Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 167






Edit: Táo Mèo
Khi hoàng đế lật bàn thì thuyền của Thái úy đại nhân đã chèo tới bờ sông, rồi đổi xe ngựa một mạch chạy thẳng về phía Mạc Bắc.
Lần chạy trốn lần này của Nghiêu Thái úy không chỉ Thục Tuệ phu nhân và Nghiêu Xu Đình là không hay biết, thậm chí ngay cả Ngọc Châu cũng chẳng rõ sự tình, chỉ tới trước lúc lên thuyền, Thái úy mới mở miệng giải thích với nàng.

Thoắt cái, Ngọc Châu trợm mắt cố gắng tiêu hóa, vì sao buổi sáng còn nói đi du thuyền trên sông, vậy mà cuối cùng lại biến thành cuộc hành trình đi lánh nạn tới phương Bắc.
Thấy Ngọc Châu im lặng nhìn mình, trong lòng Thái úy nảy sinh cảm giác áy náy khó tả.

Ban đầu cưới nàng bản thân hắn còn tràn đầy tự tin rằng sẽ không để nàng phải chịu gian khổ.
Châu Châu của hắn đáng lẽ ra phải được ở trong phủ trạch sống an nhàn sung sướng, nô bộc vây quanh, bình an sống qua ngày, nhưng bây giờ hắn đành phải ép nàng từ bỏ việc buôn bán ngọc thạch mà nàng xem trọng cùng với cuộc sống tự do tự tại trong kinh thành mà đi về Mạc Bắc cùng hắn, sau này thế này ngay cả bản thân hắn cũng chưa biết được.
Nghĩ tới đây, Nghiêu Mộ Dã - người từ trước tới giờ luôn đứng trên nơi cao bèn cúi đầu nhìn Ngọc Châu, đột nhiên trong lòng nảy sinh sự mất mát không thể giải thích.
Đương nhiên Nghiêu Mộ Dã cho rằng loại cảm giác này không tốt chút nào, cả đời này hắn chưa từng biết thế nào là tự ti cho nên hắn không thể hiểu được cảm nhận của bản thân lúc này không khác nào cảm nhận của đám thư sinh nghèo kiết hủ lậu, ngẫm lại mà xem, dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt được thiên kim nhà giàu, sau đêm tân hôn lại bưng lên cho nàng một chậu khoai lang thối để giai nhân gặm lót dạ, mất thể diện không cơ chứ?
Bởi tâm trạng này ảnh hưởng vì vậy hắn cứ mãi trì hoãn không báo cho Ngọc Châu biết việc phải đi tới Mạc Bắc nhằm tạm tránh mưa tránh gió kinh thành.

Lúc này, chỉ cần người phụ nữ luôn lạnh nhạt với mình mở lời châm chọc, hắn không cẩn phải lao đầu xuống cái giềng trong nhà mà lập tức học theo Tây Sở Bá Vương tự vẫn bên bờ sông.
Nhưng Ngọc Châu không hỏi nhiều, cũng không nói lời trách cứ Thái úy.

Bởi vì nàng biết so với mấy cửa hàng của nàng trong kinh thành thì thứ mà Thái úy phải từ bỏ còn nhiều hơn, có điều nếu hắn thật sự phải rời đi đủ để chứng minh, tình hình tại kinh thành lúc này nghiêm trọng cỡ nào, cho nên Thái úy chỉ có thể không từ mà biệt tiến về Mạc Bắc trước.
Trong lòng Ngọc Châu cũng thoáng chững lại bởi vì ngay cả khi sự tình tới nông nỗi này hắn cũng không chịu báo trước cho mình.

Có lẽ trong mắt nam nhân này đúng như lời hắn nói, nàng chẳng qua chỉ là hạng phụ nữ hầu hạ chăn gối ngu dốt mà thôi, nếu đã lệ thuộc người ta thì làm sao người ta có thể cùng mình bàn bạc chuyện mà chỉ có phu thê mới nói được?
Tuy nhiên nhìn nét mặt u ám khó mà che giấu của Nghiêu Mộ Dã và sau khi nghe quyết định của hắn, Ngọc Châu nhếch miệng, hời hợt nói, "Vừa hay ta cũng thấy nhớ nhà.

Lúc này đang là mùa hồng chín ở quê, giờ về đó là có thể ăn được mẻ mứt hồng mới..."
Phản ứng lạnh nhạt của nàng khiến cho Nghiêu Mộ Dã trùng xuống, hắn cúi đầu ngắm người phụ nữ trước mặt.
Nếu lúc đầu là do hắn bị thu hút bởi dung mạo của nàng thì sau đó hắn dần dần yêu sâu đậm tính cách dịu dàng của nàng.

Giờ phút này, lần đầu tiên Nghiêu Mộ Dã cảm nhận một cách sâu sắc rằng trong cơ thể gầy yếu của nàng chứa đựng một linh hồn chín chắn tới cỡ nào, hắn không khỏi xúc động, trực giác nói cho hắn biết bất kể con đường tương lai có gian khổ thế nào nhưng chỉ cần có nàng bầu bạn, tranh chấp vương hầu, đấu đá quyền lợi thì có gì đáng giá mà hắn không thể buông tay chứ?
Nghĩ tới mục đích Nghiêu Mộ Dã gọi nhị tỷ tới, Ngọc Châu không khỏi nghi ngờ, nàng thấp giọng hỏi, "Vì sao chàng lại gọi nhị tỷ ta đi cùng?"
Từ trước tới giờ, Nghiêu Mộ Dã luôn là người lão luyện trong việc lấy nhu khắc cương, đương nhiên hắn không thể nói rằng mình có suy nghĩ muốn bức chết Dương gia của Hôn quân, cho nên hắn lập tức đáp, "Giữ nhị tỷ lại kinh thành thì nàng có thể yên tâm không? Nàng ta đã là phi tử mà thánh thượng ruồng bỏ, so với việc ở lại kinh thành rồi bị ta và nàng liên lụy, gánh vác cơn thịnh nộ của hoàng thượng thì chẳng bằng cùng bọn ta tới Mạc Bắc."
Ngọc Châu cảm thấy có lý, nàng cúi đầu nghĩ xem nên nói với nhị tỷ thế nào.
Tuy nhiên, Ngọc Châu không không ngờ nhị tỷ lại tiếp nhận chuyện bị Thái úy đại nhân lừa gạt tới phương Bắc nhanh hơn mình.

Thậm chí Ngọc Châu không nhịn được phải nhắc nhở nhị tỷ rằng chuyến đi tới Mạc Bắc lần này e rằng khó mà trở về bên cạnh hoàng đế.

Nhưng Thục Tuệ phu nhân khẽ mỉm cười đáp, "Từ khi bước ra khỏi hoàng cung thì với ta đi đâu cũng thế.

Vả lại đi Mạc Bắc có gì không tốt chứ, có muội muội bầu bạn, gần với quê hương hơn, đây là giấc mộng đẹp mà trước kia ở trong cung ta còn chẳng dám nghĩ tới."
Có điều ngược lại, cô em chồng Nghiêu Xu Đình của nàng lại nóng lòng giống như cá rời khỏi nước, khổ sở cầu xin ca ca cho mình quay lại.


Sau khi bị Thái úy trừng mắt nhìn, nàng ta câm bặt, nhưng sau khi xuống thuyền rồi ngồi lên xe, mông nàng ta cứ xoay tới xoay lươi đảo qua đỏa lại liên tục khiến hai thai phụ ngồi cùng phải chóng cả mặt.

Ngọc Châu đành lên tiếng gọi, Nghiêu Xu Đình vội nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay nói với Ngọc Châu, "Tẩu tẩu, ca ca điên rồi chăng, lại còn muốn chúng ta tới Mạc Bắc một thời gian dài không thể quay về kinh thành.

Lẽ nào Hoàng thượng điều nhị ca tới Mạc Bắc về sau huynh ấy không cần thượng triều nữa ư? Tẩu nói xem, có phải nhị ca chỉ đang đùa chúng ta thôi, vài ngày nữa sẽ quay về phải không?"
Ngọc Châu lạnh nhạt đáp, "Nhị ca của muội không phải hạng người thích đùa, chuyến đi này của chúng ta có thể qua nhiều nawmnwax cũng không thể quay lại." Xu Đình vừa nghe xong, đôi mắt trở nên đăm chiêu, thất thần nhìn về hướng kinh thành, nước mắt trào dâng tựa như có thể khóc ngay tức khắc.
Đáng tiếc, linh cảm thiên bẩm của Thái úy khiến cho Ngọc Châu cảm thấy hơi rối loạn cho nên nàng cứ im lặng ngẩn người một hồi, nhất thời không rảnh bận tâm an ủi Xu Đình.
Ngày hôm sau khi khởi hành, Ngọc Châu thấy Nghiêu Xu Đình vẫn đang mất hồn, nàng để nhị tỷ lên xe một mình, vừa khéo có thể nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình thì lên xe Xu Đình bầu bạn với nàng ta.
Theo lý thuyết, đường xá bằng phẳn không xóc nảy, buổi sáng mọi người chỉ ăn cháo trắng dễ tiêu, vậy mà không biết tại sao vừa xuất phát không lâu, Nghiêu Xu Đình liên tục che miệng buồn nôn, cuối cùng không nhịn được, nàng ta phải tựa người chồm người ra khỏi cửa sổ xe mà nôn ra.

Ban đầu Ngọc Châu đoán nàng ta ăn phải thức ăn hỏng nên định gọi thầy lang đi theo qua bắt mạch, nhưng Nghiêu Xu Đình lại phẩy tay nói do sáng nay bản thân ham hố ăn hơi nhiều đồ lạnh dẫn tới trong bụng khó chịu mà thôi, không có gì đáng ngại, gọi lang trung qua không những bị nhồi cho mấy vị thuốc Đông y đắng ngắt mà còn làm giảm khẩu vị.
Thế là Ngọc Châu sai người chuẩn bị chút canh nóng cho Xu Đình uống rồi dìu nàng ta nằm xuống trong xe ngựa, bọc chiếc lò ấp vào trong bụng.

Nhưng biện pháp này có vẻ không hiệu quả mấy, Nghiêu Xu Đình liên tục đứng dậy cúi đầu ra ngoài cửa sổ mà nôn.

Sau khi nôn máy lần, người Nghiêu Xu Đình lả đi, ngay cả sức để ngồi dậy cũng không có, cứ thế nằm ghé lên cửa sổ.

Ngọc Châu vội đỡ Nghiêu Xu Đình nằm xuống, nhưng bị Xu Đình lây, cơn nôn nghén của Ngọc Châu vốn đã giảm bớt, lúc này nàng cũng bắt đầu ói ra.
Có điều sau khi ói xong, Ngọc Châu không khỏi run sợ, nàng ngẩng đầu nhìn Xu Đình, nàng thấy dường như Xu Đình nở nang hơn hẳn so với lúc trước, giống biểu hiện của tỷ tỷ mình thời gian đầu mang thai.
Trong lúc bộn bề suy nghĩ, Ngọc Châu không nhịn được hạ giọng, nửa đùa nửa thật thăm dò, "Xu Đình, không phải muội cũng có đấy chứ?"
Thông thường, mỗi khi tẩu tẩu đùa giỡn, Nghiêu Xu Đình sẽ tức giận hoặc sẽ cười trách móc, nhưng bây giờ nghe tẩu tẩu nói vậy, sắc mặt Nghiêu Xu Đình tái mét, điệu bộ lúng ta lúng túng.
Trong lòng Ngọc Châu trùng xuống, nàng ngẩn người nhìn cô em chồng, thầm tính toán ngày tháng.

Khi Ngọc Châu nhìn cái bụng bằng phẳng của Xu Đình cộng với đoạn tình cảm với Thất thiếu Bạch gia, tính toán thế nào cũng vẫn không đúng.


Vậy nếu Xu Đình mang thai...vậy phụ thân của đứa nhỏ là ai?
Sau khi hồi hồn, Nghiêu Xu Đình lập tức nhạy bén vén rèm xe, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai ở bên, nàng ta mới quay người che miệng Ngọc Châu, trừng mắt nói, "Tẩu tẩu tốt của muội, nhất định không được nói cho ca ca đấy, nếu không ca ca sẽ đánh chết muội mất!"
Lời Xu Đình nói cũng không phải quá khoa trương, muội muội xử nữ chưa gả đột nhiên có bầu, với tính tình Nghiêu Mộ Dã, nếu đúng lúc nóng nảy, hắn sẽ làm gì đúng là khó nói.
Ngọc Châu lập tức thấp giọng thăm dò, "Vậy muội nói đi, là ai chạm vào muội?"
Nghiêu Xu Đình nửa cúi đầu, nàng ta định lấy Thất thiếu Bạch gia ra ứng phó tạm thời nhưng lại cảm thấy liên hệ với loại người đó khiến trong lòng khó chịu cho nên mãi lâu cũng chẳng nói ra được lời nào.
Ngọc Châu suy nghĩ, chủ động hỏi, "Chẳng lẽ là Thất thiếu Bạch gia?"
Nghiêu Xu Đình nghẹn lời, vẫn không lên tiếng như cũ.
Ngọc Châu cảm thấy sau khi tế tổ qua sông, sự kinh ngạc này cũng đủ rồi, nàng lập tức muốn xuống ngựa, Nghiêu Xu Đình kéo vạt áo nàng, sợ hãi hỏi, "Tẩu tẩu muốn đi đâu?"
Ngọc Châu đáp, "Nếu muội không nói cho ta biết sự thật, vậy ta chỉ có thể báo lại cho nhị ca muội.

Chủ kiến này của muội khiến ta không biết liệu tới khi nào rước tới đại hoa ngập trời, vậy không bằng để nhị ca muội xử lý cái cục diện rối rắm này đi.

Cùng lắm thì khi chàng lấy roi da đánh muội, ta dùng hai mạng sống, xem xem nhị ca muội có thể vì đứa bé trong bụng ta mà giơ cao đánh khẽ hay không?"
Nghiêu Xu Đình biết tiểu tẩu tẩu này của mình là người nói được làm được, vì vậy nàng ta gắt gao níu Ngọc Châu lại, khóc thút thít nhỏ giọng nói, "Vậy muội nói, tẩ nhất định đừng nói với ca ca." Rồi Xu Đình lắp bắp mất một lúc mới nhỏ giọng cất lời,"Là...là Uất Trì Đức Hiền."
Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, từ từ dựa lưng vào toa xe, không nhịn được mà lấy tay bóp đầu.
Sao nàng lại từng nghĩ em chồng mình là một cô nương dịu dàng đúng mực được vậy nhỉ?
Bây giờ xem ra, nàng ta và Nghiêu Mộ Dã đích thực là huynh muội ruột, đều khiến cho người ta không thể nhàn hạ được.
Đầu tiên là huynh trưởng không nói một lời đã dẫn cả gia quyến tới Mạc Bắc, tiếp theo là cô em chồng không một lời mang trong người cốt nhục của một người đàn ông không liên quan.
Có lẽ do nhất thời hỗn loạn cho nên hiếm khi thấy Ngọc Châu thốt ra một câu ngu ngốc, giống như trong lòng chưa từ bỏ ý định mà hỏi, "Là...Uất Trì Đức Hiền nào?"
Nghiêu Xu Đình khó xử, tuyệt vọng nức nở nói, "Chính là...người lập dị mà trong lòng tẩu nghĩ tới ấy!"