Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 182






Edit: Bạch Lan Tửu
Thế tử của Mạc Bắc Vương ra đời, chẳng những là một chuyện lớn với Mạc Bắc Vương phủ mà càng là chuyện quan trọng nhất đối với các quan lại và giới nhà giàu.

Từ khi tin tức phu nhân Mạc Bắc Vương sắp sinh truyền ra, bọn họ đã tìm kiếm vật hiếm có, kỳ lạ từ khắp nơi, muốn đưa ra được lễ vật không ai có, khiến Mạc Bắc Vương có thể nhớ kỹ bản thân.

Nhiều ngày nay, Ngọc Châu nhận quà quả thật đã nhận đến mỏi tay, mỗi ngày, đều là cùng tỷ tỷ xem danh mục quà tặng, sửa sang lại lễ vật, sau đó lệnh cho quản gia đáp lễ từng nơi một, cũng coi như là thông thạo các mối quan hệ ở nơi này, càng có lợi cho Nghiêu Mộ Dã đứng vững gót chân của mình ở đây.

Hôm nay, Ngọc Châu và tỷ tỷ ngồi ở phòng khách như thường lệ, khi nàng đang xem xét danh sách quà tặng mà một vị quan huyện đưa đến, nghe được tỷ tỷ đột nhiên "a" một tiếng, nói: "Chạm ngọc thật tinh xảo, mau xem này Ngọc Châu."
Ngọc Châu giương mắt nhìn lên, lập tức ngẩn ra, trong tay tỷ tỷ đang cầm một tấm ngọc bài to bằng nắm tay trẻ con, mặt trước điêu khắc hình một con hổ nho nhỏ, đúng là thứ mà thế tử Mạc Bắc Vương đang cần.

Ngọc bài màu xanh biếc, trong suốt tinh khiết, giống như có thể ngưng kết ra những giọt sương, hơi hơi tản ra một tầng ánh sáng óng ánh.

Nhị tỷ sống ở Tiêu gia và Hoàng cung đã sớm nhĩ độc mục nhiễm [1], không biết từng gặp bao nhiêu thứ ngọc tốt rồi, nhưng món có thể so với khối này thì đúng là trong cả vạn không có được một, cho nên mới vội vàng kêu Ngọc Châu nhìn xem.

[1] 耳渎目染 (nhĩ độc mục nhiễm): ý chỉ nghe nhiều, thấy nhiều nên đã trở nên kén chọn, không dễ dàng yêu thích thứ gì.
Ngọc Châu duỗi tay nhận lấy ngọc bài, đưa đến trước mặt nhìn kỹ.

Mặt trước ngọc bài khắc một chú hổ con kháu khỉnh đang chơi đùa, thẳng thân dựng đuôi, cái đầu nho nhỏ cúi thấp, hai chân trước một cái đang chống xuống, một cái thì đùa một viên long châu, dáng vẻ đùa bỡn đến mê mẩn.

Hổ con được khắc đến sống động như thật, ngay cả hoa văn trên thân và lông trên đuôi cũng đều khắc họa ra được, Ngọc Châu nghĩ thầm, tuy rằng bản thân nàng cũng có thể điêu khắc ra nhưng không chắc chắn có thể làm tinh xảo được như ngọc bài trước mắt.
Lật lại nhìn, mặt sau của ngọc bài khắc một chữ triện "Phù", đúng là nhũ danh Bảo Phù của nhi tử, xung quanh còn được khắc hoa văn phức tạp.

Toàn bộ ngọc bài, cho dù là chất ngọc hay tay nghề chạm khắc đều là cực phẩm, chớ nói đến chạm vào, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta thoải mái không thôi, cầm vào trong tay càng khiến cho người ta như nắm được dòng lụa mềm, thoải mái đến mức mức không nỡ buông tay.
Ngọc Châu nhìn một hồi, trong lòng nghẹn một hơi, có chút nặng nề, nói: "Tỷ tỷ, tấm ngọc bài này quả là lịch sự tao nhã, tỷ tỷ mau xem danh sách coi là do ai tặng?"
Nhị tỷ nói: "Cũng không biết là vị đại sư nào điêu khắc ra, ta nhìn nét khắc cũng sánh được với muội muội rồi đó." Vừa nói vừa lấy một bản danh sách trong chồng danh mục quà tặng ra, nhìn nhìn rồi nói tiếp: "Là một tiệm ngọc thô tên Minh Nguyệt đường đưa đến.

Thảo nào có thể tìm được khối ngọc cực phẩm thế này.

Chỉ là ngọc tốt dễ tìm, thợ giỏi khó kiếm.

Cũng không biết tìm đâu ra đại sư chạm ngọc cỡ này."
Ngọc Châu xem xét danh mục quà tặng, ghi nhớ tên cửa hàng xong bèn tiếp tục lật xem lễ vật.

Một lát sau lại mở miệng: "Tỷ tỷ, muội hơi mệt, muốn nghỉ một lát, chúng ta lát nữa lại xem, được không?"
Nhị tỷ: "Vậy muội nghỉ ngơi một lát đi, ta đi xem đứa nhỏ ngủ có ngon không." Nói xong liền rời khỏi phòng khách.
Đợi Nhị tỷ đi rồi, Ngọc Châu lại chưa lên giường nghỉ ngay mà là lấy tấm ngọc bài kia ra, cẩn thận ngắm nghía.

Nhị tỷ chỉ cảm thấy chạm khắc tinh xảo, Ngọc Châu lại biết người điêu khắc này đã dùng một loại kỹ xảo sớm bị thất truyền, mà đương thời người cuối cùng đã dùng qua kỹ thuật này chính là phụ thân nàng.

Nhưng phụ thân nàng đã sớm qua đời, là ai đã điêu khắc ra tấm ngọc bài thế này rồi đưa đến làm lễ vật? Ngọc Châu nhạy bén cảm thấy trong này có chút vấn đề.
Ngọc Châu lật qua lật lại, xem xét ngọc bài thật kỹ, đột nhiên khựng lại, nàng nhìn đến hoa văn trên bụng chú hổ con này hình như có hơi quen mắt, nhìn một hồi lại chấn động cả người, hoa văn này vòng tới vòng lui, tạo thành chẳng phải là một chữ "Viên" sao? Hay đây thật sự là bút tích của phụ thân, đây sao có thể? Có hoa văn làm tiền đề, nàng chú ý xem xét những chi tiết khác trên ngọc bài, cuối cùng cũng phát hiện ra hoa văn ở mặt sau có ẩn chứa một số chữ triện.


Nàng duỗi tay, không ngừng dựa theo hoa văn trên ngọc bài phác họa lại, rốt cuộc cũng viết hết số chữ ẩn trong hoa văn ra, đặt cùng một chỗ là: Phụ thân ngươi ở đây, muốn người sống, chớ để người khác biết, một mình đến đây.
Dòng chữ này tựa như một tảng đá lớn gợn lên ngàn con sóng, khiến cho lòng Ngọc Châu đều bị phá vỡ.
Nàng hít một hơi thật sâu, xoay người nhảy lên, dùng một trang giấy dính đầy mực đến ấn xuống hoa văn bốn phía trên ngọc bài kia, sau đó nỗ lực bình phục lại tinh thần đang kích động, tiếp tục tinh tế đoan trang.
Nếu nhìn cẩn thận, kỹ xảo khắc hoa văn phát hiện lúc ấy và chú hổ sinh động kia tựa như không phải do cùng một người làm.
Ngọc Châu nhìn con hổ đang nghịch long châu kia thật lâu, giống hệt như ngọc khí lúc trước phụ thân điêu khắc cho nàng, bên trong có một chữ "Châu" nho nhỏ.
Khi nàng ở kinh thành nhìn thấy ngọc phẩm của Phạm Thanh Vân, cái loại không được tự nhiên tựa hồ nói không nên lời trong lòng tại một khắc này đột nhiên được giải quyết dễ dàng.
Vì sao tác phẩm của Phạm Thanh Vân sinh động như thế, chứa đựng đều là phong cách của phụ thân? Theo lời Ông lão, ngọc phẩm của Phạm Thanh Vân chỉ có vẻ hào nhoáng lại hoàn toàn không có hồn của chính mình, chẳng lẽ những ngọc phẩm đó.....!toàn bộ đều do phụ thân nàng tự tay điêu khắc?
Cẩn thận nhớ lại tình hình khi phụ thân hạ táng năm đó, chính là Ngọc Châu cũng không tài nào nhớ ra được, hình như là nàng cũng không hề chính mắt nhìn thấy phụ thân hạ táng.....
Chuyện cũ năm đó như một màn sương mù, chỉ là nếu chọc đến sương mù thật dày sẽ là tình hình thế nào?
Suy tư nửa khắc (1 khắc = 15 phút), nàng quyết định trước mắt tạm không báo với Nghiêu Mộ Dã, theo như lời cảnh cáo trên ngọc bài, nếu nàng báo với người khác mà làm tổn thương đến tính mạng của phụ thân, vậy nàng chẳng phải sẽ tự trách đến chết sao? Cho nên tìm hiểu tình huống xong rồi tính tiếp.
Tính ngày, Ngọc Châu đã hết cữ, vì thế cuối cùng nàng cũng có thể ra ngoài, nhân lúc đi tuần tra cửa hàng, nàng lơ đãng hỏi đến Minh Nguyệt đường mới nổi.

Quản sự cửa hàng nói: "Minh Nguyệt đường này chính là một cửa tiệm ngọc thô có tiếng ở Mạc Bắc chúng ta, các nơi đều có cửa tiệm.

Nghe nói đường chủ ở đây đã từng bái đại nhân Phạm Thanh Vân làm thầy, chỉ là Phạm đại nhân chê hắn không có ngộ tính, không chịu thừa nhận người đồ đệ này, lúc này hắn mới trở về mở Minh Nguyệt đường.

Nhưng đây là lời hắn nói khi đã uống rượu, không biết thật giả thế nào."
Lúc về phủ, Ngọc Châu sai người đi ngang qua Minh nguyệt đường ở phía Bắc thành.
Cửa hàng không lớn, đặt trong một cửa hàng cầm đồ.

Nhưng điều kỳ lạ là, bảng hiệu của cửa hàng tạm thời bị gỡ xuống, phủ một mảnh vải lên, ngoại trừ ba chữ lớn "Minh Nguyệt Đường" được viết qua loa, phía dưới còn một hàng chữ nhỏ: Cha còn con có thể hiếu, cha mất con phải noi theo, muốn tận hiếu có thể đi vào.
Hoàn Thúy thấy Ngọc Châu nhìn chăm chú, cười nói: "Chủ quán này đúng là không từ thủ đoạn nào để làm ăn buôn bán! Cũng chỉ là lừa người ta vào cửa hàng thôi, còn viết cả "tận hiếu" lên biển hiệu!"
Nhưng Ngọc Châu lại không hề cười, chỉ nặng nề buông màn xe xuống, sắc mặt trầm trọng, sau đó lệnh cho xe ngựa mau chóng rời đi.
Góc đường đối diện có một tên ăn mày, sau khi thấy xe ngựa của phủ Mạc Bắc Vương rời đi thì lập tức bò dậy, chạy về hướng ngoại thành, sau khi ra đến ngoại thành, hắn mở cửa lớn của một căn nhà ra, mở miệng nói nhỏ vài câu xong liền lạnh lùng rời đi.
Mà nam tử bên trong lại chậm rãi đi về phía căn phòng ở cuối viện, dịch chuyển một cái lu lớn, để lộ ra một cửa ngầm bên dưới.
Lúc này, dưới cửa ngầm lộ ra ánh đèn nhỏ như hạt đậu, một nam tử thẳng lưng ngồi trước bàn, đang tạo hình thứ gì đó.

Dưới ánh đèn tối tăm, nam tử tạo hình lại là cực nhanh, gần như không cần cúi đầu nhìn kỹ, chỉ cần dựa vào xúc cảm và kinh nghiệm liền có thể múa đao thành hình, ngẫu nhiên dùng tay sờ một cái xong lại tiếp tục thoăn thoắt tạo hình.

Sau mồi hồi, nam tử đã điêu khắc xong món đồ trong tay, buông đao khắc, ngẩng đầu, ánh đèn mờ nhạt hắt lên mặt người nọ, chỉ thấy đầu tóc rối rung được buộc sơ xài, chòm râu dài trên cằm cũng rối tung, khiến cho không cách nào nhìn rõ được khuôn mặt, hình như là một ông già, chỉ là đôi mắt người nọ vừa sáng vừa trẻ trung, mỗi lần khép mở tựa như có ánh sáng tràn ra.
Lúc này có tiếng "kẽo kẹt", phía trên đột nhiên truyền xuống một trận tiếng xích sắt lay động, kêu vang một tiếng, một luồng không khí mới mẻ tràn xuống bên dưới, có người nói vọng từ trên xuống: "Sư phụ, đồ nhi đến thăm ngài đây."
Nam tử chậm rãi ngẩng đầu, cách từ dưới lên một trượng có một cái cửa động, một nam nhân cầm theo đèn gió đang ngồi xổm trước cửa động nói vọng xuống phía dưới, đúng là đồ đệ Phạm Thanh Vân của ông, mà ông chính là phụ thân của Ngọc Châu - Viên đại sư.
Viên đại sư im lặng một hồi mới nói: "Mấy năm trước, ngoại trừ một người câm đúng giờ đưa cơm, ngươi cũng chưa từng lộ mặt.

Mấy năm gần đây lại thường xuyên đến, lẽ nào dạo này lại có phiền phức gì?" Bởi vì đã lâu không nói chuyện cho nên giọng nói hơi khàn khàn khó nghe.
Phạm Thanh Vân không để ý đến chuyện Viên đại sư hỏi, chỉ thở dài: "Sư phụ, ngài còn đang trách con hãm hại ngài rồi nhốt ngài tại đây ư? Đồ nhi đã từng nói với ngài, ngài thật sự không thích hợp lăn lộn trong triều đình, với tính tình của ngài thì sớm muộn gì cũng sẽ chọc giận đến mấy người quyền quý, đến lúc đó chẳng những ngài khó giữ được tính mạng mà ngay cả sư muội cũng sẽ bị liên lụy, đưa vào nhạc phường làm đồ chơi cho đám quan viên kia, như vậy ngài có thể chịu được không?"
Nói đến đây, hắn hơi lộ ra tươi cười: "Đồ nhi đúng là có chút lỗi đối với ngài, nhưng cũng đã bảo toàn được tính mạng của ngài, không phải sao? Đồ nhi còn nhận nuôi sư muội, làm thiên kim nhà giàu có cẩm y ngọc thực trong một góc phủ trạch yên tĩnh, tuy rằng không thể tự tiện ra ngoài, nhưng cuộc sống lại cực tốt.

Xét cho cùng, đồ nhi đối với ngài vẫn là có công lớn.

Chỉ cần ngài ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của đồ nhi, sớm muộn gì đồ nhi cũng sẽ thả ngài và sư muội ra, cho cha con hai người đoàn tụ, hưởng niềm vui gia đình."
Nam tử trầm mặc một lát mới mở miệng: "Lần này ngươi đến, lại là vì cái gì?"
Phạm Thanh Vân nói: "Sư muội rất nhớ thương ngài, hy vọng ngài viết cho nàng một phong thư.

Thế nhưng đồ nhi đi vội, lại quên mất phải mang theo giấy và bút đến, ở đây có một tấm lụa trắng, không bằng sư phụ cắn đầu ngón tay, viết một phong thư, thế nào?" Vừa nói vừa ném một tấm lụa trắng xuống.
Nam tử suy tư một phen mới nhặt tấm lụa lên, cắn nát đầu ngón tay, viết mấy câu lên đó.
Phạm Thanh Vân đứng dậy, kéo tấm lụa trắng lên, vừa mở ra đã thấy bên trên viết: Con ta Ngọc Châu, phụ thân vẫn khỏe, không cần nhớ mong.
Gật gật đầu hài lòng, nói: "Sư phụ nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian, đồ nhi lại đến thăm ngài."
Theo một trận tiếng kẽo kẹt, trên cửa động không còn tiếng động, trong phòng nhỏ khôi phục lại sự bẩn thỉu và tối tăm.

Viên đại sư ngồi trước bàn, trong mắt chợt lóe, như đang suy tư điều gì.