Hướng Noãn quay trở về phòng làm việc, việc đầu tiên cô làm là tìm hiểu về chứng Alzheimer trên máy tính. Bệnh Alzheimer thường được gọi là căn bệnh mất trí nhớ do tuổi già, không có cách trị dứt, chỉ có thể dựa vào các biện pháp trị liệu để làm thuyên giảm bệnh tình. Người bệnh sẽ không nhớ được những ký ức ngắn hạn mà chỉ nhớ về những ký ức đã có từ rất lâu mà thôi.
Hướng Noãn nghĩ nghĩ, cảm thấy bà ngoại Thu có triệu chứng bệnh này thật. Tuy cô không biết “Duy Thường” bà nhắc là ai nhưng dường như bà đã đợi người này lâu lắm rồi.
Chẳng nhẽ là….chồng bà ngoại Thu à?
Hướng Noãn chống cằm, mê mang nhìn màn hình máy tính, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Không ngừng nhớ lại cảnh tượng ban nãy anh gọi cô lại trước khi cả hai rời đi.
Người đàn ông chìm trong ánh mặt trời sáng ngời nói với cô, tối gặp lại.
Tối, gặp lại.
Khóe miệng Hướng Noãn vô thức cong nhẹ lên.
Cố Thiêm cầm ly nước bước ra từ quầy nước đã thấy cô nàng Hướng Noãn đang ngồi cười ngốc trước màn hình máy tính, anh đi đến phía sau cô rồi chợt lên tiếng: “Trong máy tính có hoa nở đấy à? Hay là tự đáy lòng em nở hoa rồi?”
Hướng Noãn bị anh dọa cho hoàn hồn, đưa tay vỗ vỗ lồng ngực, nhíu mày ấm ức nói: “Em thật sự muốn chia phòng làm việc với anh đó, phải kêu thợ đến làm vách ngăn thôi!”
Lúc trước mở văn phòng, tiền vốn hai người có hạn nên đành ưng thuận dùng chung một phòng cho hai vị giám đốc. Chẳng qua cũng vẫn rộng rãi thoải mái lắm.
Cố Thiêm cười nói: “Thế em tìm thợ nhá? Anh đưa thêm tiền cho em xây vách ngăn.”
Hướng Noãn cũng chỉ thuận miệng oán giận xí thôi nên không tiếp tục cái chủ đề này. Hai người làm việc chung một văn phòng hiệu suất vẫn cao lắm, xảy ra vấn đề gì cả hai có thể thảo luận ngay với nhau luôn.
“Ai, đàn anh này,” Hướng Noãn dựa lưng vào ghế, ngồi xoay xoay cái ghế rồi nói với Cố Thiêm đang ngồi bàn bên kia: “Đêm nay dù trời có sập thì em cũng sẽ không tăng ca đâu.”
Cố Thiêm hơi nhướng mày, trêu: “Công việc nào có quan trọng bằng Lạc Hạ đâu nhỉ, đàn anh hiểu, hôm nay cũng định cho em tan làm sớm đó chứ.”
Hướng Noãn bị anh trêu có hơi ngại, mặt đỏ bừng, nhưng cô vẫn có thể bình tĩnh cười trả lời Cố Thiêm: “Cảm ơn đàn anh!”
Vì đã gọi điện nhờ đồng nghiệp trực thay rồi nên chiều Lạc Hạ không đi đâu, chỉ ở nhà chăm sóc Thu Phỉ. Người nhà bị chuyện Thu Phỉ bỏ đi cả sáng dọa đến hồn bay phách lạc, người cũng đã về mà họ vẫn còn sợ hãi lắm. Hiếm khi cả nhà cùng quây quần bên nhau nên mở cuộc họp gia đình luôn, nhất trí không để Thu Phỉ ở một mình. Bàn xong chuyện Thu Phỉ thì Lạc Hạ bỗng chốc trở thành tâm điểm.
Hạ Tri Thu nói với con trai: “Trường bọn mẹ có cháu gái một vị thầy giáo trạc tuổi con, A Hạ có muốn gặp người ta thử không?”
Lạc Hạ hơi nhíu mày bật cười: “Con vừa mới về mà mẹ đã vội vã đẩy con đi xem mắt rồi à?”
Hạ Tri Thu: “Con cũng đã đến tuổi cần suy xét đến vấn đề tình cảm rồi đấy thôi.”
Nguyên Thu Đình cũng mở miệng, dùng tiếng phổ thông không có miếng tiêu chuẩn nào nói với Lạc Hạ: “Bà cảm thấy con vẫn nên đi gặp một chút.”
Mấy chuyện kiểu này ở nhà họ Hạ, hai vị nữ trưởng bối rõ ràng gấp gáp hơn hai bị nam trưởng bối nhiều. Hai cha con Lạc Cẩm Du và Lạc Chung Nguyên nãy giờ vẫn chưa thúc giục gì Lạc Hạ cả.
Lạc Hạ bị mẹ và bà nội ép tới đường cùng đành phải xuống nước: “Con có dự định rồi, hai người đừng sắp xếp làm mai cho con nữa, con không đi đâu.”
Hạ Tri Thu hiểu ngay, tò mò hỏi: “Con có bạn gái rồi à?”
Lạc Hạ lắc đầu, “Con chưa.”
“Nhưng đã có người mình thích rồi.”
Nghĩ đến Hướng Noãn, mắt anh không kiềm được cong cong dịu dàng nói với người nhà: “Mọi người đừng lo, cho con chút thời gian.”
Hạ Tri Thu yên tâm, gật đầu liên tục, “Được được, không giục con nữa, cứ từ từ theo đuổi người ta.”
Thu Phỉ về đến nhà thì lên phòng ngủ một giấc. Hai chân cũng bởi vì đi nhiều mà hơi sưng lên, Lạc Hạ không muốn quấy rầy giấc ngủ của bà nên định đợi bà ngủ dậy lúc chiều rồi mới xử lý vết sưng ấy.
Đầu óc Thu Phỉ bấy giờ mới tỉnh táo, bà nhìn đứa cháu ngoan ngoãn trước mắt mình, áy náy nói: “Bà gây phiền phức cho mọi người rồi.”
“Đâu có,” Giọng nói Lạc Hạ tràn đầy sự dịu dàng, “Bà ngoại đừng nghĩ thế.”
Anh bôi thuốc giảm sưng cho Thu Phỉ rồi vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, sau đó đắp chăn cho bà, ngồi xuống bên mép giường cười nghiêm túc nói: “Bà không phải gánh nặng, bà là bà ngoại con.”
“Khi còn bé bà chăm sóc con, hiện tại tới lượt con chăm sóc bà thôi.”
Ánh mắt vẩn đục chat Thu Phỉ đong đầy nước mắt, đưa tay sờ đầu Lạc Hạ, nỉ non tiếc nuối: “A Hạ của chúng ta tốt thế này nhưng Duy Thường lại không có may mắn nhìn thấy con.”
“Ai,” Thu Phỉ nói: “Dạo gần đây bà càng ngày càng nhớ ông ấy hơn.” Lạc Hạ không nói gì thêm. Anh biết dù mình có an ủi thì vẫn không thể khiến bà ngoại vơi bớt nỗi nhớ mong.
Lát sau, Thu Phỉ dặn Lạc Hạ: “Có chuyện này A Hạ đừng nói cho A Trình nghe nhé.”
Lạc Hạ gật đầu: “Vâng, không nói cho anh ấy.”
“Gần đây A Trình đang làm gì thế?”
“Đi công tác ạ,” Lạc Hạ rót cho Thu Phỉ một ly nước đầy, cười hỏi: “Bà nhớ à?”
Anh dịu giọng: “Anh ấy về thì sẽ sang thăm bà ngay.” Thu Phỉ chầm chậm uống nước, vẻ mặt hơi dại ra giống như đang suy tư gì đó. Nếu bà cũng đi rồi thì thật sự chỉ còn một mình A Trình thôi.
Lạc Hạ cười nói: “Bà ơi, hoàng hôn hôm nay đẹp lắm, bà có muốn đi xem không?”
Thu Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cũng nở nụ cười, đồng ý: “Đi chứ.”
Nhưng chân Thu Phỉ vẫn đang bị quấn băng gạc, không tiện đi lại. Lạc Hạ khom lưng, nhẹ nhàng bế bà lên, đèo bà đến sân, để Thu Phỉ ngồi vào ghế nhỏ trong sân rồi xem ánh nắng chiều buổi hoàng hôn rực rỡ với bà.
Lạc Hạ hẹn bạn bè lúc tám giờ tối. Anh ăn bữa ăn sinh nhật với gia đình trước, đương nhiên là không ăn nhiều.
Vốn định ăn xong sẽ đi tìm bạn bè nhưng ý thức Thu Phỉ lại bắt đầu không tỉnh táo, nhận anh thành ông ngoại, lôi kéo tay anh lầm bầm mãi. Lạc Hạ cũng kiên nhẫn nói chuyện với bà. Đôi khuyên tai lần trước anh đeo đã bị Thu Phỉ tháo xuống khi còn tỉnh táo rồi, lần này lại lấy ra nài nỉ anh đeo lên giúp mình.
Tập mãi thành quen, Lạc Hạ không cứng đờ vụng về như lần đầu đeo. Anh dỗ bà uống thuốc, mãi đến khi Thu Phỉ buồn ngủ, canh đến tận lúc bà say giấc rồi Lạc Hạ mới đứng dậy đi đến điểm hẹn.
Chỗ hẹn, ngoại trừ Thu Trình vì vướng công tác không thể đến được thì chỉ còn thiếu mỗi nhân vật chính của buổi liên hoan hôm nay.
Lạc Hạ đặt sảnh rất lớn, không chỉ dùng để ăn liên hoan không thôi. Sảnh có sân khấu, trên sân khấu còn đặt một chiếc dương cầm trắng khá lớn chính giữa. Dãy ghế dài sáng tường thông qua các phòng, sảnh khác, bàn trà còn đặt đạo cụ trò chơi. Thậm chí còn được trang bị cả máy chiếu để xem phim bằng màn ảnh rộng.
“Sắp 8 giờ rưỡi rồi,” Dư Độ nói: “Anh Hạ đến muộn gần nửa giờ.”
“Không vội, cứ chờ một chút thôi.” Khâu Chanh nói tiếp: “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cậu ấy, đến trễ cũng chả sao.”
Vẻ mặt Dư Độ đầy đau khổ: “Nhưng tui đói rồi!”
Hướng Noãn rảnh đến mức phát chán, đi tới chiếc ghế cạnh cây dương cầm ngồi xuống.
Mấy năm nay cô vẫn kiên trì học khiêu vũ, cũng vì thế mà bỏ bê luyện dương cầm hơn nhiều. Nhìn cây dương cầm trắng đẹp đẽ trước mặt, tay Hướng Noãn có hơi ngứa tay nên đến ngồi. Muốn đàn giết thời gian một chút, giai điệu của bài Vì Sao Nhỏ quen thuộc vang lên trong căn phòng rộng.
Cận Ngôn Châu nhìn về phía cánh cửa phía sau Hướng Noãn rồi nhướng mày, nói với Hướng Noãn: “Đàn bài nào hợp không khí một chút.”
Hướng Noãn làm dấu “Ok” với anh chàng rồi bắt đầu chơi bài Sinh Nhật Vui Vẻ.
Giai điệu vui vẻ và êm dịu vang lên, ngoài Hướng Noãn ra, ba người còn lại đều đã phát hiện Lạc Hạ đang đứng ở cửa nên bắt đầu cùng nhau ngân nga theo điệu nhạc: “Sinh nhật vui vẻ nhé….”
Lạc Hạ đứng dựa người vào khung cửa, khoé miệng tươi cười.
Anh nhìn chăm chú cô gái đang chơi dương cầm quay lưng về phía mình. Sau khi tan tầm Hướng Noãn có cố ý ghé về nhà tắm rửa rồi thay đồ khác, hiện tại cô đang mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối.
Nhìn từ góc độ của Lạc Hạ, chỉ có thể thấy phần lưng váy để lộ một phần da thịt nhỏ trắng trẻo và đường nét dịu dàng. Mà cũng bởi vì cô xoã tóc nên anh cũng chỉ thấy được loáng thoáng mà thôi. Nhưng kiểu nửa kín nửa hở thế này mới càng có vẻ gợi cảm hơn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô chơi đàn dương cầm, tuy chỉ nhìn được bóng lưng người ta thôi nhưng đã khiến tim anh rung động rồi.
Hướng Noãn không phát hiện Lạc Hạ đã đến, cô đắm chìm trong tiếng đàn, đợi đến khi đàn hết bài, còn chưa kịp lấy hơi đã nghe Dư Độ vỗ tay đứng dậy, lớn tiếng kêu: “Anh Hạ sinh nhật vui vẻ!”
“Đến muộn phải chịu ba ly rượu phạt đó nhé!!!”
Hướng Noãn ngồi trên ghế đàn bỗng quay mặt nhìn sang phía cửa.
Lạc Hạ ăn vận chỉnh chu hơn so với ngày thường không ít.
Đầu tóc anh gọn gàng, cả người mặc vest đen tôn lên bờ vai rộng cùng hõm eo hẹp, chân dài thẳng tắp. Dáng người anh cao ráo vững chãi, đang sải bước đi về phía cô.
Tay Hướng Noãn nhất thời nắm chặt lại, rồi buông ra rất nhanh, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra đứng dậy,
Cô vẫn chưa xuống sân khấu, Lạc Hạ thì ngừng ngay dưới khán đài.
Anh cong chưa kịp nói chuyện, Dư Độ đã cầm ly và chai rượu sang rồi dúi thẳng vào người anh: “Đây đây, anh Hạ à, ba ly đấy nhé.”
Lạc Hạ bất lực bật cười, không từ chối, ngửa đầu uống liền một hơi hết ly rượu anh chàng Dư Độ đã rót.
Khi anh uống rượu cằm hơn ngẩng, yết hầu chuyển động.
Rõ ràng đã qua rất nhiều năm nhưng chẳng hiểu vì sao, Hướng Noãn lại đột nhiên nhớ lại vài đoạn ký ức khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Anh uống Yakult, uống nước khoáng, lần nào cũng khiến người ta rung động đến thế.
Từng cái nhăn mày từng hành động nhỏ nhất của anh trong mắt cô đều tràn đầy vẻ quyến rũ. Khi Hướng Noãn còn đang bận ngây người thì Lạc Hạ đã uống xong ba ly rượu rồi.
Dư Độ cảm thấy thỏa mãn cầm ly rượu trong tay Lạc Hạ quay người về chỗ. Bậc thang lên sân khấu hơi cao, lúc đi lên Hướng Noãn không cảm thấy gì, đến tận khi định xuống mới phát hiện. Hướng Noãn đang định cẩn thận bước xuống sân khấu thì một bàn tay đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
Hướng Noãn hơi đơ người, không nhìn anh mà chỉ mím nhẹ môi, cố gắng khiến con tim đang loạn cào cào của mình bình tĩnh lại, giả vờ tự nhiên để anh dìu mình.
“Cảm ơn.” Cô vươn tay, nắm nhẹ cánh tay anh làm điểm tựa rồi từ từ bước xuống sân khấu.
Trong nháy mắt cô buông tay anh ra, Hướng Noãn nghe giọng người đàn ông trầm thấp nói với mình: “Cảm ơn cậu đã chơi bài chúc mừng sinh nhật cho tớ, đây cũng là bài mà tớ thích nhất.”
Lạc Hạ im lặng một chút rồi lại mở miệng, lần này anh chỉ dùng âm lượng đủ cho hai người nghe: “Dương cầm rất đẹp, hợp với cậu lắm.”
Trái tim Hướng Noãn bỗng đập lỡ một nhịp, hơi thở cũng rối loạn theo.
Hết 33.