Hôm Nguyên Đán, thời tiết có chút ẩm thấp.
Hướng Noãn ngồi trong xe, nhìn bầu trời ảm đạm qua khung cửa xe trong suốt rồi cảm thán: “Trời âm u thật.”
Lạc Hạ thuận miệng nói: “Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ có tuyết.”
“Thế à?” Hướng Noãn ngạc nhiên, sau đó cười nhẹ: “Tuyết đầu mùa nhỉ?”
Lạc Hạ nhớ lại trận tuyết đầu mùa lần trước, hơn nửa đêm cô nàng này đã viết mấy chữ “Hạ [tâm] Ấm” trong nền tuyết trước cửa nhà, không khỏi cười.
Tuy sáng hôm sau anh ra ngoài xem lại thì những chữ đấy đã sớm bị tuyết vùi đi rồi nhưng cảnh tượng ấy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí anh.
Khi Lạc Hạ đi cùng Hướng Noãn đến nhà họ Cận, Cận Ngôn Châu và bạn gái mình đã ở nhà. Sau khi đặt quà xuống và chào hỏi người lớn xong xuôi, Lạc Hạ rồi Hướng Noãn đồng loạt chú ý đến cô gái đứng cạnh Cận Ngôn Châu.
Dáng người đẹp, mắt long lanh có hồn, mặt mày tinh xảo đáng yêu giống như búp bê Tây Dương vậy.
Cận Ngôn Châu giới thiệu ngắn gọn: “Hướng Noãn, Lạc Hạ.”
Sau đó lại nói với bọn họ: “Sơ Hạnh.”
Lạc Hạ lịch sự chào một câu.
Hướng Noãn cười cong cả mắt nói: “Chào chị dâu.”
Sơ Hạnh bị câu nói của cô nàng làm khuôn mặt ửng hồng, chớp mi vài lần rồi mỉm cười đáp: “Chào mọi người.”
Lúc cả nhà quây quần dùng cơm với nhau, Hướng Lâm và Cận Triều Văn có chút nóng vội hỏi bọn họ bao giờ thì định kết hôn.
Cận Ngôn Châu lạnh nhạt trả lời là không cần vội.
Hướng Noãn và Lạc Hạ nhìn nhau một chốc, Lạc Hạ mở miệng: “Chú, dì, con và Hướng Noãn đã thảo luận với nhau xong cả rồi ạ, bọn con định làm lễ kết hôn vào giữa năm, đến tháng 12 thì cùng đi lĩnh chứng.”
Hướng Lâm và Cận Triều Văn không định can thiệp vào quyết định của bọn trẻ, chỉ là thắc mắc tại sao ngày kết hôn và ngày lĩnh chứng lại phải cách nhau tận nửa năm như thế.
Lạc Hạ cười cười, giải thích với hai ông bà: “21/6 là sinh nhật con, 21/12 là sinh nhật Noãn Noãn, bọn con muốn lần lượt kết hôn và lĩnh chứng vào hai ngày này.”
Thật ra với Hướng Noãn Lạc Hạ, hai ngày này không chỉ là ngày kỷ niệm sinh nhật của bọn họ không thôi. Nhưng cũng không cần nói chi tiết cho người khác, hai người họ tự hiểu ý nhau là được rồi.
Sau khi dùng xong cơm trưa, cả nhà ngồi cùng nhau trong phòng khách một chút, sau đó hai người lớn phải trở về phòng ngủ trưa, Cận Ngôn Châu ngồi nhìn chằm chằm uống hết ly thuốc trị cảm xong mới chịu thôi. Trong chốc lát, Sơ Hạnh vì tác dụng phụ của thuốc mà bắt đầu mở mắt không nổi nữa rồi, Lạc Hạ vốn đang nói chuyện phiếm với Cận Ngôn Châu càng ngày càng nhỏ giọng rồi ngừng hẳn cuộc trò chuyện.
“Anh dìu cô ấy về phòng ngủ đi thôi.” Hướng Noãn nhỏ giọng nói với Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu cũng đang định ôm người về phòng. Ngay lúc anh chàng đứng dậy, Sơ Hạnh bỗng nhiên mở bừng mắt mờ mịt nhìn anh. Cận Ngôn Châu không nói gì, nhanh chóng khom lưng bế cô ấy lên, Sơ Hạnh tỉnh táo lại hơn một chút.
Đôi mắt nai long lanh của cô nàng trợn to, run rẩy hàng mi, hai má đỏ ửng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
“Thả em xuống đi……” Sơ Hạnh nhỏ giọng ngập ngừng, giọng điệu nghe rất ngập ngừng.
Lạc Hạ và Hướng Noãn tinh ý nhìn đi nơi khác……
Cận Ngôn Châu thì giả điếc, không buông cô xuống, Sơ Hạnh cũng không làm ầm lên, ngoan ngoãn rúc trong lòng anh chàng làm chú chim nhỏ, bị anh ôm lên phòng mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại mình Lạc Hạ và Hướng Noãn.
Hai người nhìn đối phương một chút, không hẹn mà cùng bật cười.
Hướng Noãn hỏi: “Có muốn lên xem phòng của em không?”
Lạc Hạ hơi nhướng mày, gật đầu: “Đương nhiên là có.”
Anh đứng dậy, nắm tay Hướng Noãn cùng cô đi lên lầu, vào phòng ngủ của cô.
Phòng ngủ sạch sẽ ngăn nắp lắm, vừa nhìn đã biết thường được người khác quét tước dọn dẹp.
Trên bàn học có bày chiếc đèn bàn Hướng Noãn dùng khi còn học cấp ba, có ống đựng bút, giá sách xanh nhạt có bày vài quyển sách, là tư liệu tham khảo và sách phụ đạo. Lạc Hạ đi sang, cầm quyển sách phụ đạo lên rồi mỉm cười.
Hướng Noãn ngồi xuống mép giường, nghe thấy anh hỏi mình: “Em viết những chú hạc giấy đó từ chỗ này nhỉ?”
Hướng Noãn cũng cười cười, trả lời: “Phần lớn là thế.”
“Đôi khi em sẽ viết trên bàn học trong lớp.” Nói tới đây, Hướng Noãn nhớ lại gì đó, nói tiếp: “Anh có nhớ lần Chu Giai đề nghị chơi trò chơi lấy hình phạt là xem ngăn bàn không?”
Lạc Hạ xoay người, dựa vào bàn học, trầm ngâm vài giây rồi mới gật đầu, “Có chút ấn tượng.”
“Thật ra trước ấy em thường viết rồi cất trong lớp, sau chuyện đó mới đem tất cả về rồi viết ở nhà.”
Hướng Noãn nói xong, đứng dậy đi đến trước mặt Lạc Hạ, chỉ vào hai bên cạnh bàn cất lời: “Bên này, còn có bên này nữa, đều đã từng chất đầy bài thi và tập vở phụ đạo đủ loại.”
“Dạo ấy tối nào em cũng bật đèn ngồi ôn bài, sáng sớm thì ôn bài Tiếng Anh và Ngữ Văn rồi hàng loạt cái bài môn khác.”
“Lúc mệt mỏi sẽ tự thưởng cho bản thân thời gian giải lao dài bằng một bài hát, vừa nghe nhạc vừa viết hạc giấy.”
Lạc Hạ quay mặt nhìn mặt bàn sạch sẽ trống vắng, quay đầu lại lần nữa.
Anh duỗi tay ôm lấy eo cô, chôn người ta vào lồng ngực vững chắc của mình, rũ mắt chăm chú nhìn cô rồi nhỏ giọng: “Tối em thường học đến bao giờ.”
Hướng Noãn nhớ lại, nói thật: “Phần lớn đều học qua 12h đêm, có hôm sẽ thức đến hai giờ sáng.”
“Sáng mấy giờ em dậy?”
“Tầm 4 5h là em dậy rồi.” Hướng Noãn cười cười bổ sung thêm: “Thật ra ban đầu không sớm thế, nhưng sau đó thì…….
Cô còn chưa nói hết câu, Lạc Hạ đã siết chặt vòng tay của mình hơn.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc suôn mượt của cô, giọng điệu dịu dàng xen lẫn đôi phần đau lòng: “Vất cả cho em rồi.”
Nghe lời cô nói, anh bỗng nhớ lại bộ dạng vùi đầu học tập của cô năm cuối cấp, cũng nhớ cô vì muốn tiết kiệm thời gian mà cắt phăng đi mái tóc dài dưỡng rất lâu của mình.
Hóa ra, ở nơi anh không thấy, cô đã nỗ lực nhiều đến chừng nào.
Hướng Noãn cười, ôm lại anh nhỏ giọng nói: “Thật ra em rất cảm ơn bản thân vì khi đó đã chịu liều mạng học tập đến vậy.”
“Cũng cảm ơn anh, A Hạ.”
Lạc Hạ cụng trán với cô, hơi ngước cằm, trao cho cô một nụ hồn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước mà cũng dịu dàng thâm tình muôn phần.
Hướng Noãn hỏi bâng quơ: “Năm cuối cấp đó chắc cũng nhẹ nhàng với anh lắm nhỉ?”
“Ừ…..” Lạc Hạ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng vẫn sẽ ôn bài luyện đề, nhưng không gian khổ bằng một phần em.”
Hướng Noãn trêu: “Anh đang cố tìm chuyện khen em đấy à? Khen cũng uyển chuyển hàm súc ghê.”
Lạc Hạ cười cười.
“Ai,” Hướng Noãn quàng tay qua vai anh, tò mò hỏi: “Anh không có nhược điểm nào à?”
“Sao em cứ có cảm giác không có gì mà anh không làm được cả thế?”
Lúc đi học thì là học sinh siêu giỏi, giải thưởng thi đua các loại cầm đến mỏi cả tay, nhảy ngang sang trường y cũng vẫn có thể về nước công tác theo đúng kế hoạch đã đề ra, trở thành một vị bác sĩ xuất sắc hơn người. Biết hát biết đánh đàn dương cầm, chơi bóng rổ cực giỏi, dường như dù là bất cứ việc gì anh cũng đều làm rất hoàn mỹ vậy ấy.
Ánh mắt Lạc Hạ hơi lơ đãng, cười nhìn cô rồi trả lời: “Có chứ, chỉ là do anh giấu diếm kỹ quá mà thôi.”
Hướng Noãn càng tò mò muốn biết nhược điểm của bạn trai mình hơn, hơi trông mong nhìn anh: “Là gì? Nói em biết với.”
Lạc Hạ đánh trống lảng, trêu: “Cứ không nói em biết đấy.”
“Anh nói đi mà,” Hướng Noãn vòng tay xuống eo anh, túm nhẹ áo anh chàng rồi như đang làm nũng, “A Hạ, nói em biết đi mà.”
Lạc Hạ bị cô làm nũng đến nhức cả đầu, do dự hồi lâu rồi mới mở miệng: “Là việc em rất am hiểu.”
Hướng Noãn hơi ngây người.
Cô am hiểu?
Lạc Hạ nhìn bộ dạng không hiểu gì của cô hơi dở khóc dở cười. Anh đưa tay chọc chọc nơi giữa hàng lông mày cô nàng cười hỏi: “Nghĩ tới hồn lìa khỏi xác luôn rồi đấy à?”
“Chuyện gì mà em am………” Hướng Noãn vừa nói được nửa câu thì im bặt, tròn mắt nhìn anh.
Lạc Hạ nhướng mày, “Nghĩ ra rồi?”
“Ý anh là………” Hướng Noãn hơi hoài nghi hỏi lại: “Khiêu vũ?”
Lạc Hạ quay đầu đi, hơi buồn bực “Ừ” một tiếng.
Hướng Noãn vẫn cảm thấy ngạc nhiên lắm, khóe miệng còn treo nụ cười: “Thật hay giả thế?”
“Thật,” Anh bất lực nói: “Điệu Waltz thì anh còn tạm ứng phó được, còn trường phái nhảy của em thì anh thua, phong cách đường phố hiện đại cũng không được nốt.”
Trường phái khiêu vũ Hướng Noãn thành thạo là kiểu múa hiện đại tân thời, mạnh mẽ mà gợi cảm, động tác rất chặt chẽ dứt khoát.
Khác biệt rất nhiều so với trường phái truyền thống hòa nhã như điệu Waltz.”
Hướng Noãn không nhịn được cười.
“Người khác có biết không?”
“Chỉ có người nhà biết.” Anh thấy cô cứ cười mãi thì cũng bất lực lắm, Hướng Noãn vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng nói rõ là vui vẻ: “A…..Làm sao bây giờ, anh nói vậy khiến em càng muốn thấy cảnh anh khiêu vũ hơn.”
Lạc Hạ: “………”
“Em đây là cái kiểu đùa ác gì thế hả?” Anh bị cô chọc cười.
Hướng Noãn ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh ánh nước, trong trẻo sáng ngời. Cô cười cong cả mắt nói: “Bao giờ có cơ hội chúng mình nhảy một điệu Waltz được không?”
Lạc Hạ thở dài, cự tuyệt: “Anh không nhảy đâu.”
“Đi mà,” Cô nàng gân cổ, “Em muốn nhảy với anh.”
“A Hạ, em muốn nhảy với anh lắm.” Hướng Noãn chớp mi, nghiêm túc lặp lại.
Lạc Hạ thật sự không có cách nào trị nổi cô đành phải đồng ý.
“Ừ.” Anh nói: “Nhưng anh chỉ biết nhảy chậm ba bước thôi.”
“Ok!” Hướng Noãn vui vẻ, “Vậy chúng mình nhảy chậm ba bước.”
“Đôi khi anh còn sẽ bất cẩn dẫm chân em.” Lạc Hạ rào trước.
Hướng Noãn cười cười, không chút để ý nào: “Chả sao đâu, em sẽ dẫm ngược lại.”
Lạc Hạ: “………..”
Anh cúi đầu cắn khóe môi cô không buông. Nghe thấy tiếng rên khẽ tức giận của Hướng Noãn, Lạc Hạ nhẹ cười.
Sau đó hai người cùng nhau nghỉ ngơi một lát, có lẽ là vì tối hôm qua thực hiện một ca phẫu thuật đến tận khuya, sáng sớm nay còn phải đến nhà ra mắt phụ huynh nên hai người trò chuyện qua lại một chút rồi Lạc Hạ ngủ mất luôn.
Hướng Noãn đắp chăn cẩn thận cho anh, ngồi ngắm khuôn mặt say ngủ của anh chàng đôi lát rồi mới nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, đi khỏi phòng ngủ.
Hướng Lâm đã dậy rồi, bà đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách uống nước.
Hướng Noãn đi sanh, ngồi xuống cạnh Hướng Lâm, tự rót cho mình một ly nước khoáng.
Hướng Lâm dịu dàng cười hỏi: “Lạc Hạ đâu rồi?”
“Anh ấy ngủ rồi ạ,” Hướng Noãn nói: “Hôm qua anh ấy có ca phẫu thuật đến tận khuya.”
Hướng Lâm thở dài, đau lòng đáp lời: “Bác sĩ không phải nghề nghiệp dễ thở gì.”
Im lặng một lúc, Hướng Noãn nhắc lại với Hướng Lâm: “Mẹ, mẹ có còn nhớ bà ngoại Thu không?”
Hướng Lâm nhíu mày nghĩ ngợi một chút, Hướng Noãn nói thêm: “Là vị cô giáo về hưu ở hợp tứ viện Hưng Khê.”
Hướng Lâm cuối cùng cũng nhớ ra, “À à…….là cô giáo Thu, mẹ biết, làm sao vậy con?”
“Lạc Hạ là cháu ngoại bà ấy.” Hướng Noãn nhẹ giọng nói với Hướng Lâm: “Lúc chúng ta dọn đến hợp tứ viện, anh ấy về đấy thăm bà ngoại vào dịp hè đấy ạ.”
“Dạo trước con có hỏi mẹ có nhớ cậu bé 6 tuổi thường chơi với con trong suốt khoảng thời gian đó không, mẹ nói mình nhớ có cậu bé như thế, nhưng lại không nhớ rõ mặt mũi người ta.”
Hướng Noãn nhấp một ngụm nước, cúi đầu nhìn nước trong ly, từ tốn nói tiếp: “Là anh ấy, là Lạc Hạ.”
Hướng Lâm khiếp sợ, hồi lâu sau cũng không hồi thần nổi.
Hóa ra khoảng thời gian bà tự chìm đắm trong sự khủng hoảng từ cuộc hôn nhân đổ vỡ đó, cậu bé luôn ở bên cạnh con gái bà, giúp con gái bà suốt mùa hè tăm tối đó lại chính là Lạc Hạ.
Hướng Lâm ngẩn ngơ nhìn Hướng Noãn, cô cười nhẹ với bà, nói tiếp: “Mẹ, con cảm thấy mình thật may mắn.”
Hai người bọn cô vuột mất nhau hai lần, cũng hai lần gặp lại.
Hướng Lâm đỏ hồng hai mắt, đưa tay xoa đầu Hướng Noãn, áy náy nói: “Khoảng thời gian đó là do mẹ không chăm sóc tốt cho con………….”
Mùa hè năm ấy như một cơn ác mộng với Hướng Lâm, cuộc hôn nhân bất hạnh khiến bà hao hết sức lực, không thể yêu thương và lo lắng chu toàn cho Hướng Noãn như trước. Chuyện này vẫn luôn là cái gai nhổ ghim sâu vào trái tim bà.
Hướng Noãn ngắt lời bà, bật cười: “Con nói chuyện này không phải để oán trách mẹ đâu mà, con chưa từng trách mẹ, con biết mẹ vẫn luôn nỗ lực bảo vệ, che chở và yêu thương con.”
Kể cả năm đó, dù có cãi cọ khắc khẩu kinh khủng đến mức nào với cha cô thì bà vẫn luôn nhớ để cô rời khỏi nhà, để cô không phải nghe cuộc cãi vã ấy.
“Con chỉ là muốn……chia sẻ niềm vui với mẹ mà thôi.” Hướng Noãn tươi cười: “Để mẹ yên tâm…..yên tâm rằng con với anh ấy nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.”
Con chỉ muốn nói, cậu bé từng chơi với con khi bé, chiếm giữa toàn bộ tuổi thanh xuân của con gái mẹ, giờ đã sắp trở thành một đôi với con rồi.
Con rất vui, cũng hi vọng mẹ vui vẻ vì con.
Hướng Lâm gật đầu mãi, đáp lời: “Được được, thế thì mẹ yên tâm rồi, Lạc Hạ là đứa trẻ tốt, con ở bên cậu ấy khiến mẹ rất yên tâm.”
Hai mẹ con vừa nói xong, Sơ Hạnh đã xuống lầu.
Hình như cô nàng vừa tỉnh giấc, ánh mắt hơi mơ màng.
Hướng Noãn nhìn cô, cười vẫy tay, gọi: “Chị dâu, lại đây ngồi này.”
Sơ Hạnh bị lối xưng hô của Hướng Noãn dọa cho tỉnh hơn phân nửa. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cười ngại ngùng đi tới.
Lúc ngồi xuống còn không quên lễ phép gọi: “Dì ạ.”
Hướng Lâm cũng cười cười, rót một ly nước cho Sơ Hạnh.
Ba người ngồi nói chuyện một chút, Hướng Lâm đứng dậy vào phòng bếp lấy trái cây bà gọt sẵn ra.
Đề tài nói chuyện của hai nàng dâu trẻ quanh đi quẩn lại vẫn rơi trên người Cận Ngôn Châu.
Sơ Hạnh dịu dàng nói: “Tên cao kều kia nói mọi người là bạn học năm cấp ba.”
Tên cao kều kia….
Hướng Noãn chớp mắt, gật gật đầu, “Em là chuyển tới trường ở đây lúc học năm cuối, là bạn học năm lớp 12 của hai người bọn họ.”
Sơ Hạnh hâm mộ: “Tốt thật.”
“Noãn Noãn, tên cao kều kia có khác biệt gì so với lúc học cấp ba không?” Cô nàng đầy mong đợi nhìn Hướng Noãn.
Hướng Noãn cẩn thận nghĩ lại một chút, lắc đầu nói với Sơ Hạnh: “Anh ấy vẫn luôn vậy thôi, ngoài lạnh trong nóng, hay độc miệng nhưng tâm tính không xấu, chỉ là có lối nói chuyện khiến người đối diện không biết phải tiếp lời thế nào thôi.”
Sơ Hạnh vô cùng tán đồng gật đầu sau đó cười cười: “Nhưng như vậy cũng đáng yêu lắm.”
Hướng Noãn không nhịn được cười.
Không biết Cận Ngôn Châu sẽ phản ứng thế nào về hai chữ “đáng yêu” bạn gái dùng để đánh giá mình đây.
“Hai người quen nhau được bao lâu rồi?” Hướng Noãn hơi tò mò.
“Bảy năm.” Sơ Hạnh tự nhiên đáp: “Quen nhau từ năm hai đại học.”
Hướng Noãn rất ngạc nhiên, hóa ra hai người này cũng là bạn học.
Mấy năm nay, dù quan hệ giữa Hướng Noãn và Cận Ngôn Châu có tốt lên nhiều, anh chàng cũng ngầm thừa nhận lối xưng hô “Anh” của cô rồi nhưng hai người vẫn luôn rất ăn ý, không bao giờ đề cập gì đến chuyện tình cảm cá nhân của đối phương.
Nên lúc Hướng Noãn về nước ăn tết năm kia mới biết chuyện Cận Ngôn Châu có bạn gái, nhưng cô cũng không hỏi thăm bạn gái anh bao giờ.
Sau khi Lạc Hạ tỉnh dậy xuống lầu, nhìn thấy Cận Ngôn Châu đang ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Anh đi qua, phát hiện bên ngoài tuyết đã giăng một lớp dầy.
Lạc Hạ kéo ghế ngồi xuống cạnh Cận Ngôn Châu.
Cận Ngôn Châu rót một ly nước ấm rồi đẩy về phía Lạc Hạ.
Hai người bọn họ im lặng uống nước, nhìn về phía hai cô gái đang bận bịu đắp nặn người tuyết ở bên ngoài.
Lát sau, Lạc Hạ luôn chăm chú nhìn Hướng Noãn cúi đầu uống một ngụm nước, mở miệng hỏi Cận Ngôn Châu: “Lần trước cậu bảo tớ phải cẩn thận khi theo đuổi Hướng Noãn, nói cô ấy rất dễ tổn thương.”
“Có phải cậu đã sớm biết rồi không?”
Anh không nói rõ ra, nhưng hai người đều tự hiểu lấy cả.
Cận Ngôn Châu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
“Từ bao giờ?” Lạc Hạ quay mặt lại hỏi: “Sao cậu biết được?”
Cận Ngôn Châu ghét bỏ liếc Lạc Hạ một cái, lười trả lời.
Một lúc lâu sau, anh chàng chầm chậm uống hết ly nước ấm trong tay, vừa châm nước thêm cho bản thân vừa nói: “Còn có thể biết bằng cách nào nữa? Tự nhìn ra chứ sao.”
“Em ấy đối diện với ai cũng tự nhiên thoải mái, chỉ khi nói chuyện hay ở gần cậu là khác.”
Cận Ngôn Châu nói tiếp: “Cũng chỉ có thể là vì em ấy xem cậu là người quan trọng, rất để ý việc cậu sẽ nghĩ thế nào về mình, cậu rất đặc biệt với em ấy.”
Lạc Hạ nhìn Hướng Noãn, môi hơi mấp máy.
Cận Ngôn Châu có thể nhận ra, còn anh thì nửa phần cũng chẳng biết. Thoạt nhìn Cận Ngôn Châu là một người trầm lặng ít nói, coi thường mọi thứ xung quanh nhưng thật ra anh chàng là một người có trực giác nhạy bén, có thể dễ dàng nhận ra được sự khác thường từ cảm xúc của người bên cạnh.
Làm bạn tốt nhiều năm liền của anh, Lạc Hạ luôn rất rõ ràng
Thật ra Cận Ngôn Châu luôn bắt được những khoảng khắc Hướng Noãn vô tình để lộ. Giống như cô thường nhân lúc không ai chú ý nhìn trộm Lạc Hạ, lúc nói chuyện với Lạc Hạ thường sẽ thấp thỏm không yên, một cô nàng bán sống bán chết học tập lại chịu đi xem đại hội thể thao, đến sân khấu xem tiệc liên hoan Nguyên Đán.
Trùng hợp là lần đại hỏi thể thao và sân khấu Nguyên Đán đều có cùng một điểm chung, có Lạc Hạ.
Có lẽ Hướng Noãn không biết hôm đi KTV bản thân nhìn trộm Lạc Hạ nhiều đến mức nào. Cận Ngôn Châu thân là người ngồi cạnh đương nhiên có thể thấy rõ hết cả. Thậm chí đến cả nguyện vọng đại học và ngành cô chọn cũng giống Lạc Hạ như đúc. Đối với việc thầm yêu Lạc Hạ của mình, Hướng Noãn luôn tận lực che giấu, cũng nghĩ rằng sẽ không ai biết.
Cận Ngôn Châu ban đầu chỉ là vô tình phát giác thôi, sau đó thì tự để ý một chút càng khẳng định việc Hướng Noãn thích Lạc Hạ.
Nhưng chuyện tình cảm là chuyện cá nhân.
Hướng Noãn không thổ lộ, Lạc Hạ không phát hiện, anh cũng sẽ chẳng hơi đâu nói ra.
“Hôm cậu đi,” Cận Ngôn Châu nhẹ nhàng bâng quơ nói với Lạc Hạ: “Lúc chạng vạng em ấy có ra khỏi nhà ít lâu, khi trở về thì hốc mắt sưng đỏ.”
Lạc Hạ siết chặt ly nước trong tay, không nói gì.
Cận Ngôn Châu nói tiếp: “Nhiều năm vậy rồi, hai người lại có thể ở bên nhau, tớ vui vẻ thay em ấy, cũng mừng cho cậu.
“À,” Cận Ngôn Châu nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Hạ, chọc ghẹo: “Cậu có phải nên gọi tớ một tiếng anh cho hợp hoàn cảnh không?”
Lạc Hạ cười nhẹ, không chút do dự kêu: “Anh.”
Cận Ngôn Châu nhướng mày, biểu tình rất là hưởng thụ.
Người tuyết trong sân đã được đắp nặn xong xuôi rồi.
Anh buông ly nước đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Lạc Hạ, sau đó ra sân. Cận Ngôn Châu nhìn Sơ Hạnh mặt mũi đỏ bừng vì lạnh đang bận chụp ảnh với chú người tuyết mới toanh của mình thì hơi khó chịu chau mày. Anh đứng cách đấy không xa, lạnh lùng nói: “Sơ Hạnh, về phòng.”
Sơ Hạnh đứng cạnh người tuyết đối mặt với anh chàng, không nhúc nhích.
Cận Ngôn Châu đi về phía trước, anh tiến một bước cô lùi một bước.
Cô nàng nhắc nhở: “Anh kêu sai rồi.”
Cận Ngôn Châu: “……”
Sắc mặt anh chàng âm trầm, lặng.
Hướng Noãn thức thời đi về phía cửa, chừa không gian cho hai người bọn họ. Vừa đến gần đã thấy Lạc Hạ đang đứng dựa người vào khung cửa cười nhìn cô.
Hướng Noãn bất giác mỉm cười, nhấc chân đi vào nhà.
Đi được vài bước, cô vô tình nghe được Cận Ngôn Châu ở phía sau đang nhỏ giọng gọi một tiếng: “Sơ Sơ.”
Giọng nói còn lộ ra vài phần kiên cưỡng.
Hướng Noãn mím môi cố nhịn cười, chầm chậm chạy về phía Lạc Hạ.
Cận Ngôn Châu gọi xong thì ngay lập tức khôi phục cái vẻ lạnh lùng như băng, cứng rắn ra lệnh: “Em qua đây, về phòng với anh.”
Sơ Hạnh bấy giờ mới ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh chàng, để mặc anh giữ chặt lấy đôi tay lành lạnh vì tiết trời của mình.
Hướng Noãn vừa đi đến trước mặt Lạc Hạ, đã bị anh duỗi tay kéo vào ngực. Anh cầm lấy đôi tay của cô dịu dàng truyền nhiều, hỏi nhỏ: “Em không thấy lạnh à?”
Hướng Noãn cười cong cả mắt, lắc đầu: “Không mà.”
“Mạnh miệng, tay đông cứng cả rồi đây này.” Lạc Hạ thở dài bất lực.
Hướng Noãn vẫn luôn cười, Lạc Hạ bị lây cái nụ cười rạng rỡ của cô, cũng cười theo.
Anh hỏi: “Em cười cái gì?”
Hướng Noãn cắn môi, để Lạc Hạ nghiêng người sát lại gần mình rồi mới nỉ non vào tai anh chàng lối xưng hô “Sơ Sơ” đầy kiên cưỡng đáng yêu của Cận Ngôn Châu ban nãy.
Nói xong thì Cận Ngôn Châu cũng kéo tay Sơ Hạnh đi ngang qua chỗ bọn họ. Hướng Noãn tự nhiên nhìn đôi bàn tay quấn quýt của hai người, tươi cười trong đáy mắt vẫn chưa lùi.
Cơm tối ăn ở nhà họ Cận. Sau khi ăn xong, Hướng Noãn ngồi ngốc với Lạc Hạ một chút rồi mới lái xe về nhà.
Tuyết có ngừng rơi lúc chạng vạng, nhưng tối đến lại bắt đầu dữ dội lên.
Hướng Noãn về nhà với Lạc Hạ, cùng nhau ngâm nước nóng.
Trong nhiệt độ cao ngất của phòng tắm, sương trăng giăng đầy mông lung.
Hướng Noãn rúc vào cái ôm sâu của Lạc Hạ.
Cô rướn nhẹ người, nhìn giọt nước thấm trên da thịt anh, đưa tay chọc chọc vào mặt anh chàng. Lạc Hạ nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô, đầy vẻ dịu dàng mà chứa chan tình cảm.
Hai người nhìn nhau vài giây rồi cười, Hướng Noãn thấy hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế? Anh vẫn luôn nhìn em suốt.”
Lạc Hạ đưa bàn tay ẩm ướt của mình dịu dàng vuốt ve đôi má phiếm hồng của cô, nhẹ giọng lầm bầm: “Thích ngắm em.”
Hướng Noãn cảm thấy kỳ lạ, còn chưa nói gì, anh đã giữ cằm cô, khiến cô cúi đầu xuống một chút.
Đôi môi mỏng ấm áp của Lạc Hạ rơi xuống khóe mắt trái của cô nàng, sau đó là mắt phải.
Cận Ngôn Châu nói ngày anh đi cô đã khóc sưng cả đôi mắt.
Cuối cùng là đã khóc dữ dội đến chừng nào mới có thể sưng đến vậy.
Nụ hôn của anh vừa êm ái vừa cẩn thận trân trọng, chầm chậm vỗ về.
Một hồi lâu sau, Hướng Noãn bị anh giữ chặt lấy eo nhỏm người dậy, làm một mảng bọt nước lớn văng tứ tung. Cô ôm cổ anh, dùng làn môi đẹp của mình day dưa với đôi môi mỏng của Lạc Hạ.
Hướng Noãn không nhắc tới việc mình đã lên sân thượng sau khi anh rời đi. Càng không nói với anh cô đã từng trốn tất cả mọi người khóc lớn một trận.
Mà giờ đây anh đã biết cả rồi.
Cô dùng những giọt nước mắt chân thành sạch sẽ, tiễn biệt thanh xuân của mình cùng với tình yêu thầm vô vọng.
Nhưng Hướng Noãn à, tình yêu thầm của em, cuối cùng chẳng phải là một mối tình vô vọng đâu em.
Hết 50.