Cuối năm 2017, Hướng Noãn hoàn thành bằng thạc sĩ, bay từ Philadelphia về Thẩm thành.
Cận Ngôn Châu lái xe đến sân bay đón cô.
Hôm sau là giao thừa.
Mới qua một hôm, Hướng Lâm đã í ới hỏi Hướng Noãn có bạn trai chưa ngay trong bữa cơm tất niên.
Hướng Noãn không còn gì để nói: “Lịch học con nặng lắm, làm gì có thời gian bàn chuyện yêu đương.”
Hướng Lâm nói: “Không phải đã tốt nghiệp xong xuôi rồi sao, năm nay con 26 rồi, nên suy xét lại vấn đề tình cảm của bản thân đi.”
Hướng Noãn khiếp sợ trợn tròn mắt, ngay thẳng sửa lời: “Mẹ, con chỉ mới qua sinh nhật tuổi 25 thôi mà, 26 tuổi bao giờ?”
“Hôm nay không phải là giao thừa à, đợi qua 0h là sang năm 2018 rồi, 2018 thì con 26 tuổi chứ còn gì nữa.”
Hướng Noãn: “……”
Từ giờ đến lúc cô 26 tuổi còn tận một năm đấy.
Hướng Lâm lại quan tâm hỏi: “Nếu không thì….mẹ với chú Cận thu xếp cho con nhé?”
Hướng Noãn: “……”
Quả là ba câu không rời vấn đề tình cảm mà.
Cận Triều Văn bên cạnh dịu dàng nói: “Noãn Noãn còn nhỏ, không gấp, đợi thêm hai năm nữa rồi bàn tới chuyện này cũng được.”
Hướng Noãn gật đầu ngay.
Ai ngờ Hướng Lâm sầu lo nói: “26 rồi, không còn nhỏ chút nào hết.”
Hướng Noãn vì bản thân, chỉ có thể bán đứng đồng đội: “Anh con còn lớn tuổi hơn con vài tháng cơ mà, chờ anh ấy tìm được bạn gái thì con sẽ đi tìm bạn trai.”
Hướng Lâm cuối cùng cũng chịu thôi.
Cận Ngôn Châu đang im lặng ăn cơm, nghe nhắc tới mình thì ngẩng mặt lên nhìn. Cậu nhìn Hướng Noãn, cười lạnh một cái.
Hướng Noãn mang vẻ mặt hơi hối lỗi vì mang cậu ra làm bia đỡ đạn.
Kết quả cái người này lại nhẹ nhàng nói: “Anh có bạn gái rồi, khỏi cần tìm. Nhưng anh thấy cô vẫn nên tìm bạn trai đi.”
Hướng Noãn: “……”
Bữa cơm tất niên này còn có thể trôi qua suôn sẻ không trời?
Sang năm, Thẩm thành đón trận tuyết lớn. Là trận tuyết đầu năm 2018.
Hướng Noãn mặc quần áo xong, áo ấm che khuất cả cơ thể, cầm theo máy ảnh ra ngoài.
Cả đường phố đã ngập trong tuyết rồi.
Ánh mặt trời ban sáng rạng rỡ chiếu xuống thảm tuyết dày, lóa lên những tia sáng nho nhỏ.
Hướng Noãn bật máy, tìm góc độ rồi chụp liên hồi.
Cô chụp cảnh tĩnh, là cảnh phố phường sau đêm bão tuyết.
Sau đó cô cứ mở máy ảnh như thế, nhìn cảnh vật chung quanh qua lăng kính máy ảnh.
Bỗng nhiên, cô bắt gặp một dáng người mặc áo lông vũ đỏ dày.
Trong bối cảnh trắng xóa, bóng dáng đo đỏ ấy trông đặc biệt gây chú ý.
Hướng Noãn ấn nút chụp.
Đối phương dường như phát hiện ra rồi, hai người vừa ngẩng đầu nhìn nhau đã sửng sốt vô cùng.
Khâu Chanh còn tưởng bản thân hoa mắt, không chắc chắn gọi một tiếng: “Hướng Noãn?”
Hướng Noãn ngẩn ngơ nhìn cô nàng, nỉ non: “Chanh Nhỏ?”
Sau đó cô chầm chậm chạy qua phía Khâu Chanh.
Tuyết trắng dưới chân bị cô dẫm nát.
Hướng Noãn ngừng trước mặt Khâu Chanh, kích động đến mức xém tý nữa là ôm chầm lấy Khâu Chanh luôn rồi.
Cô vui mừng khôn xiết cười hỏi: “Cậu về bao giờ thế?”
Khâu Chanh vuốt lại mái tóc, mỉm cười: “Gần tết là tớ về rồi.”
“Khéo thế, tớ cũng vậy.” Đôi mắt hạnh của Hướng Noãn cũng vì vui vẻ mà cong vút lên.
Bên ngoài trời lạnh, hai người tìm đến một quán cà phê nhỏ gần đấy ngồi xuống.
Tuy không liên lạc gì với nhau mấy năm trời, nhưng dù sao cũng là bạn bè thân thiết, nói chuyện một chút đã không còn khách sáo với nhau nữa rồi.
Khâu Chanh còn kể cho Hướng Noãn nghe mấy hôm trước cô nàng đi xem mắt, đối tượng lại là bạn trai cũ Thu Trình.
Hướng Noãn ngạc nhiên nháy mắt, giống như không ngờ hai người họ có duyên với nhau đến thế. Chẳng qua, ngay từ việc tên đồng âm của hai người đã là điều diệu kỳ rồi.
Sau đó, cô nhẹ giọng hỏi: “Chanh Nhỏ à, sao năm ấy cậu lại chia tay với đàn anh thế?”
“Anh ấy vì tìm cậu mà mượn điện thoại tớ để gọi, còn hỏi tớ có biết cậu đang ở đâu không.”
Khâu Chanh cúi đầu, khóe miệng hơi cứng lại “Không hợp nhau thôi.”
Hướng Noãn biết đây không phải nguyên nhân thực sự, nhưng chuyện tình cảm là riêng tư, cô không muốn tìm hiểu sau quá.
Khâu Chanh nói xong thì ngẩng đầu, cười hỏi Hướng Noãn: “Cậu thì sao? Có bị người nhà giục chưa?”
Hướng Noãn nhíu mày, thở dài đầy đau khổ: “Có chứ, cả buổi cơm tất niên năm nay mẹ đều dành để hối tớ đấy, làm tớ ăn thịt cũng chẳng thấy ngon miệng được xí nào.”
Khâu Chanh nhìn Hướng Noãn trước mắt, mái tóc gợn sóng xõa dài, tai mang khuyên xinh đẹp, dây chuyền nhỏ tinh xảo làm tô điểm thêm cho phần xương quai xanh gợi cảm.
Thứ hấp dẫn người ta nhất không phải là vẻ ngoài mới lạ mà là khí chất của cô.
Cô nói chuyện, nhẹ cười trông rất tự nhiên và thoải mái. Hoàn toàn khác với cô gái nhỏ Hướng Noãn hướng nội hay thẹn thùng thời cấp ba.
Trở nên đầy tự tin, cũng vì tự tin mà đầy rạng rỡ chói mắt.
“Noãn Noãn,” Khâu Chanh cảm thán: “Cậu thay đổi nhiều quá.”
Khóe miệng Hướng Noãn mang theo ý cười, thở dài: “Dù sao cũng đã tám năm trôi qua rồi.”
Thật ra Hướng Noãn cũng thấy Khâu Chanh thay đổi, rõ ràng nhất là tính cách của cô nàng.
Khâu Chanh thích cười thích nói thời cấp ba đã trở thành Khâu Chanh dịu dàng yên tĩnh trước mặt cô rồi, cứ giống như bị thời gian mài mòn tâm tính vậy.
Họ đều không còn là họ của khi trước nữa.
Có lẽ Dư Độ nghe được việc hai người bọn cô về nước từ miệng Cận Ngôn Châu nên nháo nhào lên đòi đi liên hoan.
Vì thế mọi người cùng thống nhất một ngày rảnh rỗi, đến quán lẩu ăn. Thu Trình cũng đến.
Lần này vị trí của bọn họ có hơi thay đổi.
Hướng Noãn ngồi cùng Khâu Chanh, ba người con trai thì ngồi phía đối diện.
Khi đang đợi lẩu được mang lên, Dư Độ tiện tay lấy di động, chụp vài tấm ảnh chung.
Hướng Noãn đang bận thảo luận chuyện quần áo trang sức với Khâu Chanh, không thấy Dư Độ đang chụp ảnh.
Dư Độ chụp ảnh xong thì gửi ngay qua cho Lạc Hạ đang ở bên Anh xem.
Trong nước đang là 8h tối, bên Anh là 12h trưa.
Lạc Hạ lúc ấy đang ăn cơm trưa.
Anh nghe thấy tiếng thông báo, click mở giao diện WeChat, nhìn thấy tấm ảnh chung giữa mấy người còn lại bên kia.
Ảnh chụp cũng chỉ có mình Dư Độ đang nhìn vào cam, Cận Ngôn Châu bên cạnh đang cúi đầu bấm di động, Thu Trình thì đang nằm Khâu Chanh phía đối diện. Còn Khâu Chanh và Hướng Noãn đang châu đầu cầm di động, không biết đang nói gì.
Lạc Hạ bấm thoát, giây tiếp theo lại không kiềm được bấm vào ảnh xem lại.
Mọi người đều có ít nhiều điểm khác với khi trước, nhưng người khác biệt nhất bấy giờ lại là Hướng Noãn.
Mái tóc được cắt ngắn dạo trước không chỉ dài ra mà còn được uốn xoăn, cô đang dùng dây thun hoa buộc thành đuôi ngựa thấp, làm lộ ra cần cổ trắng nõn và đôi khuyên tai xinh đẹp.
Có sợi tóc bướng bỉnh rơi xuống sườn mặt cô, nhưng che không được nét cười trên khuôn mặt.
Cô mặc áo ấm màu hồng, dáng người lả lướt hấp dẫn. Cả người thoạt trông vừa ưu nhã vừa trí thức.
Giống như hai người hoàn toàn khác với Hướng Noãn trong ký ức của cậu vậy.
Lạc Hạ di chuyển ngón tay, thoát khỏi tấm ảnh.
Sau đó nhận được tin nhắn từ bên phía Dư Độ.
Dư Độ: [Anh Hạ, chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi.]
Lạc Hạ hơi nhếch khoé miệng, một bên ăn cơm một bên gõ chữ.
[Sang năm có lẽ sẽ gặp lại nhau rồi.]
Anh ở Anh suốt tám năm, học tập không kể ngày đêm, dốc sức ôn luyện chỉ để có thể sớm ngày về nước thêm một chút.
Dư Độ thấy được câu trả lời của Lạc Hạ thì hưng phấn nói ngay: “Anh hạ bảo sang năm có thể về nước!”
Hướng Noãn vốn đang thảo luận váy áo với Khâu Chanh nghe được tiếng “Anh Hạ” từ miệng Dư Độ thì hơi giật mình, dừng động tác.
Ký ức như thể được khắc vào tận xương cốt vậy, chỉ cần nhắc tới anh ấy, ký ức sẽ bị đánh thức, rồi con tim cũng sẽ rung động.
Sang năm, về nước.
Hình như cũng không phải có quan hệ gì đặc biệt tới cô. Hướng Noãn nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở.
Gặp lại bạn bè cũ cũng có nghĩa, cái tên Lạc Hạ sẽ xuất hiện trong cuộc sống cô thêm một lần nữa.
Nhưng chỉ tình cờ mà thôi.
Năm 2019, đầu tháng sáu.
Hướng Noãn về nước đã được một năm rưỡi, cô hợp tác với tiền bối Cố Thiêm mình quen ở nước ngoài cùng mở một văn phòng nhận thiết kế.
Trước mắt văn phòng đã được thu xếp ổn thoả rồi.
Đêm nay, trong khi các nhân viên khác trong văn phòng tan tầm về nhà, Hướng Noãn và Cố Thiêm phải cùng tăng ca với nhau để giải quyết một đề án thiết kế gấp.
Hướng Noãn vì mấy ngày nay làm việc nhiều đến mức không ngủ đủ giấc, cả người vừa mệt mỏi vừa khó chịu.
Cô cầm ly nước, âm thanh mỏi mệt hỏi Cố Thiêm: “Đàn anh, có muốn uống nước không?”
Cố Thiêm thuận miệng đáp: “Không cần.”
Hướng Noãn cầm ly thuỷ tinh trong tay, quay người về chỗ để nước.
Lúc đi đến chỗ để nước, mắt cô đột nhiên tối đen đi trong giây lát, Hướng Noãn chau mày, lắc đầu.
Nghĩ là do không nghỉ ngơi đầy đủ mới thế nên cô chẳng để ý gì nhiều.
Nhưng khi cô rót nước, tầm mắt lại tối đen thêm lần nước. Hướng Noãn hoa mắt chóng mặt, không ổn định được cơ thể.
Ly thuỷ tinh rượt khỏi tay rơi xuống.
Theo tiếng ly vỡ, Hướng Noãn ngã ngồi trên đất.
Tay vì chống xuống đất giữ thăng bằng mà bị không ít các mảnh thuỷ tinh cứa chảy máu. Cơn đau ập đến khiến cô tỉnh táo hẳn lên.
Cố Thiêm nghe được tiếng ồn chạy đến, thấy Hướng Noãn đang ngồi bệt trên đất, tay dính mảnh vỡ thuỷ tinh.
Máu đang chảy ra ngoài không ngừng.
Cố Thiêm nhíu chặt mày, vội vã chạy lại đỡ Hướng Noãn dậy, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế này?”
Hướng Noãn chịu đựng cơn đau từ tay truyền đến, thở dài than: “Có lẽ là vì mấy hôm nay không ngủ đủ, lại thêm việc bỏ bữa nên bị tụt huyết áp thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Cố Thiêm biết quãng thời gian này cô lao lực vì công tác quá, thức đêm là chuyện thường xuyên thôi vì anh cũng thế.
Nhìn bàn tay trái chảy máu của cô, anh không dám đụng, mang cô hấp tấp ra khỏi văn phòng, lái xe đến bệnh viện.
Lòng bàn tay vẫn không hết đau, nhưng cũng không khiến Hướng Noãn rơi nước mắt. Chỉ là cảm thấy cảm giác đau đớn rất khó chịu mà thôi.
“Mai em ở nhà nghỉ ngơi đi, mình anh đi bàn công việc với đối tác được rồi.” Cố Thiêm vừa lái xe đi vừa dặn Hướng Noãn.
Hướng Noãn cũng không muốn làm màu, gật đầu đồng ý: “Được, phiền đàn anh rồi.” Đồ án này đáng lẽ ra cô nên trực tiếp nói chuyện với đối tác mới phải.
Tới bệnh viện, Cố Thiêm giúp Hướng Noãn đăng ký rồi dẫn cô đi gặp bác sĩ.
Đến phòng khám, y tá đi sang một bên chuẩn bị đồ dùng, một người khác đi gọi bác sĩ trực ban.
Ít lâu sau, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào phòng.
Hướng Noãn quay người, đối mặt với đối phương.
Sau khi nhìn thấy, trái tim Hướng Noãn theo thói quen bỗng chốc căng thẳng.
Góc mặt cứng cỏi, đường nét dịu dàng.
So với cậu thanh niên 18 tuổi Lạc Hạ, anh của năm 27 tuổi đã mất đi vẻ mặt ngây ngô, thay vào đó là vẻ thành thục trầm tĩnh.
Rõ ràng không quá giống nhau, nhưng trong nháy mắt cô vẫn có thể nhận ra anh.
Trên thẻ tên anh đeo có ghi ——
Lạc Hạ, bác sĩ khoa ngoại.
Sau đó, anh cười nhẹ, mở miệng trước: “Lâu rồi không gặp, Hướng Noãn.”
Nụ cười của anh vẫn mang vẻ sạch sẽ trong sáng như cũ, đáy mắt sang sáng.
Giọng nói anh trầm hơn khi trước nhiều.
Chín năm trời, Hướng Noãn đã không còn là cô gái nhỏ nhát gan không dám gọi tên anh ngày trước nữa rồi.
Cô giấu đi ánh mắt đầy tâm sự của mình, miệng nhẹ cười, bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Lâu rồi không gặp, Lạc Hạ.”
Năm ấy ở thư viện tỉnh, Lạc Hạ dựa cửa sổ, đọc một quyển sách tên là Rừng Na Uy của tác giả Murakami Haruki.
Sau đấy, một mình Hướng Noãn đến chỗ ấy, tìm được quyển sách anh từng đọc và đọc hết nó.
Trong sách có một câu nói: “Người sẽ rời xa thì sẽ rời xa, còn người gặp lại thì nhất định sẽ gặp lại.”
Thật ra khi đó Hướng Noãn không biết chắc rằng mình có thể gặp lại anh lần thứ ba hay không.
Cõi đời này, có rất nhiều người chỉ có duyên phận ngắn ngủi một lần, cô có thể gặp lại Lạc Hạ lần thứ hai đã là may mắn lắm rồi.
Những đoạn nhân duyên hơn hai lần gặp mặt có lẽ là đã nhận được sự ưu ái của ông trời.
Mãi đến hôm nay, đến tận phút giây này. Hoá ra hai ta thật sự được trời cao ưu ái.
Hoá ra, hạ đến hạ đi, người nên gặp nhất định rồi sẽ lại gặp mà thôi.
Hết 27.