Vũ Diễm Hoa nghiến răng, trầm giọng nói:
- Tổng giám, chủ nhân chưa hạ lệnh quyết phải giết hắn cơ mà?
Tả Thu Sinh nói:
- Chủ nhân có chỉ thị bảo bản tọa tùy cơ hành sự, lúc cần thiết thì mang xác chết về cũng được.
Vũ Diễm Hoa lấy hết can đảm nói:
- Bây giờ hắn đã mất hết sức kháng cự, không thể nói rằng cần thiết nữa... Tả Thu Sinh không nổi giận vẫn bình tĩnh nói:
- Này Vũ đầu lãnh, mong rằng ngươi chớ vì tư tình cứ sai lầm mãi, tội danh kháng lệnh chẳng nhẹ đâu?
Bấy giờ số đệ tử đã mang xác chết của Thần Kiếm Thủ ra ngoài lo việc chôn cất, họ chưa được mệnh lệnh nên không dám lưu lại hiện trường, tại cửa sảnh đường chỉ còn lại có ba người mà thôi.
Vũ Diễm Hoa nghe nói thế bất giác giật bắn người lên, nàng muốn cứu Trần Gia Lân nhưng nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì hay hết. Lúc nãy Tả Thu Sinh đã nghe hết lời đối thoại giữa nàng và Trần Gia Lân, xem như nàng đã phạm môn quy rồi, môn chủ ắt không tha thứ đâu, thế nhưng nàng nhẫn tâm hạ thủ giết ý trung nhân mình chăng?
Vũ Diễm Hoa suy nghĩ trong giây lát, đành liều đi một nước cờ cuối cùng, trầm giọng nói:
- Tổng giám, chẳng phải thuộc hạ nghĩ tới tư tình đâu, chủ nhân là sư mẫu của hắn, từng hạ lệnh tôn hắn làm thiếu môn chủ, cho nên...
Hình như Tả Thu Sinh đã động lòng bởi câu nói này, gã khẽ gật đầu, nói:
- Được mang hắn vào trong sảnh đường, hạ lệnh bảo bọn tiểu tử lập tức chuẩn bị một cỗ xe, chúng ta lên đường ngay trong đêm nay!
Vũ Diễm Hoa đỡ Trần Gia Lân vào sảnh đường để hắn ngồi lên ghế, nàng không dám nói gì hết, chỉ đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân một cái, cái nhìn này đã nói lên nỗi lo lắng của nàng, không còn cách nào khác hơn nàng đành thoăn thoắt rời khỏi sảnh đường để chuẩn bị công việc đêm nay.
Tả Thu Sinh ngồi trên ghế hàng đầu mỉm cười nói:
- Thiếu môn chủ, lúc nãy xuất thủ là do bất đắc dĩ, vì chủ nhân có nghiêm lệnh, còn vấn đề bảo Vũ cô nương động thủ chỉ là nói đùa thế thôi, mong rằng ngươi sẽ bỏ qua. Về sau vì đại cơ nghiệp của chủ nhân, chúng ta còn gặp nhau lâu dài, đêm nay chúng ta thượng lộ ngay, có lẽ độ khoảng ba ngày sẽ gặp lại chủ nhân.
Trần Gia Lân ngẩn người ngay tại chỗ, hắn không thể nào hiểu nổi con người Tả Thu Sinh này, nhìn từ bề ngoài thì gã rất có phong độ, nhất phái văn nhã, chẳng có chút tính khí người giang hồ, từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ gã chưa từng buông lời độc ác, nếu bảo rằng gã là người quân tử, thì ắt không khi nào gia nhập Thiên Hương môn, bằng không gã là người hai mặt túc kế đa mưu, vậy thì đáng sợ hết sức.
Ngoại trừ gặp mặt chắp tay xá một xá, ngoài ra chẳng thấy gã có hành động gì hết, rốt cuộc hắn đã sử dụng thủ pháp gì khiến cho mình mất công lực như thế ư?
Trải qua nhiều năm kinh nghiệm, Trần Gia Lân học được cách suy nghĩ. Hắn cúi đầu trầm tư giây lát, tức thì hiểu ngay, nếu mình không chết ắt còn cơ hội gặp lại, gã sợ mình trả thù, cho nên gã lựa lời nói ôn hòa dọn đường cho mai sau. Lúc nãy gã bảo Vũ Diễm Hoa hạ thủ là tình thật chứ không phải nói đùa đâu.
Hắn suy nghĩ đến đây, cười lạnh lùng một tiếng không nói gì hết, từ từ tra kiếm vào bao.
Tả Thu Sinh lại nói tiếp:
- Thiếu môn chủ, công lực của người chỉ tạm thời bị chế, nhưng chẳng gây thương tích gì cho cơ thể, khi đến nơi bản nhân lập tức giải huyệt cho ngươi ngay!
Trần Gia Lân động tính hiếu kỳ, buột miệng nói:
- Tôn giá sử dụng độc đó ư? Tả Thu Sinh lắc đầu nói:
- Không phải là độc bản nhân luôn luôn phản đối sử dụng độc... Gã nói tới đây bỗng dừng lại không nói nữa.
Trần Gia Lân hấp tấp hỏi tới nói:
- Vậy đó là công lực gì thế?
Tả Thu Sinh ngập ngừng trả lời cho có lệ:
- Thế à... chỉ là một môn võ nghệ nho nhỏ của bản nhân sáng chế ra, lúc phát vô hình không đáng kể chút nào.
Rõ ràng gã không bằng lòng khai ra, loại võ công độc môn như thế, người giang hồ xem như là một đại bí mật, không khi nào họ chịu tiết lộ đâu, mình hỏi diều này chỉ bằng thừa thôi.
Tả Thu Sinh ngồi dậy nói:
- Xin thiếu môn chủ ngồi chờ giây lát bản nhân phải ra xem qua bọn tiểu tử lo hậu sự cho Lữ đà chủ thế nào mới được!
Nói xong gã chấp tay xá một xá một cách rất lễ độ, sau đó cất bước đi ra sảnh đường. Trần Gia Lân lau sạch vết máu ở hai bên khóe miệng, nhủ thầm: "Mình bị họ áp giải đi gặp mẫu thân như vậy thật chẳng đành lòng chút nào, nhưng chẳng giải được cấm chế, đành chịu trận thôi?"
Bỗng nhiên hắn cảm thấy nội nguyên có hiện tượng tái sinh, lập tức thử vận công một phen quả nhiên nội lực cuồn cuộn hồi phục, bất giác lấy làm kinh ngạc, chẳng nhẽ cấm chế tự giải rồi chăng?
Không thể được, chẳng lẽ Tả Thu Sinh cố tình phóng thích mình, nhưng gã là tổng giám của Thiên Hương môn đã vâng lệnh đến truy nã mình cơ mà, bằng không gã biết phục mệnh bằng cách nào đây?
Nếu chẳng giải thích như vậy, thì biết lý giải bằng cách nào nữa?
Lần trước bị chưởng lực của Bất Bại Ông đả thương, cũng chưa chữa trị mà tự nhiên bình phục, vì lúc đó mình ở trong cơn hôn mê có lẽ người nào đó đã âm thầm cứu trị mình cũng nên, mà bây giờ mắt thấy kỳ sự này tái xảy ra quả thực không thể nào tưởng tượng được cả.
Thế rồi hắn lập tức thừa dịp này cố gắng vận công, chẳng mấy chốc công lực đã hoàn toàn khôi phục lại được hết.
Tả Thu Sinh vẫn chưa quay trở lại, hắn nhủ thầm: "Bây giờ công lực mình đã bình phục, mình ắt không thể nào chống cự lại công lực tà môn của Tả Thu Sinh, ngoại trừ xuất kỳ bất ý vung kiếm giết chết gã ngay, để gã không có mảy may cơ hội sử dụng tà công. Thế nhưng giết chết Tả Thu Sinh giữa hai mẫu tử trở thành cục diện nước lửa không dung nhau cho mà coi, nếu giả vờ bị chế cho gã áp giải về tổng đà há chẳng bị người xem thường chăng? Chi bằng tạm thời thoát thân chiếu theo ước hẹn của Huyết Thần, trong vòng nửa tháng đến Nam Xương gặp mẫu thân là thượng sách vậy".
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức ra khỏi sảnh đường phi thân vượt trên nóc nhà đi mất. Khi Tả Thu Sinh quay trở lại không thấy Trần Gia Lân, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, dưới sự khống chế thủ pháp độc môn của gã lại có thể thoát thân chạy mất như vậy, đây là việc chưa từng xảy ra bao giờ cả.
Vũ Diễm Hoa vào tới ngoại sảnh, la lớn tiếng nói:
- Thưa tổng giám, xa mã đã chuẩn bị xong chúng ta có thể lên đường...
Nàng nói tới đây bỗng dừng lại, vì nàng thoạt nhìn vào nội sảnh chẳng thấy Trần Gia Lân đâu cả.
Tả Thu Sinh lạnh lùng nói:
- Vũ đầu lãnh, người hắn đâu rồi? Vũ Diễm Hoa thất kinh nói:
- Người hắn ư? Việc gì đã xảy ra thế? Tả Thu Sinh lạnh lùng nói:
- Chính ngươi đã phóng thích hắn sao?
Vũ Diễm Hoa nghe nói thế mừng thầm trông tình hình Trần Gia Lân thoát thân thật rồi, nhưng nàng giả đò tỏ vẻ kinh ngạc, sợ hãi nói:
- Hắn trốn thoát rồi sao?
Tả Thu Sinh cũng chưa dám khẳng định rằng chính nàng phóng thích Trần Gia Lân, gã chỉ dọa nàng một câu thế thôi, gã bèn trầm giọng nói:
- Đúng thế, hắn mất tích rồi, Vũ đầu lĩnh không biết thật đó ư? Vũ Diễm Hoa nói:
- Chẳng phải tổng giám đích thân coi chừng hắn sao? Hạ tọa và bí đà Vương quản sự đi lo xa mã, đến bây giờ mới xong việc...
Tả Thu Sinh mặt mày ủ rũ nói:
- Vì bản tọa ra ngoài xem xét bọn tiểu tử lo hậu sự cho Lữ đà chủ, chỉ đi khỏi trong giây lát, lạ lùng thật, không một ai có thể giải được công phu độc môn của bản tọa được cả, sao hắn lại thoát thân được ư? Chẳng lẽ hắn có viện binh thừa dịp mang hắn đi mất?
Vũ Diễm Hoa bước vào nội sảnh nói:
- Rất có thể là như thế! Tả Thu Sinh nói:
- Chúng ta tạm thời ở lại đây, hắn ắt phải quay trở lại cho mà coi. Vũ Diễm Hoa thắc mắc chẳng hiểu gì cả, nói:
- Tại sao vậy?
Tả Thu Sinh cười khảy nói:
- Hắn bị thủ pháp độc môn của bản tọa khống chế, không một ai giải tỏa được hết, nếu không được bản tọa định giờ giải huyệt cho hắn, ba ngày sau hắn sẽ trở thành phế nhân, công lực mãi mãi không còn khôi phục lại được nữa, cho nên bản tòa quả quyết rằng họ sẽ đưa hắn trở lại đây không sai.
Vũ Diễm Hoa vốn đã an tâm, bây giờ lại lo lắng tiếp, nếu Trần Gia Lân không biết hậu quả hoặc chẳng chịu quay trở lại, ba ngày sau sẽ mất hết công lực, như vậy có khác nào đã giết chết hắn đó ư?
Nàng suy nghĩ đến đây, bèn lên tiếng nói:
- Tổng giám, nếu quả thực hắn được đồng bọn giải cứu, trong khoảng thời gian chốc lát này họ quyết không chạy đi đâu xa, có nên xuất động các đệ tử trong đà đến các khách điếm lục soát một phen không?
Tả Thu Sinh trầm ngâm trong giây lát, nói:
- Được ngươi cứ truyền lệnh đi! Đồng thời ngươi cũng tham gia hành động, nghe nói hắn đến đây có mang theo một tiểu hài tử, hãy chú ý truy thám một thể luôn, bằng không chuyến đi của chúng ta chỉ hoài công, khi trở về cũng khó ăn nói với chủ nhân lắm.
Vũ Diễm Hoa kêu vâng một tiếng, quay người đi ra sảnh đường ngay.
Sau khi Vũ Diễm Hoa rời khỏi, Tả Thu Sinh cũng lẳng lặng rời khỏi võ quán.
o0o
Trần Gia Lân chưa rời khỏi thành, hắn trở về khách điếm nghỉ ngơi tiếp. Hắn trằn trọc cả đêm không sao chợp mắt được hết.
Hắn không sao hiểu nổi cho đến chết, phụ thân cũng không chịu tiết lộ mình là con của lão nhân gia người, vẫn bảo trì danh phận sư đồ, tại sao thế?
Mẫu thân cũng thế, lão nhân gia bà ta cũng tự xưng là sư mẫu, tại sao vậy?
Bây giờ lão nhân gia bà ta là Thiên Hương môn chi chủ một môn phái khủng bố nhất trong chốn giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo nghe đến danh Mẫu Đơn Lệch Chủ ắt phải kinh tâm táng đởm, bà ta còn kiêng kỵ gì nữa đây? Chẳng biết mẩu tin bí mật mà Thảo Đầu Lang Trung nghe nói từ Trường Thiệt Thái Công có đáng tin cậy chăng?
Phụ mẫu vì huyết án bách nhân chủng mà chia tay, nhưng mẫu thân lại muốn từ nơi mình tìm ra tung tích phụ thân, có mục đích gì chăng?
Muốn khuyên bảo mẫu thân giải tán Thiên Hương môn, tạ tuyệt giang hồ, chẳng biết có thực hiện được nguyện vọng này hay không?
Với những hành vi bao nhiêu năm nay của lão nhân gia người, muốn thực hiện chuyện này không phải là chuyện dễ.
Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa, thế nhưng chẳng thể không suy nghĩ, quả thực đây là một sự kiện khổ đau vô cùng.
Thình lình ngay lúc này...
Ngoài cửa phòng có tiếng gõ khe khẽ vang vào, Trần Gia Lân giật mình, hỏi:
- Ai đó?
Một âm thanh nữ nhân nói:
- Ngư Lang ca, là thiếp đây, mau mở cửa nào!
Trần Gia Lân quá đỗi ngạc nhiên, sao Vũ Diễm Hoa biết tìm đến đây ư?
Hắn vừa suy nghĩ vừa vội vàng bước xuống giường rút chốt cài cửa ra, Vũ Diễm Hoa xông vào, sau đó lập tức khép cửa lại, Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Hoa muội sao nàng biết ta ở đây?
Hai mắt Vú Diễm Hoa chớp nháy lia lịa cứ đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một hồi sau đó nói:
- Hình như chàng không hề chi thì phải? Trân Gia Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, ta vẫn khỏe, Hoa muội cứ ngồi xuống rồi mới nói chuyện!
Vú Diễm Hoa gật đầu ngồi trên ghế nhưng hai mắt cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mặt Trần Gia Lân, cau mày nói:
- Bây giờ cả thành đang lục soát chàng... Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Nàng cũng thế?
- Đương nhiên, Ngư Lang ca ai đã cứu chàng thoát thân vậy?
- Không có ai cứu ta hết, tự một mình ta rời khỏi mà thôi! Vũ Diễm Hoa ngạc nhiên nói:
- Không bất cứ một ai có thể giải được thần công Cửu Huyền Âm Sát của Tả Thu Sinh sao chàng lại...
- Ta cũng nghĩ nát óc mà không sao hiểu nổi, khi không cấm chế lại tự được hóa giải. Vũ Diễm Hoa kêu ồ một tiếng nói:
- Lại có quái sự như thế xảy ra... chắc chắn phải có cao nhân nào âm thầm tiếp sức.
- Thế nhưng ta chẳng phát giác gì hết, phải rồi, nàng nói Cửu Chuyển Huyền Âm Sát gì đó, đối phương hạ thủ lúc nào vậy?
- Lúc sử dụng công lực tà môn này không gây ra tiếng động và cũng chẳng thấy hình bóng gì hết, lúc gã vừa gặp mặt và chắp tay xá chàng đã âm thầm phát ngay lúc ấy.
- Ồ! Thì ra là thế, Hoa muội, sao nàng lại biết ta nghỉ tại khách điếm này vậy?
- Cứ vào khách điếm là vào hỏi thăm, may mà trông thấy mấy phổ kỵ xúm nhau đánh bạc, gã mở cửa tiếp người vào khách điếm thua hết tiền, cứ nhăn nhó nói lẩm bẩm rằng, vốn thì gã số đỏ lắm, gặp phải người đêm khuya vào nghỉ điếm, đã làm cho gã mất hên ngay.
Trần Gia Lân bật cười nói:
- Vậy thì tuyệt thật!
Vũ Diễm Hoa cau mày lại nói:
- Ngư Lang ca, chàng lần lượt hủy diệt một số cao thủ bản môn, chủ nhân đã nổi cơn lôi đình quyết phải truy nã chàng cho bằng được, tốt nhất... chàng tạm thời lánh mặt...
Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào nói:
- Không, ta đang cần đích thân gặp mặt bà ta! Vũ Diễm Hoa thất kinh nói:
- Chàng định gặp chủ nhân, như vậy chẳng phải chàng tự đâm đầu vào lưới đấy ư? Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng nói:
- Sự việc trước sau gì cũng giải quyết, lẩn trốn không phải là biện pháp dài lâu. Vũ Diễm Hoa nói:
- Thế nhưng... chủ nhân đang nổi giận đùng đùng, biết đâu sẽ tuyệt tình với chàng cũng nên.
Trần Gia Lân nói:
- Chắc không đến nỗi như thế, Hoa muội, đến đâu có thể gặp mặt chủ nhân các người? Vũ Diễm Hoa hạ thấp giọng nói:
- Vì sự kiện Hắc Cốc quái nhân, hiện giờ chủ nhân đang tọa trấn Hoa Nguyệt Biệt Trang đích thân chỉ huy đối phó.
Trần Gia Lân xếch ngược đôi long mày kiếm lên, nói:
- Tại sao bà ta phải đối phó Hắc Cốc quái nhân? Vú Diễm Hoa lắc đầu nói:
- Thiếp cũng không được rõ lắm, hình như nghe nói rằng vì sự việc thanh kiếm cùn đầu thì phải!
Trần Gia Lân nghe thế lại xúc động nữa, cũng lại là vấn đề liên can đến thanh kiếm cùn nữa, hắn không nói gì hết cứ cau mày suy nghĩ...
Vũ Diễm Hoa cũng im lặng không nói luôn, nhưng ánh mắt cứ chăm chăm theo dõi
Trần Gia Lân, gương mặt thay đổi liên tục...
Thình lình ngay lúc đó...
Từ ngoài cửa sổ có một luồng gió lạ thổi vào đánh tắt ngọn đèn dầu trong phòng. Cả hai người song song giật nảy người lên, Trần Gia Lân nói giọng hớt hải:
- Bằng hữu phương trời nào đã quang lâm thế? Một âm thanh rất quen thuộc nói:
- Chớ hỏi lôi thôi làm gì, hai người hãy mau chui vào trong tủ áo phía sau giường ẩn núp giây lát nào, nhanh lên một chút!
Trần Gia Lân cả knh thất sắc, nhất thời chẳng biết nên làm sao đây? Âm thanh ngoài cửa sổ lại vang tới nói:
- Nhanh lên nào! Tả Thu Sinh đến rồi đấy, nếu để gã phát hiện ra Vũ cô nương có mặt tại đây, thế thì hậu quả không sao lường được rồi.
Trần Gia Lân đã nhận ra giọng nói của Huyết Thủ Tiếu Đông Phan Văn. Sau khi mình giết chết Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn gã mới rời khỏi võ quán, chắc đối phương không có ác ý gì đâu, thế rồi hắn nắm tay Vũ Diễm Hoa cả hai người song song ẩn mình trong tủ áo phía sau giường ngủ.
Cửa sổ được mở tung ra, Huyết Thủ Thiếu Đông nhảy vào phòng, lập tức cởi áo choàng ra, ngả lưng nằm trên giường, gã thoạt nằm yên, cửa phòng kêu xoẹt một cái được mở toang ra, Huyết Thủ giả đò trở mình nói:
- Tiểu nhị ca, trời sáng rồi ư?
Người vừa xuất hiện không phải tiểu nhị mà chính là tổng giám sát Thiên Hương môn Tả Thu Sinh, chỉ nghe gã lạnh lùng lên tiếng nói:
- Trời hãy còn sớm, hai người cứ việc tiếp tục âu yếm chút nữa cũng chẳng hề chi. Kêu phựt một cái, ngọn đèn đầu đặt trên bàn sang rực lên.
Huyết Thủ Thiếu Đông giật mình ngồi dậy, thất kinh nói:
- Ngươi là ai thế?
Tả Thu Sinh cũng đồng thời thất thanh kêu lên nói:
- Ngươi là ai vậy?
Huyết Thủ Thiếu Đông khoát áo vào mình và bước xuống giường, trợn ngược hai mắt nhìn Tả Thu Sinh nói:
- Chắc các hạ vào lộn phòng chăng?
Nhất thời Tả Thu Sinh cứng họng nói chẳng nên lời, gã âm thầm theo dõi Vũ Diễm Hoa đến đây, vì gã nghĩ rằng sự kiện Trần Gia Lân bỗng không mất tích rất là ly kỳ và khả nghi.
Hơn nữa Vũ Diễm Hoa và Trần Gia Lân từng có một mối tình, nếu theo dõi người nữ ắt phải tìm ra nam nhân không sai. Gã mục kích Vũ Diễm Hoa đi vào khách điếm này, nhưng không lập tức theo nàng vào trong. Gã chờ đợi giây lát sau đó vào điếm hỏi thăm điếm gia, xác nhận rằng quả thật có thư sinh áo lam nghỉ tại gian phòng này, không ngờ bây giờ lại biến thành con người khác.
Huyết Thủ Thiếu Đong giả đò cau mày nói:
- Các hạ y áo bảnh bao, chắc không phải nhân vật tầm thường, sao lại lộn phòng như thế?
Tả Thu Sinh chắp tay xá một xá, sau đó nói giọng ngượng ngùng:
- Thành thật cáo lỗi bằng hữu, tại hạ đã quá thất lễ, xin hỏi bằng hữu xưng hô thế nào? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Tại hạ là Phan Văn!
Hai mắt Tả Thu Sinh sang ngời, thất kinh nói:
- Té ra bằng hữu là Phan Thiếu Đông đã khét tiếng bấy lâu, vậy thì may thật, bản môn hữu sự đang muốn tìm ngươi đây!
Huyết Thủ Thiếu Đông giả đò làm như ngạc nhiên nói:
- Các hạ là...
Tả Thu Sinh tự tay kéo ghế ra ngồi, nói:
- Chúng ta cứ thong thả mà nói, mời Thiếu Đông ngồi nào!
Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn sửa sang y áo lại, sau đó ngồi trên chiếc ghế đối diện với Tả Thu Sinh.
Vì trong tủ áo quá chật hẹp, nên Trần Gia Lân và Vũ Diễm Hoa đã ép sát vào nhau, da thịt tiếp cận, hai người cũng nghe được hơi thở của nhau. Vũ Diễm Hoa luôn tiện cứ gối đầu vào giữa ngực Trần Gia Lân nhắm hai mắt lại, hưởng thụ giây phút kỳ diệu này.
Trần Gia Lân là người biết giữ lễ, mặc dù hai người áp sát như thế, nhưng hắn không dám động đậy gì cả.
Những tóc tơ cọ vào cằm và dưới cần cổ của hắn, làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy hết sức, mồ hôi trên trán cứ toát ra lấm tấm. Cả hai người đều không mở miệng nói gì hết. Vũ Diễm Hoa đang đắm say, nàng hoàn toàn không để ý bên ngoài tủ áo đang nói chuyện gì cả, nàng chỉ nghĩ rằng cơ hội này đến một cách đột ngột và tuyệt vời vô cùng, nàng rất mong Trần Gia Lân lấy hai tay ôm chặt lấy nàng, mãi mãi ôm chặt nàng...
Bấy giờ Tả Thu Sinh từ từ giới thiệu:
- Bản tọa họ Tả tên là Thu Sinh, tổng giám sát tọa hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ.
Huyết Thủ Thiếu Đông mặt lộ vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn gã một cái, cúi người vái chào nói:
- Xin chào ngài Tả tổng giám!
Tả Thu Sinh trầm tĩnh, nghiêm nét mặt nói:
- Này Phan Thiếu Đông, may thay chúng ta lại tình cờ gặp ở đây, hai ta nói vạch toạc cho rồi, nghe nói rằng ngươi đã làm việc với bản đồng môn Lữ Khôn rồi ư?
Huyết Thủ Thiếu Đông gật đầu nói:
- Đúng thế, vì xảy ra việc bất trắc, nên tại hạ đành phải rời khỏi.