Tàng Hạ

Chương 3: Gặp Hạ (3)




Trường Trung học 1 yêu cầu học sinh lớp 12 phải quay trở lại trường vào ngày 30 tháng 8.

Cùng ngày hôm ấy, Hướng Noãn thức dậy sớm.

Cô rửa mặt rồi đổi quần áo sạch sẽ tươm tất, xuống lầu. Cửa phòng Cận Ngôn Châu vẫn đóng, giống như người ở trong chưa từng ra ngoài vậy.

Hướng Lâm đang ở dưới lầu tất bật chuẩn bị bữa sáng.

Nhìn thấy con gái, bà nhẹ giọng nói: “Noãn Noãn, mau qua đây ăn cơm.”

Hai mẹ con cùng nhau ngồi ăn bữa sáng, Hướng Lâm xin lỗi Hướng Noãn: “Lát mẹ phải đến công ty rồi, không đưa con với Ngôn Châu đến trường được, hai người bọn con cùng nhau tự đến trường nhé.”

Hướng Noãn nghĩ thầm, tối qua Hướng Lâm không nghe thấy những gì Cận Ngôn Châu nói với cô đó thôi, cô không nói nhiều, chỉ gật đầu đáp “Vâng.”

Hướng Lâm ăn sáng xong thì lập tức lái xe đi làm.

Hướng Noãn đứng dậy thu dọn chén đũa đã dùng qua, cô không đụng đến phần ăn mà mẹ cô giữ lại cho Cận Ngôn Châu.

Sau đó cô lên lầu mang theo cặp sách, đi khỏi nhà.

Tối hôm qua, trước khi Hướng Lâm về nhà. Hướng Noãn xuống lầu rót thêm nước, vô tình nghe được âm thanh bực bội của Cận Ngôn Châu trong phòng cậu, hình như là đang gọi điện thoại cho ai đó.

Khi cô mang nước định trở về phòng mình thì bị Cận Ngôn Châu chặn ở cầu thang. 

Cậu đứng trên bậc thang trên cùng, liếc mắt nhìn cô ở phía dưới, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung dữ, giọng nói có vẻ phiền chán, cảnh cáo: “Ngày mai tôi đi xe đạp đến trường, không muốn chở cô, tự mà đi đến trường đi, đừng có mà bám theo tôi.” Nói xong thì quay người về phòng mình, sau nữa, cậu lại nghĩ đến gì đó, lạnh lùng nói tiếp: “Còn nữa, mong cô biết, rằng tôi chẳng có anh chị em nào khác nữa đâu”

Hướng Noãn vốn đang ngửa đầu nhìn cậu ta, nghe thấy thế thì không nhìn nữa, bình tĩnh trả lời: “Tôi biết rồi.”

Cận Ngôn Châu khinh thường hừ khẽ, bước nhanh về phòng mình, đóng sầm cửa.

Hướng Noãn hoài nghi chẳng biết người gọi điện thoại cho Cận Ngôn Châu có phải là cha hắn, Cận Triều Văn không.

Cũng không quan trọng.

Hướng Noãn đón ánh mặt trời đang từ từ lên cao, đắm mình trong nắng, một mình đi đến trường.

Mấy ngày trước cô đã đi dạo ở những nơi gần nhà rồi, cũng trở nên quen thuộc với đường phố bà giao thông công cộng quanh đây. Nên cô biết bản thân phải bắt chuyến xe nào để đến trường.

Sau khi lên xe, Hướng Noãn ngồi xuống ở vị trí có cửa sổ.

Xe chạy qua năm sáu trạm thì có thêm một người bước lên.

Hướng Noãn đang nghiêng đầu ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ nên không chú ý đến.

Khâu Chanh cứ nghĩ sau này sẽ không gặp mặt nữa, thế mà giờ lại bất ngờ nhìn thấy cô gái nhỏ ở cửa hàng tiện lợi hôm đó. À, là em gái kế của Cận Ngôn Châu. Vừa khéo bên cạnh Hướng Noãn còn ghế trống. Khâu Chanh bước tới, để cặp sách xuống rồi ngồi cạnh Hướng Noãn.

Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, Hướng Noãn quay đầu, theo bản năng nhìn người trước mặt. Sau đó cô nhìn thấy Khâu Chanh trước mặt mình híp mắt cười cười, trí nhớ Hướng Noãn không kém, cô vẫn nhớ rõ cô gái này. Nên khi biết người ngồi nên cạnh là cô gái đi cùng Lạc Hạ, lông mi Hướng Noãn hơi chớp, rồi làm như không nhìn thấy ánh mắt của Khâu Chanh.

Khâu Chanh chủ động giới thiệu, cười nhạt nói: “Chào cậu, chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà nhỉ.” 

Hướng Noãn hơi nhìn xuống, nhỏ giọng “Ừ.”

Khâu Chanh tiếp lời: “Tớ là Khâu Chanh, còn tên cậu là gì nha?”

Hướng Noãn đáp: “Hướng Noãn.”

“Hướng Noãn,” Khâu Chanh lặp lại, giọng có hơi lạ, sau đó cười: “Tớ nhớ kỹ rồi.” 

Đến nơi, hai người cùng xuống một trạm xe công cộng. Khâu Chanh tò mò hỏi Hướng Noãn: “Cậu học ở lớp nào thế?”

Giọng Hướng Noãn khá nhỏ, tuy rằng cô nói tiếng phổ thông, nhưng trong giọng nói có một loại khẩu âm nữ dịu dàng của vùng Giang Nam, vừa nghe có vẻ rất ngoan hiền: “Lớp 13.”

Mắt Khâu Chanh thoáng chốc sáng rỡ, cô hơi ngoài ý muốn nói: “Tớ cũng học lớp 13 này, hôm đó hai bạn nam bên cạnh tớ cũng là học sinh lớp 13 đấy.”

Trái tim Hướng Noãn phút chốc căng thẳng, cô ngừng thở giây lát.

Lạc Hạ là bạn cùng lớp với cô.

Hướng Noãn còn chưa kịp bình tĩnh thì nghe Khâu Chanh nói tiếp: “Cận Ngôn Châu cũng học lớp đấy.”

Hướng Noãn rũ mắt, không tiếp lời, mà nhẹ giọng hỏi Khâu Chanh: “Cậu có biết văn phòng chủ nhiệm lớp ở đâu không?”

Khâu Chanh nhiệt tình nói: “Tớ dẫn cậu sang đó.”

Hướng Noãn đi theo Khâu Chanh đến phòng chủ nhiệm, trên đường đi cũng nghe được không ít chuyện từ miệng Khâu Chanh.

Chẳng hạn, cô nàng Khâu Chanh là học sinh lưu ban

Chẳng hạn như, trong trường phân làm hai khu

Khu phía đông là chỗ của học sinh cấp 3, còn học sinh cấp 1 và cấp 2 thì cùng học chung ở khu phía tây.

Dãy 2 tầng và dãy 4 tầng lầu trong khu học đều nối liền với dãy văn phòng phía đối diện.

Hướng Noãn và Khâu Chanh đi từ khu học tập vào, sau đó đi lên lầu hai rồi đi thẳng về phía văn phòng.

Thầy Dương Kỳ Tiến chủ nhiệm lớp là một vị giáo viên dạy hoá, văn phòng ở lầu hai.

Khâu Chanh dẫn Hướng Noãn đến trước cửa văn phòng thì trở về lớp học, thuận tay mang giúp cặp sách của Hướng Noãn về lớp, cô ấy nói sẽ giúp cô giành chỗ ngồi.

Hướng Noãn lễ phép gõ cửa, một giọng nói dịu dàng từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”

Khi Hướng Noãn đẩy cửa vào, nhìn thấy một vị giáo viên tầm 30 tuổi, mang kính đang ngồi trên bàn làm việc.

Cô nhẹ giọng gọi: “Chào thầy ạ.”

Dương Kỳ Tiến nhìn cô, cười cười, giọng nói dịu là: “Em là Hướng Noãn nhỉ? Lại đây ngồi đi.”

Hướng Noãn đi đến cạnh bàn làm việc, bấy giờ mới thấy trên bàn Dương Kỳ Tiến chất đầy vật dụng học tập và sách phụ đạo, hình như là để dành cho cô.

Dương Kỳ Tiến chỉ vào vật dụng trên bàn, nói với cô: “Hai bộ đồng phục và sách giáo khoa cho em.”

“Kiến thức cấp 3 ở đây khác biệt với kiến thức em đã được học ở Hưng Khê lắm, thời gian dùng để ôn tập cũng khá ngắn, em đừng gấp quá cứ từ từ thích ứng nhé.

Hướng Noãn gật gật đầu, đáp “Vâng.”

Dương Kỳ Tiến đọc học bạ ngày trước của cô mà Cận Triều Vân và Hướng Lâm đưa cho mình.

Thành tích từ cấp 1 đến cấp 2, điểm trong kỳ thi lớn nhỏ đều có đủ cả.

Ông cúi đầu xem sơ qua rồi hơi suy tư nói: “Thành tích tổng thể không có vấn đề gì, nhưng riêng môn vật lý thì khá thấp, nếu em muốn đuổi kịp tiến độ bài học ở đây thì có vẻ sẽ vất vả đấy.

“Vầy đi, thầy sẽ nhắn với giáo viên môn vật lý, lưu ý thầy ấy chú ý đến em một chút, em cũng cố gắng học tập chăm chỉ một chút, nếu môn nào không ổn thì cứ việc nói với giáo viên bộ môn và bạn học nhé.

Hướng Noãn ngoan ngoãn đáp: “Vâng, cảm ơn thầy nhiều ạ.”

Sau khi ôm theo một chồng sách giáo khoa cùng 2 bộ đồng phục rời khỏi văn phòng Dương Kỳ Tiến, Hướng Noãn lần theo đường cũ trở về dãy lớp học của mình.

Lúc nãy Khâu Chanh có nói với cô, lớp 13 ở lầu hai.

Ngặt nỗi, khi đang đi từ khu văn phòng giáo viên sang dãy lớp học, Hướng Noãn phải dừng lại, nhấc một chân để đỡ vật dụng và cố gắng ôm chặt chồng sách trong ngực thêm chút nữa.

Túi đựng đồng phục trên cùng bắt đầu hơi chông chênh, giống như bất cứ khi nào cũng có thể rơi xuống vậy.

Chưa đi thêm được mấy bước, đồng phục lại sắp rơi thật rồi.

Hướng Noãn thay đổi tư thế. Thân thể cô hơi khom xuống, một bên vai cao, một bên vai thì hạ thấp.

Hướng Noãn đang muốn chỉnh túi đồng phục về đúng vị trí, đột nhiên phía sau cô có một người đi đến, giọng nam tuỳ ý vang lên nên tai cô, hỏi: “Cần giúp không?”

Hướng Noãn không hiểu vì sao, rõ ràng cô chỉ nghe qua giọng nói này một lần vào mấy hôm trước, thế mà trong nháy mắt đã biết là ai đến rồi.

Tay cô nhũn ra, vật dụng đang ôm trong lòng rơi đầy ra đất.

Cô ngồi xổm xuống, tay chân luống cuống nhặt đồng phục cùng sách vở, hàng mi dài run run hệt như một chú bướm đang vỗ cánh bay lên vậy.

Lạc Hạ không ngờ mình chỉ nói có một câu mà đã dọa người ta hồn xiêu phách lạc thế rồi, cậu cúi người giúp cô nhặt sách, đồng thời xin lỗi: “Ngại quá, dọa sợ cậu rồi.”

Trái tim trong lồng ngực Hướng Noãn cứ đập loạn nhịp liên hồi, âm thanh vang đến tận tai cô.

Cô cúi thấp đầu, chẳng có chút can đảm ngước nhìn cậu ấy một lần, chỉ đáp nhỏ như muỗi kêu: “Không có gì đâu.”

Chùm tóc đuôi ngựa của cô gái rũ xuống bên phải, che đi tai phải đang đỏ bừng của mình. Nhưng vành tai trái ửng đỏ không gì che đậy thì lại nhìn rất rõ ràng.

Cửa sổ bên cạnh đang mở, có trận gió ùa vào, chẳng những không khiến lòng người yên tĩnh, mà còn xáo trộn những trang sách nữa, hệt như tình cảnh bị sự xuất hiện đột ngột của Lạc Hạ làm cho tâm trí Hướng Noãn rối bời lúc này đây.

Hướng Noãn vươn tay đóng lại trang sách bị gió làm xáo trộn, chẳng ngờ rằng Lạc Hạ cũng đồng thời vươn tay đến.

Ngón tay hai người chạm nhẹ vào nhau trong phút chốc, cảm giác nhỏ bé giống như bị một chiếc lông vũ chạm phớt qua vậy.

Cô thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được độ ấm từ tay cậu, thế mà lại phản ứng như thể bị bỏng, rụt nhanh bàn tay đang run rẩy về.

Lạc Hạ vốn chẳng để tâm.

Cậu nhặt quyển sách lên, đặt trên cùng, sau đó thì đón lấy chồng sách của cô rồi đứng dậy.

Lúc này cậu mới phát hiện cô bạn này là người ngày đó cậu gặp ở cửa hàng tiện lợi, là em kế Cận Ngôn Châu.

Lần này Hướng Noãn đặt đồng phục dưới cùng, dọn mấy quyển sách dư rồi đứng lên.

Cô vẫn cúi đầu như cũ, hạ tầm mắt, như không nhìn cậu vậy, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe tự nhiên thêm một chút, nhưng giây phút mở miệng thì vẫn là âm thanh mỏng manh run rẩy: “Cảm ơn cậu, giúp tớ đặt sách…” Đặt ở dưới đất là được.

Cô còn chưa nói xong, Lạc Hạ đã nói ngay: “Giúp cậu mang sách luôn, cậu học lớp nào?”

Hướng Noãn hoảng hồn, sau đó nhẹ giọng đáp: “Lớp 13.”

Lạc Hạ không nói gì nữa, chỉ rũ mắt.

Bởi vì con số “13” này đây.

Lạc Hạ đi phía trước dẫn đường. Hướng Noãn theo sau cậu, bấy giờ mới chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chầm chầm bóng lưng cậu không chớp mắt

Cậu học sinh mặc đồng phục xanh trắng, rõ ràng đồng phục vừa thùng thình vừa xấu xí, thế mà mặc trên người cậu, lại làm bộc lộ dáng người thẳng tắp cùng sống lưng thon chắc.

Hai hành lang liên tiếp đều có cửa sổ ở một phía, cứ cách vài bước là sẽ có một ô.

Hướng Noãn tận mắt thấy ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ ấy, men theo từng bước chân của cậu, cứ phủ kín người cậu rồi lại biến mất.

Khi sáng khi tối, hệt như những vì sao sáng lập loè rơi trên người cậu vậy.

Những năm sau này cũng đều như thế.

Cậu sải bước đi về phía trước, còn cô chỉ dám lặng thầm đuổi theo bóng lưng cậu, vụng trộm ngắm nhìn.

Khi cả hai bước vào lớp học, Lạc Hạ còn chưa kịp hỏi Hướng Noãn ngồi ở đâu thì Khâu Chanh đã nhanh lẹ chỉ tay về phía bàn bên cạnh mình, cười bảo: “Hướng Noãn, ở đây.”

“Trái tim Hướng Noãn căng thẳng, da đầu tê dại. Nhưng cô khẩn trương đến thế, mà Lạc Hạ lại không có chút phản ứng gì.

Hướng Noãn hơi thất thần, tâm tình bỗng nhiên rơi xuống đáy vực.

Tuy lớp học ngoại trừ cô học sinh chuyển trường Hướng Noãn và Khâu Chanh học lại, những bạn khác đều là bạn học với nhau từ cấp 2, nhưng vì lớp học chuyển tới phía đông nên mọi người đều ngồi lung tung hết cả.

Hướng Noãn tạm thời trở thành bạn cùng bàn của Khâu Chanh, hai người ngồi ở bàn ba từ trên đếm xuống.

Còn Lạc Hạ ngồi bàn cuối cùng kế cửa sau, là bạn cùng bàn với Cận Ngôn Châu.

Dư Độ ngồi phía trước Lạc Hạ, ngồi cùng một cô học sinh khác.

Ít lâu sau, chuông báo tiết reng.

Theo quy định ở trường Trung học 1, trước khi vào tiết đầu của buổi sáng hoặc buổi chiều 3 phút thì sẽ có tiếng chuông báo vang lên.

Sau khi tiếng chuông thứ nhất vang lên, cả lớp học cũng dần dần yên tĩnh.

Dương Kỳ Tiến mang giáo án bước vào. Ông đặt tập giáo án lên bàn, nhìn những gương mặt thân quen phía dưới, nói: “Tiết đầu hôm nay là hoá nhé, thầy với thầy toán của các em đổi tiết rồi.”

“Trước khi vào bài học, ta sẽ làm quen với hai bạn mới trước.” Ông nói, gọi tên Hướng Noãn và Khâu Chanh: “Hướng Noãn, Khâu Chanh, hai em lên đây giới thiệu bản thân trước lớp đi.”

Khâu Chanh đi đầu, bước lên bục giảng, thoải mái cười nói: “Chào mọi người, tớ là Khâu Chanh, khi trước là đàn chị, bắt đầu từ bây giờ là bạn học của các cậu, đương nhiên, tớ sẽ rất vui nếu vẫn được các cậu gọi là đàn chị.”

Khâu Chanh nói xong thì đi xuống dưới, đứng dưới bục giảng chờ Hướng Noãn đi lên.

Bị toàn bộ học sinh trong lớp nhìn chằm chằm nên cô không được tự nhiên, da mặt cũng căng cứng. Hướng Noãn mấp máy môi, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ: “Chào mọi người, mình là Hướng Noãn.”

Cô im lặng giây lát, lòng sinh ra một chút xúc động. Có lẽ là do tâm tình không cam lòng quấy phá, cũng có lẽ là do cô muốn giải quyết dứt điểm nỗi khổ tâm canh cánh trong lòng suốt mấy hôm nay. Ánh mắt Hướng Noãn như có như không nhìn về phía cửa sau, nhìn cậu, giống như muốn nhắc khéo ai đó vậy, nói tiếp: “Hướng trong phương hướng, Noãn trong ấm áp.”

Nhưng Lạc Hạ ngồi mép ngoài bàn, gần cửa sau lại chẳng nhìn cô.

Vẻ mặt cô bình thản tự nhiên, nghiêng đầu nhìn chăm chú bài thi trên bàn học như đang suy nghĩ điều gì.

Người con trai ấy chống tay trái dựa cằm, tay phải không nhanh không chậm đặt bút viết, động tác vừa nhanh nhẹn vừa đẹp.

Cậu vốn dĩ không nghe thấy lời cô nói.

Cũng có lẽ, nghe thấy rồi, nhưng không cảm thấy quen thuộc gì, nên cậu mới không có chút phản ứng nào.

Chuông vào lớp chính thức reng.

Tiếng chuông vang giống như một đòn phán quyết, nặng nề giáng lên đầu Hướng Noãn. 

Vô tình mang toàn bộ sự mong đợi ít ỏi còn sót lại trong lòng cô chặt đứt.

Không phải Hướng Noãn.

—— Một Hướng Noãn đã từng hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật cho cậu nghe.

Hết 03.