Dưới bóng mát rừng cây cạnh lề đường, Tử Y Tiên Tử đang đứng đối diện với một thư sinh áo xanh có gương mặt anh tuấn, tỳ nữ Nguyệt Quế thì đứng sát lề đường.
Gương mặt thư sinh áo xanh lạnh như tiền, cất giọng lạnh nhạt nói:
- Lương cô nương cản đường đi của tai hạ, có điều chi chỉ giáo chăng? Mặt mày Tử Y Tiên Tử tươi tỉnh nói:
- Hãy nói cho ta biết danh tự của ngươi xưng hô thế nào trước đã? Thư sinh áo xanh cau mày lại, hình như chẳng mấy hài lòng nói:
- Tai hạ là Ngô Hoằng Văn!
Tử Y Tiên Tử cười toe toét một tiếng nói:
- Danh tự này dễ nghe đấy, xin hỏi xuất sư từ đâu vậy? Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Xin lượng thứ tai hạ không thể phụng cáo điều này! Tử Y Tiên Tử lại cười nói tiếp:
- Không hề chi, khi chúng ta trở thành bằng hữu, sớm muộn gì rồi ta cũng biết thôi...
Ngô Hoằng Văn mặt mày nhăn nhó nói:
- Bằng hữu ư?
Tử Y Tiên Tử nói:
- Chớ nhăn mặt cau mày làm gì. Nói cho ngươi hay, biết bao nhiêu người muốn làm bạn với ta mà ta chẳng thèm dòm ngó tới họ, chẳng lẽ ta không xứng đáng với ngươi? Thôi, ta hiểu rồi, vì ta xấu xí, có phải vậy không? Ồ! Ta trông thấy ngươi có khí tiết hiên ngang, lại tưởng rằng ngươi ắt không phải người phàm tục, nào ngờ ngươi cũng chỉ là một kẻ bình thường lại đánh giá con người bằng cách xem bề ngoài...
Mặt Ngô Hoằng Văn nóng bừng lên, nói:
- Này cô nương, tai hạ rất bận...
Tử Y Tiên Tử bĩu môi, ngắt lời y nói:
- Ngươi bận là chuyện của ngươi, còn ta thì chẳng bận, hãy nói chuyện cho rõ ràng sau đó mới đi cũng chưa muộn.
Ngô Hoằng Văn cau mày nói:
- Chuyện gì cứ nói ngay đi? Tử Y Tiên Tử nói:
- Ủa! Chuyện kết làm bằng hữu chứ còn chuyện gì nữa? Ngô Hoằng Văn ngượng ngùng nói:
- Này cô nương, ở chốn giang hồ, hễ quen biết tức là bằng hữu, không cần phải nói rõ ràng làm gì nữa.
Tử Y Tiên Tử xếch ngược đôi lông mày đậm lên, nói:
- Bằng hữu mà ta muốn nói không phải như thế! Ngô Hoằng Văn nói:
- Vậy thì bằng hữu thế nào?
- Ồ!
Tử Y Tiên Tử cười khẽ một tiếng nói:
- Ta muốn nói bằng hữu giữa nam nữ!
Ngô Hoằng Văn nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, quả thực y cũng chẳng biết trả lời thế nào với cô ta đây, y chẳng quan tâm xấu đẹp, thế nhưng y không dám thọ giáo đức tính của cô ta.
Tử Y Tiên Tử sa sầm nét mặt nói:
- Thế nào, ngươi không bằng lòng chăng? Ngô Hoằng Văn cười cay đắng một tiếng nói:
- Này cô nương, ngươi xuất thân từ danh môn, mà tai hạ chỉ là một giang hồ lãng tử, vô danh tiểu tốt...
Tử Y Tiên Tử nói:
- Đây là những lời nói không có ý nghĩa chút nào, cái gì mà danh môn hay không danh môn, nói cho ngươi hay, lòng ta đã quyết định như thế, ngươi cứ việc suy nghĩ kỹ lại đi.
Ngô Hoằng Văn mặt hơi biến sắc nói:
- Nếu tai hạ nói không thì sao?
Tử Y Tiên Tử cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Ta luôn luôn không ưa nghe nói chữ không chút nào cả, ngươi tự cân lượng đi!
Quả thực Ngô Hoằng Văn không còn chịu đựng được nữa, thế nhưng y vẫn cố nhẫn nại nói:
- Này cô nương, làm bằng hữu không phải nói chuyện mua bán, cần phải từ từ mới được, huống hồ... tình cảm nam nữ không thể miễn cưỡng chút nào cả, cô nương là người thông đạt ắt phải hiểu lý do này chứ?
Tử Y Tiên Tử trợn ngược đôi lông mày đậm lên nói:
- Chớ tâng bốc ta làm gì, ta chẳng thông đạt chút nào hết, khi ta muốn một món đồ gì thì ta quyết phải lấy cho bằng được, còn ngươi muốn đánh giá ta thế nào tùy ngươi!
Ngô Hoằng Văn nói:
- Thế nhưng tai hạ là người, chứ không phải là món gì cả? Tử Y Tiên Tử lại cười toe toét nói:
- Đúng thế! Chính vì ngươi là người, là một con người có thể gọi là người mà ta đã gặp lần đầu tiên, cho nên ta mới làm mặt dày cầu ngươi, muốn làm bạn với ngươi, này Ngô thiếu hiệp, ngươi hiểu rồi chứ?
Thình lình ngay lúc này...
Bỗng có một âm thanh nam nhân từ bên ngoài cánh rừng vang tới nói:
- Này Nguyệt Quế, tiểu thư đâu rồi? Nguyệt Quế ấp úng thưa rằng:
- Té ra là thiếu gia, sao... ngài lại tìm đến đây vậy? Âm thanh nam nhân nọ vang tới nói:
- Ta hỏi ngươi tiểu thư đâu rồi?
Nguyệt Quế không làm gì hơn, đành trả lời nói:
- Đang nói chuyện với người nào trong rừng đấy! Tử Y Tiên Tử cau mày nói:
- Chán gớm, đi đâu cũng gặp âm hồn này cả!
Một võ sĩ thanh niên ăn mặc hoa lệ bước vào rừng, từ xa xa đã la lớn tiếng nói:
- Biểu muội, ta tìm mãi mới gặp ngươi!
Dứt lời, gã đi vào tới hiện trường, nhưng ánh mắt thì cứ chăm chăm nhìn vào mặt Ngô Hoằng Văn.
Gã này cũng khá bảnh trai, nhưng giữa chân mày hiện ra nét gian xảo. Tử Y Tiên Tử sa sầm nét mặt nói:
- Tìm ta có việc chi chăng?
Võ sĩ thanh niên đảo mắt nhìn sang hướng bên này, cười hi hí nói:
- Biểu muội, ta không gặp ngươi một ngày liền có cảm giác như đánh mất một thứ gì quý báu vậy.
Tử Y Tiên Tử nói:
- Có phải là mất hồn chăng?
Võ sĩ thanh niên vẫn mặt mày tươi tỉnh nói:
- Đúng, đúng rồi, chính là cảm giác này đây!
Gã vừa nói vừa quay sang nhìn Ngô Hoằng Văn, hỏi:
- Y là ai thế?
Tử Y Tiên Tử tiến tới hai bước đứng gần Ngô Hoằng Văn nói:
- Ngươi chớ thắc mắc y là ai làm gì!
Võ sĩ thanh niên đưa cặp mắt lạnh lùng quét nhìn Ngô Hoằng Văn một cái, sau đó vừa cười vừa hỏi Tử Y Tiên Tử:
- Biểu muội, sao ngươi cứ lấy thái độ này cư xử với ta vậy? Tử Y Tiên Tử bĩu môi nói:
- Thế nào, chẳng lẽ bảo ta quỳ gối với ngươi chăng? Võ sĩ thanh niên cười ngượng ngùng một tiếng nói:
- Vậy thì ta không dám, này biểu muội, thực tình mà nói, từ khi ta đến nhà cô trông thấy ngươi là ta đã chung tình ngay, tất cả nữ nhân ở chốn thiên hạ này, ta chỉ chấm mỗi một mình ngươi...
Tử Y Tiên Tử lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Biểu ca, ngươi khéo nói thế, số bông hoa cỏ dại, ngươi cũng thoạt trông thấy ai mê ngay đó chăng?
Võ sĩ thanh niên vẫn thản nhiên nói:
- Biểu muội, đó là ta cố ý chọc giận ngươi, vì... ta cho rằng làm như thế ngươi sẽ... Tử Y Tiên Tử bĩu môi nói:
- Ta sẽ ghen tuông, sau đó yêu ngươi, có phải vậy không? Này biểu ca, nói cho ngươi hay ta chẳng hề tức giận chút nào, ngươi là ngươi, còn ta là ta, hai bên không can hệ gì hết!
Quả thực tu dưỡng của võ sĩ thanh niên cũng khá hết sức, đứng trước mặt người ngoại cuộc mà cô ta lại thốt ra lời nói như vậy, nghĩ rằng không ai chịu đựng được, thế mà gã xem như chẳng hề chi, ngược lại còn cười hi hí nói:
- Biểu muội, dù ngươi có đánh ta hoặc chửi ta cũng không sao, chỉ cần ngươi hiểu ta thực lòng là được rồi.
Ngô Hoằng Văn không còn chịu đựng được nữa quay người sang hướng Tử Y Tiên Tử nói:
- Tai hạ xin cáo từ!
Tử Y Tiên Tử chớp nháy hai mắt một cái, nói giọng nũng nịu:
- Chớ đi vội, ta còn nhiều điều nói với ngươi, này Văn ca, chúng ta rời sang một địa điểm khác có được không?
Ngô Hoằng Văn thoạt nghe hai tiếng Văn ca tức thì mặt mày nóng bừng lên, dở khóc dở cười không nói gì hết.
Võ sĩ thanh niên mặt hơi biến sắc, trợn mắt nhìn Ngô Hoằng Văn một cái sau đó quay sang nói với Tử Y Tiên Tử:
- Biểu muội, ngươi có biết phen này ta đến Nhiêu Châu làm gì không? Tử Y Tiên Tử lạnh lùng nói:
- Mặc kệ ngươi!
Võ sĩ thanh niên lạnh lùng nói:
- Ta đến Hoa Nguyệt Biệt Trang hội ngộ với Võ Lâm Tiên Cơ và đề suất hôn sự với Bà Dương phu nhân.
Trần Gia Lân ẩn trong bóng tối thoạt nghe nói câu này tức thì lấy làm xúc động trong lòng, trước kia Mẫu Đơn lệnh chủ từng bắt buộc mình thành hôn với cô em vợ Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân, sau khi mình đào hôn đã xảy ra sự kiện Ngọc Địch Thư Sinh mang sính lễ tới, bây giờ võ sĩ thanh niên này lại đến biệt trang cầu hôn, chẳng lẽ Mẫu Đơn lệnh chủ lại chơi trò quỷ quái hôm trước sao?
Thế nhưng sư đệ Thất Tâm Nhân đã cứu thoát Đào Ngọc Phân, chẳng lẽ nàng đã trở về biệt trang rồi sao?
Chẳng biết tiểu tử này vui miệng nói suông, hay là sự kiện có thật đây? Tử Y Tiên Tử cười ha há nói:
- Này biểu ca, vậy thì chúc mừng ngươi rất có diễm phúc, Võ Lâm Tiên Cơ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, rất nhiều người muốn gặp mặt nàng một lần mà cũng khó khăn vô cùng, thế mà ngươi lại đi cầu hôn, biết bao nhiêu người sẽ hâm mộ ngươi!
Võ sĩ thanh niên nói:
- Biểu muội, nếu ngươi... Tử Y Tiên Tử nói:
- Nếu ta thế nào?
Võ sĩ thanh niên cười hi hí nói:
- Nếu biểu muội bằng lòng ta, ta sẽ hủy bỏ chuyến đi đến biệt trang, mặc kệ y là đệ nhất mỹ nhân hay là đệ nhị mỹ nhân gì cũng chả cần.
Tử Y Tiên Tử lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ đi đi, việc tốt lành như thế nếu bỏ lỡ cơ hội ngươi ắt hối hận suốt đời cho mà coi.
Võ sĩ thanh niên dứt tiếng cười nói:
- Ý của ngươi là không bằng lòng chứ gì? Tử Y Tiên Tử nói:
- Đúng thế!
Võ sĩ thanh niên mặt mày biến sắc, giận đến nỗi kêu liền hai tiếng khá lắm, sau đó quay sang hỏi Ngô Hoằng Văn:
- Tiểu tử ngươi xưng hô thế nào vậy? Ngô Hoằng Văn mặt hơi biến sắc nói:
- Ngươi là Hoa Thái Tuế Chúc Long chứ gì? Hãy nói chuyện đàng hoàng chút nào! Võ sĩ thanh niên lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Không đàng hoàng thì sao, ta trông thấy tiểu tử ngươi là chướng mắt ngay! Ngô Hoằng Văn lạnh lùng nói:
- Chướng mắt thì có sao nào?
Võ sĩ thanh niên nổi giận đùng đùng nói:
- Có gan thì hai ta so tài một phen xem thử, bằng không thì bỏ kiếm xuống cút khỏi đây cho rồi.
Tử Y Tiên Tử lạnh lùng nói:
- Biểu ca, ngươi chớ lấn hiếp người quá thế chứ? Võ sĩ thanh niên nói:
- Không can hệ gì đến ngươi hết, ta phải xem tiểu tử này có tài cán gì, mà ngươi lại si mê y đến thế.
Ngô Hoằng Văn bực mình từ nãy giờ, lập tức giơ tay sờ vào cán kiếm nói:
- Sẵn sàng lãnh giáo!
Tử Y Tiên Tử căm phẫn nói:
- Biểu ca, ngươi muốn gây sự với ta đó ư? Võ sĩ thanh niên cau mày nói:
- Biểu muội, ngươi chớ nói thế, chúng ta là quan hệ biểu huynh muội, chẳng lẽ ngươi lại bênh vực người ngoài được sao?
Trần Gia Lân không còn chịu đựng được nữa, lập tức la lớn nói:
- Có tai hạ đến thọ giáo đây!
Dứt lời, hắn lượn mình vào hiện trường nhanh như chớp.
Mặt trời hoàn toàn lặn về hướng tây, cảnh vật trong rừng bắt đầu tối dần. Tử Y Tiên Tử thất kinh nói:
- Là ngươi?
Ngô Hoằng Văn trợn to hai mắt, y không nhận ra đối phương là nhân vật nào cả.
Hình như võ sĩ thanh niên ngạo nghễ thành thói quen, lập tức cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Bằng hữu là ai vậy? Trần Gia Lân đáp:
- Tai hạ là Lãnh Diện Quái Khách! Võ sĩ thanh niên nói:
- Chưa từng nghe nói trên chốn giang hồ có một nhân vật tên tuổi như bằng hữu bao giờ?
Trần Gia Lân nói giọng lạnh như tiền:
- Chúc Long, vậy thì kinh lịch hiểu biết của ngươi còn kém lắm! Chúc Long liền cười khẩy một cái nói:
- Thoạt nghe qua danh hiệu ngươi có vẻ ghê gớm, tiếc rằng ngươi đụng phải họ Chúc này, xem như ngươi xấu số, ngươi nghe lén bọn này nói chuyện rất lâu thì phải?
Trần Gia Lân nói:
- Không thể cho rằng nghe lén, tại vì ta quan tâm tiểu bằng hữu họ Ngô này, sư trưởng của y là bạn chí thân của ta.
Ngô Hoằng Văn cau mày suy nghĩ cũng chẳng biết sư phụ lại có một người bạn thân như thế.
Tử Y Tiên Tử biết tận dụng thời cơ lập tức hỏi:
- Sư phụ của y là ai vậy? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Lương cô nương, tai hạ không thể phụng cáo điều này, trên chốn giang hồ ai cũng có điều cấm kỵ cả.
Tử Y Tiên Tử đưa mắt nhìn Ngô Hoằng Văn một cái, nói:
- Các hạ và sư trưởng của y là bạn chí thân, nhưng trông y không có vẻ gì là quen biết với các hạ cả?
Trần Gia Lân thầm bội phục cặp mắt nhìn người của cô ta, hắn bèn cười ha há nói:
- Điều này không sao, tai hạ nhận ra y là được rồi. Ngô Hoằng Văn ấp úng nói:
- Có thật các hạ... là bạn chí thân của gia sư chăng? Trần Gia Lân lại cười ha há nói:
- Đúng thế, quả thật ta và lệnh sư là đôi bạn than!
Ngô Hoằng Văn thoạt nghe nói ba chức lệnh tiên sư, tức thì không còn nghi ngờ nữa, thế nhưng trong lòng vẫn còn hồ nghi vài điểm, vì trên chốn giang hồ chưa nghe ai nói đến danh hiệu Lãnh Diện Quái Khách bao giờ, đồng thời những bằng hữu của sư phụ mình thảy đều quen biết, chỉ có mỗi nhân vật tên tuổi xa lạ thôi.
Ngô Hoằng Văn suy nghĩ đến đây, bèn nói:
- Quả thật... tai hạ chưa tưng nghe tiên sư đề cập đến... Trần Gia Lân giả đò than thở nói:
- Điều này không thể trách lệnh tiên sư được, sau khi lão bị ám toán đã đổi tính biến thành một người khác!
Nghe nói thế, Ngô Hoằng Văn hoàn toàn tin hẳn, sư phụ Đông Phương Vũ bị Mẫu Đơn lệnh chủ ám toán, thay đổi tâm tính trở thành công cụ giết người của Thiên Hương môn, rất ít người biết điều này, thế rồi y nghiêm túc chắp tay nói:
- Xin lượng thứ vãn bối không biết tiền bối nên mới thất lễ... Trần Gia Lân khoát tay nói:
- Tuổi tác hai chúng ta chênh lệch chẳng bao nhiêu, cứ mạnh ai nấy kết giao, ngươi gọi ta một tiếng huynh đài cũng được!
Chúc Long la lớn một tiếng nói:
- Chớ lo hỏi thăm mãi, lúc nãy các hạ bảo rằng muốn thọ giáo, vậy thì rút kiếm ra đi! Ngô Hoằng Văn bước ngang một bước, nói:
- Họ Chúc kia, tai hạ tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, hãy sang đây nào!
Trần Gia Lân khoát tay nói:
- Khoan đã, để ta hỏi một điều nữa, này Chúc Long, ngươi bảo rằng sẽ đến Hoa Nguyệt Biệt Trang cầu hôn với Võ Lâm Tiên Cơ, có thật như vậy chăng?
Chúc Long bĩu môi, nói:
- Các hạ chớ thắc mắc sự kiện này làm gì. Trần Gia Lân kêu hừ một tiếng nói:
- Bắt buộc ngươi phải nói, chính vì ngươi khai ra sự kiện này ta mới hiện thân đấy. Chúc Long dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói:
- Ta không nói thì sao nào? Trần Gia Lân nói:
- Nếu như ngươi chỉ nói suông thì thôi, nhược bằng sự kiện này có thật, vậy thì ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý niệm này.
Chúc Long nói:
- Tại sao vậy?
Trần Gia Lân cười khảy nói:
- Nếu bảo rằng giang hồ đệ nhất mỹ nhân chịu ngươi, thì mọi người ắt phải cười bể bụng cho mà coi?
Chúc Long giận quá đỗi lại bật cười nói:
- Nếu các hạ muốn cười bể bụng thì bắt đầu cười đi, bây giờ ngươi cứ rút kiếm ra tự vệ, thiếu gia sẽ bảo ngươi bò dưới đất mà cười.
Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Chúc Long, nếu quả thật ngươi có bản lãnh làm ta bò dưới đất, tiếng tăm ngươi ắt phải vang lừng thiên hạ, nhưng ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi quyết không phải địch thủ của ta đâu.
Chúc Long buông tiếng cười ha há như điên cuồng một hơi dài, bĩu môi nói:
- Chớ nói khoác làm gì, hãy để cho sự thực chứng minh xem nào! Danh hiệu Lãnh Diện Quái Khách ngươi chẳng nghe nói bao giờ, nếu giết chết ngươi có khác gì với giết một con chó đâu, làm gì có chuyện vang lừng thiên hạ.
Kêu xoét một tiếng, Ngô Hoằng Văn đã tranh rút kiếm ra trước, trầm giọng nói:
- Họ Chúc kia, chớ tìm lầm đối tượng, tai hạ hầu giáo cũng được. Chúc Long cười hắc hắc một tiếng, quay sang nói với Tử Y Tiên Tử:
- Biểu muội, đao kiêm vô tình, chính y tự động tìm cái chết... Tử Y Tiên Tử kêu hừ một tiếng, nói:
- Chớ giả đò làm gì nữa, ngươi muốn giết người chứ gì? Chúc Long nói:
- Ta không hề nghĩ như thế, ta chỉ thanh minh trước, ngại rằng muôn một sẩy tay, xảy ra tử thương thế thôi.
Dứt lời, gã rút trường kiếm ra, chọn một vị trí đứng.
Trần Gia Lân nhủ thầm: "Cũng được, cứ để Ngô Hoằng Văn đầu với gã, mình tùy cơ ứng biến cũng tốt thôi".
Hắn suy nghĩ đến đây, từ từ lui ra sau vài bước.
Kêu vù một tiếng, Hoa Thái Tuế Chúc Long đã vung kiếm xuất thủ, vì gã quyết tâm muốn giết chết Ngô Hoằng Văn, nên vừa xuất thủ đã tấn công ra cú tuyệt chiêu vô cùng lợi hại.
Đương nhiên, Ngô Hoằng Văn cũng không phải tay ngang, y lập tức xuất kiếm phản công ngay.
Thế rồi một trận quyết đấu khốc liệt diễn ra ngay lập tức.
Tỳ nữ Nguyệt Quế đã vào trong rừng đứng ở bên cạnh Tử Y Tiên Tử.
Hai bên đụng cả vài chục chiêu vẫn chưa phân thắng bại, trông tình hình ắt phải trên một trăm chiêu mới họa may phân ra thắng bại. Bỗng nhiên Chúc Long đánh ra liên hoàn tam kiếm, đảo mình nhảy lui ra vòng đấu, thanh kiếm đưa ngang ra giữa ngực, hai tay cầm chặt cán kiếm, thế kiếm trông rất kỳ lạ.