Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 67: Rút củi đáy nồi




Ngọc Địch thư sinh thất kinh nói :

- Bằng hữu kêu là Thất Tâm Nhân ư? Quả thực bản công tử chưa nghe nói bao giờ!

Dứt lời, gã suy nghĩ giây lát, bỗng buông tiếng cười như điên như cuồng nói :

- Hữu Tâm Nhân, Thất Tâm Nhân, đúng là kỳ diệu hết sức, hai vị hữu ý nghịch cho vui đấy ư?

Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói :

- Không ai rảnh rỗi nghịch cho vui cả?

Ngọc Địch thư sinh xếch ngược đôi lông mày lên, bĩu môi nói :

- Nghe tranh luận lúc nãy của hai vị, hình như các người muốn đến Hoa Nguyệt biệt trang cầu hôn thì phải?

Hữu Tâm Nhân tiếp lời nói :

- Đúng thế, vấn đề khó xử bây giờ chính là Võ Lâm Tiên Cơ đồng thời ưng ý cả hai chúng tôi, đến nỗi nàng đã do dự bất quyết cho nên hai chúng tôi đành phải gặp nhau để giải quyết trước.

Ngọc Địch thư sinh mặt hơi biến sắc, bĩu môi nói :

- Vậy thì hai vị diễm phúc hết sức, đã được giang hồ đệ nhất mỹ nhân để ý tới, thế nhưng bây giờ là lúc thanh thiên bạch nhật, nên chọn lúc ban đêm mà nói chuyện chiêm bao thì phải hơn!

Nói xong, gã buông tiếng cười há há một hơi dài.

Hữu Tâm Nhân nghiêng đầu nhìn Thất Tâm Nhân nói :

- Gã bảo rằng hai chúng ta đang nói chuyện chiêm bao?

Thất Tâm Nhân nói :

- Gã đang đánh rắm, thối đến khó ngửi vô cùng, chớ đếm xỉa gã làm gì, hai chúng ta lo giải quyết việc chính, kẻo quá giờ Ngọ mỹ nhân trông mòn con mắt!

Mặt mày Ngọc Địch thư sinh nóng bừng lên, có lẽ từ khi gã xuất đạo đến nay, chưa bị người nào khinh thị đến thế, huống hồ đối phương là hai tiểu nhân vật chưa nghe thấy tiếng tăm bao giờ. Thế rồi gã nói giọng lạnh lùng :

- Bằng hữu coi chừng họa tùng xuất khẩu đấy!

Thất Tâm Nhân cười khẩy một tiếng nói :

- Họ Huỳnh kia, câu nói này nên ứng dụng với ngươi thì hợp lý hơn!

Ngọc Địch thư sinh nổi giận đùng đùng nói :

- Hai người không dám gặp mặt người cho nên mới bịt mặt như thế chứ gì?

Thất Tâm Nhân nói :

- Huỳnh Minh, ở đây không phải là chốn để ngươi kêu la inh ỏi, hãy quắp đuôi chó ngay lại và mau mau cút về Tam Sương lão gia ngươi đi.

Kêu xoẹt một tiếng Ngọc Địch thư sinh rút ống sáo ngọc thạch ra ngay, giận đến cực độ hóa ra cười nói :

- Bản công tử cần chứng minh thử xem người nào phải quắp đuôi chó cút khỏi đây một phen mới được!

Dù sao Tam Tài kiếm khách Nhạc Hào Nhiên cũng là lão giang hồ, lão đã trông thấy một cặp thư sinh bịt mặt này có chút tà môn, lão bèn trầm giọng nói :

- Tam công tử, chớ sinh sự với họ làm gì, chúng ta nên lo việc chính quan trọng hơn!

Ngọc Địch thư sinh vốn là một người trầm tĩnh đa mưu, gã thoạt nghe lão Tam Tài kiếm khách nhắc như thế, trong lòng lập tức cảnh giác ngay. Đối phương có thể mở miệng nói trúng lai lịch của mình và Nhạc Hào Nhiên, ngược lại mình chẳng hiểu thân phận của họ chút nào hết. Điều này làm cho gã sinh nghi rồi, hơn nữa đối phương không mời mà đến, gã suy nghĩ đến đây, cơn giận liền giảm bớt nửa phần.

Thất Tâm Nhân lại khiêu khích la lớn tiếng nói :

- Huỳnh Minh, con đường này chỉ thông với Hoa Nguyệt biệt trang chứ không thông đi đâu được cả, hôm nay các ngươi dứt khoát phải quay ngựa hồi đầu mới được!

Nghe nói thế, lửa giận trong lòng Ngọc Địch thư sinh lại sôi lên sùng sục, lạnh lùng nói :

- Chính bản công tử muốn nói câu này đây, hai vị hãy chọn một địa điểm khác để quyết đấu sinh tử đi, tại hạ phải lên đường bây giờ.

Hữu Tâm Nhân tiếp lời nói :

- Lên đường cũng được, nhưng phải quay ngựa hồi đầu, cấm không được tiến tới!

Không có bất cứ một ai chịu nổi lời nói ngông cuồng này được hết, huống hồ Ngọc Địch thư sinh là một nhân vật tự cao tự đại, thế rồi gã trợn ngược hai mắt tia ra luồng sát khí kinh người, khẽ hất ngọc địch trong tay một cái, nói giọng lạnh như tiền :

- Hai người hãy nghe cho rõ nào, hôm nay bản công tử mang sính lễ đến Hoa Nguyệt biệt trang cầu hôn, nên không có thì giờ rảnh nói nhảm với các ngươi, biết điều thì lui khỏi đây ngay!

Thất Tâm Nhân cười hí hí một tiếng nói :

- Thì ra là hỷ sự, xin hỏi cưới vị cô nương nào vậy?

Ngọc Địch thư sinh bĩu môi nói :

- Võ Lâm Tiên Cơ!

Thất Tâm Nhân vỗ tay kêu cái bốp nói :

- Ồ! Vậy thì náo nhiệt nha, bây giờ chúng ta trở thành đỉnh ba chân, cần phải trừ đi hai chân, nên giải quyết bằng cách nào đây?

Hữu Tâm Nhân tiếp lời nói :

- Gã không xứng đáng tranh đỉnh với bọn ta. Bây giờ cứ để tại hạ giải quyết gã trước, sau đó hai chúng ta y theo phương thức giải quyết, bằng hữu thấy thế nào?

Thất Tâm Nhân khẽ gật đầu nói :

- Có lý, vậy thì xin mời bằng hữu!

Hai người bên xướng bên họa, chẳng hề xem Ngọc Địch thư sinh ra gì hết.

Ngọc Địch thư sinh giận đến nỗi mồm mũi phun ra khói lửa, toàn thân cứ run lẩy bẩy không dừng.

Tam Tài kiếm khách Nhạc Hào Nhiên trầm giọng nói :

- Té ra hai vị đến đây để gây sự, quân tử động khẩu, không động thủ. Hôm nay lão phu đến biệt trang có hỷ sự không bằng lòng trông thấy xảy ra việc đổ máu, hai vị cứ tự lượng sức mà làm!

Thất Tâm Nhân cười sang sảng một tiếng nói :

- Nếu Nhạc tổng quản không bằng lòng nhìn thấy chuyện đổ máu, tốt nhất quay ngựa hồi đầu, bằng không quyết phải đổ máu cho mà coi.

Tam Tài kiếm khách Nhạc Hào Nhiên nói giọng cương quyết :

- Làm gì có chuyện quay ngựa hồi đầu.

Thất Tâm Nhân nói giọng lạnh như tiền :

- Vậy thì đành phải giải quyết bằng vũ lực!

Ngọc Địch thư sinh nổi giận đùng đùng gầm hét nói :

- Nhạc lão, cho phí lời với bọn không biết điều làm gì nữa!

Dứt lời, đưa ống sáo trấn ngang ngực, đôi mắt giận dữ nhìn Hữu Tâm Nhân nói :

- Lúc nãy bằng hữu buông lời ngạo nghễ phải giải quyết bản công tử, vậy thì ngươi ra tay trước đi!

Hữu Tâm Nhân chậm rãi nói :

- Hãy nói chuyện cho rõ ràng trước đã, nếu tại hạ bại trận từ rày về sau quyết chẳng đến Biệt trang, còn tam công tử người nghĩ sao?

Ngọc Địch thư sinh lạnh lùng nói :

- Nếu bản công tử thua trận lập tức quay ngựa hồi đầu ngay!

Hữu Tâm Nhân hỏi tới nơi :

- Lời nói ngươi có giá trị chứ?

Ngọc Địch thư sinh nghiến răng nói :

- Đại trượng phu nhất ngôn bất biến.

Thất Tâm Nhân xen vào nói :

- Đường đường là Tam Sương đệ nhất gia tam công tử của Động Đình Quân, chẳng lẽ nuốt lời được sao? Tại hạ làm chứng cho.

Tức thì Ngọc Địch thư sinh bị lời hứa gài lại, dù gã túc kế đa mưu đến đâu cũng không thể nuốt lời, nhưng Tam Tài kiếm khách thì lo cuống cả lên vì lão thấy hai gã thư sinh bịt mặt có mục đích mới đến đây. Họ ắt là một phe, lúc nãy họ chỉ giả đò tranh chấp với nhau mà thôi. Đối phương đã mở miệng nói trúng lai lịch của mình, đương nhiên họ phải nắm vững tình hình võ công của mình rồi, muôn một tam công tử thua trận làm sao còn mặt mũi trở về phục mệnh với chủ nhân đây?

Thế nhưng sự việc đánh nhau mà ra điều kiện là quy luật giang hồ, lời nói đã thoát khỏi miệng biết làm thế nào đây?

Quả thực Tam Tài kiếm khách chẳng hổ thẹn là một lão giang hồ, lão chỉ suy nghĩ một giây lát là đã có cách ngay, thế rồi lão trầm giọng lên tiếng nói :

- Này Tam công tử, lão phu vâng lệnh đưa ngài đến lo việc cưới hỏi, sự việc thành bại lão phu vẫn có trách nhiệm, hãy để lão phu ra tay cũng được!

Nói xong, lão nháy mắt ra dấu, ý lão muốn nói rằng để lão xuất thủ đo lường thử võ công của đối phương thế nào đã, đặng tìm kế mà ứng phó, muôn một lão bại trận, vì lão không phải là người dự việc nên vẫn còn cớ rút lui để lập mưu khác.

Ngọc Địch thư sinh chưa kịp lên tiếng thì Thất Tâm Nhân đã tiếp lời nói :

- Nếu Nhạc tổng quản muốn động thủ, để tại hạ được dịp lãnh giáo Tam Tài kiếm pháp lừng lẫy võ lâm một thời cũng được?

Tam Tài kiếm khách thấy tâm kế của mình không thành, lòng lão bỗng trầm xuống, đối phương đã lên tiếng xin thọ giáo, lão không thể nào từ chối, lão bèn nghĩ bụng: “Thế cũng được, hãy đấu thử một trong hai người trước, làm gì cũng phải thăm dò được chút ít võ công môn hộ của họ”.

Lão suy nghĩ đến đây liền gật đầu :

- Được, lão phu xin lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của tiểu hữu trước!

Lão ngại rằng Hữu Tâm Nhân sẽ giành đấu với Ngọc Địch thư sinh nên lão vừa nói vừa rút kiếm ra luôn, sau đó nói :

- Hãy chuẩn bị nào!

Thất Tâm Nhân trầm lặng nói :

- Chúng ta chỉ đánh một chiêu phân thắng bại, tốt hơn hết Nhạc tổng quản phải dốc toàn lực tấn công!

Tức thì trong lòng Tam Tài kiếm khách lấy làm thấp thỏm bất an, một chiêu phân thắng bại, nếu đối phương không ngông cuồng quá thì kiếm thuật của y tất phải có một hỏa hầu kinh người. Mình xông pha giang hồ vài chục năm, đây là lần đầu tiên bị đụng phải trường hợp như thế, rồi lão đành gật đầu nói :

- Được, ai tấn công trước đây?

Thất Tâm Nhân nói :

- Ai muốn tấn công trước cũng được, nếu chuẩn bị xong thì cứ việc xuất thủ đi!

Nói xong, y từ từ rút kiếm ra khỏi bao.

Ánh mắt Ngọc Địch thư sinh thoạt vừa nhìn tới, bất giác cả kinh thất sắc, hớt hải nói :

- Thanh kiếm gãy! Ngươi là Ngư Lang đó ư!

Té ra thanh kiếm trong tay của Thất Tâm Nhân là một thanh gươm không có mũi nhọn. Tam Tài kiếm khách thoạt nghe nói hai chữ Ngư Lang bất giác giật bắn người lên. Lão chưa đụng với Ngư Lang bao giờ, thế nhưng từng nghe nói đến tiếng tăm này, thêm vào một câu nói một chiêu phân thắng bại, chứng tỏ rằng đối phương chính là Ngư Lang không sai rồi. Hơn nữa trong chốn giang hồ này chưa từng có người thứ hai nào sử dụng thanh kiếm không có mũi nhọn, người giật mình kinh hãi nhất là Ngọc Địch thư sinh, trực giác cho gã thấy rằng tình hình hôm nay không ổn rồi. Cách đây gần ba năm về trước, cũng ở trên con đường này, gã gặp phải Ngư Lang chỉ dụng một kiếm thảm bại ngay. Không ngờ ngày hôm nay cũng lại gặp đối phương tại nơi đây.

Thất Tâm Nhân cười lạnh lùng một tiếng nói :

- Ngư Lang cái gì đâu, chớ nói Trương Tam là Lý Tứ, tại hạ chỉ là Thất Tâm Nhân!

Ngọc Địch thư sinh cố đè nén nỗi bất an nói :

- Họ Trần kia, mặc dù ngươi lấy khăn che mặt nhưng binh khí ngươi là ký hiệu cụ thể.

Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói :

- Nhạc tổng quản hãy chuẩn bị nào!

Y dứt lời, bỗng giơ thanh kiếm gãy lên chẳng thèm trả lời Ngọc Địch thư sinh tiếng nào cả.

Tam Tài kiếm khách không còn rảnh nhận xét thân phận đối phương nữa, lão vội thu nhiếp tâm thần, bảo nguyên thủ nhất, vận khởi mười hai thành công lực.

Hình như Thất Tâm Nhân không muốn giằng co lâu, thoáng đứng yên trong giây lát, cất giọng khẽ hét một tiếng :

- Tiếp chiêu nào!

Thanh kiếm trong tay quét tới nhanh như chớp, Tam Tài kiếm khách cũng vung kiếm phản công ngay, hai bên đều sử dụng chiêu thức tấn công.

Hai binh khí chạm nhau kêu keng một tiếng chát tai.

Kế đó là một tiếng kêu hự, hai bóng người thấp thoáng tách ra ngay, vai trái của Tam Tài kiếm khách hiện ra một đường tét.

Gương mặt Ngọc Địch thư sinh co rút lia lịa, lòng gã cứ trầm xuống luôn, nghiến răng nói :

- Ngư Lang, ngươi đã cố tình muốn phá hoại cuộc hôn sự này...

Hữu Tâm Nhân lạnh lùng tiếp lời nói :

- Này Huỳnh Minh, bây giờ đến phiên chúng ta!

Dứt lời kêu xoẹt một tiếng, trường kiếm ra khỏi bao luôn.

Cũng lại một thanh kiếm gãy, lạ thay, Hữu Tâm Nhân cũng sử dụng một thanh kiếm không đầu.

Ngọc Địch thư sinh bỗng như gặp phải ma quỷ đã giật mình lui ra sau liên tục, há mồm ra nói chẳng nên lời.

Tam Tài kiếm khách thất kinh kêu lên một tiếng cũng ngẩn người ra tại chỗ luôn.

Chốn thiên hạ này làm gì lại có chuyện như thế, cả hai người thảy đều sử dụng thanh kiếm cùn đầu, rốt cuộc ai mới là Ngư Lang đây?

Hoặc cả hai đều không phải?

Hữu Tâm Nhân hất thanh kiếm cùn đầu ra phía trước một cái, lạnh lùng nói :

- Huỳnh Minh rốt cuộc có cần đánh nữa hay không? Nếu ngươi không tự tin thì lập tức quay ngựa hồi đầu trở về Tam Sương cho rồi, còn để tại hạ xuất thủ ngươi không chết ngay cũng phải bảo người khiêng về Tam Sương cho mà coi, ngươi cứ tính kỹ lại xem nào?

Ngọc Địch thư sinh cứ run lẩy bẩy không dừng, nếu đánh thì quả thật gã không tự tin chút nào, còn không đánh thì mặt mũi gì còn nhìn mọi người nữa. Một hồi thật lâu, y mới thốt ra một câu nói :

- Rốt cuộc ai mới thật sự là Ngư Lang đây?

Hữu Tâm Nhân nói :

- Cả hai đều không phải!

Ngọc Địch thư sinh đang cân lường hai chữ lợi hại. Tổng quản Tam Tài kiếm khách mới đụng một chiêu đã rướm máu, võ công mình cũng chẳng khá hơn lão là bao nhiêu, không cần phải nói cũng biết hậu quả thế nào rồi. Nếu ôm đầu bỏ chạy thì thật không đành lòng chút nào. Hơn nữa tin tức mang sính lễ đến Hoa Nguyệt biệt trang đã truyền khắp mọi nơi, cho dù mình bằng lòng buông tay thì chiêu bài Ngọc Địch thư sinh chẳng phải hỏng hết rồi sao?

Nhưng võ công chẳng bằng người, nếu làm liều thì bồi thêm một mạng sống mà thôi. Bây giờ hai thư sinh bịt mặt này không những thần bí mà còn rất đáng sợ.

Mặc dù Tam Tài kiếm khách là lão giang hồ nhưng bây giờ cũng đã đờ người ra tại chỗ. Lão chưa từng nghe nói trong giới thanh niên lại có hạng cao thủ như vậy bao giờ cả, lúc nãy lão cứ cho rằng hai thư sinh bịt mặt này là hạng công tử bột hoặc là những nhân vật hạ tam lưu mà thôi, trong giới lão bối cũng chưa chắc tìm được bao nhiêu người có võ công cao cường như họ.

Thất Tâm Nhân lạnh lùng hối thúc nói :

- Hãy động thủ nhanh lên nào, chớ phung phí thời giờ nữa.

Hữu Tâm Nhân tiếp lời nói :

- Ngươi xuất thủ đi chứ, nếu để tại hạ xuất kiếm trước thì ngươi ắt không còn mảy may cơ hội.

Ngọc Địch thư sinh nghĩ bụng: “Bây giờ mình nên làm sáng tỏ mục đích của họ đến đây làm gì trước...”

Y suy nghĩ đến đây bèn lên tiếng nói :

- Xin hỏi nhị vị đến đây với mục đích gì vậy?

Hữu Tâm Nhân lạnh lùng nói :

- Lúc nãy hai ta đã nói rõ rồi kia mà, Võ Lâm Tiên Cơ đồng thời ưng ý hai chúng tôi, bây giờ bỗng không các ngươi lại xen vào. Hơn nữa lại công nhiên bảo rằng mang sính lễ tới, chỉ có một người được vào Hoa Nguyệt biệt trang, cho nên bây giờ có hai cách giải quyết, một là ngươi quay ngựa trở về Tam Sương, hai là cậy vào võ lực để giải quyết.

Tam Tài kiếm khách nói :

- Tam công tử chúng tôi đã vâng lệnh hai bên gia trưởng mang sính lễ tới...

Thất Tâm Nhân cười khảy một tiếng ngắt lời đối phương nói :

- Cái gì mà vâng lệnh gia trưởng, nam nữ võ lâm chỉ tự quyết định hôn nhân đại sự của mình mà thôi.

Rõ ràng đây là câu nói ngang ngược, thế nhưng trong chốn giang hồ này kẻ yếu không thể nào tranh lẽ phải với kẻ mạnh được cả, nên Tam Tài kiếm khách cũng không thèm tranh luận với họ làm gì, lão đành xoay theo chiều gió nói :

- Hãy nói vắn tắt nào, có phải hai vị muốn ngăn cản bọn lão phu vào trang chăng?

Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói :

- Chẳng những là ngăn cản, đồng thời mong rằng các ngươi bãi bỏ ý niệm này, cứ nói vạch toẹt cho các ngươi hay cũng chẳng hề chi. Nếu muốn thành tựu hôn sự này là điều mộng tưởng, ta chỉ nói bấy nhiêu thôi, các hạ tự cân lường đi!

Ngọc Địch thư sinh căm phẫn nói :

- Hai vị lấn hiếp người quá thể!

Hữu Tâm Nhân nói :

- Nếu ngươi không phục, bọn này sẵn sàng hầu giáo bất cứ lúc nào trong chốn giang hồ!

Tam Tài kiếm khách suy nghĩ giây lát, sau đó nói giọng cương quyết rằng :

- Tam công tử, chúng ta hãy quay trở về xin chỉ thị lệnh tôn sau đó mới tính lại.

Ngọc Địch thư sinh chẳng bằng lòng như thế chút nào, nhưng y chẳng còn cách nào hay hơn, người ta thường nói hảo hớn phải biết thời cơ, nên y nghiến răng giắt ống sáo ngọc thạch vào thắt lưng, nói :

- Chúng ta hẹn dịp sau gặp lại!

Hữu Tâm Nhân cười khẩy một tiếng nói :

- Đương nhiên!

Tam Tài kiếm khách và Ngọc Địch thư sinh rời khỏi hiện trường vẫy tay với bọn thủ hạ, nhảy lên lưng ngựa khốn đốn bỏ chạy.

Khi đoàn nhân mã đi khỏi, Hữu Tâm Nhân thở phào một tiếng nói :

- Lại kết thêm mối thù hằn nữa rồi!

Nói xong, y giơ tay gỡ khăn bịt mặt xuống, sau đó nói tiếp :

- Đeo cái này vào khó chịu vô cùng.

Hắn chính là Ngư Lang Trần Gia Lân, còn Thất Tâm Nhân là nhân vật thần bí từng giả mạo Ngư Lang chứ không ai xa lạ cả.

Thất Tâm Nhân trầm giọng nói :

- Việc kết thù hằn với Động Đình Quân là chuyện không đáng kể, có điều Mẫu Đơn lệnh chủ ắt không buông tha hai ta đâu!

Trần Gia Lân nói :

- Xong việc ta phải đi thôi...

Thất Tâm Nhân nói :

- Đi ư?

Trần Gia Lân gật đầu nói :

- Đúng thế!

- Đi đâu vậy?

Trần Gia Lân lắc đầu nói :

- Ta cũng chẳng biết đi đâu bây giờ, nhưng dù sao cũng phải xa lánh giang hồ làm một người bình thường.

Thất Tâm Nhân nói :

- Võ Lâm Tiên Cơ đã cùng ngươi lạy hoa đường rồi, chẳng lẽ ngươi bỏ đi như vậy được sao?

Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng nói :

- Nếu hôm nay chúng ta không sử dụng kế rút củi dưới đáy nồi ngăn cản đối phương dâng lễ vật, nàng sẽ trở thành con dâu của Tam Sương đệ nhất gia, như vậy chẳng hay sao?

Thất Tâm Nhân lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói :

- Nếu ngươi nghĩ như vậy hà tất ra mặt ngăn cản họ làm gì...

Trần Gia Lân nói :

- Chính ngươi buộc tại hạ đến đây, bằng không ta cũng chẳng biết có sự kiện như thế này xảy ra.

Thất Tâm Nhân nói :

- Chẳng lẽ ngươi bằng lòng để Đào Ngọc Phân lọt vào vòng tay của người khác ư?

Trần Gia Lân động lòng liền la lớn một tiếng nói :

- Lạ lùng nè, quả thật tại hạ không hiểu tại sao bằng hữu lại quan tâm sự việc này đến thế, nếu bằng hữu là nam nhân thì làm gì có chuyện đối với giang hồ đệ nhất mỹ nhân mà lại không động lòng...

Thất Tâm Nhân ngắt lời hắn nói :

- Ý ngươi muốn nói ta là nữ nhân chứ gì?

Trần Gia Lân sực hồi tưởng nữ nhân thần bí có thân pháp thần kỳ nọ, cô ta khi không lại cảnh cáo cấm kỳ nữ tử Cổ Hồng Liên đã ẩn thân trong chốn phong trần không được qua lại với mình, mà người trước mắt bây giờ lại cứ hối thúc mình kết hợp với Đào Ngọc Phân. Vấn đề này chẳng khác gì với sự kiện Mẫu Đơn lệnh chủ ra lệnh cấm thủ hạ của Vũ Diễm Hoa thân cận với mình đâu, nhưng âm thanh y quái gỡ hết sức, nam chẳng ra nam, nữa chẳng ra nữ, chẳng lẽ y là...

Hắn suy nghĩ đến đây buột miệng nói :

- Tại hạ biết bằng hữu là ai rồi!

- Ai thế?

- Bằng hữu là Ngư Lang giả hiệu từng mạo danh tại hạ và cũng tức là vị cô nương đã từng hiện thân tại bến sông ở ngoại thành Nam Xương đã cảnh cáo Cổ Hồng Liên hôm trước!

- Há há há, Ngư Lang, ngươi lại suy nghĩ vớ vẫn xa vời gì thế, nhưng ta không tranh luận với ngươi, tùy ngươi muốn nghĩ sao cũng được. Nếu là nữ không biến thành nam, là nam thì ắt không thể biến thành nữ. Có điều bây giờ ngươi không sao tránh khỏi can hệ đến một đại sự kiện...

Trần Gia Lân bất giác giật bắn người lên nói :

- Không tránh khỏi can hệ đến một đại sự thế nào?

Thất Tâm Nhân trầm giọng nói :

- Ngươi không phủ nhận Mẫu Đơn lệnh chủ là sư mẫu của ngươi chứ?

Trần Gia Lân gật đầu nói :

- Đương nhiên!

- Trời và người đều oán trách hành vi của bà ta, chiếu theo nguyên tắc tự nhiên của võ lâm, kết cục của bà ta rất là thê thảm. Ngươi đã thọ ân nuôi dưỡng của sư phụ ngươi, không định đền đáp chăng?

Trần Gia Lân ngạc nhiên nói :

- Đền đáp ư?

Thất Tâm Nhân gật đầu nói :

- Đúng thế, ngươi nên dốc toàn lực cứu sư mẫu ngươi thoát khỏi vận mệnh hủy diệt, đồng thời cũng tức là tạo phước cho võ lâm. Nếu ngươi chỉ muốn yên thân một mình, e rằng không phải là điều mong muốn của lệnh tiên sư?

Trần Gia Lân thất kinh lùi ra phía sau hai bước liền, hớt hải nói :

- Sao bằng hữu lại biết nhiều việc đến thế?