Sắc trời từ từ tối dần, Trần Gia Lân nghĩ rằng toàn người Mẫu Đơn lệnh chủ ắt phải rời khỏi núi không sai, thế rồi hắn lại quay trở về Hắc cốc lần nữa.
Khi Trần Gia Lân trở về tới cốc khẩu, quả nhiên không trông thấy bóng người cỏn con nào hết. Có điều bây giờ cốc khẩu hoàn toàn bị núi đá lấp kín không còn thần bí như trước kia nữa.
Có thật quái nhân đã bị nổ tung chết ngay lập tức rồi chăng?
Căn cứ lời nói của Mẫu Đơn lệnh chủ, sử môn mình chỉ nhất mạch đơn chuyền, vậy thì quái nhân là ai?
Tại sao lão lại sử dụng kiếm cùn và biết cả tuyệt chiêu của sư môn, hơn nữa tinh thông hơn sư phụ nhiều?
Nếu hai tỷ đệ Thất Nhân Tâm và quái nhân có cùng một nguồn gốc võ công, tại sao lại không thấy họ hiện thân ư?
Ngược lại nếu bảo rằng giữa họ không có liên hệ, tại sao lão lại sử dụng kiếm cùn và biết thi triển tuyệt chiêu của sư môn nữa?
Hắn càng suy nghĩ càng muốn phát điên lên. Thình lình ngay lúc này...
Có một âm thanh quen thuộc vang tới nói:
- Nhị ca! Ta đoán rằng đến đây ắt phải tìm được ngươi không sai!
Tức thì tinh thần Trần Gia Lân khấn khởi hẳn lên, hắn không cần nhìn ra sau cũng biết chính minh đệ Ngô Hoằng Văn đã đến đây.
Trong lúc âu sầu bực bội bỗng gặp người trong nhà, quả thật là điều phấn khởi, hắn quay người qua nói:
- Tam đệ! Sao ngươi cũng đến đây vậy?
Ngô Hoằng Văn đưa mắt chăm chú nhìn Trần Gia Lân một cái, nói:
- Ta theo Điên Ông tiền bối đến đây, nhị ca việc gì đã xảy ra tại đây thế? Trần Gia Lân chỉ tay vào cốc khẩu đã bị đá lấp kín một cái, nói:
- Mẫu Đơn lệnh chủ sử dụng Phích Lịch đạn ném vào Hắc cốc! Ngô Hoằng Văn kêu ồ một tiếng, nói:
- Thế thì quái nhân đâu rồi? Trần Gia Lân lắc đầu, nói:
- Có ai biết đâu, lão không bị nổ tung mà chết cũng phải bị chôn sống thôi! Ngô Hoằng Văn nói:
- Quả thật không ngờ lại xảy ra việc như vậy, mục đích của tiểu đệ và Tiên Ông đến đây chính vì muốn do thám lai lịch của quái nhân, chẳng ngờ đã xảy ra đại cố biến này. Nhị ca! Chẳng phải Thảo Đầu Lang Trung đã nói cho ngươi hay...
Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng nói:
- Sự thật không phải như thế! Ngô Hoằng Văn thất kinh nói:
- Nhị ca nói thế có nghĩa là sao? Trần Gia Lân thở dài một tiếng nói:
- Sự thật đã chứng minh lời nói của Trường Thiệt Thái Công là hư dối, không hề có chuyện như vậy, để ta từ từ để lại tình hình cho ngươi hay. À! Phải rồi, Điên Ông lão tiền bối đâu?
Ngô Hoằng Văn chỉ tay ra phía trước, nói:
- Lão đang nói chuyện với gia sư.
Trần Gia Lân nghe nói bất giác giật bắn người lên, hớt hả nói:
- Lệnh sư ư?
Ngô Hoằng Văn vừa nói vừa cười:
- Phải rồi, đệ chưa có cơ hội nói cho nhị ca biết sự việc này, Thiên Ngoại Tam Ông đã sử dụng Thiên Niên Thiểm Châu giải cấm chế cho gia sư lão nhân gia người, bây giờ lão nhân gia người đã trở lại bình thường...
Trần Gia Lân sực nhớ nguyên nhân tại sao Huyết Thân Phương Đông Vũ lại có thái độ thay đổi với mình, nhưng hắn thoạt suy nghĩ kỹ lại cảm thấy không đúng, xếch ngược đôi lông mày kiếm lên nói:
- Thế là không đúng, mới đây lệnh sư vẫn còn đi chung với Mẫu Đơn lệnh chủ kia mà. Ngô Hoằng Văn gật đầu nói:
- Nhị ca nói phải, Tam Ông bảo gia sư lão nhân gia người phải giả đò tiếp, để tìm nội ứng...
Y nói tới đây, bỗng câm mồm lại, Trần Gia Lân nói:
- Tại sao không nói tiếp? Ngô Hoằng Văn ấp úng nói:
- Nhị ca! Đệ không nên nói việc này cho ngươi hay, vì Tam Ông dặn rằng tạm thời chớ nên tiết lộ điều nay với ngươi...
Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Tại sao vậy?
Ngô Hoằng Văn khó xử nói:
- Tại vì... tại vì... mối quan hệ đặc biệt giữa nhị ca và Mẫu Đơn lệnh chủ. Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:
- Chúng ta hãy rời khỏi nơi đây, vừa đi vừa nói...
Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu một cái, thế rồi sánh vai rời khỏi Hắc cốc luôn. Chạy hơn một dặm đường, Trần Gia Lân mới lên tiếng nói:
- Tam đệ! Thiên Ngoại Tam Ông cho rằng Mẫu Đơn lệnh chủ là sư mẫu của ta, nên họ kiêng kỵ ta chứ gì?
Ngô Hoằng Văn nói:
- Nhị ca! Bà ta là mẫu thân của ngươi kia mà!
Một bóng người lẳng lặng theo dõi sau lưng hai huynh đệ cách nhau khoảng bốn, năm trượng. Bóng người này có một thân pháp nhanh nhẹn hết sức, hai người chẳng hay biết gì cả, vẫn cứ tiếp tục nói chuyện.
Trần Gia Lân nói:
- Đệ nhầm rồi, bà ta không phải là mẫu thân của ta. Ngô Hoằng Văn ngạc nhiên nói:
- Tại sao nhị ca lại nói thế?
- Vì bà ta muốn giết ta, hơn nữa bà ta cũng đã thành thật thừa nhận trước kia có thái độ tốt với ta chỉ vì muốn từ nơi ta tìm ra hành tung của tiên sư mà thôi. Sở dĩ bà ta phá hủy Hắc cốc chỉ vì nghi ngờ quái nhân trong cốc là hóa thân của tiên sư.
Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Nhị ca ngươi lầm rồi. Bà ta là lệnh đường không sai chút nào, có lẽ bà ta muốn làm ra vẻ muốn giết ngươi chỉ để che mắt mọi người. Trường Thiệt Thái Công vì có tài ba biết rõ võ lâm bí mật mà nổi tiếng, cả đời lão chưa hề nói mảy may lời hư dối bao giờ. Nói cho nhị ca biết thêm một điều nữa. Lão còn biết cả hai phụ tử ngươi ẩn cư tại bến hồ Bà Dương cùng Thiết Linh Châu Tiên Thiên có qua lại, sau khi chết được thủy táng, có phải vậy không?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác dừng người lại, hắn lấy làm kinh hãi hết sức, những bí mật này người ngoài không khi nào biết cả, thế mà đối phương lại nói trúng hết. Hắn tròn xoe hai mắt chăm chăm nhìn vào mặt Ngô Hoằng Văn, tức thì tâm trạng hắn lại dao động mãnh liệt.
Vậy thì Mẫu Đơn lệnh chủ là mẫu thân mình không còn nghi ngờ gì nữa, thế nhưng sự biểu hiện của bà ta không hề có chút tình mẫu tử gì cả, chẳng nhẽ bà ta hoàn toàn mất hết cốt nhục thiên tính vậy sao?
Hoặc là đúng như Ngô Hoằng Văn vừa nói, lão nhân gia người có tư ẩn khó nói nên đã giả đò làm như thế để che mắt mọi người?
Nhưng bà ta bất kể thủ đoạn muốn giết chết phụ thân, lại giải thích sao đây?
Ngô Hoằng Văn trông thấy thần sắc hắn, trong lòng thấp thỏm bất an, gượng cười nói:
- Nhị ca! Ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Trần Gia Lân đã nổi điên lên la lớn tiếng nói:
- Ta phải đích thân đến hỏi bà ta!
Nói xong, không thèm đếm xỉa đến Ngô Hoằng Văn nữa, phi thân chạy như điên như cuồng.
o0o
Có một lão nhân tóc bạc ăn mặc như kẻ ăn mày ngồi xếp bằng ngay giữa một tảng đá phẳng dưới chân núi, vài bóng người bao vây xung quanh cách chỗ lão độ khoảng vài trượng. Số người này có nam có nữ, bọn này không ai xa lạ chính là nhóm Bất Bại Ông, đệ tử của Thiên Hương môn.
Bất Bại Ông buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài, nói:
- Lão ca lừng danh chẳng dễ, tìm nơi an nghỉ càng khó, ta khuyên ngươi nên sáng suốt giữ mình biết thời vụ thì hãy tìm một nơi phong cảnh tươi đẹp ẩn tích là thượng sách!
Huyền Thần Đông Phương Vũ tiếp lời nói:
- Chớ giả khùng giả điên làm gì, Mẫu Đơn kim lệnh thì bất kể ngươi là Thiên Ngoại Tam Ông danh cao vọng trọng gì cả.
Nói xong, lão lại dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng. Bất Bại Ông lại nói tiếp:
- Điên Ông, có thật ngươi điên khùng đến chẳng sợ sống chết chăng?
Lão nhân tóc bạc đang bị vây ngồi giữa trên tảng đá phẳng không ai xa lạ mà chính là Điên Ông, một trong Thiên Ngoại Tam Ông.
Lão không nói gì hết, cứ lẳng lặng ngồi yên bất động.
Hình như Ngũ Độc Song Xu không chịu nổi nữa, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó song song phất tay áo, tức thì Ngũ Độc Thần Sa và Ngũ Độc Phi Mang y như một luồng sương mù đen trùm vào người Điên Ông.
Nhưng lạ lùng thật, khi độc sa và độc mang bay tới chỗ cách mình Điên Ông chỉ còn năm thước bỗng nhiên rơi xuống hết.
Số cao thủ đưa mắt nhìn nhau ngẩn người ra tại chỗ hết.
Thình lình ngay lúc này, có một âm thanh nữ nhân vang tới nói:
- Tôn Phi Yến, ngươi khen quá lời thế thôi!
Người vừa thốt ra tiếng nói đó chính là Mẫu Đơn lệnh chủ, cũng chính là Ngọc La Sát Tôn Phi Yến đã danh chấn võ lâm năm xưa.
Công Tôn đại nương và Bất Bại Ông vội đứng sang một bên, Mẫu Đơn lệnh chủ bước tới đứng trước mặt các cao thủ, sau đó lạnh lùng nói:
- Này lão già giả điên, ngươi hãy nói nguyên nhân tại sao ba vị đã tái xuất giang hồ đã đối địch với bản môn xem nào?
Điên Ông ngước mặt lên, cặp mắt tia ra luồng sáng lạnh kinh người, cười khẩy một tiếng nói:
- Số lão bằng hữu đã bị ngươi dùng quỷ kế tàn sát và chôn cất tại bách nhân chủng ở Phủ Châu, âm hồn họ bất tán đã báo động nhiều lần bảo bọn lão phu xuống núi giải oan cho họ. Ồ! Mặc dù người và quỷ cách biệt hai cõi, nhưng không làm sao quên được tình cũ, đây là điều bất đắc dĩ vậy!
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng vài tiếng nói:
- Lão già giả điên kia, ý của ngươi muốn ta lập thêm một ngôi tam nhân chủng chứ gì? Điên Ông cười há há như điên như cuồng nói:
- Tôn Phi Yến, có ngươi là đường đường một môn chủ Thiên Hương môn lo liệu hậu sự cho bọn lão phu cũng là một sự kiện chấn động võ lâm, tiếc rằng bọn này mạng lớn, cần phải chờ ít lâu nữa mới lo hậu sự cho bọn lão phu được. Chỉ ngại là ngươi nóng lòng thế thôi.
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Phong thủy nơi đây cũng khá đấy, đêm nay một mình ngươi nhập thổ trước, thế nào? Điên Ông cười khẩy một tiếng nói:
- Cũng được thôi, ngại rằng ngươi không rảnh tay.
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng cười một tiếng ngoái cổ ra sau nói:
- Đông Phương tôn giả đâu?
Huyết Thần Đông Phương Vũ cúi người thưa rằng:
- Bẩm, tôn giả có mặt!
Mẫu Đơn lệnh chủ dằn từng chữ một nói:
- Mời tôn giả tác thành lão, các vị kia không được nhúng tay vào!
Huyết Thần Đông Phương Vũ kêu vâng một tiếng, mặt lộ vẻ do dự bất quyết từ từ bước vào giữa sân.
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Đông Phương tôn giả! Mong rằng ngươi hãy tận lực! Hình như câu nói này hàm chứa một ý nghĩa sâu sắc.
Huyết Thần cầm gậy trấn ngang ngực, từ từ tiến tới giữa sân. Điên Ông đứng phắt dậy, la lớn tiếng, nói:
- Này Đông Phương Vũ! Ngươi già mà thất tu, đã trợ hổ tác ác, lão phu lấy làm bi thương cho ngươi và cũng thương hại ngươi!
Huyết Thần căm phẫn đằng hắng một tiếng, kêu vù một cái quét ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân nhanh như chớp điện. Điên Ông khẽ đảo người lách sang một bên thật nhanh nhẹn, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.
Quả thật thủ pháp của Huyết Thần cũng kinh hồn hết sức. Cây gậy nặng nề mạnh như vũ bão vừa quét ra nửa chừng bỗng dừng lại chuyển thế đón đánh chưởng lực vừa tấn công tới của Điên Ông, kêu đùng một tiếng! Cả hai người song song lùi ra sau một bước.
Hai bên vừa tách ra bỗng lại sáp vô lần nữa. Thế rồi một trận quyết đấu kinh tâm động phách diễn ra. Một, lập tức bóng gậy như khoảng núi, chưởng phong kêu vù vù như tiếng sấm nổ, vang dội trong vách núi liên tục. May mà gặp Điên Ông, nếu là người khác ắt phải bỏ xác dưới gậy Huyết Thần rồi.
Hơn mười hiệp đấu hai bên cũng chưa phân thắng bại.
Thình lình ngay giữa lúc ấy, Điên Ông xoay người phóng chưởng, bỗng nhiên đến nửa đường lại chuyển thế chưởng lực mạnh như vũ bão cuồn cuộn ập vào hướng Công Tôn đại nương, vì trong số cao thủ y là người có võ công kém nhất, tức thì y phản ứng chẳng kịp đã bị chưởng lực đánh bạt văng ra sau. Tiếp theo tiếng gầm thét, quải trượng lại bổ tới nhanh như chớp, thế nhanh vẫn chậm mất một tơ hào, Điên Ông đã đảo mình thấp thoáng một cái nhảy ra ngoài vòng vây thần tốc hết sức.
Tiếng gầm hét kêu lên inh ỏi, tất cả cao thủ tại hiện trường chuẩn bị truy kích đối phương.
Mẫu Đơn lệnh chủ la hét một tiếng:
- Không được xuất thủ!
Mệnh lệnh này lạ lùng thật, cả Huyết Thần trong đó, tất cả mọi người đều ngẩn người ra tại chỗ hết, mắt thấy kẻ địch đang ung dung đào tẩu không cho truy kích, tại sao vậy?
Tất cả các cặp mắt kinh ngạc thảy đều đổ dồn vào hướng Mẫu Đơn lệnh chủ.
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Đông Phương tôn giả! Ngươi không cố ý nương tay để kẻ địch trốn thoát chứ? Huyết Thần ngạc nhiên, nói:
- Sao môn chủ lại nói vậy? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Đông Phương tôn giả, trong bụng ngươi am hiểu hơn mọi người? Có phải vậy không? Huyết Thần chậm rãi nói:
- Bẩm tôn giả am hiểu gì ư?
Mẫu Đơn lệnh chủ ngước đầu lên trời đêm buông tiếng cười như điên như cuồng. Tiếng cười tràn đầy những sát khí khiến người nghe thấy cũng rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Tất cả mọi người trong hiện trường đưa mắt nhìn nhau, họ chẳng hiểu vị nữ kiêu hùng quát gió gọi mây này đang tính toán gì hết.
Trên thế gian này, nữ nhân là dễ thương nhất, nhu mì và nhẫn nại, nam nhân không thể so sánh, nhưng nữ nhân cũng đáng sợ nhất, ích kỷ, hẹp hòi và thay đổi thất thường. Khi nhu mì thì hiền từ như một con mèo, lúc dữ tợn thì biến thành độc xà mãnh thú, y làm những việc mà nam nhân không thể nào tưởng tượng được.
Có lẽ họ (chỉ số cao thủ của Thiên Hương môn kể cả nam nữ trong đó) chịu sự khống chế của bà ta một khoảng thời gian lâu dài, cho nên trong tiềm thức đã có một cảnh giác như thế.
Tiếng cười này biểu hiện rằng sắp có một sự việc không tầm thường xảy ra. Cuối cùng tiếng cười đã chấm dứt, kế đó là sự trầm mặc đáng sợ.
Mẫu Đơn lệnh chủ bình tĩnh một cách lạ thường nhưng với giọng điệu rùng rợn nói:
- Đông Phương tôn giả! Bây giờ ngươi đã hồi phục chân ngã lại biến thành Võ Lâm Sinh Phật nữa! À! Tiếc rằng ngươi là một trong số công thần đắc lực của bản tọa, nhưng cơ nghiệp bản tọa chưa thành...
Tiếng nói bình tĩnh và lạ lùng, thế nhưng mọi người đã vỡ lẽ ra mũi dùi ở hướng nào rồi.
Huyết Thần Đông Phương Vũ bất giác lùi ra sau hai bước liền, nói giọng chẳng mấy tự nhiên:
- Xin lệnh chủ minh thị?
Mẫu Đơn lệnh chủ nhún vai một cái, vẫn bình tĩnh nói:
- Đông Phương tôn giả, hà tất bắt buộc bản tọa nói ra ư? Trong bụng ngươi hiểu được rồi, hơn nữa ngươi cũng biết cấm luật của bản môn, ở đây không có ai xa lạ hết, đều là những người rất có địa vị trong môn hộ, ngươi cứ tự nhiên đi!
Tất cả các cặp mắt kinh ngạc thảy đều đổ dồn về hướng Huyết Thần hết. Huyết Thần bỗng buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài, nói:
- Lệnh chủ hãy nói toẹt ra cho rồi!
Mẫu Đơn lệnh chủ trầm mặc giây lát, giọng nói trở nên lạnh lùng:
- Này Đông Phương Vũ, ngươi bắt buộc bổn tọa nói ra thì bổn tọa đành phải nói ra vậy. Bổn tọa đã để ý chuyển biến của ngươi từ lâu rồi, ngươi và bọn Thiên Ngoại Tam Ông bắt tay nhau, ăn cây táo rào cây sung, ngươi không phủ nhận điều ấy chứ?
Huyết Thần đảo mắt quét mắt nhìn mọi người trong hiện trường một vòng, nói giọng hớt hỏi:
- Lão phu là kẻ mắc nạn, lệnh chủ cũng không phủ nhận chứ? Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Này Đông Phương Vũ, dù ngươi có nói thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi tội phản nghịch, tự mình kết liễu là thượng sách!
- Nếu lão phu không tự kết liễu thì sao?
- Thì ngươi sẽ chết không được toàn thây!
- E rằng không đơn giản như thế đâu!
- Há há há! Đông Phương Vũ, ngoại trừ ngươi mọc thêm hai cánh, bằng không ngươi quyết chẳng thoát đi đâu được cả!
Huyết Thần trợn to hai mắt, khẽ hất quải trượng trong tay một cái, nói giọng sang sảng điếc tai:
- Tôn Phi Yến, lão phu cũng chẳng tiếc gì. Có chết là chuộc tội với võ lâm, nếu không chết thì cũng sẽ lấy hành động để chuộc tội, như ngươi chớ hòng thoát khỏi công lý võ lâm chỉ là điều sớm muộn thế thôi!
Không ai trông thấy thần tình trên chiếc khăn bịt mặt của Mẫu Đơn lệnh chủ được cả, nhưng qua thân người run lẩy bẩy của bà ta, chứng tỏ bà ta phẫn nộ hết sức. Bà ta thò tay vào túi áo lấy một bông hoa mẫu đơn màu vàng kim ra, đưa lên cao.
Tất cả mọi người trên hiện trường đều cúi đầu xuống hết. Bà ta thốt từng tiếng một nói bằng giọng điệu kinh người:
- Tối Thượng Kim Lệnh, các ngươi hợp lực chấp pháp, hãy băm xác kẻ phản nghịch, kẻ nào dám trái lệnh phải chết!
- Xin tuân lệnh dụ Tối Thượng Kim Lệnh!
Tất cả mọi người đều đồng thanh thốt ra câu nói này.
Tiếp theo tiếng nói các cao thủ diễn ra thế chuẩn bị từ từ tiến về hướng Huyết Thần. Tức thì bầu không khí tại hiện trường trở nên ngột ngạt khó thở vô cùng.
Huyết Thần không muốn đào tẩu, lão biết rằng không thể nào an toàn lui khỏi đây được hết, lão vận khởi toàn bộ công lực chuẩn bị liều mạng với họ, giết được người nào hay người ấy...
Thình lình ngay lúc sát khí sắp bùng nổ, bỗng có một tiếng gầm thét như sấm nổ phá không vang tới:
- Hãy dừng tay lại!
- Là ai thế?
Người nào cả gan đến thế, dám đối diện với Mẫu Đơn lệnh chủ lên tiếng la hét bảo dừng tay như vậy ư?
Số cao thủ đang sáp tới bất giác dừng bước lại hết, họ chẳng giật mình mà chỉ cảm thấy lạnh lùng mà thôi.
Một bóng người xuất hiện, thản nhiên đi thẳng vào giữa hiện trường như vào chỗ không người.
Tất cả mọi người đồng thanh thất kinh kêu lên một tiếng:
- Ngư Lang!
Trần Gia Lân tay sờ cán kiếm, vượt qua vòng vây đến ngay bên cạnh Huyết Thần và đứng yên tại đó.
Mẫu Đơn lệnh chủ gầm thét nói:
- Ngư Lang! Ngươi may mắn vừa được thoát thân bây giờ lại quay trở lại nạp mạng đó ư?
Trần Gia Lân khẽ đẩy nón rơm ra phía sau cần cổ, cặp mắt sáng như điện quang cứ chăm chăm nhìn thẳng vào chiếc khăn mịt mặt của Mẫu Đơn lệnh chủ.
Trống ngực hắn cứ đập thình thịch không dừng.
Số cao thủ đưa mắt nhìn về phía Mẫu Đơn lệnh chủ chờ mệnh lệnh xuất thủ.