Trần Gia Lân thoạt bước vào trong phòng, bỗng nghe thấy Ngô Hoằng Văn phát ra tiếng kêu thất thanh, bất giác giật bắn người lên. Hắn lập tức ý thức rằng ắt phải xảy ra sự biến gì rồi, hấp tấp quay người ra, chạy sang bên kia dãy phòng, chỉ thấy Ngô Hoằng Văn ẩn người tại giữ phòng, toàn thân cứ run lẩy bẩy không dừng.
Trong phòng không có đèn đuốc nên nhất thời chẳng trông thấy gì cả. Hắn định thần giây lát, sau đó mới trông thấy mờ mờ một chiếc gương nằm đặt đối diện với căn phòng, chăn gối lộn lạo, chiếc màn được vén sang một bên, còn chiếc giường nằm đặt ở bên hông phòng, chiếc màn vẫn còn che lại, có một cánh tay xuyên qua màn che để thòng xuống giường.
Không cần hỏi cũng biết đã xảy ra sự biến. Trần Gia Lân hớt hải nói:
- Việc gì đã xảy ra vậy?
Ngô Hoằng Văn chỉ tay vào chiếc giường đặt ở bên hông phòng, nói giọng run run:
- Nhị ca... cứ xem đi!
Trong trường hợp này Trân Gia Lân quên hẳn câu nam nữ thọ thọ bất tương thân. Hắn bước tới trước giơ tay vén màn che sang một bên, trố mắt nhìn lên giường, bất giác thất kinh kêu lên một tiếng, lùi ra phía sau hai bước liền.
Một nữ nhân bán lõa thể nằm trên giường, miệng mũi rớm máu, hắn thoáng nhìn qua đã nhận ra là Nguyệt Quế tỳ nữ Y Tiên Tử, trông tình hình ả đã bị người ta hiếp dâm.
Thế còn Tử Y Tiên Tử đâu?
Tại sao chẳng thấy hình bóng của cô ta?
Với công lực của hai chủ tớ cô ta, lại có thể xảy ra sự biến không thể tưởng tượng này được sao?
Ánh sáng ngoài trời xuyên qua cửa sổ, trời sắp sáng rồi, những lũ khách lên đường sớm đã thức dậy và chuẩn bị thượng lộ.
Ngô Hoằng Văn khép cửa phòng lại, ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, xúc động nói:
- Ai đã gây nên sự việc này thế?
Trần Gia Lân nghiến răng, bước tới vén xem lần nữa, ngực áo Nguyệt Quế bị xé rách, hạ bán thân hoàn toàn loã lồ trông thấy lờ mờ những vết mấu bẩn. Quả thật chẳng sai chút nào, ả từng bị người ta hiếp dâm, Trần Gia Lân kéo chăn đắp lên thân người ả, sau đó đứng lui ra phía sau, suýt nữa mạch máu trong người đã nổ bùng lên.
Ngô Hoằng Văn không hổ thẹn là lão giang hồ, mặc dù lâm vào tình trạng rối loại, nhưng y vẫn giữ được bình tĩnh, nghiến răng nói:
- Nhị ca, chẳng biết có phải do Mẫu Đơn lệnh chủ gây nên chăng? Trân Gia Lân nói:
- Rất có thể như thế, sự việc xảy ra trong khoảng thời gian chúng ta rời khỏi khách điếm, có điều không sao hiểu nổi võ công của hai chủ tớ cô ta chẳng phải tầm thường. Thế mà Nguyệt Quế bị dâm sát, Lương Tiểu Ngọc thì mất tích, ai đã có bản lĩnh hạ độc thủ như thế. Nếu bảo rằng Mẫu Đơn lệnh chủ phái thủ hạ ra tay, chẳng lẽ bà ta dám trêu chọc mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc sao?
Ngô Hoằng Văn nghiến răng nói:
- Chúc Long dám làm như thế, chẳng phải lúc này ở chấn ngoại ngươi từng nói rằng Chúc Long sẽ lập kế bắt ép mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc xuống núi đó ư? Có lẽ đây là âm mưu bước đầu của họ...
Trần Gia Lân ồ một tiếng nói:
- Chúng ta biết làm sao bây giờ? Ngô Hoằng Văn nói:
- Chắc đối phương chưa đi đâu xa, chúng ta hãy đuổi theo họ. Trần Gia Lân nói:
- Thế thì thi hài Nguyệt Quế an trí bằng cách nào đây? Ngô Hoằng Văn cúi đầu trầm tư giây lát, sau đó nói:
- Việc này chẳng tiện làm kinh động đến quan phủ, thừa lúc trời mờ mờ sáng, chúng ta mang thi hài y rời khỏi đây sau đó mới tính.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Thế cũng được!
Ngô Hoằng Văn bước tới cạnh giường bỗng thất thanh nói:
- Trong tay ả đang cầm thứ gì vậy?
Y vừa nói vừa gỡ ngón tay của Nguyệt Quế lấy món đồ ra. Quay ra hướng cửa sổ, xem xét giây lát, sau đó nói tiếp:
- Đây là một mảnh ngọc thạch đồ trang sức của nữ nhân!
Thình lình ngay lúc này, có tiếng chân bước nổi lên, kế đó là một âm thanh rất quen thuộc đang tới nói:
- Tiểu nhị, ở phòng nào đâu? Âm thanh tiểu nhị nói:
- Chính là gian phòng này đây!
Tiến bước chân đi tới cửa phòng rồi dừng lại, âm thanh quen thuộc nói:
- Biểu muội, giờ này mà còn chưa dậy sao? Xin cáo lỗi, ta có một việc quan trọng muốn thương lượng với ngươi.
Trần Gia Lân lấy làm kinh ngạc, không cần phải hỏi cũng biết đối phương là Hoa Thái Tuế Chúc Long biểu huynh của Lương Tiểu Ngọc, gã tìm đến đây để làm gì vậy?
Ngô Hoằng Văn vội vàng giấu mảnh ngọc thạch vào trong áo. Chúc Long nói:
- Tiểu nhị, có phải căn phòng này chăng? Tiểu Nhị nói:
- Đúng căn phòng này rồi, trong khách điếm không có nữ khách nào khác cả. Chúc Long ngạc nhiên nói:
- Sao chẳng thấy động tĩnh gì vậy? Điếm tiểu nhị nói:
- Có lẽ còn ngủ chăng, ngài thử kêu lại lần nữa xem?
Chúc Long bước tới khẽ đẩy cánh cửa một cái, tức thì kêu xoẹt một tiếng cửa phòng mở tung ra luôn, gã quét mắt nhìn vào trong, la lớn tiếng nói:
- Việc gì xảy ra thế?
Điếm tiểu nhị thò đầu vào trong, cũng thất kinh kêu lên nói:
- Chẳng phải hai vị này là khách nhân ở phòng đối diện chăng? Tại sao lại vào trong phòng của nữ khách nhân vậy?
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn nhau, nhất thời nói chẳng nên lời nào hết, tình huống xảy ra đột ngột khó đối phó vô cùng, cho dù người có mưu trí cao siêu đến đâu cũng chẳng biết ứng biến thế nào cả.
Chúc Long đưa mắt quét nhìn trong phòng lần nữa, sau đó lạnh lùng nói:
- Tại hạ tưởng ai, té ra chính là hai vị, hừ! Biểu muội, ngươi cũng làm quá rồi! Nói xong, cất bước đi vào trong phòng.
Trần Gia Lân tiến lên một bước cản gã lại, nói:
- Chúc Long, ngươi muốn làm gì thế?
Chúc Long đảo mắt quét nhìn trong phòng một cái, bỗng nhiên trông thấy cánh tay thòng xuống giường, tức thì ngẩn người ra tại chỗ.
Ngô Hoằng Văn ngẩn người ra tại chỗ. Ngô Hoằng Văn hớt hải nói:
- Chúc Long, Lương cô nương đâu rồi? Chúc Long nói:
- Nói sao? Ngươi lại hỏi ta, ta đang muốn hỏi các ngươi, biểu muội ta đâu rồi? Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt nói:
- Chúc Long, hiếp dâm giết người, có phải chính ngươi đã gây nên sự kiện này chăng? Chúc Long mặt mày biến sắc, điên cuồng gào thét:
- Hiếp dâm giết người ư? Thế là biểu muội ta...
Gã vừa nói vừa lướt tới cạnh giường giơ tay vén màn che sang một bên, trố mắt nhìn vào trong lập tức quay người qua, gầm thét nói:
- Cha chả, hai ngươi cả gan dám gây nên sự việc tổn thương tới lẽ trời, biểu muội ta đâu rồi? Các ngươi đã làm gì y rồi?
Gã vừa la hét như thế tức thì làm kinh động một số khách nhân lần lượt chạy sang đây xem, bây giờ đã hoàn toàn sáng hẳn, nên mọi vật trông thấy rõ ràng.
Trần Gia Lân đưa mắt quét nhìn Ngô Hoằng Văn một cái, ý hắn nói rằng nên làm thế nào đây?
Nếu như không phải Chúc Long hạ thủ, thì vấn đề này sẽ trở nên nghiêm trọng, hiện trường chỉ có hắn và Ngô Hoằng Văn, không thể nào tranh biện được cả.
Chúc Long la lớn tiếng nói:
- Điếm gia, mau gọi quan binh đến, ở đây xảy ra án mạng rồi!
Điếm tiểu nhị thoạt nghe nói thế lập tức co gio chạy ra ngoài ngay. Ngô Hoằng Văn trầm giọng nói:
- Họ Chúc kia, Nguyệt Quế bị dâm sát, lệnh biểu muội mất tích, biết đâu cô ta đã đuổi theo hung thủ cũng nên, hai chúng tôi mới từ bên ngoài về điếm, đang điều tra sự kiện này...
Chúc Long cười khẩy một tiếng nói:
- Họ Ngô kia, cả tiểu hài nhi ba tuổi cũng chẳng tin lời nói của ngươi, bây giờ là lúc nào mà ngươi dám bảo rằng từ ngoài phố mới trở về khách điếm? Cho dù ngươi mới về thật, nam nữ hữu biệt, ngươi vào trong phòng để làm gì? Ngươi bảo rằng biểu muội ta đuổi theo hung thủ, với võ công của y có thể nào trơ mắt nhìn Nguyệt Quế bị người ta dâm sát chăng?
Đúng là có lý cũng không thể nào tỏ bày được nên Trần Gia Lân đã luống cuống nói:
- Chúc Long, nếu ngươi dám ăn nói hồ đồ, ngậm máu phun người, ta sẽ chém đầu ngươi bây giờ!
Chúc Long lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Muốn giết người không đơn giản đâu, bao nhiêu cặp mắt dòm ngó ngươi chớ hòng muốn giết người bịt miệng!
Ngô Hoằng Văn suy nghĩ giây lát nói:
- Chúng ta cứ đi, khi tìm được Lương cô nương mọi việc sẽ sáng tỏ ngay.
Trần Gia Lân suy nghĩ kỹ lại, quả nhiên Ngô Hoằng Văn nói rất đúng, quan binh sắp tới nơi, mặc dù không ngại song cũng rất phiền phức, thế rồi hắn gật đầu nói:
- Được, chúng ta đi nào! Chúc Long lạnh lùng nói:
- Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng không còn chỗ cho hai ngươi dung thân nữa. Gã không ngăn cản gì cả.
Âm thanh từ bên ngoài vang vào nói:
- Quan binh đã đến rồi!
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn Ngô Hoằng Văn một cái, cả hai song song rời ra khỏi cửa.
Số khách nhân đứng ép sang hai bên, thế rồi hai người phi thân vượt trên nóc nhà chạy mất, Trần Gia Lân bỏ cả kỵ mã luôn.
Nhưng tiếng la hét của lữ khách từ sau lưng vang dội tới:
- Hung thủ đào tẩu rồi, hung thủ tẩu rồi!
- Má ơi! Đạo tặc hái hoa...
- Bọn này bay nhanh gớm!
Trần Gia Lân và Ngô Hoăng Văn ngồi đâu mặt với nhau sau cánh rừng tại trấn ngoại. Hai người trầm mặc một hồi lâu, Ngô Hoằng Văn bỗng khẽ vỗ tay vào sau ót một cái nói:
- Đây là âm mưu, họ xếp đặt sẵn chờ bọn mình cắn câu, tiếc ràng không có cách gì chứng minh.
Trân Gia Lân nói:
- Việc này xảy ra rất đáng nghi, đúng là Chúc Long không thể lớn gan đến thế được, nếu như âm mưu bại lộ thì gã ắt chết không sai? Chớ nói công lực của bản thân Lương Tiểu Ngọc cao siêu làm gì, ai dám đụng đến người thân cô ta ư?
Ngô Hoằng Văn cau mày nói:
- Bây giờ vụ án này đã đổ vào đầu hai chúng ta rồi, chỉ sợ mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc xuống núi, chúng ta không đối phó nổi. Theo suy đoán của đệ, đối tượng mà mẫu thân cô ta muốn tìm, chẳng những chỉ có hai chúng ta, có lẽ cả nhóm người Thiên Ngoại Tam Ông cũng sẽ bị bà ta truy tìm luôn, vậy thì trúng ý Mẫu Đơn lệnh chủ rồi.
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, gật đầu nói:
- Đệ nói chẳng sai chút nào, đây ắt là âm mưu của Mẫu Đơn lệnh chủ. Kế này gọi là lùa lưới tấn công hổ, bây giờ muốn tìm kiếm tung tích của Lương Tiểu Ngọc cũng không phải chuyện dễ, chắc chắn cô ta đã lọt vào tay đối phương, biết đâu... đã thọ nạn cũng nên, một khi Lương Tiểu Ngọc chết thật, thì sự kiện này không còn cách nào đối chứng nữa...
Ngô Hoằng Văn kêu ồ một tiếng nói:
- Nếu như chúng ta không rời khỏi khách điếm có lẽ sự việc sẽ thay đổi. Lúc đối phương hành động, chúng ta không thể chẳng phát hiện, thiên hạ này lại có việc ngẫu nhiên đến thế. Đệ trốn tránh cô ta, nhị ca lại đuổi theo đệ sự việc tạm thời xảy ra, chẳng nằm trong kế hoạch dự tính của đối phương, nếu chúng ta không rời khỏi khách điếm, có lẽ phương hướng hành động của đối phương không phải là thế...
Trần Gia Lân ngắt lời nói của y, nói:
- Bây giờ có nói gì cũng bằng thừa, trước mắt chỉ còn một cách là tìm bắt Chúc Long cho bằng được, tra tấn gã khai ra sự thật, có lẽ hắn vẫn còn ở lại khách điếm lo hậu sự cho Nguyệt Quế.
Ngô Hoằng Văn nói:
- Thành Nam Xương gần đây, biết đâu quan binh đã đến cả rồi! Trần Gia Lân cau mày nói:
- Vậy thì biết làm sao đây?
Ngô Hoằng Văn trầm ngâm giây lát nói:
- Bây giờ thế này, nhị ca ngồi tại đây chờ đệ, để đệ tìm cách thám thính tình hình sơ qua rổi hãy tính sau...
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Được ngươi cứ việc đi đi!
Thình lình ngay lúc này, có một âm thanh vang tới nói:
- Chớ đi làm gì nữa, Chúc Long đã rời khỏi khách điếm từ lâu rồi.
Dứt lời, đối phương hiện thân ra luôn, té ra là Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn.
Cả hai người nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, Ngô Hoằng Văn buột miệng nói:
- Chúc Long bỏ đi rồi sao?
Huyết Thủ Thiếu Đông gật đầu nói:
- Đúng thế, chính mắt ta trông thấy gã đi khỏi!
Ngô Hoằng Văn nói:
- Gã cho quan binh và điếm gia một ít tiền bạc, bảo họ chôn cất xác chết chớ làm náo động lên. Gã nói rằng đây là ân oán giang hồ phải tự giải quyết lấy, sau đó gã rời khỏi, đi về hướng Nam Xương.
Dứt lời, Huyết Thủ Thiếu Đông quay sang nhìn Trần Gia Lân hỏi:
- Vị bằng hữu này là...
Trần Gia Lân chắp tay xá một cái nói:
- Người giang hồ gọi tại hạ là Lãnh Diệt Quái Khách, có lẽ các hạ là Phan Thiếu Đông thì phải?
Huyết Thủ Thiếu Đông cười há há một tiếng nói:
- Đúng thế chính là bản nhân đây!
Trần Gia Lân chợt nghĩ ra một việc chẳng biết vụ án trong khách điếm có phải do Mẫu Đơn lệnh chủ đã xuất giá cao thuê phong tử Huyết Chưởng Quỷ gây nên chăng?
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức thăm dò hỏi:
- Chẳng hay các hạ có biết vụ án đã xảy ra trong khách điếm chăng? Huyết Thủ Thiếu Đông chẳng suy nghĩ chút nào trả lời ngay:
- Đương nhiên biết chứ, người làm ăn phải thông hiểu tình hình thị trường, Tử Y Tiên Tử mất tích, tỳ nữ cô ta bị dâm sát, hai vị đã trở thành hung thủ, có phải vậy không?
Hai mắt Trần Gia Lân sáng ngời lên nói:
- Các hạ có biết ai gây nên vụ án này chăng? Huyết Thủ Thiếu Đông lắc đầu nói:
- Vậy thì phải biết rồi, người dám gây nên vụ án sát này, một là chẳng biết lợi hại, hai là ắt phải có mưu đồ gì đây.
Trần Gia Lân định hỏi tới, thì Ngô Hoằng Văn cướp lời nói:
- Theo sự suy đoán của Phan huynh thì ai đã gây nên vụ án này? Huyết Thủ Thiếu Đông lắc đầu nói:
- Bản nhân luôn luôn buông lời vô căn cứ, điều này cần phải tốn chút sức lực điều tra mới được.
Trần Gia Lân cất giọng lạnh lùng nói:
- Bằng hữu nói chẳng sai chút nào, chính bản nhân ngẫu nhiên ghé ngang đây, có phải bằng hữu đang hoài nghi bản hiệu gây nên vụ án này chăng? Vậy thì bằng hữu lầm to, cho dù đối phương có ra giá cao đến mức nào, bản hiệu cũng không dám lãnh vụ làm ăn này.
Trần Gia Lân bị gã nói đúng tâm sự, tức thì cứng miệng nói chẳng nên lời.
Quả thật gã nói phải, chiếu Ngô Hoằng Văn nói lại. Mẫu thân của Tử Y Tiên Tử là một nhân vật tài ba vượt hẳn mọi người, cả danh hiệu của bà ta mà giang hồ cũng không dám đề cập, vậy thì Huyết Chưởng Quỷ nào dám cần tiền mà không cần mạng sống, đồng thời phụ tử Huyết Chưởng Quỷ chỉ là hung thủ giết mướn, chứ không khi nào chịu hạ độc thủ bẻ hoa.
Ngô Hoằng Văn không tiện gọi Trần Gia Lân là nhị ca nữa, bèn đổi giọng nói:
- Tiền bối, vụ án này đã đổ vào đầu chúng ta, bây giờ không nhúng tay cũng chẳng được. Chúc Long đã đi Nam Xương, chúng ta sẽ đuổi theo ra đó luôn, nếu vãn bối đoán chẳng lầm, gã ắt đến chỗ cô mẫu gã báo cáo tin tức này, biết đâu chúng ta lại chẳng gặp gã tại giữa đường chăng?
Trần Gia Lân gật đầu nói:
- Vậy thì chúng ta lập tức lên đường ngay! Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
- Kỵ mã mà bằng hữu bỏ lại nơi điếm khách bản nhân đã thuận tiện mang đến đây, hiện giờ buộc tại bìa rừng đấy!
Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, sau đó chắp tay nói:
- Kẻ này xin đa tạ vậy!
Huyết Thủ Thiếu Đông cười há há nói:
- Việc nhỏ chớ bận tâm làm gì, bản nhân xin tạm biệt! Dứt lời, quay người rời khỏi ngay.
Bây giờ Ngô Hoằng Văn mới xưng hô như cũ nói:
- Nhị ca, chúng ta chia làm hai hướng đi, sau giờ ngọ chúng ta hẹn gặp lại trên đường đi Đoan Xương.
Trần Gia Lân nói:
- Khoan đã, việc đã đến nước này, ngươi nên nói cho ta hay rốt cuộc mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc là ai?
Ngô Hoằng Văn tỏ vẻ khó xử, suy nghĩ thật một hồi lâu, sau đó mới hạ thấp giọng nói:
- Được, ta nói cho ngươi hay, nhưng ngươi chỉ nghe vào tai, chứ không được nói, mẫu thân cô chính là con gái độc nhất của Tam Nhãn Ma Bà đã lừng danh võ lâm cách đây sáu mươi năm về trước...
Trần Gia Lân không cầm lòng được nói:
- Nói thế, Tam Nhãn Ma Bà chính là tổ mẫu của Chúc Long rồi? Ngô Hoằng Văn gật đầu nói:
- Đúng thế, Nhưng phụ thân của Chúc Long chỉ là con nuôi chứ không phải là con đẻ, cho nên một số võ công bí truyền chỉ truyền lại cho mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc, danh hiệu năm xưa của mẫu thân Lương Tiểu Ngọc là...
Y nói tới đây đảo mắt quét nhìn cung quanh một vòng, sau đó mới nói tiếp:
- Tử Y La Sát! Trần Gia Lân nói:
- Hình như chẳng nghe ai đề cập tới bao giờ? Ngô Hoằng Văn nói:
- Đương nhiên, đây là cấm kỵ của bà ta, nếu tất cả mọi người đề cập đến danh hiệu của bà ta, bằng không giết chẳng tha.
Trần Gia Lân giật mình hỏi:
- Tại sao vậy?
Ngô Hoằng Văn nói:
- Đây là hoàn toàn do Lương Tiểu Ngọc chính miệng nói cho ta nghe. Vì năm xưa Tam Nhãn Ma Bà là ngoại tổ mẫu cô ta vì một hiểu lầm nho nhỏ đã ngộ sát thập đại trưởng lão của Thiếu Lâm Tự là một phái đứng đầu trong tám đại môn phái thời đó. Kết quả gây nên võ lâm căm phẫn, mặc dù ngoại tổ mẫu cô ta được xưng hiệu Ma Bà, nhưng bà ta là một nhân vật cương liệt chính nghĩa, sở dĩ bà được xưng là Ma Bà, do bởi bà ta xuất thủ rất cay độc, có tính cương trực, tự hành kỳ đạo. Sau khi bà ta phát giác ngộ sát thiếu lâm thập trưởng lão, đã tự sát tạ tội, Tủ Y La Sát vì cố sự thương đau này cấm không cho phép bất cứ một đề cập đến danh hiệu của bà ta. Sau khi bà ta kết liễu kẻ thù năm xưa đã lập kế hãm hại mẹ bà, và ẩn tích giang hồ từ đó, sự thật diễn biến đại khái là như vậy.
Trần Gia Lân thở dài một tiếng nói:
- Nói vậy, Tử Y La Sát là một người thông hiểu tình lý? Ngô Hoằng Văn nói:
- Tiếc rằng bà vẫn có tác phong như mẹ, vẫn cương trực ngang ngạnh làm theo ý mình, thông hiểu tình lý nhưng không chịu nói lý.