng binh, nếu là tướng quân vô năng, binh lính có nhiều mấy cũng vô dụng. Bắc Cương, Man tộc, cường đạo đảo khấu gộp chung lại cũng không nhiều bằng binh lính của một quân trong Đại Ngụy, lại có thể khiến Đại Ngụy không cách nào chống đỡ. Mãi đến khi Nghiêu Nhị dẫn quân đi mới có thể xoay chuyển được cục diện liên tục thất bại.

Đáng tiếc lúc trước hắn không biết quý trọng những tướng lĩnh có thể dùng, lại đồng loạt ra tay cùng Thánh thượng, cuối cùng để cho triều đình còn lại toàn triều thần ba phải, không còn một ai có thể kiệt ngạo như Nghiêu Nhị năm ấy. Chính là cơ hồ khiến cho những tướng quân có thể ra trận cũng biến mất hoàn toàn trên triều đường của Đại Ngụy, cứ thế thành không còn ai có thể đấu lại Nghiêu Nhị. Nếu Nghiêu Mộ Dã không thỏa mãn với Bắc địa hiện tại, đợi sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức xong, hắn biết Ngụy triều tất bại. Đến lúc đó kết cuộc của người ngồi trên đế vị tất rất thê thảm.

Nghĩ vậy, hắn lại càng thất vọng đến cực điểm đối với thất đệ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều kia của hắn.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, hiện tại chỉ có thể diệt trừ Nghiêu Xu Đình, chết không đối chứng, không để cho Nghiêu Nhị lấy đây là cái cớ phát động đại chiến Nam Bắc triều.

Huống hồ việc Uất Trì lão tướng quân vì khuyên can Thánh thượng mà chết nhà hắn cũng không thoát khỏi liên can, Uất Trì Đức Hiền tất nhiên cực kỳ hận Bạch gia. Mà hắn ta lại là muội phu của Nghiêu Mộ Dã, có tầng quan hệ này, những ngày của Bạch gia sẽ trôi qua không được tốt. Nếu Nghiêu Xu Đình không còn, Uất Trì Đức Hiền và Nghiêu Mộ Dã sẽ không còn quan hệ thân thích, đến lúc đó Bạch gia sao có thể thua một Tướng quân không thân thích đây?

Nghiêu Mộ Dã cùng lắm cũng chỉ có thù oán với một mình hắn, hắn thân là tộc trưởng, tất sẽ ở trong quốc loạn mà bị định tội, nhưng chỉ cần gia tộc bình an, cho dù Bạch gia có vì chiến loạn mà bị lột đi mấy tầng da cũng vẫn có thể chịu đựng được trong khoảng thời gian này.

Tìm hiểu chính sự, có khi cũng cần phải dựa vào thất bại, sai lầm nhất thời mà dạy bảo.

Dù sao thì thế gia ở Nam triều cũng rất đông, dân cư, lương thực, địa bàn càng là gấp mấy lần Bắc cương, chỉ cần cho hắn hai mươi năm, kinh doanh một phen, tất có thể bồi dưỡng ra một nhóm lương tướng hãn tốt, đến lúc đó, lấy ưu thế dân cư và lương thực, một năm một trận nhỏ, hai năm một trận lớn, kéo cũng kéo đổ được Bắc địa. Đây đúng là theo lời Lão Tử: họa kia biết đâu sau này sẽ thành phúc, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, mà mấu chốt của phúc hay họa chính là không để Nghiêu Nhị lấy Nghiêu Xu Đình làm cái cớ phát động đại chiến, không cho hắn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.

Trong lòng đã định chủ ý xong, hắn lại cầm lấy "Lão Tử" lần nữa, chuyên tâm đọc.

Mà sau khi Viên Hi kia ra khỏi thư phòng của Bạch Thủy Lưu, trong lòng lại thất vọng vô cùng.

Nàng cảm thấy Bạch Thủy Lưu đã không còn tín nhiệm nàng như khi vừa mới thành thân nữa.

Nghĩ vậy, nàng siết chặt khăn lụa trong tay, nghĩ đến Nghiêu Mộ Dã, nam nhân phản bội và lợi dụng mình kia, lần chạy trốn đến Bắc địa lúc trước đó đúng là chật vật vô cùng, mỗi khi nàng nhớ đến đoạn thời gian đó thì trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Nhưng sau cái lần chạy trốn đó, hắn thế mà lại dám làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, mở rộng Bắc địa, ngang nhiên xưng đế! Khí phách cỡ này, trong mắt nàng âm thầm sinh ra không ít xấu hổ buồn bực, lại không nhịn được kính nể trong lòng.

Nam nhân lòng mang thiên hạ kia mới là bậc anh hùng mà Viên Hi nàng luôn muốn gả cho!

Chính là vì sao năm đó hắn lại vứt bỏ nàng, cố tình cưới một phụ nhân con nhà thương hộ ti tiện, để cho cái loại nữ nhân đặc biệt đê tiện như vậy thành Hoàng hậu?

Nghe nói Nghiêu Mộ Dã còn hết sức sủng ái nàng ta, tuy nàng ta đã rời đi hơn một năm cũng không hề nạp phi thiếp nào thêm. Loại phu thê tình thâm quá hoàn mỹ này cũng khiến người ta xem xong mà tức giận vô cùng.

Viên Hi cảm thấy lòng nàng như bị một con rắn nhỏ quấn quanh, có một loại cảm giác đố kị vi diệu như lưỡi rắn cứ không ngừng dao động, càng vòng càng chặt ----- nàng nhất định phải đẩy được Bạch Thủy Lưu lên bảo tọa của Hoàng đế, nàng cũng nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Nếu Bạch Thủy Lưu không muốn làm, hiện nay vừa khéo có một cơ hội, có thể để cho thất đệ đầu óc đơn giản đến trợ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện của bản thân.

Nàng nhất định phải để cho nam nhân đang ở Bắc địa kia biết, năng lực của Viên Hi nàng không thua kém gì thương phụ ti tiện bên cạnh hắn kia! Nam nhân cưới nàng mới là Hoàng đế chân chính!

Một ngày nào đó, nàng muốn ngồi lên Hậu vị, nhìn Bắc địa của hắn chiến bại chật vật, dùng giọng nói hòa hoãn mà lộ ra từ bi nói với hắn: Thiên tử giả, chung quy vẫn không thể làm được lâu dài, mà thất bại lớn nhất đời này của hắn, chính là phụ lại mấy phần thâm tình của nàng, cưới lầm người khác!

Nghĩ vậy, trong lòng Viên Hi càng kiên định hơn, bước nhanh về hướng viện của Thất thiếu gia.

Lúc này mạch nước ngầm hai phía Nam Bắc đã bắt đầu nổi lên, vô vi mà trị? Sóng gió điên cuồng như vậy, ai có thể không làm gì?