Tàng Hạ

Chương 17: Ngóng Hạ (7)




Sau khi Chu Giai phổ biến luật chơi, không chỉ Hướng Noãn và Lạc Hạ cảm thấy không ổn, đến cả Khâu Chanh, Cận Ngôn Châu và Dư Độ cũng phải nhíu mày.

Nên sau khi Hướng Noãn từ chối, bọn họ cũng mở miệng.

Giọng Khâu Chanh có hơi lạnh lùng: “Tớ không chơi đâu.”

Cận Ngôn Châu trầm giọng hơn so với lúc bình thường: “Không chơi.”

Dư Độ nói; “Tớ cảm thấy anh Hạ nói có lý, nên đổi cách phạt đi.”

Vẻ mặt Chu Giai hơi xấu hổ, hối lỗi: “Tớ xin lỗi tớ xin lỗi, tớ không nghĩ nhiều thế, là tớ suy nghĩ không chu đáo rồi.”

Vừa dứt lời, thầy chủ nhiệm Dương Kỳ Tiến đã cầm theo tài liệu vài lớp.

Ông dùng phấn bảng gõ lên bục giảng, các bạn học trong lớp vốn đang ồn ào, thấy thế cũng trở lại chỗ ngồi của chính mình, lớp học hỗn loạn nhanh chóng ổn định lại.

Dương Kỳ Tiến đặt tay lên bục, giọng ông vừa như trêu chọc vừa giống như đang giỡn: “Hai ngày tổ chức đại hội thể thao các em chơi đến điên rồi đúng không? Vào tiết rồi mà còn ầm ĩ thế này à.”

Sau đó ông mở giáo án, nói tiếp với bọn học sinh bên dưới: “Đại hội thể thao kết thúc rồi, bớt chơi bời lại đi. Kỳ thi kế ở trường cấp 3 chúng ta đã có lịch chính thức rồi, sáng ngày 5 và ngày 6 tháng sau, cũng thi nửa ngày giống kỳ thi tháng trước. Thời gian hơi gấp, các em nên tranh thủ ôn tập kỹ chút.”

Hướng Noãn cúi đầu tính nhẩm trong lòng, từ giờ đến ngày thi giữa kỳ còn tầm 3 tuần nữa.

“Vẫn còn thời gian.”

Lời Lạc Hạ nói với cô khi trước đột nhiên vang lên trong đầu cô.

Hướng Noãn vốn đang hơi rối rắm, không hiểu vì sao dần dần bình tĩnh trở lại.

Không cần quá nóng vội.

Vẫn còn thời gian.

Hôm nay khi tan học, Hướng Noãn mang giấy màu với hạc giấy đã gấp xong bỏ vào cặp sách, định đem về nhà, không bao giờ đặt trong ngăn bàn nữa.

Khâu Chanh gọi Hướng Noãn, Hướng Noãn vừa thu dọn xong cặp sách thì đã nghe Chu Giai lớn giọng: “Lạc Hạ!”

Lạc Hạ đang đi cùng Cận Ngôn Châu và Dư Độ ra ra cửa sau, nghe thấy cô nàng gọi thì quay đầu lại, Chu Giai bỏ cả cặp sách chưa thu dọn xong chạy đến cửa sau, “Lạc Hạ chờ một chút!”

Hướng Noãn vì hai chữ “Lạc Hạ” mà tim thoáng run rẩy, cũng quay đầu nhìn qua.

Khâu Chanh nhướng mày, kéo tay Hướng Noãn đi từ cửa trước đến cửa sau.

“Bọn mình giả vờ đi ngang qua đi, nghe xem cô nàng đó đang muốn nói gì với Lạc Hạ.” Khâu Chanh cười hì hì, bộ dạng hệt như một ông thám tử nhiều chuyện vậy.

Hướng Noãn không nói gì, chỉ cắn nhẹ môi dưới.

Mỗi một bước đi, càng ngày càng gần chỗ Lạc Hạ và Chu Giai hơn, lòng cô cũng lạnh lẽo dần theo.

Hướng Noãn không biết có phải mỗi cô gái có người mình thầm thích đều sẽ nhạy cảm như cô hay không, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra được ai thích cậu rồi.

Giống như Tống Hân, cũng giống như Chu Giai.

Cận Ngôn Châu và Dư Độ đã đi ra ngoài rồi, dựa vào lan can lớp bên cạnh chờ Lạc Hạ.

“Ban nãy ngồi học tớ có nghĩ kỹ lại rồi, cảm thấy cậu nói rất đúng, tớ nói chuyện thời không chú ý gì nhiều, chỉ cảm thấy chơi như thế rất kích thích thôi, không phải muốn xâm phạm quyền riêng tư của người khác đâu, cậu đừng để ý.”

Tóc Chu Giai mới vừa được nhuộm đen rồi duỗi lại ít lâu, nhìn rất ngoan hiền, nội quy trường mấy ngày nay có hơi nới lỏng, cô nàng không buộc đuôi ngựa thì xõa tóc, làn gió chiều nhè nhẹ, thổi bay vài sợi tóc, sinh ra vài phần đẹp đẽ tự nhiên.

Lạc Hạ rũ mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn bàn tay đang vén lại mái tóc của Chu Giai, nói: “Biết không ổn là được rồi, không cần xin lỗi lần thứ hai làm gì.”

Chu Giai hơi mong chờ hỏi dò: “Hay tớ mời cậu ăn cơm nhé?”

Lạc Hạ nhíu mày, “Không cần.”

“Bạn tớ còn đang đứng đợi, tạm biệt.”

Khâu Chanh cố gắng nín cười, làm bộ chỉ đi ngang quá thôi, kéo theo cái người vẫn luôn hạ thấp tầm mắt là Hướng Noãn đi về phía trước, vừa khéo đi trước mặt Lạc Hạ.

Lạc Hạ đi phía sau cô, khoảng cách rất gần.

Sống lưng Hướng Noãn không kiềm được căng thẳng, cổ cô cứng đờ, không dám thả lỏng chút nào.

Dư Độ khó hiểu hỏi: “Chu Giai làm gì mà xin lỗi cậu tận hai lần vậy? Không phải ban nãy trước khi vào tiết đã xin lỗi rồi à?”

Lạc Hạ còn chưa nói gì, Khâu Chanh đang dẫn Hướng Noãn đi phía trước đã quay mặt lại chê cười Dư Độ: “Cái này mà cậu cũng nhìn không ra à? Rõ ràng thế mà!”

Dư Độ mờ mịt vò đầu, “Hả?”

Khâu Chanh thở dài, giải thích cho Dư đầu gỗ: “Chỉ tìm mình Lạc Hạ xin lỗi thôi, chắc kèo ít nhiều gì cô nàng cũng có ý muốn tiếp cận Lạc Hạ cho xem!”

Lạc Hạ nhẹ nhàng phản bác: “Đàn chị, đừng nói vậy.”

Khâu Chanh bĩu môi: “Chị chỉ đang nói sự thật.”

“Có điều, quả nhiên chỉ có con gái hiểu được con gái, chị thấy cổ cũng bình thường thôi, tính cách thì nhìn có vẻ lạc quan phóng khoáng, nhưng thật ra cũng rất biết tính toán.”

“À đúng rồi Lạc Hạ,” Khâu Chanh bỗng nhiên bừng bừng khí thế, tò mò hỏi cậu: “Được nhiều cô ái mộ thế, cũng chẳng thấy cậu cặp kè ai, có hình mẫu lý tưởng không đó? Là kiểu nào?”

Trái tim Hướng Noãn như ngừng đập trong chốc lát rồi thình thịch thình thịch không ngừng. Cô cắn môi càng chặt thêm, từng tấc dây thần kinh từng đốt xương như bị ai đó kéo dãn ra vậy, căng cứng hết cả.

Hướng Noãn thậm chí còn cảm thấy bản thân đang đi cùng tay cùng chân luôn rồi, nếu không cũng chẳng quái dị máy móc thế này.

Cô yên lặng dỏng tai, chờ câu trả lời của Lạc Hạ.

Lát sau, cậu trai từ tốn nói: “Không nghĩ tới.”

Khâu Chanh hiểu, nói: “Là vì cậu chưa gặp đó thôi, nếu đã gặp rồi, nhất định cậu sẽ nói được ra ngay cho xem.”

Vẫn chưa gặp được.

Rõ ràng là đáp án hợp tình hợp lý, nhưng lồng ngực cô bỗng trở nên hơi khó chịu, đến cả hít thở cũng khó khăn.”

Hốc mắt Hướng Noãn đo đỏ, tầm mắt dần mờ mịt.

Cô dùng sức mở to mắt, gắng gượng nuốt ngược nước mắt vào tim.

Đại hội thể thao ngắn ngủi trôi qua, mọi người lại tiếp tục quay trở về guồng xoáy học tập căng thẳng.

Hướng Noãn ngày càng nỗ lực hơn, lên lớp thì chăm học, tan học rồi vẫn tìm chỗ để ôn luyện thêm, gặp phải câu khó, nếu không hỏi được Khâu Chanh thì sẽ chờ đến giờ học bù với Thu Trình để hỏi.

Nhưng từ đầu tới cuối nhất định sẽ không hỏi Chu Giai.

Rất có thể giữa người với người có từ trường hấp dẫn, 

Hướng Noãn cảm thấy mình không thích Chu Giai lắm, cũng chẳng có cách nào thân thiết với cô ấy như Khâu Chanh được.

Ngày thứ sáu cuối cùng của tháng mười, trước giờ tan học, Hướng Noãn đang ngồi ôn bài thì được thầy Lý kêu qua.

Cô đi theo thầy Lý vào văn phòng, ngồi xuống ghế dựa đối diện ghế của ông.

Hướng Noãn ngoan ngoãn ngồi, cả người cứng đờ, vì hồi hộp mà nắm chặt tay, thở mạnh cũng không dám.

Thầy Vật lý lục tìm bài kiểm tra vật lý ban sáng, từ từ mở miệng: “Bài kiểm tra này em tiến bộ rất rõ ràng, chứng tỏ phần lớn kiến thức đã nắm rõ rồi nhỉ.”

“Thu Trình cũng đã nói với thầy em học bù cũng rất tốt,” Thầy Vật lý đẩy đẩy gọng kính theo thói quen, nói tiếp: “Em ấy nói em rất chăm chỉ, cũng sẽ dễ tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Thật ra…….áp lực là chuyện tốt, nhưng không thể làm quá, phải luôn nhớ rõ thả lỏng đầu óc của mình một chút.”

Hướng Noãn kinh ngạc trong lòng, không ngờ đàn anh sẽ nói lại với thầy Vật lý quá trình học bù của cô.

Chẳng trách sao thầy Vật lý luôn thích làm khó học sinh, mấy hôm nay ra đề đều chỉ xoay quanh những vấn đề cơ bản, hoặc là những vấn đề mà vài hôm trước Thu Trình đã dạy cho cô rồi,

Cô biết ơn sự quan tâm của bọn họ, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”

“Hướng Noãn, thầy biết em rất kiên cường và chăm chỉ,” thầy Vật lý dịu dàng động viên cô: “Cứ kiên trì vững vàng thì sớm muộn gì em cũng sẽ gặt hái trái ngọt thôi.”

Hướng Noãn cười nhẹ, trả lời, “Vâng.”

“Chỗ này là đề luyện thầy ra cho em,” Thầy Vật lý đưa cho cô vài trang giấy viết tay, trên đó viết mấy câu đề, “Nhìn qua có khác với đề mà em đã được luyện, nhưng thật ra cũng chỉ ôn tới ôn lui công thức và định lý căn bản thôi, nếu em vẫn còn muốn ôn luyện thêm thì có thể cầm về làm.”

“Em cứ thử làm đi, xong rồi thì đưa thầy chấm trực tiếp luôn, xem em còn yếu chỗ nào không.”

Hướng Noãn vươn tay nhận lấy, đáp: “Em biết rồi.”

Sau đó cô ngồi làm đề vật lý luôn. Trong chốc lát, cả văn phòng yên tĩnh lắm, chỉ còn mỗi tiếng giải đề sột soạt trên giấy của Hướng Noãn và tiếng thầy Vật lý đang đánh máy làm PPT.

Thời gian trôi đi từng phút, đến khi Hướng Noãn đưa lại thầy Vật lý bài giải của mình, nghe thầy giải lại câu mình làm sai thì đã qua gần một giờ rồi.

“Được rồi, em tan học đi.” Thầy Vật lý nói tiếp, sau khi Hướng Noãn đứng dậy: “Vài hôm nữa là thi giữa kỳ rồi, thầy biết em rất cố gắng, nhưng phải nhớ cân bằng giữa việc học tập và nghỉ ngơi đấy nhé.”

“Vâng, em biết rồi thầy ạ.” Hướng Noãn nhẹ giọng nói: “Em sẽ làm thế.”

Cô đi ra từ văn phòng, xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, chuông tan học reng được mười phút thì khu học đã trống không luôn rồi.

Khâu Chanh hôm nay không về cùng Hướng Noãn, vì cô nàng có hẹn với bạn trai mình.

Thế nên Hướng Noãn cũng không có tiết học bù, chẳng cần vội về nhà.

Hướng Noãn về lớp, không thu dọn cặp sách rồi đi ngay mà ngồi lại chỗ, cô xem lại những câu sai trong đề mình làm bên nãy, ổn thoả rồi thì đặt sang một bên, định nghỉ một chút rồi làm tiếp.

Xong xuôi, Hướng Noãn học ngữ pháp tiếng Anh, cuối cùng mới thu dọn sách vở về nhà.

Nhưng cô vừa ra khỏi phòng học thì sững sờ luôn.

Sao lại…..mưa rồi?

Hướng Noãn nhíu mày, chậm rãi đi đến phía lam can,  tay cô chạm vào lan can ướt đẫm nước, cúi đầu nhìn mặt đất ở dưới.

Gạch đỏ trên sân trường đã có không ít chỗ có cả vũng nước rồi.

Tuy vào thu mưa thường ập tới thường xuyên lắm, nhưng cơn mưa này không có vẻ gì là nhỏ cả.

Hướng Noãn không mang dù.

Cô khó xử, rối rắm bên lan can hành lang.

Hướng Noãn vươn tay đón hạt mưa rơi, hơi do dự không biết có nên dầm mưa chạy đến trạm xe buýt luôn không.

Trong lúc lơ đãng nhìn, ánh mắt cô dừng lại phút chốc.

Mắt Hướng Noãn xuyên qua lớp mưa bụi, nhìn về phía gian phòng cạnh cổng trường.

Cậu con trai mặc đồng phục, bên ngoài còn khoác thêm áo ấm.

Cậu đứng ngay bậc cửa, dựa tường, vai mang cặp sách, đang cúi đầu xé miếng bạc làm nắp trên chai Yakult.

Sau đó, cậu ngửa đầu uống Yakult.

Yết hầu trên cổ chuyển động.

Sắc trời sớm đã tối đi rồi.

Nhưng trên đỉnh đầu cậu có một ánh đèn chiếu xuống.

Mưa thu làm bóng dáng cậu càng thêm mờ ảo, ánh đèn dịu dàng chiếu rọi quanh thân cậu, giống như cảnh tượng hư hư thực thực trong cõi mộng vậy.

Chàng thiếu niên đầy rạng rỡ, trầm tĩnh mà cũng dịu dàng.

Hướng Noãn bỗng có cảm giác vừa tỉnh vừa mê.

Cô ngơ ngẩn nhìn cậu, quên mất đi bàn tay vẫn đang vươn ra đón lấy từng hạt mưa của mình.

Hạt mưa lạnh lẽo rơi vào tay cô, hệt như đang gõ từng cái lên trái tim cô vậy.

Chợt, cậu trai ngước mắt, nhàn nhạt liếc qua đây.

Hướng Noãn cách một lớp mưa mờ, đối mặt với cậu ấy.

Không đến một giây sau, Hướng Noãn dời tầm mắt đi.

Cái liếc mắt đó của cậu khiến cô hít thở không thông.

Trái tim trong lồng ngực hoá thành chú nai con, hoảng sợ chạy loạn, khiến tim cô đập nhanh từng hồi.

Đợi khi cô nhìn lại, gian phòng trước cổng đã trống trơn.

Cậu đi rồi.

Tâm trạng Hướng Noãn bỗng rơi xuống tận đáy cốc.

Cô cắn môi, thu tay, nhìn chằm chằm hướng cậu đứng ban nãy, mờ mịt hạ tầm mắt.

Một loạt tiếng bước chân càng ngày càng cách cô gần hơn.

Hướng Noãn nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên sàn hành lang, theo bản năng quay mặt nhìn sang, sau đó cứng đờ tại chỗ.

Cô ngạc nhiên, mở to mắt nhìn cậu con trai đang đi về phía mình, không nói nên lời.

Trái tim vốn đang âm u cũng đột nhiên gặp được ánh mặt trời.

“Sao cậu chưa về? Không học bù à?” Lạc Hạ khó hiểu hỏi.

Tiết tư cậu đến lớp thi đua nên không biết thầy Vật lý gọi Hướng Noãn đến văn phòng.

Khác với dáng vẻ bình tình tự nhiên của cậu, bàn tay đang nắm chặt của Hướng Noãn ướt đẫm mồ hôi, cả người cũng vì hồi hộp mà thở không nổi.

Ánh mắt cô mơ hồ, nhìn ngang ngó dọc, chỉ nhất định không nhìn cậu.

“Đàn anh hôm nay đi hẹn hò với đàn chị rồi, nên tớ không có tiết học bù.” Hướng Noãn nghe thấy giọng nói khó khăn hơi run rẩy của mình.

Lạc Hạ hiểu.

“Cậu……cậu thì sao?” Cô hỏi xong thì giống như sắp đứt hơi vậy, thở dốc liên hồi.

Cậu cũng không kiệm lời, tự nhiên đáp: “Tớ thảo luận đề với thầy toán đến quên cả thời gian.”

Hướng Noãn cảm thấy mình cần phải nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì

Cô buông bàn tay đang nắm lan can xuống, xoa lòng bàn tay đàn ẩm ướt lại với nhau, tâm trạng cũng giống như thế, ươn ướt.

Cuối cùng rầu rĩ nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, tông giọng nhỏ như muỗi kêu vậy.

Lạc Hạ nghiêng đầu nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt trước mắt, hỏi: “Không mang dù à.”

“Ừ……” Hướng Noãn cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang xoa vào nhau của mình, hơi hoảng loạn, máy móc trả lời cậu.

“Có muốn tớ kèm cậu một chút không?” Lạc Hạ chủ động đề nghị.

Hướng Noãn nín thở, bỗng ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu nhún bả vai, cười nói: “Giờ cũng không đi đâu được.”

Hướng Noãn không tự chủ được nuốt nước bọt.

Cô cố gắng không để lộ sự vui vẻ và hưng phấn của mình, khoé miệng không kiềm được hơi nhếch lên, đồng ý: “Được.”

Sau đó lại lảm bẩm bổ sung: “Cảm ơn cậu.”

Lạc Hạ như đang giỡn: “Không cần đâu, mai tớ tìm anh mình đòi thù lao là được ấy mà.”

Hướng Noãn không tiếp lời, hồi hộp cắn môi đi theo cậu về phòng học.

Hướng Noãn ngồi vào chỗ ngồi của mình, Lạc Hạ đi về chỗ mình, cầm theo sách vở và cặp, dọn ghế qua đây, ngồi ở lối đi nhỏ giữa hai dãy bàn lớp.

Cậu đặt một chai Yakult trước mặt Hướng Noãn, giọng nói trong sáng dịu dàng: “Uống chút đi cho đỡ đói.”

Cõi lòng Hướng Noãn bỗng nhưng cơn thuỷ triều cuồn cuộn.

Cô cầm lấy chai Yakult nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng mà căng thẳng, khô khốc nói cảm ơn.

Nửa giờ sau, cô nghe giọng nói cậu trầm ấm của cậu hoà cùng tiếng mưa thu rơi tí tách ngoài cửa sổ, hệt như nghe thấy bản dương cầm êm tai Tiếng Nỉ Non Ngày Thu.

Mưa tạnh trước tiết học bù tầm 15 phút.

Hướng Noãn thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học với Lạc Hạ.

Yakult cậu đưa cho cô vẫn chưa khui nắp, cô luôn nắm chặt trong tay, thân chai đã ấm lên luôn rồi.

Ra khỏi khu học, gió lạnh từng cơn thổi đến, hương vị tươi mát sau mưa lẫn với mùi tanh của bùn đất xộc vào mũi.

Mặt đất ẩm ướt, chân dẫm lên, để lại dấu vết mơ hồ,

Hai người không đi cạnh nhau, Hướng Noãn luôn đi sau Lạc Hạ nửa bước.

Bóng của bọn họ bị ánh đèn đường nhàn nhạt kéo lại gần nhau.

Giống như chỉ cần một cái chớp mắt thôi, sẽ hoà làm một.

Cũng giống như….đang trao nhau một cái ôm.

Vừa nhập vào nhau, sau đó lại rời ngay.

Mỗi lần bóng bọn họ sát gần nhau, Hướng Noãn nhấc chân, đi nhanh về phía trước, dẫm lên bóng Lạc Hạ đang đi. Hệt như trò dẫm bóng mà bọn họ chơi lúc nhỏ vậy.

Lạc Hạ nhìn cô học sinh đột nhiên đi cạnh mình, khó hiểu cười hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

Hướng Noãn đột nhiên cảm thấy bản thân thật trẻ con.

Cô đỏ bừng mặt, ánh mắt trốn tránh, chột dạ giải thích: “À, có vũng nước ấy mà.”

Lạc Hạ không để ý, chỉ cười khẽ trong phút chốc rồi thôi.

Hướng Noãn nghe thấy tiếng cậu cười thì mặt càng đỏ hơn, cả người như đang bị lửa thiêu cháy vậy.

Gần đến cổng trường, Lạc Hạ muốn đi sang bãi đỗ xe lấy xe đạp, còn Hướng Noãn thì phải tiếp tục ra ngoài trường đón xe buýt.

Hai người bọn họ tách nhau ra, đi về hai hướng khác biệt.

Sau vài bước, Hướng Noãn dừng chân, ngoảnh đầu nhìn chăm chú bóng lưng Lạc Hạ.

Thân hình cậu thiếu niên cao gầy đĩnh đạc đi phía trước, không quay đầu nhìn lại.

“16.10.2009, không biết sau này có thể trở thành cô gái may mắn như thế không, có thể được cậu thích, trở thành người trên đầu quả tim của cậu ấy.”

“30.10.2009, chỉ cần cùng cậu ấy đối mặt với nhau qua lớp mưa bụi mờ thôi, mà lòng mình đã đổ cả mưa giông rồi.”

“30.10.2009, chẳng có điều gì khiến mình vui hơn việc “Khi mình nghĩ cậu đã đi rồi, giây tiếp theo cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.” cả.”

“30.10.2009, cậu ấy chủ động dày kèm cho mình, mình vốn tưởng rằng cả đời cũng sẽ chẳng gặp được cơ hội thế này nữa.”

“30.10.2009, cách mười một năm, dẫm lại bóng của cậu ấy. Không biết bao giờ cậu ấy mới quay đầu lại nhìn mình một lần đây?.

Hết 17.