Edit: Táo Mèo
Nghiêu Mộ Dã trò chuyện cùng mẫu thân một hồi rồi đứng dậy định rời đi, Nghiêu phu nhân thấy có lẽ nhi tử đã có chủ kiến nhưng chẳng qua không muốn nói rõ với mình.
Bà hiểu nhi tử là người có tâm tư và dũng khí vô cùng lớn, hơn nữa cũng không dễ dàng nghe người khác khuyên, chỉ là bà vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho nên không nhịn được cất tiếng nhắc nhở, "Nghiêu gia chúng ta ban đầu đã giúp đỡ Dương gia có được chỗ đứng ở Giang Nam đổi lấy mỹ danh cả nhà trung lương.
Bây giờ, Nghiêu gia nằm trong tay con, tuyệt đối không thể bôi nhọ thanh danh của tổ tiên được."
Nghiêu Mộ Dã vỗ tay mẫu thân đáp, "Mẫu thân, phụ thân chỉ thích chơi bời, không quan tâm gì tới sự vụ trong tộc, từ nhỏ con đã nhìn mẫu thân lo liệu cả một gia tộc lớn như vậy, cũng đã từng thấy người lén khóc những lúc không có ai, khi đó con đã nghĩ, một ngày nào đó con sẽ nhận lấy gánh nặng trên vai mẫu thân, để cho mẫu thân có thể thảnh thơi bình an sống qua ngày giống những phu nhân khác.
Vậy mà hiện nay tâm nguyện này của con vẫn chưa hoàn thành, con vẫn còn khiến cho người phải lo lắng vô cớ.
Tổ tiên đã chết cách nhi tử quá xa, khó mà gặp được họ, nhưng mẫu thân, muội muội và cả thê tử của con cùng với tộc nhân trong phủ chúng ta, con lúc nào cũng muốn được ở bên mọi người, con không dám thề thốt gì với mẫu thân, nhưng nếu có ngày lưỡi đao treo trên đỉnh đầu Nghiêu phủ, điều quan trọng nhất con phải làm đó là bảo toàn sự bình an cho mọi người."
Đây là lần đầu tiên bà nghe thấy nhi tử bày tỏ sự đau lòng về chuyện của mình, trong lòng bà cảm thấy ấm áp khó tả, nhưng ý tứ qua lời nói của nhi tử lại khiến bà thoáng lo lắng.
Có điều, nhìn đứa con khôi ngô chính trực của mình, bà chậm rãi thở hắt ra, "Con đã có thể đặt tính mạng của người trong phủ lên đầu, vậy ta cũng yên tâm rồi."
Sau khi mẫu tử nói chuyện xong, Nghiêu Mộ Dã rời khỏi đình viện của bà.
Về đến phòng thì hắn thấy Ngọc Châu đang cầm bút vẽ lên giấy.
Phụ nữ mang thai không thể động nhiều tới việc thêu thùa may vá, nếu không đôi mắt sẽ mệt mỏi, vả lại trước đây việc chạm ngọc mà Ngọc Châu làm rất cần tới sự chính xác thế nên hiện tại phải để mắt nghỉ ngơi.
Vì vậy, nàng bèn vẽ hoa văn lên giấy, sau đó gọi nha hoàn Hoàn Thúy tới thêu.
Trên giấy là bản vẽ một đôi gối hình uyên ương nghịch nước.
Giác nhi đã dọn ra khỏi Nghiêu phủ, vài ngày nữa nàng ấy sẽ thành thân với Thường Mãn, muội ấy giống Ngọc Châu, từ nhỏ đã mồ côi phụ mẫu cho nên gối hỉ thành thân sẽ do Ngọc Châu đảm nhiệm, mang đi thêu làm sính lễ cho nàng ấy.
Khi ngẩng đầu lên, Ngọc Châu thấy Thái úy đã về bèn đứng dậy nói, "Xuất phát được rồi chứ?"
Thì ra sáng sớm nay nàng đã bàn với Thái úy về việc muốn tới thăm nhị tỷ, bởi hắn lo lắng nàng một thân một mình ngồi xe ngựa đi một quãng đường xa, cho nên mới đi cùng, còn muội muội hắn, Nghiêu Xu Đình, đang rảnh rỗi nên cũng đi theo.
Thật ra, Thái úy thảnh thơi như vậy còn vì một nguyên nhân.
Thánh chỉ từ trong cung ban xuống nói rằng, cơ thể Tiêu phi mắc bệnh hiểm nghèo, không thích hợp hồi cung, đặc biệt ban ân phong làm Thục Huệ phu nhân, chuyển ra ngoài cung, đồng thời thưởng cho ruộng đồng phì nhiêu và nhà cửa.
Loại phong hào "Phu nhân" này không giống như xưng hô dành cho hiền thê của thần tử, mà là cực kì mập mờ.
Thường thì những nữ tử được Hoàng đế yêu thích mà không thể đưa vào cung như: danh kỹ, quả phụ...!sẽ được sắc phong "Phu nhân" rồi sắp xếp cho chỗ ở ngoài cung, trong ngoại trạch ở bên ngoài của hoàng gia.
Có thể nói, Tiêu phi là phi tần đầu tiên bị giáng chức làm Phu nhân sống bên ngoài cung, lại còn thêm "căn bệnh hiểm nghèo", coi như cắt đứt con đường hồi cung của nàng, hài tử trong bụng cũng không còn khả năng kế thừa phong hào hoàng tử nữa, chỉ còn cách theo họ mẹ mà thôi.
Đây cũng là cách dùng để xử lý những nữ tử hạ sinh long chủng bên ngoài cung.
Những hài tử được sinh ra bên ngoài cung này thậm chí về sau còn không bằng kẻ có thể vào trong cung làm thư đồng cho hoàng tử như con cái của đám thần tử, không có tiếng tăm sống hết quãng đời còn lại.
Ban đầu, Ngọc Châu chỉ muốn đảm bảo mạng sống cho nhị tỷ và hài nhi, nhưng rốt cuộc là do nàng đã đánh giá thấp sự nhẫn tâm và máu lạnh của hoàng thượng, người đã tước đoạt phong hào phi tần của nhị tỷ, đồng thời để lại cho tỷ ấy một danh phận xấu hổ và quẫn bách tới vậy.
Mấy ngày nay, Ngọc Châu lúc nào cũng bị cào xé bởi cảm giác áy náy, đương nhiên Nghiêu Mộ Dã có thể nhận ra.
Nhưng hắn cho rằng chuyện tới nước này thì chuyện nhà với vẩn của hoàng gia cũng nên chấm dứt được rồi.
Ban đầu thậm chí Thái úy còn không muốn để Ngọc Châu tiếp xúc với nhị tỷ của nàng thêm, nhưng dù bây giờ hắn đã dụ được tiểu tổ tông này mở miệng nhưng hắn vẫn có cảm giác, dường như nàng đã quen khách khí với hắn mất rồi.
Hết lần này tới lần khác, hắn phải cố chịu đựng nhẫn nhịn không để bộc lộ tâm trạng buồn bực trước thái độ này của nàng, đợi sau khi nàng hết giận dỗi rồi tính.
Vì thế, hắn không ngăn cản chuyện hai tỷ muội nàng gặp nhau nữa, nhưng hắn vẫn không yên tâm, cho nên quyết định đi theo nàng.
Dọc đường đi, Ngọc Châu không nói nhiều lời, nàng cứ cúi đầu, không biết đang mải trầm tư điều gì.
Nghiêu Mộ Dã sợ đường xóc, bèn ôm nàng vào lòng, lấy thân mình làm đệm tựa êm ái cho nàng.
Nàng cứ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, đôi mắt to khẽ chớp, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
Tới trạch viện mà nhị tỷ vừa được ban thì Ngọc Châu mới ngẩng đầu, đựng dậy bước xuống xe ngựa.
Có thể nhận ra rằng trang viên này không quá lớn nhưng tường thì lại rất cao, nhìn rõ vết tích vừa được tu sửa lên.
Ngọc Châu cảm thấy yên tâm hơn, trạch viện không hề lớn bù lại càng dễ trông nom, hơn nữa xung quanh ít cây cao sẽ giảm bớt thứ có thể che chắn cho đám thích khách.
Đối với nhị tỷ, sự an toàn quan trọng hơn việc hưởng thụ xa hoa một chút.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là Tiêu phi, nay là Thục Huệ phu nhân sẽ lâm bồn, có điều nghe nói nhị muội tới vấn an, Thục Huệ phu nhân vẫn để thị nữ đỡ, ôm cái bụng to ra đón.
Tuy nhiên, khi Thục Huệ phu nhân mỉm cười nhìn Lục muội, nàng ta có vẻ hoảng sợ, "Không phải muội mang thai ư? Sao lại gầy gò thế này?"
Còn Ngọc Châu lại thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy gương mặt phúng phính của nhị tỷ.
Xung quanh trang viên của nhị tỷ là một khu trường đua ngựa trống trải, không có gia đình nào khác sinh sống.
Vì không có việc gì làm cho nên Nghiêu Thái úy bèn dẫn muội muội Nghiêu Xu Đình vào đó cưỡi ngựa.
Còn Ngọc Châu cũng thảnh thơi ngồi tán gẫu cùng nhị tỷ một lúc.
Ở chỗ Thục Huệ phu nhân toàn là những món mà thai phụ thích ăn.
Táo tàu mật ong thả thêm quả óc chó, quả thanh mai muối có tác dụng kích thích ăn uống, thậm chí còn có cả một bát phô mai dê mật ong nóng hổi.
Ngọc Châu hoàn toàn không có khẩu vị ăn tốt như nhị tỷ, nàng chỉ hít sâu một hơi, nhìn nhị tỷ rồi nói một cách khó khăn, "Nhị tỷ, tỷ mắng muội đi, lần này tới hành cung, chẳng những muội đã không khuyên nhủ được hoàng thượng để người đón tỷ hồi cung mà còn hại tỷ bị tước phong hào phi tử..."
Ngọc Châu chưa nói dứt lời đã bị nhị tỷ duỗi tay đút một thìa phô mai ngọt lịm vào chặn miệng.
"Muội đấy, sao vẫn giống hồi nhỏ vậy..." Thục Huệ phu nhân lấy khăn tay khẽ lau khóe miệng Ngọc châu, "Nhớ ngày đó, mấy đứa chúng ta đều bướng bỉnh, không ai chịu nghe lời tổ phụ, người bắt chúng ta phải mô phỏng lại bức tranh Non nước tiền triều, lại còn dọa chúng ta rằng, nếu không vẽ xong thì đừng hòng đi vệ sinh, cũng không được ăn cơm uống nước.
Nhưng một bức tranh lớn như vậy, làm sao mà vẽ xong được? Cho nên sau khi tổ phụ rời khỏi thư phòng, bọn tỷ vẽ được vài nét bèn vứt đó chạy mất.
Chỉ có muội vẫn ngồi trên ghế, cánh tay không đủ dài nên muội phải đứng kiễng chân trên ghế, từng nét từng nét vẽ mô phỏng lại, cứ thế khoảng hai canh giờ thì xong, chỉ là lúc thị nữ bế muội xuống thì mới phát hiện, muội đã tiểu ra quần..."
Sắc mặt Ngọc Châu thoáng đỏ lên, nàng không ngờ nhị tỷ lại nói tới chuyện mất mặt từ ngày xửa ngày xưa của nàng, "Nhị tỷ, đang yên đang lành sao lại lôi chuyện cũ ra nói vậy, muội sắp quên hết rồi..."
"Muội mà không nhớ á? Khi ấy muội còn trịnh trọng giải thích với thị nữ rằng không phải muội tè dầm mà là do nước rửa bút vẩy vào, mẫu thân nổi giận vì muội nói dối cho nên còn dùng phất trần đánh muội một trận cơ mà.
Lúc đó, Ngũ muội và Đại ca còn cười vì sự ngu dại của muội.
Có điều sau này ta mới phát hiện ra, không phải muội ngốc tới nỗi không biết đường ra ngoài đi vệ sinh, mà là do muội vâng lời tổ phụ, nghiêm túc thực hiện, bởi muội biết tổ phụ thương muội thật lòng, muội không nỡ để người thất vọng.
Muội lúc nào cũng thế, người ta cứ nghĩ muội lạnh nhạt, hiền hòa nhưng không dễ gần gũi.
Nhưng ta hiểu, ai đối xử tốt với mình thì muội luôn sợ mắc nợ bọn họ, bao giờ cũng cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần đáp trả lại, thậm chí dù có phải vượt ra ngoài khả năng của bản thân thì muội cũng chẳng bao giờ biết cách chối từ.
Nhưng mà nhị muội à, muội như thế sẽ khiến cho những người thật sự yêu thương muội cảm thấy đau lòng đó."
Thục Huệ phu nhân vừa nói vừa sờ gò má Ngọc Châu một cách đầy âu yếm, "Lý do muội nói với Hoàng đế ta có thể đoán được, dù ta không có mặt ở đấy.
Thật ra trước đó ta cũng đã mơ hồ nhận ra ý tứ của Hoàng đế, ta vẫn luôn ôm trong mình chút hy vọng hão huyền rằng có thể mang lại cho hài tử trong bụng một tương lai xán lạn.
Bây giờ thánh chỉ ban xuống, ta coi như hoàn toàn tuyệt vọng rồi, đứa bé đầu thai từ bụng một người mẹ xuất thân thương hộ như ta đã xác định trước sự bất bình đẳng cùng với hoàng tử cùng công tử thế gia.
Hiện tại ta đã bị tước phong hào phi tử, cũng chẳng thể trở về cung được nữa nhưng ta lại cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm bởi ta cảm thấy tương lai có vô vàn điều mà ta có thể hi vọng, cho nên Lục muội à, muội không cần tự trách bản thân nữa, đối với ta và hài tử, như thế này chính là sự sắp xếp tốt nhất."
Ngọc Châu khẽ thốt lên, "Nhị tỷ..."
Thục Huệ phu nhân lại nói tiếp, "Khi trong cung hạ thánh chỉ ta có từng nghe tổng quản bên người Hoàng đế nói vài câu, hắn bảo ta đừng quá buồn phiền vì bị tước phong hào, lại còn kín đáo nhắc tới việc dường như muội và Thái úy cãi nhau rồi muội bị Thái úy tát.
Lúc ấy nghe xong, trong lòng ta vô cùng lo lắng, ta đoán có lẽ là bởi chuyện của ta cho nên muội mới bất hòa với Thái úy, ta trách bản thân ta không hiểu chuyện nên đã liên lụy tới muội.
Ngọc Châu, bây giờ cuộc sống của ta tốt lắm, ta vốn là một bông hoa cúc dại chẳng hợp với nơi thâm cung.
Còn muội thì khác, muội mạnh mẽ hơn ta, sáng suốt hơn ta, nhất định đừng bao giờ vì ta mà ảnh hưởng tới tình cảm phu thê giữa muội và Thái úy đại nhân nhé! Đại nhân mới là người ở bên cạnh muội cả đời...Chỉ là, dù sao đại nhân cũng là kẻ quyền cao chức trọng, quen với việc được tâng bốc, dù có yêu muội nhưng nếu muội cứ một mực phớt lờ người ta thì chắc chắn tới một ngày nào đó tình cảm trong đại nhân cũng sẽ nhạt dần, đám ong bướm bên cạnh Thái úy nào có thiếu, ta không nói chắc muội cũng tự hiểu, có bắt chẹt người ta thì cũng cần có chừng mực thôi!"
Thục Huệ phu nhân nói những lời này đương nhiên là bởi vừa nãy bắt gặp cảnh tượng khi Nghiêu Mộ Dã ở cạnh Ngọc Châu.
Mặc Dù Thục Huệ phu nhân đứng nhìn không lâu nhưng thời gian đó cũng đủ để nàng quan sát thấy, một người nam nhân bình thường ít lời như Nghiêu Mộ Dã, vậy mà lại cố ý muốn lấy lòng Lục muội, vì vậy nàng mới nói chuyện này với muội muội.
Tuy nhiên thấy Lục muội nổi giận với Nghiêu Mộ Dã, Thục Huệ phu nhân cảm thấy an lòng hơn.
Có lẽ bản thân Lục muội không hề nhận ra rằng khi đối diện với Thái úy, muội ấy không hề tính toán xem Thái úy đã bỏ ra bao nhiêu, rồi về sau muội ấy nên trả lại thế nào.
Muội ấy có vẻ yên tâm đón nhận sự nuông chiều của Thái úy.
Một người con gái chỉ khi đứng trước mặt người mình yêu thật sự mới có thể dần dần trở nên coi trời bằng vung.
Lục muội từ một người chưa từng được chiều chuộng đã dần có những cảm xúc giận hờn vui vẻ như những người phụ nữ bình thường, làm sao mà không vui mừng cho được?
Nhưng...!nếu người yêu chiều Lục muội chỉ là một nam nhân bình thường, vậy thì thật tốt biết bao!
Tình yêu của quyền thần Đại Ngụy chẳng khác gì tình yêu của bậc đế vương, dù có nắm được trong tay rồi vẫn cứ thấp thỏm không yên...