Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 101: Mực kiếm dương oai




Tất cả các cao thủ tại hiện trường đều giật bắn cả lên, vì có Mẫu Đơn lệnh chủ lưu trú tại đây, cho nên trong ngoài được canh phòng cẩn mật, thế mà kẻ thốt ra tiếng nói này lại vào thẳng tới vị trí trung tâm của biệt trang mà chẳng ai phát giác gì cả. Hơn nữa dám công nhiên ngăn cản mệnh lệnh của Mẫu Đơn lệnh chủ.

Tám cao thủ nọ lập tức đứng giàn thành hình bắn cung ngay phía trước Mẫu Đơn lệnh chủ.

Một bóng người từ trong bóng tối vườn hoa lượn mình xuất hiện từ từ bước vào giữa sân một cách ung dung, đứng ở bên cạnh Thiên Địa Khách, té ra đối phương là một người mặc áo gấm có gương mặt lạnh như tiền.

Ngô Hoằng Văn bất giác mặt mày tươi tỉnh y biết tình hình sắp được thay đổi.

Cặp mắt sáng như điện quang của người áo gấm quét nhìn hiện trường một vòng, sau đó chắp tay nói:

- Tại hạ Lãnh Diện Quái Khách xin ra mắt lệnh chủ! Hắn chính là Trần Gia Lân chứ không còn ai xa lạ nữa.

Số người có mặt tại hiện trường thoạt nghe đối phương báo danh hiệu bất giác ngẩn người ra tại chỗ hết, vì không một ai nghe nói trên chốn giang hồ lại có một nhân vật với danh hiệu như thế bao giờ.

Mẫu Đơn lệnh chủ hồ nghi nói:

- Danh hiệu của quý khách rất xa lạ, xin cho biết ý đồ đến đây?

Vốn thì Trần Gia Lân muốn tìm Mẫu Đơn lệnh chủ thanh toán nợ nần, thế nhưng tình hình trước mắt khiến hắn phải thay đổi bản ý, vì Ngô Hoằng Văn là minh đệ của hắn, còn Thiên Địa Khách là nhạc phụ của mình, hắn ắt phải lo nghĩ cho sự an toàn của mình, hắn ắt phải lo nghĩ cho sự an toàn của họ trước, thế rồi hắn cố đè nén cơn lửa giận xuống, cất giọng lạnh lùng nói:

- Tại hạ đến đây lãnh người!

Mẫu Đơn lệnh chủ ngạc nhiên nói:

- Lãnh người ư?

Trần Gia Lân gật đầu đáp:

- Đúng thế!

- Lãnh người nào vậy? Trần Gia Lân nói:

- Lãnh phu phụ Thiên Địa Khách!

Âm thanh Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng trở nên lạnh lùng nói:

- Các người là một phe? Trần Gia Lân lắc đầu nói:

- Không, tại hạ và phu phụ Thiên Địa Khách có một mó nợ cũ cần phải liễu kết.

Ngô Hoằng Văn nghe nói thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, y không thể phán đoán rốt cuộc lời nói của Lãnh Diện Quái Khách hư thật ra sao, nếu như là sự thật, thì cứu tinh lại biến thành sát tinh.

Thiên Địa Khách chớp nháy đôi mắt trắng dã một cái, nói:

- Này bằng hữu, hình như lão phu chưa hề nghe nói tới ngươi bao giờ, chẳng biết giữa chúng ta có hiềm khích gì vậy?

Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

- Đào Nhất Vĩ, ngươi sẽ biết ngay bây giờ!

Dứt lời, hắn quay sang nói với Ngô Hoằng Văn rằng:

- Này Ngô lão đệ, Bà Dương phu nhân không thể đi đứng được nữa, ta giao cho ngươi phụ trách mang bà ta đi.

Bà Dương phu nhân vẫn nằm yên bất động trên đất, hai bên khóe miệng rớm máu, chẳng biết bà ta còn sống hay là chết rồi.

Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh tiền:

- Ai cho phép tôn khách lãnh người vậy? Trần Gia Lân chớp nháy đôi mắt nói:

- Chẳng lẽ lệnh chủ không cho phép chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:

- Tôn khách có biết đây là đâu không? Trần Gia Lân kêu ủa một tiếng nói:

- Chẳng phải nơi đây là phong nguyệt trường chuyên môn tiếp đãi võ lâm hào khách đó ư?

Câu nói này lợi hại hết sức, cũng như hắn đã xem nhất đại ma nữ này không ra đồng xu nào cả.

Mẫu Đơn lệnh chủ căm phẫn kêu hừ một tiếng nói:

- Tôn khách đến đây tìm cái chết ư? Trần Gia Lân lắc đầu lia lịa nói:

- Không, không, tại hạ đến đây chỉ để lãnh người mà thôi! Mẫu Đơn lệnh chủ giận đến đỗi bật tiếng cười nói:

- Quả thật tôn khách ngông cuồng quá thể, trong chốn giang hồ chưa ai có dám vô lễ với bản tọa như thế bao giờ, trước khi tôn khách vẫn còn cơ hội mở miệng nói chuyện, hãy để lại lai lịch, tiện bề lưu danh trên mộ bia được chăng?

Trần Gia Lân không hề tỏ ra phẫn nộ chút nào vẫn nói giọng lạnh lùng:

- Lệnh chủ chớ quan tâm điều này làm gì, nếu quả thật muôn một tại hạ không muốn sống, tại hạ sẽ tìm một chốn yên nghỉ lý tưởng nếu ở chốn nhơ nhớp như vậy, chết rồi thì không được siêu sinh cho mà coi.

Tám cao thủ nọ cùng lúc kêu hừ một tiếng, đưa mắt căm phẫn nhìn hắn, hình như muốn nhảy tới tấn công ngay.

Mẫu Đơn lệnh chủ nói:

- Tiếc rằng tôn khách chẳng có mảy may cơ hội nữa, vốn thì số của ngươi không được siêu sinh!

Bà ta nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó hạ lệnh nói:

- Hãy giết phức hắn nào!

Một lão nhân và một phụ thân cài bông hồng trên mái tóc đồng thanh kêu vang một tiếng bước ra ngay.

Trần Gia Lân khoát tay nói:

- Khoan đã!

Mẫu Đơn lệnh chủ nói:

- Ngươi sợ chết chăng?

Trần Gia Lân cười khẩy nói:

- Nói đùa đấy chứ, nếu sợ chết thì đến đây làm gì, tại hạ cho rằng ở hiện trường này chỉ có mỗi một mình lệnh chủ họa may so tài cao thấp với tại hạ được mà thôi, ngoài ra không ai có tư cách cả.

Tiếp theo tiếng giận dữ gầm thét, kêu xoẹt xoẹt hai thanh kiếm quét vào người Trần Gia Lân nhanh như chớp.

Ngô Hoằng Văn bất giác lo sợ cho quái khách đến lạnh toát mồ hôi.

Một đạo bóng đen thấp thoáng một cái, bỗng nghe tiếng binh khí chạm vào nhau kêu leng keng và xen lẫn hai tiếng kêu thất thanh, chỉ thấy lão nhân nọ và Hồng Hoa sứ giả song song nhảy lùi ra sau, trong tay của hai người chỉ còn sót lại thanh kiếm gãy mà thôi.

Tất cả mọi người trong hiện trường thảy đều mặt mày biến sắc, ngẩn người ra tại chỗ hết.

Thanh kiếm đen như mực trong tay Trần Gia Lân từ từ hạ xuống.

Chưa có ai trông thấy thanh quái kiếm không có chút ánh sáng và toàn thân kiếm đen như mực này bao giờ.

Không cần phải nói cũng biết đây là một thanh bảo kiếm cắt sắt như cắt bùn, cả Mẫu Đơn lệnh chủ chẳng biết xuất xứ của thanh kiếm này.

Tức thì Thiên Địa Khách không trông thấy gì cả, thế nhưng cậy vào thính giác bén nhạy của kẻ mù, lão đã biết sự kiện gì đã xảy ra, rõ ràng quái khách bảo rằng tìm mình liễu kết nợ nần năm xưa nọ đã chiếm thượng phong.

Trần Gia Lân cũng thầm giật mình rằng, thanh kiếm mà mình ngẫu nhiên lấy được đã có một oai lực kinh hồn đến thế. Hắn sự nảy ra một ý niệm, nếu mình chọc tức Mẫu Đơn lệnh chủ xuất thủ, thừa cơ hội này tiêu diệt bà ta, thế là mọi vấn đề sẽ được giải quyết hết.

Hắn suy nghĩ đến đây, bèn lạnh lùng nói:

- Lệnh chủ, tại hạ đủ tư cách thọ giáo tuyệt học của ngươi rồi chứ?

Mẫu Đơn lệnh chủ giận dữ gầm thét một tiếng:

- Tả hộ pháp, hãy đấu với y!

Tức thì hai phụ thân trung niên kêu rằng một tiếng rồi bước ra hiện trường ngay.

Tức thì Trần Gia Lân giật nảy người lên, hắn nhận ra hai độc phụ này chính Ngũ Độc Song Xu Tả Đài Dung và Tả Hoa Đài, họ sử dụng loại độc mang độc ra thấy máu phong hầu, nếu để đối phương xuất thủ trước mình quyết phải bỏ xác không sai.

Ý niệm này thoáng hiện trong đầu óc hắn chẳng nói năng gì cả, lập tức vung thanh kiếm mực quét tới nhanh như chớp.

Oa! Oa!

Hai tiếng thảm rú phá không gian vang lên, cả hai người Ngũ Độc Song Xu song song té ngã ra đất, Trần Gia Lân xuất thủ thần tốc vì rất đột ngột, nên hai độc phụ này không có mảy may cơ hội đánh độc.

Lại vài tiếng thất kinh nổi lên lần nữa, sau đó bầu không khí tịch lặng như trước.

Bấy giờ Trần Gia Lân đã tiến tới tám thước nữa, phe đối phương hai chết hai gãy binh khí, tức thì tuyến bảo vệ hình bán cung đã vô hình bị giải thể luôn, hiện giờ đang trực tiếp đối diện với Mẫu Đơn lệnh chủ.

Thiên Điạ Khách chớp đôi mắt trắng dã nói:

- Quái khách này lợi hại đến thế sao? Ngô Hoằng Văn hạ thấp giọng nói:

- Vâng, đây là cao thủ mà vãn bối được gặp lần đầu tiên trong đời người, e rằng chỉ có lệnh tế Ngư Lang Trần Gia Lân mới có thể so tài cao thấp với y mà thôi.

Thiên Địa Khách buồn bã nói:

- Thế nhưng... có thể hắn đã về với tiểu nữ ở nơi chín suối rồi. Trần Gia Lân la lớn tiếng nói:

- Này Tôn Phi Yến, ta khiêu chiến với ngươi, dám ứng chiến chăng?

Hắn không gọi bà ta bằng tiếng lệnh chủ, mà lại trực tiếp kêu gọi danh tự, mục đích của hắn muốn trêu chọc cho bà ta xuất thủ, phải nói rằng đêm nay là cơ hội ngàn vàng hắn quyết không thể bỏ lỡ dịp này.

Vì Mẫu Đơn lệnh chủ bịt mắt nên không ai trông thấy thần tình của bà ta là thế nào cả, nhưng có thể đoán rằng bà ta rất căm phẫn.

Mẫu Đơn lệnh chủ im lặng giây lát bỗng xúc động nói:

- Lúc nãy ngươi đã sử dụng chiêu Vạn Phương Cũng Phục.

Trần Gia Lân đã tiên liệu bà ta ắt xem ra điều này, nên hắn bình tĩnh nói:

- Đây không phải là chiêu Vạn Phương Cũng Phục! Mẫu Đơn lệnh chủ nói:

- Vậy kêu là chiêu gì?

Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

- Đây là chiêu Phục Ma Trừ Yêu! Mẫu Đơn lệnh chủ gầm thét nói:

- Nói, rốt cuộc ngươi là ai?

Trần Gia Lân tiến tới vài bước nói:

- Ta đã báo danh hiệu rồi kia mà!

Hắn chuẩn bị nếu đối phương không ứng chiến là hắn cũng xuất thủ ngay. Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:

- Ngươi và quái vật trong Hắc cốc có mối quan hệ thế nào vậy? Trần Gia Lân cười lạnh lùng một tiếng nói:

- Ngươi muốn nghĩ sao cũng được, ta chẳng biết quái vật gì hết.

Thình lình ngay lúc này, có một bóng người vội vã chạy vào hiện trường, la lớn tiếng nói:

- Thưa lệnh chủ, hạ tọa xin trình diện!

- Này Chúc tổng quản, ngươi đến thật đúng lúc!

Trần Gia Lân thoạt nghe giọng nói rất quen thuộc, đảo mắt nhìn tới trước, bất giác giật nảy người lên té ra đối phương chính là Hoa Thái Tuế Chúc Long biểu huynh của Tử Y Tiên Tử, sao gã lại nhậm chức tổng giám của Thiên Hương môn ư?

Ồ! Phải rồi, gã từng buông lời cầu hôn với Võ Lâm Tiên Cơ, té ra có mối quan hệ thế này đây, cựu tổng giám Tả Thu Sinh của Thiên Hương môn đã bị Thượng Quan Tiểu Phụng hóa danh là Cổ Hồng Liên từng ẩn thân ở chốn phong trần vì trả thù cho mẹ mà giết chết không ngờ Chúc Long đã bổ khuyết vào chức của gã. Quả thực thủ đoạn của Mẫu Đơn lệnh chủ cũng ghê gớm hết sức, bà ta lại có bản lãnh tập trung được số đầu trâu mặt ngựa đông như thế, quả nhiên không đơn giản chút nào.

Chúc Long đảo mắt quét nhìn hiện trường một cái nói giọng hớt hải:

- Cha chả! Té ra là các ngươi.

Thù nhân gặp mắt, hai mắt đỏ ngầu ngay, gã đưa mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mặt Ngô Hoằng Văn, mặt lộ vẻ cười rất nham hiểm.

Mẫu Đơn lệnh chủ nói:

- Chúc tổng giám, ngươi hãy đối phó một già một trẻ nọ trước!

Mẫu Đơn lệnh chủ nói trúng ý gã, Ngô Hoằng Văn là tình địch của gã, bây giờ đúng là cơ hội tốt để trừ khử y, gã suy nghĩ đến đây lập tức lên tiếng thưa rằng:

- Tuân lệnh!

Dứt lời, gã quay sang nói với Ngô Hoằng Văn rằng:

- Họ Ngô kia, oan gia ngõ hẹp, ngươi có di chúc gì để lại chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng tằng hắn một tiếng, nói:

- Này Lãnh Diện Quái Khách, bản lệnh chủ đích thân đưa tiễn ngươi! Dứt lời, bà ta nhìn vào nội sảnh nói:

- Mang kiếm ra đây nào!

Trần Gia Lân bất giác lấy làm do dự, nếu như mình lập tức xuất thủ ắt có thể chế phục ma nữ này, thế nhưng làm như vậy sẽ mất phong độ của một võ sĩ, nhược bằng đợi đối phương mất binh khí, quyết phải diễn ra một trận sống mái, liệu Ngô Hoằng Văn và Thiên Địa Khách chống cự được Chúc Long hay không?

Võ công của Thiên Địa Khách thì không cần phải nói nữa, năm xưa lão đã đồng tiếng tăm với phụ thân, thế nhưng lão đã mù lòa, dưới tình huống có thể xảy ra quần đả hợp công, lão không thể phối hợp với Ngô Hoằng Văn một cách như ý, nếu như muôn một có điều gì sơ xuất, biết ứng phó thế nào đây?

Hoa Thái Tuế Chúc Long hai tay xốc kiếm đẩy ngang ra phía trước chỉ về hướng Ngô Hoằng Văn.

Lúc ở trong cánh rừng gần quan đạo ngoại thành Khiêu Châu gã từng diễn ra thế kiếm quái gở này, Tử Y Tiên Tử đã ngăn cản gã hạ sát thủ, rõ ràng gã quyết tâm muốn diệt trừ Ngô Hoằng Văn.

Thiên Địa Khách xốc kiếm phòng bị nhưng lão không trông thấy gì hết, đến lúc bị tấn công lão mới có thể nghe tiếng gió nhận phương hướng mà phản kích, cho nên lão không thể tiếp sức cho Ngô Hoằng Văn.

Quả thực Chúc Long giảo quyệt hết sức, gã biết cách đối phó kiếm thủ mù, chẳng những không mở miệng, cả hô hấp cũng thở thật nhẹ luôn.

Ngô Hoằng Văn giờ kiếm ra phía trước định thần chờ phản kích.

Ngay lúc Trần Gia Lân do dự bất quyết, một thiếu nữ đã mang kiếm tới, hai tay dâng lên cho Mẫu Đơn lệnh chủ.

Mẫu Đơn lệnh chủ cầm kiếm bước xuống thềm, số thủ hạ đứng phía trước vội vàng lui sang hai bên hết.

Bấy giờ Trần Gia Lân không còn sự chọn lựa nào hết, lo đối phó Mẫu Đơn lệnh chủ thì không thể phân thân chiếu cố Ngô Hoằng Văn và nhạc phụ Thiên Địa Khách nữa, cách duy nhất lại là tốc chiến kết thúc.

Hai thanh kiếm một trắng một đen cùng giơ lên cao một lúc.

Quả thực sự kiện giang hồ ảo biến đa đoan, mới ngày nào đó hai bên tình thân như mẫu tử, thế mà bây giờ xốc kiếm đối địch nhau.

Trên danh nghĩa Mẫu Đơn lệnh chủ là mẹ cả, từng giả mạo là mẹ đẻ hắn, sau khi thân phận bại lộ bà ta từng sử dụng Tán Nguyên chỉ nhằm mục đích muốn phá hủy công lực của hai phụ tử hắn.

Nữ ma, thù nhân mẹ cả, quả thực quan hệ này kỳ diệu hết sức.

Đương nhiên, Mẫu Đơn lệnh chủ nằm chiêm bao cũng chẳng ngờ rằng Lãnh Diện Quái Khách trước mặt đây chính là con ghẻ Trần Gia Lân mà bà ta cho rằng võ công đã bị phế hết.

Thế phòng thủ của đôi bên chẳng có mảy may kẽ hở để tấn công, Trần Gia Lân không muốn giằng co lâu, hắn cần tốc chiến tốc quyết, nên chỉ thủ thế trong giây lát, hắn xuất kiếm tấn công liền, chỉ sử dụng bảy thành công lực, mục đích của hắn muốn thử hư thật ra sao.

Hai bên vừa chạm nhau liền tách ra ngay, Mẫu Đơn lệnh chủ cũng đồng một suy nghĩ, bà ta chưa sử dụng hết công lực, kết quả hai bên thắng bại, nhưng có điều Trần Gia Lân là thử nghiệm được đối phương cũng sử dụng một thanh bảo kiếm.

Hắn thoáng suy nghĩ trong giây lát, lập tức tấn công ra lần nữa, Mẫu Đơn lệnh chủ cũng dùng toàn lực phản công ngay. Hai bên đều sử dụng chiêu thức tấn công, nhanh mà cay độc, thần kỳ hết sức, người đúng xem ở ngoài không một ai trông thấy họ sử dụng chiêu thức thế nào hết.

Kêu keng một tiếng hai đạo kiếm khí một trắng một đen thoáng hợp nhau lại tách ra ngay, trông thật kinh tâm táng đởm, nhưng võ công hai bên vẫn ngang nhau.

Thình lình ngay lúc này...

Có một tiếng kêu hự phá không vang lên, Trần Gia Lân đảo mắt lướt nhìn tới, bất giác run bắn người lên, Chúc Long thoại vừa xuất thủ thì Ngô Hoằng Văn đã trúng kiếm rớm máu nơi ngực ngay.

Cũng trong lúc hắn thoạt vừa phân tâm quét nhìn sang hướng Ngô Hoằng Văn, bỗng có một luồng kiếm khí lành lạnh hắt vào mình, may mà hắn phản ứng thần tốc, đã lập tức trấn kiếm phong tỏa trung môn.

Kêu cheng chen vài tiếng liền, hai thanh kiếm chạm vào nhau tia ra bông lửa, do bởi vội vã ứng biến nên Trần Gia Lân bị chấn động đứng tấn chẳng mấy vững, tức thì mất hết lợi thế Mẫu Đơn lệnh chủ lập tức thừa dịp vung kiếm tấn công tới mạnh như vũ bão tiếp, hình như hai chiêu cuối nối liền nhau chẳng hề ngưng nghỉ.

Bất đắc dĩ Trần Gia Lân lại vung kiếm thủ thế lần nữa, hai binh khí va chạm nhau kêu cheng một tiếng điếc tai, hắn lại thụt lùi ra sau thêm một bước.

Bấy giờ, Chúc Long và Ngô Hoằng Văn ở bên cạnh hắn đã diễn ra một trận ác đấu, lần này Chúc Long không thi triển cú sát thủ, trông tình hình gã muốn dày vò Ngô Hoằng Văn cho đến chết.

Hình như hai cao thủ kế bên không chịu lép vế, đã phi thân lao tới tấn công Thiên Địa Khách, Thiên Địa Khách dựa vào thính giác xuất thủ phản kích nhanh như chớp.

Kêu cheng cheng hai tiếng!

Tức thì hai thanh kiếm của đối phương bị đánh bạt ra ngay.

Trần Gia Lân thoạt vừa lui ra sau một bước, lập tức gom hết toàn bộ công lực phản công một kiếm nhanh như cắt, lần này hắn đã sử dụng một chiêu Vạn Phương Cũng Phục.

Sau khi được phụ thân bổ khuyết chỉ điểm, cú tuyệt chiêu này càng tăng phần thân ảo nhiều hơn, mặc dù Mẫu Đơn lệnh chủ hiểu biết cú sát thủ này nhưng đã có sai lệch, cho nên bà ta ứng phó hơi khó khăn, tức thì Trần Gia Lân đoạt về lợi thế ngay thanh kiếm trong tay ngang dọc tấn công tới tấp!

Mẫu Đơn lệnh chủ luống cuống cả tay chân thụt lùi ra sau liên tục, tuy rằng trông thấy thế, nhưng muốn nhất thời đánh bại bà ta cũng không phải là chuyện đơn giản.

Hai cao thủ hợp công Thiên Địa Khách không làm sao đến gần được người lão, thế rồi lại có hai cao thủ khác nhảy vào tham chiến.

Tức thì cả một sân viện chỉ nghe thấy những tiếng binh khí chạm vào nhau kêu cheng cheng không ngớt tai.

Bà Dương phu nhân được thủ hạ chuyển khỏi hiện trường từ lúc nào mà không ai hay biết gì hết.

Oa!

Một tiếng thảm rú phá không nổi lên, nhóm người hợp công Thiên Địa Khách có một tên ghi danh vào sổ tử vong trước.

Trần Gia Lân vì lo nghĩ Ngô Hoằng Văn mà phân tâm, nên không thể tập trung toàn bộ tâm ý đối phó Mẫu Đơn lệnh chủ, vì thế trận quyết đấu cứ kéo dài tiếp.

Ngô Hoằng Văn dốc toàn lực ứng chiến, nhưng vết thương cứ chảy máu không dừng, công lực dần dần yếu kém dần, kêu ự một tiếng lại trúng thêm một kiếm nữa, tức thì tình thế càng nguy ngập hơn.

Trần Gia Lân không thể phân thân tiếp sức y, chỉ biết quýnh quáng mà không biết làm gì được cả.

Chúc Long buông tiếng cười liên tục, cứ đùa nghịch Ngô Hoằng Văn như mèo nghịch chuột vậy.

Trần Gia Lân liếc mắt nhìn nhanh một cái, biết rằng Ngô Hoằng Văn sắp đến tuyến tử vong, hắn nghiến răng gom hết toàn bộ công lực quét ra một kiếm mạnh như long trời lở đất, tức thì ngực áo Mẫu Đơn lệnh chủ hiện ra một đường toét, bà ta giật mình lùi ra sau hơn cả thước, hắn lập tức thừa cơ hội này, phi thân lao tới tấn công vào người Chúc Long mạnh như vũ bão.

Chúc Long dùng toàn lực chống đỡ, vẫn bị sức dội ngược đẩy lùi ra sau vài bước, trố mắt nhìn thân kiếm thấy bị mẻ mất một mảnh nhỏ.

Lúc nãy Ngô Hoằng Văn vốn là liều mạng ứng chiến, bây giờ thoáng được nghỉ thở, lập tức cảm thấy sức lực kiệt quệ, đánh bạch một cái té ngồi trên đất, tự mình điểm huyệt cầm máu trị thương.

Trần Gia Lân trấn kiếm đứng cản trước mặt y, trong lòng rối loạn vô cùng, hắn muốn rút lui thì không khó khăn chút nào, thế nhưng muốn bảo toàn Ngô Hoằng Văn và trông nom cả nhạc phụ Thiên Địa Khách đã mù lòa hai mắt thì lực bất tùng tâm rồi.

Số thủ hạ của Thiên Hương môn tại hiện trường thảy đều là cao thủ nhất lưu, một cây cột khó chống đỡ tòa lầu cao, nếu giằng co tiếp, không cần phải nói cũng biết hậu quả ra sao rồi.

Chúc Long lại diễn ra thế sát thủ, hai tay xốc kiếm đưa ngang ra phía trước, từ từ tiến tới.

Mẫu Đơn lệnh chủ gầm hét một tiếng:

- Hãy tránh ra nào!

Bà ta cầm kiếm đối diện với Thiên Địa Khách, y muốn hủy diệt Thiên Địa Khách trước, sau đó tập trung toàn bộ lực lượng đối phó Trần Gia Lân.

Ba cao thủ lui ra sau hết, đồng thời chuyển cả xác chết đã bị Thiên Địa Khách giết ra luôn.

Thiên Địa Khách trấn kiếm ngang ngực, tụ thần định khí chờ đợi xuất thủ. Mẫu Đơn lệnh chủ liền lạnh lùng nói:

- Đào đại hiệp, bây giờ đành phải mời ngươi lên đường trước, thế nhưng... nếu ngươi hạ kiếm đầu hàng, thì có thể thương lượng lại, ngươi cảm thấy thế nào?

Thiên Địa Khách buông tiếng cười như điên như cuồng nói:

- Này Tôn Phi Yến, ngươi xem Đào mỗ là người như thế nào vậy? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:

- Được, bản tọa sẽ tác thành ngươi.

Dứt lời, kêu xoẹt một tiếng, vung kiếm tấn công vào người Thiên Địa Khách mãnh liệt hết sức.

Thiên Địa Khách cũng xuất kiếm quét ra một chiêu vô cùng thâm ảo và thần kỳ đến không thể tưởng tượng.

Chúc Long đã lướt tới chỗ khả dĩ xuất kích.

Trần Gia Lân vì bảo vệ Ngô Hoằng Văn mới phải đứng yên tại chỗ chờ đối phương xuất thủ.

Ngô Hoằng Văn quay người đâu lưng với Trần Gia Lân, đặt thanh kiếm ngang đầu mình. Chúc Long bỗng nhảy vọt tới một bước, thanh kiếm trong tay cũng nghiêng nghiêng đâm tới luôn.

Trần Gia Lân giật mình kinh hãi, từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy chiêu thức quỷ quyệt kỳ dị như thế, thoáng nhìn qua như chẳng hề có gì lạ lùng hết, nhưng hư thật khó lường hình như đối phương có thể tấn công vào bất cứ một huyệt đạo nào ở trung môn của mình.

Không nắm vững kiếm pháp của đối phương, hắn đành phải thủ thế trấn kiếm phong tỏa tất cả yếu huyệt nơi trung môn.

Bỗng nhiên hai binh khí va đụng kêu cheng cheng vài chục tiếng, hình như đã cùng một thời gian phát ra, chẳng khác nào như cùng lúc bị tấn công vài chục kiếm. May mà hắn phòng thủ nghiêm mật, suýt nữa phong tỏa chẳng kỹ, không ngờ chốn thiên hạ này lại có kiếm thuật quỷ quyệt bá đạo như vậy. Chẳng trách gì mới đụng hiệp đầu thì Ngô Hoằng Văn đã thọ thương ngay, đương nhiên Ngô Hoằng Văn cũng chẳng phải kiếm thủ tầm thường, bằng không đã bỏ xác từ lâu, nếu Chúc Long không cố ý dày vò y và thi triển sát thủ tiếp, thì y cũng không thể sống tới bây giờ.

Quả thực đây là một kình địch đáng sợ, với Huyết Thần và Bất Bại Ông trước kia càng lợi hại hơn.

Chúc Long nói giọng nham hiểm:

- Này bằng hữu, trong vòng ba chiêu tại hạ phải kết liễu ngươi!