Mãi sau này ta mới biết, Khúc Du có thể tìm được Sở Tạ dễ dàng như vậy là vì bọn họ từng bái cùng một sư. Chẳng qua lúc Sở Tạ nhập môn Khúc Du đã bị trục xuất rồi. Sau đó ta tự hỏi liệu Khúc Du có cố tình dẫn ta đi lòng vòng hay không, cho nên ta phải mất đến một năm mới tìm được Sở Tạ. Vậy nên ngày đó khi Sở Tạ đến, thế giới của ta dường như sụp xuống, không còn cảm giác chân thật. Vậy nên khi nhìn thấy y, ta mới nhận thức được bây giờ đã là cuối thu, y đã rời xa ta một năm.
Khi tỉnh lại, bên ngoài có mưa phùn lất phất. Một năm trước có người biến mất trong màn mưa. Một năm sau, người đó lại nhẹ nhàng bước đến.
Ánh nến mong manh, ta thấy y lẳng lặng ngồi ở mép giường. Y đặt một đóa tử đinh hương cánh trắng vào tay ta, y nói, nàng theo ta đi. Ta trầm mặc gật đầu.
Đáy lòng như có ánh trăng chảy qua, như có gió bắc thổi đến, như có một tia đau nhói.
Có điều khi nghĩ đến nỗi đau đục khoét tim gan, sự tuyệt vọng như bị rút mất linh hồn lúc trước, ta vẫn hạ quyết tâm đi thu dọn hành lý. Đất trời mênh mông, chỉ nguyện cả đời kề cạnh bên người.
Buổi hoàng hôn ngày chia tay, ta trông thấy Khúc Du mệt mỏi đi đến bến đò. Hắn mỉm cười khi nhìn thấy ta, trong mắt là muôn vàn lưu luyến. Hắn đeo một chuỗi hạt châu vào cổ tay ta, nói ràng hắn đã mua nó bằng số bạc kiếm được lúc làm kiếm sư. Hắn nói hắn đã cầu phúc cho chuỗi hạt này ở thần miếu trên núi, nó sẽ phù hộ cho ta được bình an.+
Nha đầu, ta cũng sẽ nhớ ngươi lắm. Hắn nói.
Sau đó hắn cười thật dịu dàng, tựa như nắng chiều rực rỡ ở phía tây, bình yên mà chói mắt.