Có thể tiểu nữ nhân này không biết, khi nàng chỉ yên lặng nhìn hắn, cặp mắt kia ướt át đến mức sắp chảy được ra nước, cứ từng giọt từng từng giọt thấm vào khiến cho tim hắn cũng bị tẩm đến mềm ra
Ngọc Châu duỗi tay sờ sờ lên gương mặt hắn, muốn nói gì đó nhưng lại nhất thời khó có thể mở miệng.
Nghiêu Mộ Dã lại duỗi ray kéo nàng ôm vào trong ngực, thấp giọng vừa khuyên giải vừa an ủi: "Tuy rằng nhị tỷ nàng đi vì lời đồn, nhưng trong đó còn có một phần nguyên nhân là vì vị đại ca trong quá khứ kia của nàng, khi hai bên đang xảy ra chiến loạn, hắn ham lợi nên đi buôn lậu vật tư hàng hóa giữa hai bờ Nam Bắc, kết quả là bởi vì buôn lậu bị quan viên Nam triều bắt được, bị tống vào tù, hình như là Nam đế tự mình viết thư cho nhị tỷ nàng, dùng đại ca Tiêu Sơn của nàng làm áp chế, khoảng thời gian trước, vị dưỡng mẫu đã lâu không lộ diện kia của nàng cũng đã từng đến cầu kiến Thục Huệ Phu nhân....."
Nghe đến đây, Ngọc Châu coi như đã hoàn toàn hiểu rõ, trong lòng càng thêm đồng tình với nhị tỷ. Nói như vậy là do dưỡng mẫu vừa đấm vừa xoa, muốn nhị tỷ trở về để đổi lấy đại ca?
Nhị tỷ không giống với nàng, đối mặt với mẫu thân khóc lóc đau khổ cầu xin, sao có thể kháng cự lại được?
Nghiêu Mộ Dã lại nói tiếp: "Hơn nữa dường như là trong lòng nhị tỷ nàng cũng muốn trở về..... Nghe nói trong thư Nam đế có nhắc đến việc hắn đang lâm bệnh nặng, theo tình cảnh trong thư thì đã sắp đến lúc hồi quang phản chiếu. Nhị tỷ nàng nói với ta là phải quay về gặp hắn, nếu như có thể đưa tiễn, cũng coi như là hết tình nghĩa của người xưa."
Ngọc Châu kinh ngạc nhướng mày: "Sinh bệnh? Hắn đang lúc tuổi trẻ, sẽ mắc bệnh nặng gì chứ? Hơn nữa sao nhị tỷ lại đối với Nam đế như vậy....."
Nghiêu Mộ Dã biết Ngọc Châu muốn hỏi vì sao trong lòng nhị tỷ còn tồn tại lòng thương hại với Nam đế như vậy, chỉ nói: "Năm đó, trên đường nhị tỷ nàng vào kinh đã quen biết Nam đế lúc ấy đang cải trang vi hành, dọc đường đi có lấy thân phận nam nữ bình thường mà ở chung một khoảng thời gian....."
Vừa nghe Nghiêu Mộ Dã nói như vậy, trong lòng Ngọc Châu lập tức hơi bừng tỉnh.
Ban đầu nhị tỷ đã từng cùng Nam đế trải qua tình yêu say đắm như của thiếu niên thiếu nữ bình thường. Xem ra là nhị tỷ cũng từng nảy sinh tình cảm tốt đẹp đối với nam tử tuấn lãng nhìn như ôn hòa thích cười kia, chỉ là sau khi vào cung, chút tình cảm thật lòng kia cũng đã tan biến trong lòng nghi kỵ ngờ vực, nhưng cuối cùng vẫn còn để lại một tia dấu vết, hiện tại nghe nói hắn bệnh nặng, muốn gặp nàng ấy, nhị tỷ từ trước đến nay luôn dịu dàng thiện lương sao có thể từ chối đây?
Nhị tỷ nhu nhu nhược nhược, nhưng một khi đã quyết định việc gì thì khó lòng lay chuyển được. Nhưng Ngọc Châu vẫn khẩn cầu Nghiêu Mộ Dã thay nhị tỷ đưa ra yêu cầu với Nam triều, nhị tỷ sẽ không vào cung mà sẽ chọn mua một căn nhà ở bờ bên kia sông địa phận Nam địa để định cư.
Nơi đó cách bến tàu mà Bắc địa khống chế cực gần, nếu có gì bất trắc, phía Bắc cũng tiện phái người tiếp ứng nhị tỷ hơn một chút. Việc mà người làm muội muội như nàng có thể nghĩ đến cũng chỉ có thế này thôi.
Ngày qua sông đó, Ngọc Châu tự mình tiễn Thục Huệ Phu nhân đi, Nghiêu Mộ Dã thế mà cũng thay một thân thường phục, cùng nàng đi tiễn. Ngọc Châu đương nhiên cảm thấy không ổn, nhưng là Nghiêu Mộ Dã lại nói không sao, hắn cũng chỉ là thăm lại chốn xưa, tiêu tan một chút tâm tình.
Đến khi thuyền chạy đến giữa sông, giữa sương mù dày đặc, có một con thuyền chậm rãi bơi từ phía Nam đến, lờ mờ có thể nhìn thấy ở mũi thuyền có một vị nam từ bọc một thân áo choàng da dày nặng đang đứng, giữa những sợi lông tối màu đang bay trong gió càng làm nổi bật lên gương mặt gầy ốm có mấy phần tái nhợt.
Khi thuyền bơi đến gần, lúc người đến cũng nhìn thấy Nghiêu Mộ Dã đang đứng ở mũi thuyền, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
"Không ngờ kiếp này còn có cơ hội gặp lại Kinh Đường huynh một lần....."
Nghiêu Mộ Dã chậm rãi vươn tay từ trong áo choàng ra, ôm quyền, nói: "Nan Sinh, đã lâu không gặp....."
Rất ít người biết, tiểu tự của Nam đế chính là Nan Sinh, đơn giản là vì năm đó khi Từ Thái hậu sinh hắn bị khó sinh, cho nên mới lấy mới lấy tiểu tự không hay như vậy, cũng để dễ nuôi.
Hai người đều không dự đoán được đối phương sẽ tự mình đến đây, lại đều là người gan lớn, ỷ vào người khác không kịp chuẩn bị tâm tư, tất cả đều thay thường phục mà đến, cũng chưa từng nghĩ sẽ có cảnh Nam Bắc gặp mặt.
Cho nên từ sau khi hai vị đế vương Nam Bắc triều xé rách mặt mũi, qua thời gian một năm, cuối cùng cũng gặp mặt.
Nhưng cũng may hai người đều là công tử được thế gia quý tộc Nam triều nuôi dạy ra, luôn muốn duy trì phong độ, không ai lớn tiếng, không có tức giận mắng tặc tử, cũng không có khiển trách hôn quân. Chỉ ôm quyền với nhau, xem như có mấy phần hàn huyên khách sáo, tạm thời gác lại quyền mưu tranh hận quốc thù, thế nhưng có mấy phần giống như bạn bè cũ lâu năm không gặp, trong lúc du sơn ngoạn thủy vô tình chạm mặt, mỗi người đứng ở mũi thuyền, đối diện với mặt sông dần dần tản đi sương mù, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời muốn mở miệng, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Khi Nam đế còn thiếu niên đã từng du thuyền trên sông với Nghiêu Mộ Dã, núi xa như cũ, nhưng cảnh trong lòng cũng đã đổi dời. Khi đó bọn họ khí phách hăng hái, hẳn là không nghĩ đến sẽ có một ngày đứng hai bờ đối lập, nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù.
Cuối cùng vẫn là Nghiêu Mộ Dã mở miệng trước: "Đã đưa Thục Huệ Phu nhân đến, chỉ là thân thể nàng không được khỏe, không nên đi nơi loạn lạc và ồn ào như kinh thành....."
Nam đế nhàn nhạt mở miệng: "Nữ nhân của trẫm, trẫm tự nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nàng, còn xin Kính Đường không cần nhọc lòng, chỉ là long tử của trẫm đâu?"
Nghiêu Mộ Dã trả lời: "Lý nhi còn nhỏ, gần đây nhiễm bệnh, không tiện đi xa, trẫm sẽ tự phái người chăm nom nó thật tốt."
Trong mắt Nam đế, vị Thái úy đại nhân năm xưa này rõ ràng là đang muốn lấy con hắn làm áp chế, lập tức mặt mày càng lạnh lùng hơn: "Tương lai của trẫm và Thục Huệ Phu nhân còn dài, sẽ lại có nhi nữ khác, ngươi cũng không cần lấy nó để uy hiếp trẫm, không sợ khiến người trong thiên hạ cười chê sao?"
Trong lòng Nghiêu Mộ Dã biết rõ, hiện tại Nam Bắc đối lập, tình nghĩa quân thần ngày xưa đã sớm tan biến không còn bóng dáng, hắn cũng không cần nhiều lời, nhưng lại nghĩ đến tình bạn từ khi còn nhỏ thật sự đáng trân quý, cho nên coi như là nhắc nhở bạn cũ một câu, mở miệng: "Nam Sinh có lòng kéo dài con nối dõi, rất tốt..... Chỉ là hít quá nhiều ngũ thạch tán là sẽ phóng túng hoan lạc, rút cạn sinh lực của thân thể, còn hy vọng Nam Sinh huynh có thể chết bi tráng một chút, chớ có chưa sinh được con nối dõi đã trên trên thân nữ nhân....."
Đúng lúc này vừa khéo Thục Huệ Phu nhân đi từ trong khoang thuyền ra, nghe xong lời Nghiêu Mộ Dã, sóng mắt hơn chấn động, không nhịn được giương mắt nhìn Nam đế xa cách đã lâu.
Ngụy đế thấy Thục Huệ Phu nhân chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức mặt không cảm xúc cúi đầu, trong lòng bị oán hận làm cho ngứa ngày, chỉ hận không thể dùng dao để gãi.
Có thể thấy được cho dù tên khốn Nghiêu Mộ Dã này có khoác thêm một lớp long bào thì cũng vẫn khốn nạ như cũ! Trong lòng hắn rất rõ, nhất định là Nghiêu Mộ Dã này đã bấm ngón tay tính toán thời điểm Thục Huệ Phu nhân đi ra, cho nên mới nói những lời này.
Bên ngoài là vì không quên tình nghĩ vì quan hệ cũ, trên thực tế là vì cho hắn ta thêm ngột ngạt mà thôi.
Chỉ là đang ở giao giwois giữa Nam Bắc, không muốn tự nhiên đâm ngang. Nữ tử đang đội mũ đứng cụp mi trên thuyền kia hắn đã nhớ mong ngày đêm thật lâu, hiện tại cuối cùng đã chờ đến ngày mang nàng trở về, để cho Nghiêu Mộ Dã kia nói mấy câu thì đã là gì?
Vì thế khi Thục Huệ Phu nhân vượt qua đầu thuyền, Ngụy đế bước lên phía trước, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, kéo nàng ôm vào trong ngực hắn, nhưng thân thể Thục Huệ Phu nhân lại theo bản năng lui về phía sau, khiến cho sắc mặt Nam đế lại càng tối tăm hơn.
Sau đó hai chiếc thuyền khởi hành về hai phía, chia cách trên mặt sông.
Lần này hai vị đế vương Nam Bắc triều gặp mặt, đương nhiên là nước chảy không thấy dấu vết, cũng sẽ không ghi vào trong sách sử.
Uất Trì Đức Hiền làm bạn giá ở một bên lại là hai mắt âm trầm bốc lửa, nắm chặt đao bên hông không buông, rất có tư thế lập tức có thể nhảy lên thuyền đâm chết Nam đế.
Đại thù năm đó phụ thân bị bức chết ở trên Kim Loan điện không báo, quả thục là khó mà làm dịu đi oán niệm trong lòng hắn.
Chính là Nghiêu Mộ Dã lại nhàn nhạt mở miệng: "Hắn còn chưa thể chết, ít nhất không thể chết trên tay trẫm....."
Uất Trì Đức Hiền hiểu rõ ý trong lời nói của đế vương. Hiện tại ở nam địa đang là thời kì thịnh thế của các thế gia cắm rễ đã lâu, tuy rằng Bắc triều mở rộng lãnh thổ, thế như chẻ trê, nhưng nói đến việc tiến thêm một bước nhúng chàm nam địa thì lại tất sẽ rơi vào thế liều chết phản kháng, cũng không phải chỉ đơn giản là diệt trừ Hoàng đế Nam triều là xong.
Mà vào lúc trước khi Bắc địa giao chiến với Nam địa đã chịu hao tổn cực lớn, đương nhiên cũng phải nghỉ ngơi lấy lại sức, lại bày mưu sau.
Còn về Nam địa, đương nhiên cũng phải chờ đến lúc hoàn toàn thối nát, tự nhiên có thể đợi được một ngày dưa chín cuống rụng, mạnh mẽ tấn công.
Nghe nói hiện tại Nam cung đang tranh giành lên ngôi hết sức kịch liệt. Bạch gia hiện tại đã nghiễm nhiên thay thế Nghiêu gia, trở thành đệ nhất vọng tộc Nam triều. Nếu có thể thuận lợi nâng đỡ nhi tử của Bạch Phi lên làm tân đế, thì đúng là sẽ ngồi vững chiếc ghế đệ nhất thế gia
Trước kia Nghiêu Mộ Dã rất sầu muộn vì việc này, hiện tại đứng ngoài cuộc, thế nhưng sẽ mừng rỡ khi thấy Nam triều nội đối hỗn loạn.
Ngọc Châu dõi mắt nhìn theo hướng nhị tỷ rời đi, trong lòng nhớ thương không thôi, chỉ hỏi Nghiêu Mộ Dã: "Nam đế kia thật sự là không sống được bao lâu sao?"
Nghiêu Mộ Dã không để tâm: "Năm đó hắn phòng bị trẫm, chẳng lẽ hiện tại trong lòng sẽ không phòng bị Bạch Thủy Lưu kia? Tuy rằng hắn nhìn có vẻ ốm đau bệnh tật, nhưng cái trừng mắt vừa rồi hắn liếc trẫm thật sự là lộ ra ánh sáng. Phỏng chừng là giả bộ bị bệnh đi? Hy vọng hắn đùa trong lửa, nhưng đừng để người Bạch gia hãm hại thành thật sự băng hà mới được."
Vụ án vu thuật hại Viên gia bị diệt năm đó, sau khi Nghiêu Mộ Dã hỏi kĩ nhạc phụ xong, ước chừng cũng đã làm sáng tỏ. Ngoại trừ Phạm Thanh Vân nhân cơ hội hãm hại ân sư, dương như khi đó hắn còn đã cấu kết với thế lực của Bạch gia, dựa vào việc hai nhà Nghiêu Viên đang đánh nhau gay gắt mà lật đổ Viên gia, tiện đường hỗ trợ Bạch gia đi lên.
Ngay cả vòng ngọc có chứa thuốc hại Thục Huệ Phu nhân năm đó, càng là thứ Phạm Thanh Vân đe dọa Viên đại sư, không riêng gì vòng tay, mấy món đồ ngọc mang theo dược tính trước sau cũng là do âm mưu của Bạc Phi, ý đồ muốn làm loạn hậu cung.
Sau khi hắn tiếp nhận dạy dỗ máu chảy đầm đìa của Nghiêu Mộ Dã, Ngụy đế cũng coi như là vấp ngã một lần, không lên một chút, tuyệt đối sẽ không tiếp tục dung túng cho Bạch gia nữa chứ nhi?
Nghe nói đứa con trai nhỏ mà Bạch Phi sinh ra kia gần đây nhiễm bệnh đậu mùa, có thể vượt qua cửa ải này hay không cũng rất khó nói, mà đứa con trai lớn cũng không được ghi dưới danh Bạch Thanh Nguyệt mới vào cung, mà là được dưỡng dưới gối Viên Hoàng hậu.
Dựa vào tính tình khó chịu của Ngụy đế mà hắn biết, cuối cùng cũng sẽ tuyệt đối không để đứa con mà Bạch Phi sinh dưỡng lên ngôi, cho nên cái chết lúc trước của Bạch Phi cũng thật là kì quặc.
Hắn ta nóng lòng muốn đón đứa con của Thục Huệ Phu nhân trở về, phỏng chừng cũng là vì hy vọng con trai của nữ nhân hắn yêu có thể kế thừa đế vị đi.